[...]
- Lại bị thương à?
- Ừm... ngoài da thôi, không sao cả.
Mạnh Phi nhìn vết thương do đạn sượt qua trên bắp tay Tử Dật mà lắc đầu ngắn ngẫm.
Hai vết trên vai còn chưa kịp khô cồi bây giờ đã xuất hiện đã xuất hiện vết mới cũng do cô gái sao chổi này mà ra.
Mộng Nhiên đã không còn nhận thức vì tác dụng của thuốc an thần. Anh trở người cô nằm ngay ngắn trên giường, rồi chỉ vào lòng bàn tay nhỏ hơi sưng đỏ ấy mà yêu cầu:
- Đừng đứng đó nữa, mang thuốc mỡ đến đây.
Mạnh Phi cau mày, không hài lòng với thái độ của Tử Dật cho lắm nhưng vẫn không dám làm trái lời.
Anh ta hừng hực đi ra ngoài, một lát sau trở lại với cái hộp thuốc men cồng kềnh ban nãy.
- Có cần gọi bác sĩ không?
- Gọi họ làm gì? Không phải cậu biết làm sao?
Sở dĩ Tử Dật nói như vậy là vì Mạnh Phi từng nằm trong đội y tế khi còn ở trường huấn luyện.
Những vấn đề liên quan đến nội tạng hay các bệnh nan y thì anh ta chịu thua, nhưng về xử lý các vết thương như Tử Dật đã hứng phải thì đối với Mạnh Phi đã quá quen thuộc.
- Tôi khử trùng, chịu rát một chút nhé.
Mạnh Phi dùng cồn bảy mươi độ rửa miệng vết thương cho Tử Dật. Trong lúc rảnh tay rảnh chân anh bôi thuốc mỡ và xoa bóp giúp Mộng Nhiên.
Xong xuôi, Tử Dật bày ra dáng vẻ trầm ngâm, suy tư. Chậm rãi cất tiếng hỏi trợ lý:
- Chuyện kia... thế nào rồi?
- Thư vừa gởi đi, vẫn chưa có phản hồi.
- Dự kiến trong bao lâu?
- Khoảng hai tuần.
Cốc cốc cốc.
Tử Dật và Mạnh Phi ngay lập tức dừng ngay cuộc trò chuyện khi có người gõ cửa. Anh hắng giọng:
- Vào đi.
Người bên ngoài ló mặt vào trong, cung kính thông báo:
- Cậu chủ, có cô Tuyết Ninh đến tìm.
- Ừm.
[...]
- Ôi trời ơi, không ngờ nhà của con nhỏ đó to thật nha.
Lúc này, bên dưới gian phòng khách, Tuyết Ninh lộ rõ ánh mắt tham lam, háo hức quan sát từng ngóc ngách, sờ soạng từng món vật dụng đắt tiền. Trong lòng âm thầm mơ mộng hảo huyền về cuộc sống tốt đẹp, giàu sang sau này.
- Đến lâu chưa?
Đang mê đắm trong tiền tài của cải thì Tử Dật đột nhiên xuất hiện phía sau lưng khiến Tuyết Ninh có chút chột dạ, giật nảy người.
Nhưng rồi chỉ với một lần chớp mắt, cô ta đã thu liễm lại bộ dạng hám tài mới chốc lát, mỉm cười trong trẻo quay ra nói với anh.
- Em mới tới à. Có phải anh là người đã tung tin Kha Gia chuyển sang nước ngoài định cư không?
Tử Dật khẽ gật đầu.
Bây giờ không chỉ có căn biệt thự này mà tất cả tiền tài, của cải của Kha Gia đều thuộc về Vương Tử Dật.
Còn vụ việc cả nhà họ Kha bị thảm sát cũng không hề có một ai hay biết trừ những người có mặt tại hiện trường, bởi người ngoài đều tin vào lời đồn thổi cho anh tạo ra.
Để tránh bị nghi ngờ, anh còn cẩn thận tung ra tin tức căn biệt thự này đã được Kha Luân chuẩn nhượng cho người bí ẩn trước khi sang nước ngoài sinh sống.
- Em không ở bệnh viện chăm sóc cho ông ấy mà đến đây làm gì?
- Cả tuần nay em không thấy anh đến bệnh viên thăm ba. Nên em mới chủ động đến đây lôi kéo anh nè.
- Không...
- Anh không được từ chối, dù gì cũng là anh vô tình làm bác Tảo bị thương mà.
- Đừng như thế.
