Thanh Huyền lo lắng đến cuống cả lên. Nàng không kiềm chế được, liền muốn chạy đi tìm Đại Tông đế cầu xin tha cho Tịnh Nhu. Nhưng vừa đi được đến nửa đường, nàng liền gặp được cung nữ Hoàng Yến ở cung Lạc Hoa của hoàng hậu. Hoàng Yến nói nhỏ với nàng mấy lời. Thanh Huyền nghe xong liền biến sắc mặt. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi không đi nữa mà trở về Bảo Hoa cung, chỉ sai người đến báo cho phủ tướng quân của Phạm Duẫn và Hưng Hiệp vương nhờ hai vị trọng thần tìm cách cứu giúp.
Chiều hôm ấy, nàng đến cung thái hậu thỉnh an, đúng lúc vua Đại Tông cũng đang ở đó. Thanh Huyền đang định tiến vào, vừa lúc nghe được thái hậu nói với vua Đại Tông:
- Hoàng nhi, mẫu hậu nghe nói gần đây con vì chuyện hôn ước của Huyền Bảo và quốc vương Chu Sâm của Chê Pa quốc cũng lao tâm khổ tứ không ít. Con cứ nói với mẫu hậu xem, con nghĩ như thế nào về hôn sự này?
Đại Tông nghe thái hậu hỏi, vua mới thở dài nói:
- Mẫu hậu, người cũng hiểu nhi thần. Nhi thần đối với hoàng muội cưng chiều hết mực, thật không đành lòng gả muội ấy đi xa. Huống hồ chi gả cho Chu Sâm, vừa là một lão quốc vương luống tuổi, lại vừa ủy khuất hoàng muội phải làm thứ phi. Trẫm thật không đành lòng. Ai, nhưng mà mẫu hậu người nghĩ xem Chu Sâm sẵn sàng dâng lên hai thành trì để làm sính lễ. Cuộc hôn nhân này đối với xã tắc Đại Hùng lợi ích vô cùng. Thế nhưng bảo trẫm phải mang hoàng muội yêu quí nhất của mình đi đánh đổi, thật không nỡ!
Thái hậu khẽ cười, bà rót cho vua một chén trà rồi nói:
- Con làm vua so với phụ hoàng con quả nhiên cũng không hổ là anh minh thiên tử. Đối với quốc sự thì chuyên cần, đối với thủ túc cũng hết lòng trân trọng. Nếu chuyện này không chỉ là một hôn sự trong hoàng gia mà còn là trọng sự trong triều đình, vậy thì mẫu hậu cũng không xen vào. Mẫu hậu tin tưởng vào quyết định của con! Con là minh quân như thế, nhất định sẽ không ủy khuất hoàng muội, cũng không để thiệt thòi cho xã tắc non sông đâu.
Đại Tông gật đầu cười gượng:
- Đa tạ mẫu hậu tin tưởng khích lệ!
Vua nói xong, tay nâng chén trà lên định nhấp môi, lại nghe thái hậu nói:
- Còn chuyện trong hậu cung. Nghe nói đã tra ra Tĩnh Huệ lần trước sảy thai là do dùng độc dược hồng phấn tán kết hợp với thạch tín nên đã gây hại cho bản thân, liên lụy đến long duệ. Việc như này, hoàng nhi con thấy nên xử lí thế nào đây?
Đại Tông đặt chén trà xuống, chớp mắt, lắc đầu nói:
- Bẩm mẫu hậu, chuyện này nhi thần cũng chưa có quyết định. Tĩnh Huệ phi ngày thường đoan thục lễ độ, hiền hòa đáng mến. Ra như thế này, không phải chỉ đơn giản là chuyện nàng ấy dùng thuốc. Nhi thần nghĩ phía sau còn có một âm mưu cho nên phải tiếp tục điều tra. Tĩnh Huệ phi cũng giữ lại nhà lao, chờ chữa trị cho hết độc tính của hồng phấn tán.
