Chỉ cần là người trong hoàng cung liền hiểu ngay câu “dùng trà ở Hình Trừng viện” là có ngụ ý gì.
Hình Trừng Viện là do thái hậu quản. Một khi vào Hình Trừng viện thì kể cả Hoàng thượng cũng không thể thiên vị cung phi đã làm trái quy củ.
Cứ ngỡ mấy kẻ chắn phía trước sẽ tránh ra, nào ngờ sáu người bọn họ vẫn chơ ra đó, dùng ánh mắt ngập tràn lãnh ý, đồng loạt nói
''Nương nương, thỉnh trở về.''
"Ngươi…!"
Tức giận à!
Kể từ khi nhập cung, trừ Hoàng quý phi, Diễm thần phi chưa có ai dám làm nàng mất mặt thế này, còn gì ê mặt hơn thế không?
Nàng đã nói như vậy mà bọn chúng còn không tránh ra. Cẩu nô tài, đợi đấy bổn phi sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Chẳng lẻ cứ thế này mà về? Vậy sau này Lý quý phi như ả còn mặt mũi nào chưởng quản hậu cung chứ, cả một công tử cũng không thể dạy bảo thì ai còn xem nàng vào mắt.
Tiện nhân kia chắc chắn sẽ cười nhạo nàng.
Mắt Lý quý phi nhẹ liếc sang bên, chỉ thấy Diễm thần phi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng như đang xem trò hề.
Lý quý phi thầm hận muốn nghiến răng. Đúng lúc tiến thoái lưỡng nan thì chợt nghe một giọng nói lanh lãnh cao vút tựa như đạo phù cứu mạng vang lên.
"Hoàng thượng giá lâm!'
Sau cái giọng nói cao cao ấy là một thân ảnh hoàng bào nổi bật giữa sắc hồng và lam sắc dần dần xuất hiện trước mặt họ.
Tất cả những người ở đây có thể hành lễ thì hành lễ có thể thi lễ liền thi lễ không dám có bộ dáng ngang tàng như trước.
Nam Cung Thác Nguyệt liếc mắt nhìn cả một vườn sắc màu trước mặt, cười như không cười nhìn họ nói:
Loading...
"Thật là đông đủ nha?"
Nói rồi Nam Cung Thác Nguyệt tiến lên như có như không đỡ lấy Lý quý phi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn những người còn lại như ra hiệu cho họ miễn lễ.
Mắt phượng lãnh lẽo nhìn những cung phi trước mặt, từ phục sức đều rất dễ nhìn ra phẩm giai của họ.
Hậu cung Triệu Thiệu đế, nếu so với tiên hoàng Dụ đế chỉ có duy độc Thái hậu thì đúng là nhiều hơn một ít. Nhưng nếu so với các đời đế vương khác có thể nói là ít ỏi vô cùng.
Nam Cung Thác Nguyệt không hỷ sắc. Ngoại trừ sau đăng cơ có tuyển tú một lần thì không còn tái tuyển lần nào. Nếu có tân nhân thì cũng đều là do phụ quốc tiến cử.
Thân trăm công ngàn việc như Nam Cung Thác Nguyệt rất ít tiến hậu cung, thật sự nhớ không rõ các tên họ của từng phi tử. May thay, hậu cung hắn lại khá đơn giản.
Nam Cung Thác Nguyệt chỉ cần dựa vào phục sức đã quy theo tổ chế trên người họ, là có thể phân biệt phẩm giai của từng người họ. Còn phong hào lại càng dễ hơn, tất cả đều là biệt danh mà hắn đặt riêng cho từng người, cực kỳ dễ nhớ.
"Để trẫm xem nào!..." Nam Cung Thác Nguyệt đứng đó, chậm rãi lướt đôi mắt lạnh lẽo qua các phi tần có mặt nơi đây, rồi từ từ gọi danh từng người.
Nhị giai phi, tam giai phi, tứ giai tần, ngũ giai tần. Mỗi phẩm giai đều là ba vị phi tần, đều có cùng phong hào là "quý, hiền, thần, đức, thục, huệ" nhưng phục sức lại khác nhau. Cho nên, hơn mười mấy người dù có đứng chung một khối cũng không khiến người bận trăm công ngàn việc như Nam Cung Thác Nguyệt nhầm lẫn.
Tất cả họ, từ phẩm cấp thấp nhất đến cao nhất, chỉ cần có mặt đều bị Nam Cung Thác Nguyệt chậm rãi đọc từng tên.
"Đều đủ cả à. Thế Huệ phi và Đức tần đâu? Sao không thấy, sinh bệnh?"
Hơn mười mấy vị cung phi nơi đây đều bị Nam Cung Thác Nguyệt từng đợt điểm danh làm cho sợ hãi không thôi. Thậm chí, có chút người yếu tim, tay chân bủn rủn như sắp ngất tại chỗ, thật may là có cung nữ thân tín bên cạnh đỡ lấy, nếu không, thật là mất mặt mà.
