Bách Hiểu trai của ta, ta vẫn lo lắng rất chu toàn không cần ngươi bận tâm, chỉ là thứ trong cơ thể của đồ đệ ngươi ta không thể không có! Cho nên ngươi hãy hiểu rõ như vậy!
Sa Lam ung dung cười nói vờ như không thấy gương mặt càng thêm âm trầm lạnh lẽo của Sở Yêu Yêu, nàng ta vẫn bình thản châm rượu thưởng thức đợi chờ câu nói từ Sở Yêu Yêu.
- Sa Lam, ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nên biết đâu là giới hạn!
Sở Yêu Yêu nói xong không chút do dự quay lưng bỏ đi.
- Ta biết ngươi muốn nhờ đến Dược, nhưng ta chân thành khuyên ngươi một câu 'đừng làm điều vô ích'!
Sa Lam nhàn nhạt nói, trong giọng nói hàm chứa khiêu khích.
Bước chân Sở Yêu Yêu dần khựng lại, nàng chậm rãi quay đầu ánh mắt lạnh dần trầm giọng trả lời: - Chuyện ta làm có vô ích hay không, không cần ngươi đến quản, nếu ngươi vẫn muốn đồ vật của đồ đệ ta, thì tình nghĩa bằng hữu bao lâu nay coi như chấm dứt!
- Được thôi, chấm dứt thì chấm dứt, ngươi cũng biết đồ vật của đồ đệ ngươi ta đã tìm kiếm rất lâu rồi, vật đó ta không thể không có! - Vẻ mặt Sa Lam trở nên âm hiểm, khóe môi nàng ta dần cong lên hệt như hồ ly giảo hoạt lại nhưng trong ánh mắt lại là sự lạnh lẽo vô tình đến cùng cực. - Thứ trong cơ thể đồ đệ ngươi... Ta nhất định phải có được!
Sở Yêu Yêu trầm mặc bàn tay dần nắm chặt.
- Thật sự tình nghĩa bao lâu nay của chúng ta không bằng một thứ thuốc dẫn sao? - Nói rồi nàng như nghĩ đến điều gì đó lại tự cười giễu: - Hóa ra lâu nay chỉ có ta coi ngươi là bằng hữu, còn ngươi thì không hề...
- Đúng vậy, từ đầu đến cuối ngươi đều bị ta lừa gạt đến tận bây giờ mới nhận ra, ngươi thật đáng thương làm sao! - Sa Lam khoanh tay nhìn nàng nhạt nhẽo nói. Sở Yêu Yêu không cần nhìn vào mắt Sa Lam cũng biết nàng ta đang thầm cười nhạo nàng.
Cười nhao nàng ngu ngốc!
Sở Yêu Yêu liếc mắt nhìn Sa Lam, ánh mắt nàng như dao găm lóe lên tia sắc lạnh cảnh cáo Sa Lam. - Nếu đã như vậy hai ta nên chấm dứt ở đây thôi, ta và ngươi từ nay coi như không quen biết nhưng nếu như ngươi dám có ý đồ đụng đến Bạch Lâu - đồ đệ ta thì đừng trách vì sao ta không nhớ đến tình nghĩa cũ, Sở Yêu Yêu ta cũng không ngại cùng ngươi tử chiến một hồi!
Sa Lam không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Sở Yêu Yêu thậm chí nàng ta còn nhếch môi bắn ra ánh nhìn khiêu khích - Vậy thì ngày ấy sẽ sớm đến thôi, hai ta sẽ tử chiến một hồi, để xem ta có được vật đó, hay là ngươi cứu được đồ đệ của ngươi 'toàn thân trở về'!
Bốn chữ toàn thân trở về, Sa Lam đặc biệt nhấn mạnh, trong đôi mắt nàng ta hiện ra nét cười ghiền ngẫm thâm sâu đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Sở Yêu Yêu. Sở Yêu Yêu khép mắt hít một hơi thật sâu, giọng nói dần trở nên nhẹ bẫng.
- Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ chính tay kết liễu ngươi!
Sở Yêu Yêu vừa dứt lời cấm chế ngay lập tức bị xóa bỏ bóng dáng nàng cũng âm thầm biến mất. Quan khách của bữa tiệc vẫn nói cười vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có ba người trong bát đại cao thủ đến dự lễ đại điển này mới có thể cảm nhận được sự giao động bất thường của không gian.
Sau khi Sở Yêu Yêu rời đi, Sa Lam vẫn giữ bộ dáng lão đạo sĩ râu dài ăn uống vô tư hoàn toàn không để tâm đến câu nói cuối cùng của Sở Yêu Yêu. Tán tu chứng kiến từ đầu đến cuối đối thoại giữa hai người không khỏi run lên vì sợ hãi.
- Ta sẽ không giết ngươi, ngươi đừng tỏ ra sợ hãi thế chứ? - Sa Lam một tay cầm quả đào gặm ngon lành, ánh mắt chuẩn xác bắn về phía tán tu càng khiến tán tu không dám động đậy.
- Ngươi tên gì? - Sa Lam thuận miệng hỏi.
- Thưa tiền bối, ta... ta tên Du Bình..
Du Bình run rẩy trả lời, hắn có cảm giác sắp không xong rồi.
- Hôm nay ngươi thấy quá nhiều, nghe cũng không ít phải không!? - Sa Lam buông quả đào trên tay xuống lại khẽ thở dài nói.
Nàng nghiêng đầu nhìn Du Bình, miệng nở nụ cười tươi tắn như đóa hoa đào trong sương sớm nhưng trong mắt Du Bình hiện tại Sa Lam lại chẳng khác gì đóa hoa ăn thịt người.
Tiên giới rộng lớn này có ai mà không biết Bách Hiểu Sinh Sa Lam là một kẻ có tính cách thất thường quái đản kia chứ?
Đã từng có một gia tộc nhỏ đắc tội nàng ta đều bị nàng ta dùng kế ăn sạch không nhả xương.. Hay dùng từ chính xác là nàng ta đã hoàn toàn diệt sạch gia tộc ấy!
- Ngươi nói xem ta nên làm gì với ngươi đây?
Sa Lam chống cằm cong môi cười với Du Bình càng khiến hắn run lẩy bẩy không dám trả lời.
Hắn sợ nếu bản thân mở miệng nói một câu không vừa ý Sa Lam, hắn có lẽ sẽ phải chịu một kết cục thê thảm!
- Thật nhát quá! Ta vốn dĩ cũng chẳng muốn làm gì ngươi, chỉ đùa với ngươi một chút thôi..
Thật lâu sau không thấy Du Bình đáp lại Sa Lam liền bày ra vẻ mặt mất hứng phất tay với Du Bình.
Bởi vì nơi bọn họ ngồi là góc khuất nên cũng chẳng khiến ai chú ý, cho nên những người đó cũng không thể chứng kiến được vẻ mặt trắng đến dọa người của Du Bình.
- Ta cảm thấy người như ngươi rất tốt, ừm, vừa hay hiện tại ta cần một linh đồng đi theo, hay ngươi làm linh đồng cho ta đi...