Thái hậu cũng gật đầu nói:
- Ừm. Trong tất cả các cung phi, bổn cung vừa ý nhất chính là Tĩnh Huệ phi. Một nữ nhân chuẩn mực nết na đến như thế, bổn cung cũng không tin nàng ấy lại tự mình sa đọa. Chỉ trách kẻ nào ác tâm đến là thế, dùng thứ độc dược nguy hại như thế với nội cung. Nhưng cũng may, người trúng độc là Tĩnh Huệ phi, chứ nếu là hoàng hậu thì e rằng hoàng nhi con cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Sắc mặt Đại Tông hơi mất tự nhiên. Quả thật hồng phấn tán ấy độc hại vô cùng. Tĩnh Huệ phi lại còn uống lâu ngày đến như vậy, chẳng trách sao nàng ấy không thể mang thai. Đại Tông nghe lời nói vô ý của thái hậu, lại chợt nghĩ đến những lời tận đáy lòng của Tĩnh Huệ phi. Vua bất chợt buồn buồn thở dài một hơi. Nói thế nào, Tĩnh Huệ phi cũng rất thiệt thòi. Mang danh là thứ phi được trọng vọng nhưng đó chỉ là thấy được ở trước mắt mọi người. Còn phía sau lưng, như nàng ấy nói nàng ấy chỉ là một con chim trong lồng, được Đại Tông tán thưởng nhưng lại không được tình yêu của người.
Đại Tông nén lại tiếng thở nặng nề, uể oải ngã lưng ra ghế. Thái hậu lại nói thêm:
- Còn có một chuyện. Bổn cung nghe nói nghĩa muội của Tĩnh Huệ phi, nữ đô úy Phạm Tịnh Nhu vừa rồi đã ngang nhiên xông vào đại môn Đại Lý tự gây rối có phải không? Một ả ngông cuồng không có phép tắc như thế! Hoàng nhi, con chẳng nhẽ còn muốn dung dưỡng ả, để ả lần nữa làm loạn hoàng cung này sao?
Thái hậu nhắc đến Tịnh Nhu liền đổi sang ngữ khí nóng nãy, gằn lên từng tiếng. Đại Tông giật mình, ngồi thẳng lưng dậy, thở dài nói:
- Bẩm mẫu hậu, Phạm Tịnh Nhu nóng ruột cho đại tỉ, quả thật có gây rối. Nhi thần đã lệnh cho thị vệ giam lại. Nàng ta thân là nữ quan, lại nóng nãy làm càn thật đáng trách tội. Nhưng nghĩ lại, nàng ta tính tình khẳng khái, ruột để ngoài da. Vụ việc này cũng xuất phát từ tình cảm chân thành của nàng và đại tỉ, cũng không đến nổi phải trách phạt nghiêm trọng quá.
Thái hậu bất chợt giận dữ gắt lên:
- Còn không đến nổi nghiêm trọng sao? Hừ! Hoàng nhi à, chỉ sợ con không nghĩ đến, nhưng lại không đơn giản đến như thế!.
Đại Tông ngạc nhiên nhìn thái hậu:
- Ý của mẫu hậu là sao, nhi thần không rõ?
Thái hậu lắc đầu, giọng lạnh lẽo nói:
- Chỉ sợ ả không giống như một nữ nhân bình thường. Ả đối với Tĩnh Huệ phi cũng không hẳn là tình cảm tỉ muội. Hừ! Dù sao thì ả và Tĩnh Huệ phi cũng chỉ là tỉ muội trên danh nghĩa, lại biết nhau không lâu, đến mức độ không màng sống chết xông vào nhà lao gây rối. Con lại cho rằng đó chỉ là tình cảm tỉ muội thường tình sao?
Đại Tông càng mờ mịt hơn, vua nhíu mày nhìn sang thái hậu hỏi:
- Mẫu hậu, người càng nói nhi thần càng hồ đồ. Ý của người là...
- Phạm Tịnh Nhu đó chính là dạng yêu nghiệt thác sinh, là một kẻ nữ luyến, si mê đối với nữ nhân! Bổn cung hoài nghi ả đối với Tĩnh Huệ phi chính là dạng si mê đó. Huống hồ chi, ả đi lại trong cung, còn thường gần gũi khắng khít với Tĩnh Huệ phi và Huyền Bảo nữa, bây giờ đến cả Uyển Tư hoàng phi. Ả đi đến đâu, làm việc gì đều rất khác người thường. Trong đêm diễn mừng thọ của bổn cung, ả lại diễn nam nhân thần thái giống đến như thế. Bây giờ cả hậu cung đều dấy lên lời đồn. Bổn cung mặc kệ nàng ấy có đúng thật là nữ luyến hay không nhưng bổn cung không cho phép nàng ấy còn tiếp tục xuất hiện trong hoàng cung này nữa!
Đại Tông đế nghe xong, giống như từ trên trời rơi xuống. Vua chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào gốc cột phía trước mặt, miệng thầm lẩm bẩm:
- Nữ luyến sao?