Đại diện cho chúng cung phi, Lý quý phi nhẹ giọng cất lên tiếng êm tai ngọt ngào nhất phân trần:
"Hồi hoàng thượng, lúc nãy hai vị muội muội có đến cung thần thiếp thỉnh an. Nhưng thấy chúng thần thiếp đột nhiên muốn đến Nam uyển. Thân thể hai nàng ấy vốn không khỏe, không thể ra gió lâu, nơi đông người lại dễ lây bệnh. Nên thần thiếp đã cho người đưa hai vị muội muội về nghĩ ngơi."
Nam Cung Thác Nguyệt nghe vậy trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cũng chẳng nói gì, gật đầu vài cái coi như đã biết. Nhưng tâm ngài nghĩ gì thì chỉ có bản thân rõ.
Thoáng nhìn qua họ một lượt, Nam Cung Thác Nguyệt mới lạnh giọng nói.
"Theo."
Tức thì, cả đám cung nga khi đến thì khí thế hùng hùng, lúc vào chỉ có thể như chim cút. Người thì rút sát vào Lý quý phi, kẻ lại như đuôi theo sau Diễm thần phi.
Nhóm cung phi như có như không chia làm hai phe, bất giác họ theo chân Nam Cung Thác Nguyệt tiến vào Thiên Diệc điện lúc nào không hay.
Khi tiếng tung hô vạn tuế đồng loạt vang, họ mới chợt bừng tỉnh nhận ra mình đang ở đâu. Thế nhưng quang cảnh trước mặt lại làm họ ngơ ngác nhất thời không hoàn hồn được, họ phải tự hỏi mình đang ở nơi nào. Bởi cảnh vật nơi họ đứng chẳng khác gì một Thiên Minh cung thu nhỏ, từ cách bài trí mái đình đến hoa cỏ bên trong đều giống hệt nhau, nó rộng lớn sánh bằng với Thiên Phượng cung của Hoàng hậu.
Ai, kẻ nào dám nói đây là nơi nam phi vô sủng ngụ chứ?
Những phi tần trong thân có chút nội lực đều nhận ra quanh quẩn bên trong Thiên Diệc điện toàn là cao thủ thủ, đặc biệt là cái căn phòng bốn bề phủ kín vải đen kia không năm thì cũng bảy tám cao thủ phủ vây trên dưới.
"Ngồi."
Các nàng còn chưa kịp hồi thần, thì lần nữa lại mất hồn lạc vía.
Họ nhận ra những cung nữ những nội giám có mặt trong đại sảnh đều là người ở Thiên Minh cung. Tất cả đều là những thân tín của Hoàng thượng, có ít nhất mười năm hầu hạ bên Thánh thượng, thậm chí Hoàng quý phi cũng phải nhún nhường không dám ra vẻ trước mặt họ.
Những người này sao lại có mặt ở đây?
Kinh hoàng này chưa qua kinh hoàng khác lại đến. Khi họ nhận chén trà từ hồng y cung nữ, ngước mặt lên đập vào mắt họ là một gương mặt luôn mang nét cười không thấy đáy.
Nữ quan Tước Thuỷ, Yến Thuỷ cô cô người từng hầu hạ Tiên hoàng ở những năm cuối đời rất được ngài tin cậy. Nàng ta đã ngoài năm mươi nhưng không biết bảo dưỡng thế nào lại nhìn trước nhìn sau chỉ như người mới ngoài ba mươi còn rất trẻ trung, từng xưng tỷ gọi muội với đương triều Thái hậu.
Hoàng thượng, ngài đây là ý gì? Là nói cho chúng thần thiếp biết chạm vào Thiên Diệc điện cũng như chạm vào Thiên Minh cung sao?
Khoan đã … Thiên, chữ “Thiên” cao quý như thế sao lại có thể tùy tiện đặt cho một tẩm cung xa cách thế này?
…???
Khi họ chưa kịp định thần đã nghe âm thanh không mấy ấm áp của Nam Cung Thác Nguyệt làm cho bừng tỉnh.
"Nói, sao lại ở đây?"
Là tần phi lại có mặt ở Nam uyển. Nếu không có lý do chính đáng, tội nhất định không nhỏ.
Hắn muốn xem các nàng đang có âm mưu gì. Hậu cung quá yên bình nên đến để tìm việc ư?
Nghe câu hỏi của Nam Cung Thác Nguyệt, hàng chục đôi mắt phượng liếc nhìn lẫn nhau, rồi đồng loạt đổ về phía nữ nhân có thể diện nhất ở đây, Lý quý phi và Diễm thần phi.
Hai người họ hùng hổ là thế. Nhưng trước mặt Nam Cung Thác Nguyệt thở cũng chẳng dám thở. Đặc biệt khi nhìn thái độ hiện tại của hắn càng không dám hành động lộ liễu.
Hai người xưa nay không hợp, lại đột nhiên như hẹn trước cùng im lặng nhìn về phía Dương hiền phi, như ý muốn nàng lên tiếng.
