3h chiều thứ 4, Nhi đang làm việc thì Quân đi vào phòng, nhìn Nhi Quân nói:
- - Lát tan làm em đợi anh rồi về nhà anh dùng cơm luôn nhé..?
Nhi ngơ ngác hỏi lại:
- - Sao giờ anh mới nói với em..?
Quân ngạc nhiên:
- - Ơ kìa, anh nói với em từ thứ 2 đầu tuần rồi mà..? Em sao thế, anh có nói là hôm nay chúng mình về nhà anh dùng cơm, mẹ làm cơm chay mời em đến ăn còn gì..!
Nhi sực nhớ ra, cô vội xin lỗi:
- - Thôi chết, em quên khuấy đi mất. Cũng tại đầu tuần nhiều việc mà anh. Cho em xin lỗi nhé, chết thật em còn chưa kịp mua gì cho mẹ nữa.
Quân cười:
- - Không cần khách sáo quá đâu, mẹ cũng bảo anh là dặn em đừng mua gì cả. Chỉ là đến nhà ăn cơm thân mật thôi mà. Chắc mẹ cũng muốn gần gũi em hơn đấy, hôm nay là ngày rằm nên nhà mình ăn chay. Mẹ làm món chay ăn tuyệt cú mèo em ạ, thôi em làm đi, lát tan làm rồi mình gặp nhau.
Quân bước ra khỏi phòng làm việc của Nhi, còn lại một mình Nhi thở hắt ra nghe chừng chán nản. Bởi lẽ nghĩ lại lần trước đến nhà Quân, phải trải qua cảm giác khó thở, ngửi phải mùi trầm hương khiến cho cô thấy bất an. Chưa kể ánh mắt mà mẹ Quân nhìn cô cứ như bà đang dò xét khiến cho Nhi thấy khó chịu. Nhưng chẳng nhẽ lại không đến, Nhi xác định phải lấy Quân làm chồng, mọi thứ Nhi đang có hiện nay đều nhờ một tay Quân đưa lên. Chưa kể nếu cứ làm việc thế này thì Quân sẽ còn thăng tiến hơn nữa. Một người đàn ông hoàn hảo, lại yêu thương cô hết mực thì làm sao Nhi có thể bỏ qua, nhất là quá khứ của cô không mấy tốt đẹp.
Mặc dù đã tìm hiểu kỹ về mẹ Quân, Nhi biết Quân là một người con có hiếu, dù anh rất yêu cô nhưng cũng không thể nào cãi lại lời mẹ được. Nhưng cảm giác khó chịu khi ở trong ngôi nhà đó là gì..? Sau buổi gặp đầu tiên, khi trở về nhà Nhi cũng có thử đốt hương trầm trong phòng của mình. Trái ngược với lúc ở nhà Quân, mùi hương trầm lại khiến cho Nhi thấy dễ ngủ. Thời gian gần đây Nhi cũng hay cùng bạn bè đi lễ, đi chùa, đến những nơi thanh tịnh Nhi cũng đâu thấy gì lạ. Suy nghĩ mãi cũng không ra được câu trả lời, Nhi quyết định hôm nay thử đến thăm nhà Quân một lần nữa xem sao. Nhưng có điều lần này Nhi muốn về nhà tắm rửa, thay quần áo xong mới tới nhà Quân ăn cơm. Bởi Nhi cũng có nói chuyện với cái Trinh thì được Trinh bảo là có thể do cơ thể không được “ sạch “ nên có cảm giác khó chịu như vậy. Nhớ lại thì lần đó cũng là khoảng thời gian Nhi chuẩn bị đến ngày, bằng chứng là đêm đó sau khi lên giường với Quân xong Nhi cũng đèn đỏ, hôm đó cũng vội lên tan làm quay về nhà lấy quà tặng mẹ Quân, Nhi cũng chưa kịp tắm rửa gì.