- -------
Trong nhà lao, Phạm Duẫn và Nhật Trung đi cùng thái giám đến truyền chỉ của Đại Tông. Trước mặt Tịnh Nhu, thái giám tuyên chỉ tuyên bố bãi miễn toàn bộ chức vị của nàng. Nàng được phóng thích nhưng từ nay sẽ không được vào cung nữa. Tịnh Nhu sững sờ nhìn thái giám rồi lại nhìn sang Phạm Duẫn và Nhật Trung. Phạm Duẫn chỉ thở dài lắc đầu. Nhật Trung cũng không nhìn đến nàng. Thật sự Tịnh Nhu quá nông nỗi. Chỉ như vậy đã mất kiềm chế, thành ra không giúp được gì cho Tĩnh Huệ phi còn khiến cho hoàng thượng ác cảm ghét bỏ. Lần này chỉ bãi miễn nàng mà không trách tội, hoàng thượng quả thật đã quá nương tay xử nhẹ cho rồi. Phạm Duẫn vỗ vai nàng, gật đầu nói:
- Nhu nhi, chúng ta hồi phủ trước đã!
Tịnh Nhu theo chân Phạm Duẫn rời khỏi nhà lao. Lúc đi ngang qua lối rẽ giữa hậu cung và đường ra cửa cung, vô tình lại gặp Thanh Huyền đang đi đến. Thanh Huyền nhìn thấy Tịnh Nhu cũng không nhìn lại đã quay mặt lờ đi, lạnh nhạt như không thấy. Tịnh Nhu lúc này mới sực nhớ đến vừa qua nàng đã mấy lần chọc giận Thanh Huyền. Chết, nàng đã chọc giận công chúa mà một chút cũng không nghĩ đến đi năn nỉ xin lỗi nàng ấy. Bây giờ thì nàng đã bị tước bỏ chức quan, không thể vào cung được nữa. Như vậy nàng và công chúa... Tịnh nhu phát hoảng, vội chạy theo hướng Thanh Huyền, vừa gọi to:
- Công chúa! Đợi ta với!
Bước chân Thanh Huyền chậm lại. Tay nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay. Nàng mím môi nhưng lại vờ như không nghe thấy tiếp tục bước đi. Tịnh Nhu cố đuổi theo sau Thanh Huyền hướng đến lối vào hậu cung, liền lập tức bị thị vệ canh gác ngăn lại. Nàng xoắn cả lên, nhìn theo Thanh Huyền, lại gọi to:
- Tiểu Huyền! Ngươi quay lại cho ta nói một lời được không?
Lúc này, Thanh Huyền mới dừng lại. Nhưng mất một lúc sau, nàng mới quay đầu lại, nhìn Tịnh Nhu lạnh nhạt xa lạ nói:
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ngày hôm đó ngươi vẫn bước đi thì giữa ngươi và ta không còn gì để nói nữa cả.
Nàng nói xong liền muốn bước đi. Tịnh Nhu cố rướn lên, hướng mặt theo nàng nói to:
- Không đâu Tiểu Huyền. Ta thật ra có khổ tâm...Ta không phải...
Nàng rất muốn nói nàng không phải cố ý bỏ mặc, lờ đi cảm nhận của công chúa. Nhưng mà thật sự nàng đã làm như vậy. Vì chuyện của Tĩnh Huệ phi, mấy ngày liền tâm tư của nàng đều rối rắm, hỗn loạn cả lên. Nàng không còn tinh thần để nghĩ đến cảm nhận của Thanh Huyền, cũng như đã không nghĩ đến Thanh Huyền lo lắng cho nàng đến thế nào. Chỉ là bây giờ, biết nói thế nào đây? Giải thích, năn nỉ, xin lỗi...nhưng rồi sẽ thế nào? Nàng chính là bị tước bỏ quan chức, bị đuổi khỏi cung. Kể từ này nàng không thể vào cung được nữa. Muốn gặp được công chúa sao, sẽ là một chuyện muôn vạn khó khăn đấy!
Trong khi Tịnh Nhu loạn cả lên với mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì Thanh Huyền vẫn quay lưng với nàng, chỉ buông một câu lạnh nhạt vô tình:
- Với một kẻ trong lòng không có ta, ta cũng không muốn dây dưa nữa. Từ nay về sau, cũng không gặp lại.
Tịnh Nhu bàng hoàng giật thót, nàng sững sờ nhìn công chúa, thật không dám tin nổi những lời kia là công chúa vừa nói ra. Nàng liên tục lắc đầu, tinh thần kích động cực độ, giọng run run nói:
- Không đâu công chúa! Nàng quay lại cho ta giải thích đi! Nàng nghe ta nói một lời đi! Đừng đi mà công chúa...
