Vốn không hay biết chuyện Hắc Phàm ra mở cửa tiếp bạn học lúc sáng sớm, thế nên Quách Mẫn Nghi vẫn rất bình thản khi đối mặt với họ lúc ăn sáng.
Có điều, ít nhiều Quách Mẫn Nghi cảm nhận được điều không lành, bởi ánh mắt những người còn lại nhìn cô vô cùng dè dặt.
Kết thúc bữa ăn sáng, mọi người bắt đầu di chuyển lên núi khám phá cảnh đẹp. Quách Mẫn Nghi đi ở giữa, trên tay cầm theo máy ảnh liên tục chụp lại những nơi đã đi qua.
Diệp Mộng đi cùng Thạch Thái phía sau Quách Mẫn Nghi, cả hai cố tình giữ khoảng cách để quan sát.
Leo bộ được một chặng đường, Diệp Mộng nghĩ thế nào cũng không thông suốt, cuối cùng chỉ có thể hỏi sang Thạch Thái: “Nè, cậu có thấy chị Mẫn Nghi với anh họ của chị ấy có gì kỳ kỳ không?”
Thạch Thái không đáp, nhưng biểu cảm tỏ ra lắng nghe. Nhận được tín hiệu, Diệp Mộng liền tiếp lời: “Ban đầu mình không nghĩ nhiều đâu, mình cứ cho rằng phản ứng lo sợ của chị Mẫn Nghi khi anh họ chị ấy xuất hiện là vì sợ lộ ra thân thế giàu có. Nhưng sau đó qua những gì anh họ của chị ấy làm, mình nghi ngờ người đàn ông đó có vấn đề nên mới khiến chị ấy sợ.”
“Ừm.” Thạch Thái gật đầu tán đầu, nghiêm túc nói lên suy nghĩ: “Không loại trừ khả năng, những kẻ có tiền... sở thích cũng rất biến thái.”
Nghe đến đây, Diệp Mộng ôm miệng hốt hoảng, cô bạn trợn tròn mắt kinh ngạc, nhỏ giọng đầy cẩn trọng: “Có khi nào... chị Mẫn Nghi bị ép loạn luân không? Chứ đời nào anh họ lại ôm hôn, còn qua ngủ cùng phòng với em gái của mình được!”
Câu trước vừa dứt, Diệp Mộng càng khẳng định chắc chắn vào suy luận của bản thân: “Nhất định là như vậy rồi, chị Mẫn Nghi hiền như vậy, thế nào cũng bị cái tên biến thái kia ỷ có tiền, có quyền mà lợi dụng.”
Bên cạnh Diệp Mộng không ngừng phân tích, Thạch Thái vừa bước đi vừa âm thầm thở dài.
Đến tận hiện tại, Thạch Thái gần như đã có thể xác nhận được mối quan hệ bất bình thường giữa Quách Mẫn Nghi và Hắc Phàm.
Trước đây khi Quách Mẫn Nghi nói rằng cô là vợ bé của một người đàn ông lớn tuổi hơn, đồng thời người đàn ông đó cũng là chủ một chiếc Porsche đời mới.
Trùng hợp thay, đêm qua lúc tìm hiểu Hắc Phàm trên mạng xã hội, trang cá nhân của anh lại đăng ảnh có chụp trúng một góc của chiếc Porsche cùng loại.
Đáng nói ở chỗ, loại xe này là hàng mới chưa chính thức nhập khẩu, thế nên đây là hàng hiếm trong nước, lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ của Hắc Phàm.
Hơn hết, mỗi lần chạm mặt nhau, Hắc Phàm luôn tỏ thái độ cao ngạo với Thạch Thái, khác hẳn với bộ dạng lịch sự nghiêm túc mà cậu ta từng nghe trước đó.
Quá nhiều bằng chứng rõ ràng, Thạch Thái càng tin Quách Mẫn Nghi không phải là vợ bé của bất kỳ ai, thực chất cô chỉ đang che giấu mối quan hệ tình cảm với Hắc Phàm để tránh bị soi mói bàn tán.