Anh phủi tay phớt lờ, mặc kệ Tuyết Ninh mà bước đến sô pha ngồi rót trà.
Tính anh không thích bị người khác điều khiển, không chế. Mười mấy năm bất đắc dĩ phải sống dưới trướng Cẩu Tảo đã đủ lắm rồi.
Vả lại bây giờ anh bận lắm, không có thời gian chăm bẵm Mộng Nhiên, lấy đâu ra thời gian để mà đến thăm lão già gian manh ấy.
- Tay anh sao lại bị thương nữa rồi?
Lúc xuống nhà, anh không diện áo sơ mi mà mặc đại áo cộc tay. Vừa vặn để lộ ra vết thương vừa băng bó, Tuyết Ninh thấy vậy liền chạy đến, thái độ gắt gỏng, chất vấn như chị cả của anh.
Tử Dật im lặng, không trả lời. Tuyết Ninh lại hỏi thêm:
- Có phải là do con nhỏ ấy?
Vốn tâm trạng đã có chút bất ổn vậy mà tiếng chéc chéc, chanh chua của cô gái cứ văng vẳng lên bên tai.
- Em ồn ào quá, không còn chuyện gì thì về đi.
Anh khó chịu vô cùng, không vòng vo, nói khéo mà đuổi thẳng Tuyết Ninh.
Cô ta lặng thinh nhìn anh, chẳng mấy chốc hốc mắt đã đỏ au. Giọng nói run run, đầy ấm ức cất lên:
- Tử Dật.
- Em biết em từng làm nhiều điều sai trái, nhưng em đã biết lỗi rồi, sao anh vẫn lạnh lùng với em như vậy.
- Ngày anh rời cô nhi viện, anh hứa mỗi tháng sẽ gọi về cho em. Nhưng kết quả thì sao? Nửa năm anh mới gọi đến một lần.
- Còn nữa, anh hứa sau này sẽ quay về đón em, nhưng nếu em không chủ động bám theo anh thì có lẽ anh đã quên mất sự tồn tại của đứa em gái này rồi.
Tuyết Ninh ngồi thụp xuống sàn, ôm mặt mà bật khóc thành tiếng, không ngừng kể lại những chuyện cũ năm xưa khiến thâm tâm Tử Dật cũng có chút rục rịch, dậy sóng, cảm thấy có lỗi với cô ta.
- Xin lỗi.
Không thể chỉ nói bằng lời, Tử Dật đứng lên, đi đến trước mặt cô ấy. Lấy ra một tấm thẻ đen không mật khẩu nhét vào lòng bàn tay.
Thế nhưng thay vì nhận lấy, Tuyết Ninh lại vứt tấm thẻ vào người anh rồi gào lên.
- Anh nghĩ em cần tiền của anh lắm à?
Phải, Tuyết Ninh không cần tiền của anh mà muốn có được anh, bởi cô ta có thể nhìn trước được tương lai, sau này Tử Dật sẽ có một cuộc đời và vị thế vô cùng xán lạn.
Bây giờ anh có Kha Gia đã đủ giàu lắm rồi nhưng sau này còn có cả Cẩu Gia do Cẩu Tảo để lại.
Theo như cô ta được biết thì thế lực của Cẩu Tảo cũng không phải dạng vừa, thậm chí có phần nhỉnh đôi chút hơn mới đủ can đảm để lật đổ và lấp liếm một gia tộc có quyền thế và nhiều chỗ dựa như Kha Gia.
Thà rằng thả con tép bắt con tôm, số tiền kia dùng rồi cũng sẽ vơi, còn Tử Dật là máy in tiền cả đời xài không hết. Nếu như suy nghĩ không thông, thấy lợi trước mắt mà nhận lấy tấm thẻ này thì chẳng khác nào để vụt mất một nửa cơ hội trở thành Vương phu nhân.
- Thế em muốn như nào?
- Công bằng! Em muốn anh cho em một cơ hội để cạnh tranh công bằng với Mộng Nhiên.
Nghe Tuyết Ninh bảo vậy anh có chút đắn đo. Công bằng? Hai từ này đối với anh là không thể. Vì trái tim anh đã chỉ đủ chứa mỗi một mình cô gái nhỏ ấy. Anh không thể dùng cách mà mình đối xử với Mộng Nhiên mà áp lên Tuyết Ninh, hay ngược lại.
- Chỉ vậy thôi?
Thôi thì cứ đồng ý cho qua chuyện, anh cũng không có ý định ở lại đây lâu dài, nhỡ đâu tình cảm mà Tuyết Ninh dành cho anh chỉ là nhất thời, sau này tìm được người tốt hơn cô ấy sẽ thay lòng đổi dạ.