Tiếng thét của Tịnh Nhu vút cao ngay khi bóng lưng Thanh Huyền khuất xa sau lối vào hậu cung. Trái tim Tịnh Nhu như rớt vào vực thẳm sâu hoắm. Không đâu, không thể nào như vậy đâu! Nàng và Thanh Huyền lại kết thúc vô lí như vậy ư? Nàng không tin, không muốn, không thể để mất Thanh Huyền như vậy được! Tịnh Nhu cố hết sức rướn người muốn vượt qua đám thị vệ để xông vào nội cung. Thị vệ hết sức ngăn cản nàng, phải dùng đến trường thương ấn lên người nàng, đè nàng quì xuống. Tịnh Nhu không thể chống nổi, chỉ còn cách nhìn vào bên trong đau xót gào thét to:
- Tiểu Huyền! Đừng đi mà!
Bên trong lối vào hậu cung, Thanh Huyền nép vào một góc khuất sau tán cây to, ôm mặt khóc ngất.
- Tịnh Nhu, chúng ta không thể gặp lại đâu. Ta không muốn, không thể để ngươi bị hại. Tịnh Nhu, ngươi hiểu cho ta, phải sống cho thật tốt!...
- --------
Trong Bảo Ngọc cung, Uyển Tư vừa nghe nói Tịnh Nhu bị tước quan chức, sau này không thể vào nội cung được nữa. Uyển Tư cũng hết sức bàng hoàng, nàng liền gượng ngồi dậy, dò hỏi các cung nữ về tình hình của Tịnh Nhu. Xác nhận thông tin là thật, Uyển Tư não nề thở dài. Nàng ôm vết thương trên bụng, thất vọng nằm ngã xuống giường. Tuy rằng giữa nàng và Tịnh Nhu giao kết không lâu nhưng không hiểu tại sao nàng đối với Tịnh Nhu luôn có một cảm giác thân thiết và an tâm vô cùng. Thế nhưng bây giờ Tịnh Nhu không thể vào cung được nữa rồi. Nghĩ đến sau này sẽ không thể gặp được nàng nữa, Uyển Tư liền nghẹn ngào đau xót. Một người tốt bụng, chân thành như Tịnh Nhu, thế gian này còn có người thứ hai hay không?
Đang lúc Uyển Tư buồn rầu, nàng đưa tay ôm vết thương trên bụng, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống hai bên khóe mi. Đang lúc ấy, loạt tiếng chém gϊếŧ đánh vào đến trong Bảo Ngọc cung. Các cung nữ hoảng sợ vội chạy ra. Tiếng hô hoán, la hét thất thanh. Uyển Tư hoàng phi cũng bị tiếng thét thảm thiết làm kinh sợ. Nàng cố gồng mình ngồi dậy, muốn ra xem bên ngoài thế nào. Chỉ nghe tiếng chém gϊếŧ ngày một vọng vào gần hơn. Uyển Tư hoang mang, cố gắng một tay ôm vết thương, một tay chống người tự mình xuống giường bước ra ngoài. Lúc nàng gượng ra được đến trước cửa, liền nhìn thấy thi thể các cung nữ của Bảo Ngọc cung nằm rải rác khắp trên đường. Uyển Tư hoảng sợ, vội nép sát vào một góc gần đó. Nàng chứng kiến có bốn thích khách bịt mặt ra tay sát thủ với các cung nữ thái giám trong Bảo Ngọc cung. Ngay cả cung nữ Thúy An của nàng cũng bị gϊếŧ chết. Đám sát thủ còn xông vào bên trong tẩm phòng của Uyển Tư, lần mò tìm đến bên giường nàng.
Uyển Tư nấp trong góc phía sau tủ, run sợ nhìn đám thích khách dùng đao thép chém phừng phựt trên giường nàng. Sau khi bọn chúng không tìm được người, lại nghe bên ngoài có tiếng chân thị vệ đang tiến đến. Đám thích khách nhìn nhau ra hiệu sau đó nhảy qua cửa sổ chạy đi. Lúc bọn chúng rời đi, đánh rơi lại một vật. Uyển Tư quan sát cho đến khi các Long vệ quân xông vào đến, nàng mới bước ra nhờ hỗ trợ. Đám Long vệ quân đỡ nàng lại giường, sau đó truyền gọi thái y. Uyển Tư ngồi bên giường, chỉ tay về hướng mà bọn thích khách rời đi:
- Nơi đó, bọn họ để rơi lại một món đồ!
Long vệ quân theo hướng chỉ của Uyển Tư, nhặt được một vật. Long vệ quân nhìn sang Huy Tư rồi lại nhìn nhau, đưa vật ấy lên cao:
- Là mộc bài đặc hữu của Hưng Hiệp Vương phủ.