Mặc cho Hắc Phàm cố dùng hành động thân mật để giảng hòa, thế nhưng Quách Mẫn Nghi vẫn ngậm chặt miệng, hai mắt cũng mở to trừng trừng đầy hung hăng không chịu khuất phục.
Quả nhiên đến cùng Hắc Phàm phải là người chịu thua, anh không còn giữ dáng vẻ lạnh lùng trước đó, biểu tình thể hiện sự nhún nhường thấy rõ, kể cả giọng điệu cũng bộc lộ sự yêu chiều.
“Mở miệng cho anh hôn được không?” Hỏi rồi Hắc Phàm lại hôn lên đôi môi đang mím chặt của Quách Mẫn Nghi, hạ giọng dò xét: “Hửm?”
Quách Mẫn Nghi giơ tay che miệng mình lại, ghét bỏ cự tuyệt: “Anh xem em là loại con gái dễ dãi như vậy à? Anh thích thì lợi dụng, không thích thì tìm cớ xua đuổi?”
“Là vì anh rất khó chịu khi em thân thiết với người con trai khác.”
“Em thân thiết khi nào? Hơn nữa anh biết khó chịu, còn em không biết tổn thương sao?”
Trong khi Hắc Phàm hạ giọng giải thích, Quách Mẫn Nghi như được nước làm tới mà lên giọng đáp trả. Dẫu vậy khác với lúc chiều, Hắc Phàm không đối nghịch mà sẵn sàng hạ mình chịu thua.
“Đều là lỗi tại anh suy nghĩ trẻ con.” Vừa nói, Hắc Phàm vừa kéo tay của Quách Mẫn Nghi đang tự che miệng mình xuống: “Anh đã suy nghĩ thông suốt rồi, vả lại anh tin quyết định này sẽ có thể dẹp bỏ nghi ngờ.”
Nghe Hắc Phàm nói, Quách Mẫn Nghi hoài nghi nhìn anh, thận trọng thăm dò: “Là gì?”
“Cuối tuần em mời nhóm bạn học đến nhà, bao gồm cả cậu Thạch Thái kia, sau đó mang giấy kết hôn của chúng ta ra công bố, anh tuyệt đối sẽ không ghen linh tinh với cậu ta nữa.”
Ngay khi lời Hắc Phàm vừa dứt, Quách Mẫn Nghi đã cật lực lắc đầu từ chối: “Không được! Ban đầu em đã nói với họ là gia cảnh của em rất bình thường, nếu họ biết em là phu nhân nhà họ Hắc, còn chồng là người thừa kế công ty JDV, họ chắc chắn sẽ nghỉ chơi với em.”
Mặc dù Quách Mẫn Nghi không đồng ý nhưng Hắc Phàm không những không buồn bực, ngược lại anh còn biết thuận gió đẩy thuyền: “Em không công khai mối quan hệ rõ ràng với anh, không khiến tình địch thấy khó mà lui, vậy thì em không được cấm anh ghen linh tinh.”
Nói tới nói lui Quách Mẫn Nghi vẫn là người bị dồn vào đường cùng. Cô khó xử mếu máo, bất lực biện minh: “Anh ghen không hợp lý chút nào, sẽ không ai thích em đâu...”
“Không ai thích em, nên em chỉ có thể làm phu nhân nhà họ Hắc. Nếu có người thích em, em làm phu nhân Tổng thống luôn rồi phải không?”
Không rõ vì sao càng tranh luận lại càng thua, tình huống bí bách buộc Quách Mẫn Nghi phải dùng chiêu bẩn: “Anh cứ bắt bẻ em... Anh hết thương em rồi phải không?”
Hắc Phàm bỗng thở dài một hơi, giả vờ bất đắc dĩ hùa theo: “Chắc là vậy, nên trước lúc hết thương em hoàn toàn, anh phải công khai chút danh phận.”
Chơi chiêu vẫn không lại, Quách Mẫn Nghi chỉ còn cách dùng khổ nhục kế. Cô tỏ ra đáng thương nhìn Hắc Phàm, nhón chân đồng thời giơ hai tay ôm cổ anh nũng nịu.
“Anh biết rõ từ nhỏ đến lớn em chỉ có một mình anh, chúng ta đừng vì những chuyện không đâu mà cãi nhau... em không thích, cũng không muốn...”