Nhưng Dương hiền phi nàng là ai, nàng là Dương Vỹ Ngọc, là tôn nữ thân yêu của Hữu Thừa tướng người đứng đầu quan võ trong triều. Nàng là trưởng nữ của Dương tướng quân, nào phải trái hồng mềm mặc người bóp tròn bóp méo. Hổ không ra oai liền cho là mèo bệnh sao?
Dương hiền phi ung dung nhìn các muội muội ban nãy còn dáng hùng hồn muốn cắn nát người, giờ lại lộ ra dáng vẻ yếu đuối như cành liễu, dường như chỉ cần một luồng gió nhẹ là sẽ thổi bay các nàng đi.
Hừ, đã không có gan mà còn ra vẻ ta đây.
Dương hiền phi luôn một bộ dáng ôn hòa, ai làm gì mặc ai, thế nên bên ngoài gần như quên mất bản tính khi chưa nhập cung của nàng.
Dương hiền phi nhẹ nhàng rời khỏi ghế, hai tay chấp ngàng hông khẽ quỵ người thưa.
"Hồi hoàng thượng, vốn ban sáng thần thiếp theo lệ đến thỉnh an tỷ tỷ." Vừa nói nàng vừa thoáng nhìn qua Lý quý phi, sau liền đảo mắt nhìn những người khác, chậm rãi nói tiếp: "Lại nghe các muội muội nói tân thị nhân vừa tiến cung còn chưa gặp tỷ tỷ cùng các muội muội. Chúng thần thiếp lo tân đệ đệ vào cung không hợp thổ, muốn đến thăm hỏi. Thế nhưng Nam uyển không dễ vào chúng thần thiếp đành phải cùng Đức tổng quản đến đây."
Ý nói nàng chỉ đến thăm người, nhưng một mình thì không thể vào Nam uyển nên mới theo người khác vào, hoàn toàn không có ý xấu. Chỉ vài câu nói đã phủi sạch quan hệ, các ngươi làm gì thì làm, không liên quan ta nha.
Lý quý phi muốn tìm người chết thay ư? Không liên quan nàng nha, đừng ỷ vào mình sinh ra Nhị hoàng tử. Trưởng tử không được công nhận liền cho rằng con mình có thể ngồi trên trữ vị. Hậu vị liền nằm trong tay ả, liền có quyền sinh sát hay sao?
Hậu vị, hoàng trữ há có dễ ngồi. Sao ả ta không nhìn thử lịch sử xem. Đế vị có ai không phải trưởng tử chứ.
Trưởng tử dù vô dụng thì cũng có nhiếp chính vương ở sau chưởng quả. Không duyên không cớ sao có chuyện quái dị như thế. Này tất có quái sự.
Đây chính là lý do vì sao nàng luôn giữ mình trong hậu cung, dù vô tự cũng không tranh không đoạt. Bất kể hoàng đế kế tiếp có là ai cũng không ảnh hưởng đến nàng, đến gia tộc họ Dương nàng.
"Là thế sao?" Nam Cung Thác Nguyệt cười như không cười nhìn họ: "Vậy trẫm phải thay mặt Vũ khanh tạ chúng ái phi rồi."
"Chúng thần thiếp không dám."
"Hoàng thượng nói “Vũ” chẳng hay có phải công tử Vũ trước đây…"
"Ái phi nói …"
Lý quý phi ở một bên vừa nghe vừa nhìn Nam Cung Thác Nguyệt cùng một đám oanh oanh yến yến lời qua tiếng lại, liếc mắt đưa tình mà cảm thấy thật chói tai gai mắt.
Hoàng thượng rõ ràng biết mục đích của bọn họ. Thế nhưng lại không đi thẳng vào vấn đề, mà cùng họ đánh thế cực. Này rõ ràng đứng về phía tân thị kia mà.
Cung nhân trong điện, thái độ của hoàng thượng, cả cái danh tự tẩm cung này nữa.
Hoàng thượng đây là lộ rõ bất công.
Còn Dương hiền phi này nữa. Ngày thường nhu thuận không dám đối nghịch nàng vậy mà giờ phút này lại công khai đối chọi nàng. Còn mấy ả tiện nhân kia luôn luôn xung xoe bên nàng nói xấu tên nam sủng kia kiêu ngạo khinh thường các nàng thế nào, mà giờ lại …
Đôi mắt ngoan độc thoáng liếc qua những người đang khen tân sủng kia không ngớt cho dù là chưa có lấy một lần gặp mặt, nàng nhớ, nàng sẽ nhớ tất cả những tiện nhân này, muốn dựa vào tân thị này tranh trữ với hoàng nhi ả sao, đừng có nằm mơ.
"Hoàng thượng, thần thiếp có điều muốn nói."
Một thanh âm thanh thoát cất lên, đánh vỡ bầu không khí hòa nhã, tình chàng ý thiếp lúc này.