- Em muốn chuyển đến đây sống với anh nữa.
- Em không muốn suốt ngày ru rú ở bệnh viện chăm sóc bác Tảo, ông ấy là ba anh chứ không phải ba em.
Tuyết Ninh biết rõ lấy lòng người lớn và có được sự ủng hộ từ họ thì sẽ chiếm được ưu thế nhưng cũng phải ở giới hạn, cô ta không muốn phải ở bên Cẩu Tảo hai bốn trên bảy, mà muốn ở cạnh anh để vun đắp tình cảm.
- Không được.
Tử Dật thẳng thừng từ chối.
- Tại sao?
- Không vì sao cả. Nếu em muốn thì anh sẽ mua cho em căn hộ đối diện, đây là sự công bằng mà anh dành cho em.
Tuyết Ninh và Mộng Nhiên vốn đã có hiềm khích từ trước, để họ này ở chung chẳng may sẽ xảy ra án mạng. Tuy có hơi bất công nhưng suy cho cùng anh cũng là lo lắng cho cả hai cô gái.
- Em không thích... em muốn...
- Dãy nhà người giúp việc và căn hộ đối diện, em chỉ được chọn một trong hai.
Tử Dật cướp lời, đánh đòn tâm lý. Khiến Tuyết Ninh ngay lập tức nghe ngoan ngoãn.
- Vậy theo ý anh đi, nhưng không được cấm em sang đây thăm anh đấy nha.
- Ừm.
[...]
Sáng hôm sau.
- Cô ấy đã tỉnh, nhưng dường như cô ấy không muốn xuống giường. Đã nắm bất động nhìn lên trần nhà cũng được khá lâu rồi thưa cậu chủ.
Đêm qua thừa cơ lúc Mộng Nhiên không phòng bị, anh đã ngủ cùng cô cả buổi tối, đến sáng sớm thì lật đật rời đi, và nhờ người giúp việc lên đấy canh chừng.
Vốn dĩ căn phòng ấy chỉ còn mỗi chiếc giường và bốn bức tường lạnh lẽo, mọi vật dụng đều được dọn sạch nhưng anh vẫn sợ không có người quan sát Mộng Nhiên sẽ đập đầu tự tử.
- Giúp tôi mang thức ăn lên cho cô ấy.
Tử Dật bê bát cháo cá hồi duy nhất trên bàn thức ăn đặt vào khay, rồi nhờ vả người giúp việc.
Anh không tự mình mang lên cho cô nhưng vẫn đứng ngoài cửa nhìn trộm, cũng vì sợ Mộng Nhiên sẽ phát điên như hôm qua.
- Cô ngồi lên ăn cháo đi. Đây là của cậu...
- À không, đây là lần đầu tiên tôi nấu, cô nếm thử xem có ngon không?
Người giúp việc toát mồ hôi hột, suýt tí nữa thì lỡ lời rồi. Vẫn may là Mộng Nhiên không để tâm cho mấy.
- Tôi không ăn đâu, dì mang ra ngoài đi.
Mộng Nhiên không lạnh không nhạt, tùy tiện đáp lại. Sau đó kéo chăn trùm kín đầu, xoay lưng về phía người giúp việc.
- Đừng ngủ nữa, cháo thơm lắm, cô ngửi thử đi.
Dì ta vẫn không chịu bỏ cuộc, nhất quyết bê tô cháo đi một vòng đến gần mặt Mộng Nhiên và rồi...
- Oẹ... buồn nôn.
Mùi cháo cá tanh ói xộc thẳng vào khoang mũi khiến Mộng Nhiên muốn trốn cũng không thể, cô nhanh chóng bật lên, mò ra bìa giường bên kia nôn oẹ.
Vì đã nhiều ngày không ăn, nên thứ cô nôn ra chỉ là nước dãi.
- Được rồi, tôi không ép nữa.
Dì ta đặt bát cháo ra xa rồi chạy đến săn sóc cho Mộng Nhiên. Nhưng nhìn bộ dạng như ốm nghén này khiến bà ấy không khỏi nghi ngờ.
- Tôi đi lấy nước.
Dì ấy tìm cớ ra ngoài để báo tin cho Tử Dật.
- Ối trời ơi, cậu chủ dọa chết tôi rồi.
Vừa mở cửa đã thấy bản mặt hầm hầm của anh, khiến con người già cả suýt tí nữa thì lên huyết áp.
- Mộng Nhiên... hình như có thai rồi.