Hắc Phàm lặng lẽ thở ra thêm một hơi như muốn trút ra nỗi lòng, anh khẽ vòng tay ôm ngang người Quách Mẫn Nghi nhấc cô ngồi lên kệ bếp.
Một tay Hắc Phàm chống lên bếp, một tay đặt hờ trên eo Quách Mẫn Nghi. Anh hơi khom người để ngang bằng mặt đối mặt, nghiêm túc nói rõ trắng đen.
“Anh cũng không thích, anh cũng không muốn, anh càng ghét việc có kẻ khác tơ tưởng vợ mình.”
Ngừng lại một chút, trong ánh mắt của Hắc Phàm tựa như thoáng lên tia xúc động, giọng nói cũng thể hiện rõ sự chân tình: “Anh đã đợi mười năm để có được em, anh không muốn từ năm thứ mười một trở đi phải mất em. Anh luôn sẵn sàng cho em tất cả những gì anh có, ngoại trừ để em bước ra khỏi cuộc sống của anh.”
Lắng nghe những gì Hắc Phàm nói, Quách Mẫn Nghi cảm giác nhịp tim trong lồng ngực tựa như ngừng lại, bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn trào dâng khiến cô chỉ muốn ôm lấy anh trong tức khắc.
Ánh mắt Hắc Phàm nhìn nơi xa xăm một chút rồi lại nhìn thẳng vào Quách Mẫn Nghi, những bí mật anh từng muốn chôn kín, giờ đây chẳng ngại chọn nói ra.
“Ban đầu để em theo đuổi ước mơ, anh cảm thấy đó là điều xứng đáng em có được. Nhưng bốn năm đại học để em tự do, anh không hề muốn một chút nào. Trong bốn năm đó, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ, sống cuộc sống của vợ chồng son, sau cùng là lên kế hoạch sinh em bé. Có điều anh nghĩ, nếu dùng bốn năm đổi lấy một tờ giấy tốt nghiệp đại học, để em có thể tự xưng 'xứng' với anh hơn, bốn năm đó cũng không hẳn lãng phí.”
Càng hiểu được tâm tư của Hắc Phàm, nước mắt trên mặt của Quách Mẫn Nghi lại càng chảy dài. Trong khi trong lòng anh mang không biết bao nhiêu nỗi lo, cô lại ích kỷ đổ hết lỗi lên anh.
Quách Mẫn Nghi cuối cùng cũng hiểu, điều khiến Hắc Phàm trở nên nhạy cảm là vì không có được cảm giác an toàn từ cô.
Hắc Phàm làm gì cũng có lý do và mục đích rõ ràng, vậy nên qua thời gian sự tin tưởng trong Quách Mẫn Nghi cũng lớn dần. Nhưng trái lại, bản thân cô làm gì cũng theo cảm xúc và cảm tính, có lẽ đó chính là điều khiến anh không thể “chắc chắn”.
Tuy rằng trận cãi nhau lúc chiều khiến Quách Mẫn Nghi có chịu chút ấm ức, nhưng dẫu sao Hắc Phàm cũng đã nhường nhịn trước, cô đương nhiên không thể cố chấp ương ngạnh.
Quách Mẫn Nghi vòng tay ôm chặt lấy Hắc Phàm, hạ giọng làm lành: “Em xin lỗi, là do em không nghĩ cho anh, khiến anh phải chịu thiệt thòi.”
Hắc Phàm khẽ mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ giọng đáp lại: “Anh cũng xin lỗi, vì đã cư xử thô lỗ với em.”
Nghe xong Quách Mẫn Nghi chợt vùi mặt vào hõm vai của Hắc Phàm, sau đó cô chợt nhướng người, cố nói nhỏ vào tai anh: “Không sao, em cho anh cơ hội chuộc lỗi bằng cách nấu đồ ăn khuya cho em!”
“Công bằng quá nhỉ?”
Bị Hắc Phàm hỏi khích còn có thêm ý đòi hỏi, Quách Mẫn Nghi nhanh nhạy lên mặt nhắc nhở: “Nếu không công bằng, vậy hôm qua ai là người làm anh sướng từ đêm tới ngày chứ?”
Hắc Phàm: “...”