Rút kinh nghiệm, lần này Nhi quyết định về nhà chuẩn bị trước rồi mới đến dùng cơm. Làm gấp phần việc còn lại của ngày hôm nay, Nhi rời công ty sớm 30 phút, cô có gọi điện cho Quân để thông báo và nói Quân tan làm đánh xe đến đón mình. Trở về chung cư, Nhi lao ngay vào phòng tắm, ngắm nhìn cơ thể mình trong gương Nhi khẽ mỉm cười bởi cơ thể gợi cảm có thể khiến bất cứ gã đàn ông nào say đắm khi nhìn thấy những đường cong chết người của cô. Tắm xong, bất chợt Nhi nhận ra cái vòng bạc mà cô đeo ở cổ có chỗ bị ố vàng, có lẽ đã quá lâu không vệ sinh nên bụi bám bẩn, rồi cả mồ hôi tích lại lâu ngày. Nhớ lại cũng đã hơn 1 năm đeo chiếc vòng này Nhi chưa từng tháo ra.
Đã một năm trôi qua, không có chuyện gì xảy ra cả, Nhi vẫn tiếp tục sống và làm việc, không những không có chuyện gì mà hơn một năm qua Nhi chưa từng gặp ác mộng trong giấc ngủ. Đã có lúc Nhi nghĩ:
“ Có khi nào mọi chuyện chỉ là do cô tưởng tượng quá mức mà thành, trên đời này một ngày có biết bao nhiêu người phá thai. Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều gặp tình cảnh như cô hay sao. “
Mọi chuyện quá đỗi yên bình, cộng thêm nhịp sống hối hả, bận rộn đã khiến cho Nhi dần dần quên đi tội lỗi năm xưa, cũng như những lời khuyên của cô Miện nhạt dần theo năm tháng. Nhưng Nhi vốn là người cẩn thận, từ ngày đeo cái vòng Nhi làm gì cũng thuận lợi, công việc thăng tiến, tình yêu cũng trọn vẹn. Nhi có thể quên đi việc sai trái mình từng làm nhưng cô luôn cho rằng cái vòng bạc cô đang đeo là bùa may mắn.
Nhìn thấy chiếc vòng bị ố, Nhi đưa tay tháo vòng ra khỏi cổ để đánh rửa. Để đánh sạch được bạc Nhi nhớ là phải ngâm vào nước cốt chanh một khoảng thời gian sau đó đem đi đun sôi rồi lau khô lại bằng vải nhung. Vắt lấy nước cốt chanh cho vào một cái cốc nhỏ, Nhi thả chiếc vòng bạc vào đó rồi chuẩn bị quần áo đợi Quân đến đón. Điện thoại báo chuông, Quân nhắn tin 10 phút nữa sẽ có mặt. Nhi vội vàng thay quần áo rồi trang điểm, quỹ thời gian ít ỏi khiến cho Nhi vội vã đến mức quên mất một điều quan trọng. Đã gần 6h, Quân bên dưới liên tục gọi điện bởi anh biết mẹ mình đang đợi cơm hai người ở nhà.
Cuống cuồng cuối cùng Nhi cũng xong, cô khóa vội cửa rồi đi xuống bên dưới, Quân nóng ruột, vừa nhìn thấy Nhi anh nói:
- - Em lâu thế, mẹ đang đợi rồi đấy. Anh đã bảo là tan làm xong về nhà anh luôn mà em không chịu.
Nhi bước lên xe rồi khéo léo đáp:
- - Anh này, anh chẳng nghĩ đến cảm nhận của con gái gì cả. Dùng cơm thì dùng nhưng em vẫn muốn mẹ thấy em gọn gàng, sạch sẽ chứ. Đi làm cả ngày với đồ công sở khó chịu lắm. Thôi đi đi anh.
Xe chạy được một lúc Nhi mới giật mình sờ tay lên cổ, cô đã quên mất chiếc vòng bạc và hiện tại nó vẫn đang được ngâm trong cốc nước cốt chanh. Bây giờ mà bảo Quân quay lại thì chắc chắn là Quân không chấp nhận, nhưng không đeo chiếc vòng bạc Nhi thấy không ổn. Còn mải suy nghĩ xem phải làm sao thì xe đã dừng ở trước cổng nhà Quân. Chẳng còn cách nào ngoài việc bây giờ Nhi phải quên chiếc vòng đi và gặp mặt mẹ chồng tương lai.