Khi dừng chân nghỉ ngơi trên dọc đường đi, trong lúc Quách Mẫn Nghi đứng gần vách núi xem lại ảnh đã chụp, Diệp Mộng len lén đi đến gần bắt đầu công cuộc khai phá bí mật.
Đến đứng cạnh Quách Mẫn Nghi, Diệp Mộng cười cười hỏi vu vơ vài câu, mãi một hồi mới có can đảm hỏi thẳng: “Chị Nghi, có phải... chị bị ép buộc không? Nếu chị cần giúp đỡ, em sẵn sàng tìm mọi cách giúp chị.”
“Hửm?” Quách Mẫn Nghi khó hiểu nhìn Diệp Mộng. Thấy vẻ mặt lo lắng của cô bạn, cô hoang mang hỏi lại: “Ép, ép buộc cái gì?”
“Thì là... chuyện chị bị anh họ lạm dụng đó.”
“Hả?” Quách Mẫn Nghi theo phản xạ bất ngờ thốt lên một tiếng, tiếp theo trên môi cũng vô thức hiện lên nụ cười vô cùng gượng gạo.
Trong lúc bất an suy nghĩ lý do biện minh cho hợp lý, gót chân của Quách Mẫn Nghi vô tình dẫm phải đá, chớp mắt đã khiến cô mất thăng bằng trượt ngã về sau.
“Cẩn thận!”
Song song với tiếng hét là hành động lao nhanh về phía Quách Mẫn Nghi của Thạch Thái. Nhưng thoáng chốc, cả người cô bỗng bị ôm lấy từ phía sau, cảm giác vừa vững chắc lại vừa quen thuộc.
Đúng lúc này, bầu không khí vừa nóng lên đã rơi vào im lặng, ngay cả Quách Mẫn Nghi cũng dè chừng ngước mặt nhìn người đang ôm mình.
Nào ngờ, Quách Mẫn Nghi vừa ngẩng đầu lên, bóng đen bỗng đổ ập xuống trước mắt, tích tắc đôi môi cô cũng bị thứ gì đó chạm lên.
Quách Mẫn Nghi đứng hình bất động, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh kinh ngạc của những người có mặt.
Đến khi nụ hôn kia rời ra, trông thấy gương mặt của Hắc Phàm đang gần trong gang tấc, cảm xúc trong Quách Mẫn Nghi lập tức rối tung mất kiểm soát.
Trái lại, Hắc Phàm cực kỳ điềm tĩnh, anh cúi đầu dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ? Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Giọng điệu của Hắc Phàm có chút kỳ lạ, tựa như một lời khiêu khích kín đáo, nhưng không thể tránh khỏi khiến cho Quách Mẫn Nghi lo sợ đến mặt mũi tái nhợt.
Bỗng nhiên từ đâu, Diệp Mộng nhào đến kéo Quách Mẫn Nghi ra khỏi vòng tay của Hắc Phàm, cô bạn che chắn cô ở phía sau lưng mình, căng thẳng chất vấn Hắc Phàm: “Anh anh anh.... anh có biết loạn luân là có tội không? Anh là anh họ chị Mẫn Nghi, sao có thể... có thể tùy tiện hôn môi chị ấy chứ!”
Hắc Phàm chậm rãi đứng thẳng lưng lên, thong thả đút hai tay trong túi quần, nét mặt vẫn thản nhiên như không: “Cô ấy không cho thì tôi cũng đâu thể hôn.”
Vừa nghe thấy câu trả lời của Hắc Phàm, Diệp Mộng càng thêm bức xúc phải lên giọng: “Anh rõ ràng là hôn bất ngờ, chị ấy có cho anh hôn đâu!”
“Được rồi.”
Giọng nói đầy bất lực của Quách Mẫn Nghi khẽ vang lên cắt ngang, thu hút sự chú ý của mọi người. Sắc mặt cô giờ đây trở nên khó coi, ánh mắt dành cho Hắc Phàm cũng nhen nhóm sự tức giận.
