Giống hệt như lần đầu tiên Quách Mẫn Nghi bị Hắc Phàm làm cho thất vọng, cô không khóc, không nổi giận, chỉ im lặng kìm nén tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Vì không muốn hậu quả cũ lặp lại, Hắc Phàm tìm đủ mọi cách để cô có thể thoải mái bộc phát ra ngoài, thế nhưng đáp lại anh đều là những nụ cười nhạt mang chút vô hồn từ Quách Mẫn Nghi.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Quách Mẫn Nghi đề nghị được xem hợp đồng thỏa thuận mua bán cô vào mười năm trước.
Lúc cầm hợp đồng trên tay xem, nụ cười trên môi Quách Mẫn Nghi càng trở nên miễn cưỡng. Cô nằm ngửa trên giường lớn, hai chân thả lỏng ngoài mép giường, hai tay cầm tờ giấy giơ lên đối diện mặt.
Đếm những con số được liệt kê, đọc đi đọc lại những dòng quan trọng được in đậm, cuối cùng lại nhìn đến chữ ký và dấu vân tay được in trên giấy, bất giác mọi hy vọng nhỏ nhoi trong Quách Mẫn Nghi trước đó đã hoàn toàn tiêu tan.
Nhà họ Hắc, chính xác là Hắc Phàm sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn chỉ để mua một đứa trẻ về nuôi lớn. Còn lão Quách, đối với đứa con ông ta tạo ra, một chút thương xót cũng chẳng tồn tại.
“Ba trăm triệu cách đây mười năm không phải là con số nhỏ, họ còn muốn gì... khi vô tình đến mức vì tiền mà sẵn sàng cắt đứt máu mủ...”
Âm thầm quan sát biểu hiện của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm khẽ chồm người nằm sấp lên giường, mặt đối mặt ngược hướng với cô, anh từ tốn cất lời giải thích: “Đã là kẻ tham lam, mười năm hay hai mươi năm cũng không thể thay đổi, đó là lý do anh không muốn em dính líu đến bọn họ.”
Hai tay đang cầm tờ hợp đồng của Quách Mẫn Nghi khẽ buông lỏng xuống đệm, cô ngước đôi mắt đang dần ngập nước nhìn Hắc Phàm, nụ cười cũng dần chuyển sang chua xót.
“Em thật sự không dám tin, em là con gái của họ, là em gái của họ... nhưng họ lại không thương em. Còn một người không có máu mủ, không thân thích, cũng không có nghĩa vụ lại chọn thương em vô điều kiện.”
Khi nghe thấy những lời này, trái tim dưới lồng ngực của Hắc Phàm có hơi sững lại. Tuy Quách Mẫn Nghi không nói rõ ràng là ai, nhưng vừa nghe sơ qua anh đã biết cô đang ám chỉ mình.
Hắc Phàm bất giác cong môi mỉm cười an ủi, anh cúi đầu chạm trán vào trán cô, nhẹ nhàng đáp: “Vì đối với người đó, em còn hơn cả một ngôi sao may mắn.”
Lời Hắc Phàm vừa dứt, nước mắt tồn đọng liền nối đuôi nhau chảy dài nơi khóe mắt của Quách Mẫn Nghi, ngay cả nụ cười miễn cưỡng ban đầu của cô cũng từ từ hóa thành hạnh phúc.
Đối với những kẻ tệ bạc, Quách Mẫn Nghi là vận xui.
Đối với người tử tế, Quách Mẫn Nghi lại là may mắn.
Nơi cô từng muốn tìm về, nay đã hóa địa ngục.
Nơi cô ở bấy lâu, thực chất mới là thiên đường.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, cảm xúc bỗng ồ ạt dâng trào nơi lồng ngực khiến Quách Mẫn Nghi mất kiểm soát. Chỉ trong chốc lát, từ những giọt nước mắt im lặng đã biến thành trận khóc không thể dừng lại.
Dưới sự chứng kiến của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi dùng tay hai che đi gương mặt của bản thân hiện tại, từ tận sâu trong thâm tâm không hề muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô hiện tại.
Càng sâu xa hơn, Quách Mẫn Nghi cảm thấy không còn mặt mũi để đối diện với Hắc Phàm.
Giữa không gian tĩnh lặng vào trời trưa, trong phòng chỉ vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của Quách Mẫn Nghi. Hắc Phàm không mở lời dỗ dành, anh chỉ yên lặng dõi mắt theo cô, để cho cô được giải thoát sự tiêu cực.
Trôi qua một lúc lâu, khi tiếng thút thít dần nhỏ lại, Hắc Phàm lúc này mới chạm môi vào những ngón tay đang che mặt của Quách Mẫn Nghi, dùng hành động thay cho những lời an ủi.
Như cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Hắc Phàm, bàn tay của Quách Mẫn Nghi dần dịch xuống, để lộ ra trán và đôi mắt đỏ hoe vẫn còn đẫm lệ.
Khi chạm ánh mắt của Hắc Phàm, biểu cảm của Quách Mẫn Nghi bỗng trở nên mếu máo, người liên tục giật lên vì những cơn khóc nấc vẫn chưa dứt hẳn.
Hắc Phàm trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh, anh khẽ nắm hai cổ tay của Quách Mẫn Nghi ấn xuống đệm, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Cảm giác an toàn ấm áp vây lấy giúp Quách Mẫn Nghi dần ổn định lại cảm xúc, đến khi anh rời môi ra, cô mới nhỏ giọng thỏ thẻ: “Em xin lỗi, là vì em đã ỷ vào sự dung túng của anh mà hành xử ngày càng quá đáng.”
“Hửm?” Hắc Phàm hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút trông đợi vào những lời Quách Mẫn Nghi nói, ngón tay cái của anh cũng vô thức lướt qua lau đi nước mắt còn đọng trên mi cô.
Trước dáng vẻ chờ đợi của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi thở ra nặng nề, chậm chạp tiếp lời: “Anh làm gì cũng có lý do, nhưng em lại luôn tỏ ra khó chịu không thông cảm. Trong khi đó em cũng lén làm chuyện anh cấm, nhưng em chưa từng thật lòng thừa nhận mình sai. Em luôn trách móc anh, trách móc người luôn nghĩ cho em...”
Nghe kỹ từng câu từng chữ Quách Mẫn Nghi nói, Hắc Phàm cong môi mỉm cười, thái độ tỏ rõ sự nhường nhịn: “Sóc con, em nhầm rồi phải không? Trong một mối quan hệ hôn nhân, vợ là người luôn luôn đúng. Dù có bị giận hờn vô cớ, bị trách móc vô lý, hay kể cả khi bị đối xử tệ bạc đến mức không thể chấp nhận, thì đối với anh, em vẫn là báu vật duy nhất anh trân trọng.”
Nhận được lời phản hồi hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ, Quách Mẫn Nghi khựng người ngạc nhiên. Lý trí thoáng đã bị trái tim lấn át, tay cô chủ động giơ lên ôm cổ anh kéo lại gần gương mặt mình.
Tuy rằng tư thế ngược hướng, nhưng cảm xúc trong ánh mắt vẫn thể hiện rõ ràng. Quách Mẫn Nghi như đánh mất chính bản thân mình, để mặc cho tâm trí bị cuốn vào ánh mắt của Hắc Phàm.
Bất chợt, những đầu ngón tay của Quách Mẫn Nghi trượt từ sau gáy của Hắc Phàm xuống chạm vào môi anh, giờ đây lời nói ra cũng như kẻ mất hồn bị mê hoặc.
“Hình như em... yêu anh đến mức sắp phát điên rồi.”