Bước vào trong nhà Nhi thấy có phần hồi hộp, hơi lưỡng lự. Thấy vậy Quân hỏi:
- - Em làm sao đấy, vào đi chứ, nhanh không mẹ đợi. Đi vào đây…
Vừa nói Quân vừa kéo tay Nhi vào trong, vẫn là mùi trầm hương quen thuộc nhưng sao hôm nay Nhi không còn khó thở như lần trước nữa. Bước thêm vài bước nữa Nhi cũng không cảm thấy gì, mọi chuyện vẫn đang diễn ra rất bình thường. Lúc này Nhi tự tin hơn hẳn, cô nghĩ chắc do lần đầu đến đây cô sắp đến ngày nên cơ thể có phần khó chịu mà thôi. Nhi tươi tỉnh bước xuống bếp, cũng đúng lúc mẹ Quân đi lên, Nhi cúi đầu chào lễ phép:
- - Dạ, con chào bác ạ….Bác cho con xin lỗi vì hôm nay đến hơi muộn.
Mẹ Quân cũng cười chào lại Nhi:
- - Ừ, không sao đâu con, bác biết con cũng bận mà. Đến nhà ăn cơm như này là bác vui lắm rồi.
Quay sang bà Tâm nói với con trai:
- - Mẹ quên mất, nhà hết bột nghệ rồi, con chịu khó chạy đi mua cho mẹ nhé.
Quân vâng dạ rồi bảo Nhi ở nhà phụ mẹ, còn mình chạy xe đi mua đồ. Còn lại hai người phụ nữ, bà Tâm khéo léo dẫn Nhi xuống bếp rồi chỉ vào mâm thức ăn vô cùng đẹp mắt với những món ăn đủ màu sắc được trang trí tỉ mỉ, bà Tâm nói:
- - Món này là nấm bào ngư chiên giòn, đây là nem phù trúc, ngó sen nhồi gạo nếp mật ong…..Tất cả đều là rau củ quả, hôm nay nhà mình ăn chay con nhé. Giờ con giúp bác bê mâm cơm này lên trên phòng thờ thắp hương bác trai xong đợi thằng Quân về rồi mình ăn cơm.
Không thể từ chối Nhi miễn cưỡng, cố nở một nụ cười rồi bê mâm cơm lên trên tầng. Nhi đi trước, bà Tâm đi sau, như lần trước Nhi cảm nhận được phía sau mình bà Tâm đang chăm chú theo dõi từng bước chân của cô. Đứng trước ngưỡng cửa gian thờ Nhi ngập ngừng không bước vào ngay, đằng sau bà Tâm nói:
- - Bước vào đi con, sao thế….Có cần bác đỡ cho không..?
Nhi vội trả lời:
- - Ơ...dạ không...không ạ….con bê được mà bác.
Nhi đánh bạo bước vào bên trong, những bước chân đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, Nhi thấy hơi thở của mình vẫn đều đặn. Bà Tâm chưa đi vào ngay, bà đứng ở ngoài cửa nhìn cô con dâu tương lai. Bà Tâm chăm chú theo dõi từng cử chỉ, động tác cũng như biểu cảm của cô con dâu, để xem có đúng như lời sư thầy chỉ điểm hay không..? Nhưng lạ thay lần này Nhi không có biểu hiện gì khác thường, dù Nhi đang đứng trước ban thờ chông bà, phía bên trên cao là tượng Phật Bà Quan Âm đang ngự, vầng khói đen lần trước bà Tâm thoáng thấy cũng không hề xuất hiện.
Bà Tâm tự nhủ:
- - Rốt cuộc là sao..? Chẳng lẽ mình đã tưởng tượng ra mọi thứ..?