Sau vài lần cố gắng hít thở sâu bình tĩnh, Quách Mẫn Nghi không còn đủ động lực tiếp tục che giấu mà nói thẳng: “Anh ấy không phải anh họ của chị, anh ấy là chồng chị.”
“Cái gì?”
Một câu hỏi đồng thanh vang lên, riêng Thạch Thái không quá bất ngờ, bởi giờ đây nghi vấn trong lòng cậu ta đã được sáng tỏ.
Không phải ngẫu nhiên, hết lần này đến lần khác Hắc Phàm luôn dùng thái độ thách thức dành cho Thạch Thái. Cũng không tự dưng, Quách Mẫn Nghi lại luôn có phản ứng kỳ lạ khi nhắc về chuyện tình cảm nam nữ.
Tuy nhiên bí mật cố che giấu bị chính Hắc Phàm vạch trần, cơn uất ức Quách Mẫn Nghi chỉ thêm trào dâng, hoàn toàn mất hết tâm trạng để tiếp tục cuộc hành trình leo núi ngắm cảnh. Ngay khi công bố làm hài lòng Hắc Phàm xong, Quách Mẫn nghi cũng lấy cớ không khỏe tự mình quay trở về khách trọ trước.
Đến khi Hắc Phàm theo Quách Mẫn Nghi rời khỏi, cả nhóm bạn của cô vẫn chưa tin vào những gì vừa diễn ra, bởi thực tế họ chẳng thể nào tưởng tượng được cả hai thuộc về chung một thế giới.
Mà phía bên kia, Quách Mẫn Nghi đi thẳng một mạch xuống núi với tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với thông thường, mặc cho Hắc Phàm đuổi theo níu giữ phía sau.
Khi quanh tới bờ dốc đứng, suýt chút Quách Mẫn Nghi đã bị cát khô làm trượt ngã, nhưng lần nữa may mắn được Hắc Phàm từ phía sau nhanh chóng giữ lấy.
Lần này đối mặt nhau trực tiếp chỉ có hai người, Quách Mẫn Nghi giận đến mức không muốn nhìn thẳng vào đối phương. Ngược lại, Hắc Phàm chẳng hề tỏ ra có lỗi, tựa như tất cả những gì đã xảy ra lúc nãy đều là hiển nhiên.
Nhìn gương mặt tức giận của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm từ tốn kéo cô đứng vào giữa lối đi tránh xa bờ vực, tiếp đó anh mới mở lời giải thích: “Là do khi nãy cậu bạn Thạch Thái kia định đến ôm em, nên anh không khống chế được hành động của mình.”
“Nói dối!” Quách Mẫn Nghi cất giọng khó chịu, biểu tình càng lúc càng thêm gắt gao: “Em thừa biết, anh luôn chờ cơ hội để công khai chuyện chúng ta!”
Đối diện với sự chất vấn của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm có hơi ngập ngừng vì bị bắt trúng tim đen. Nhưng dù tốt hay xấu, anh cũng đã có thể khẳng định vị trí của mình trong mối quan hệ xã hội của cô.
Nghĩ rồi Hắc Phàm gật đầu xác nhận, dẫu vậy vẫn không quên tìm lý do biện minh: “Nếu ngay từ đầu em công khai, thì đã không lằng nhằng bày vẽ đủ chuyện.”
“Anh đang trách em sao?”
Khi thốt ra lời này, từ biểu cảm đến giọng nói của Quách Mẫn Nghi đều lộ rõ sự thất vọng. Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng không ngừng tự kiềm chế cơn hỗn loạn dâng trào, để có thể bình tĩnh đối chất.
“Lý do không công khai em đã trình bày rất nhiều lần, em cũng đã cố hết sức bù đắp cho anh, để anh có thể an tâm vui lòng. Còn anh, anh đã từng tôn trọng suy nghĩ và cảm xúc của em chưa?”