Sau khi chốt cọc căn hộ đối diện nhà Tô Hải, Hắc Phàm cùng ghé qua nhà Trần Phi bàn tính kế hoạch tiếp theo. Đối với việc vạch trần Tô Hải, anh dường như không cần vội manh động, mọi thứ vẫn luôn được diễn ra một cách tự nhiên trong dự tính âm thầm.
Những gì Hắc Phàm chịu đựng suốt hơn hai năm qua, đã đến lúc anh trả lại tất cả cho những kẻ đã gây ra chuyện.
Lúc ở nhà Trần Phi ăn trưa, vừa nhìn thấy phần cơm hộp chiếm hai phần ba là rau xanh của Hắc Phàm mang theo, anh ta nhìn lại thịt cá bày trên bàn, sau đó giả vờ tỏ ra thương cảm: “Cậu giảm cân đấy à? Hay hết tiền mua đồ ăn rồi?”
Hắc Phàm không thèm trả lời, khi mở nắp phần cơm hộp được Quách Mẫn Nghi chuẩn bị, anh chỉ biết ôm cằm trầm mặc.
Thấy trạng thái có phần cam chịu của Hắc Phàm, Trần Phi thản nhiên cầm chén đũa lên ăn, miệng nhếch lên cao cười nhạo: “Xem ra cậu làm chuyện đắc tội với Mẫn Nghi rồi đúng không? Cũng may cậu còn giả nghiện nên cô ấy mới không đành lòng cho cậu chết đói, đã sống sai thì phải biết điều đi chứ!”
Liên tục bị Trần Phi chọc ngoáy, Hắc Phàm bỗng nhiên cười hắt ra một tiếng đầy khinh thường, từ tốn đáp trả: “Phải, vì tôi không thể biết điều như cậu, thế nên đêm nào tôi cũng phải cởi đồ dốc sức chuộc tội.”
Nụ cười bỡn cợt trên môi Trần Phi lập tức đông cứng lại khi nghe Hắc Phàm nói, thậm chí đôi đũa trong tay anh ta cũng bị siết chặt lại. Tiếp tục đấu khẩu thua, Trần Phi lầm bầm rủa chửi, miệng phục nhưng tâm không phục.
Trôi qua một lúc, sau khi bàn tính xong chuyện liên quan đến công ty và Tô Hải, dù chỉ là người đứng ngoài hỗ trợ nhưng Trần Phi vẫn không khác người trong cuộc phải tính xa.
Trông thấy thái độ tự tin của Hắc Phàm, Trần Phi tốt bụng nhắc nhở: “Mấy chuyện này cậu đã bàn trước với Mẫn Nghi chưa? Cô ấy rất để tâm đến cậu, nếu cậu tự ý hành động nhưng nhỡ làm điều cô ấy không tán thành, vậy chẳng khác nào cậu hy sinh mối quan hệ của mình vì những kẻ không xứng đáng.”
Câu trước vừa dứt, Trần Phi không để Hắc Phàm có thời gian mở lời đã nhanh chóng hỏi tiếp: “Còn nữa, chuyện sáng nay cha của Mẫn Nghi bị tai nạn giao thông, cô ấy đã biết chưa? Tối qua ông ta đến làm phiền, đến sáng lại gặp chuyện, kẻo cô ấy lại nghĩ do cậu gây nên.”
“Tôi không làm thì sợ cái gì.” Hắc Phàm vừa ăn vừa thản nhiên đáp: “Là do lần này quả báo đến quá nhanh, tôi còn chưa ra tay thì ông ta đã bị ông trời trừng phạt. Hơn nữa cậu không cần lo, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Mẫn Nghi vẫn luôn xem tôi là ưu tiên hàng đầu.”
Nghe được lời khoe khoang đầy dõng dạc của Hắc Phàm, Trần Phi không nhịn được xì một tiếng, hai mắt cũng trợn lên chẳng chút tin tưởng: “Tự tin thái quá!”
Đến chiều Hắc Phàm trở về nhà, bộ dạng bên ngoài đã quay lại nghiêm túc với áo vest và cà vạt chỉn chu, tóc tai cũng chải gọn vào nếp, toàn toàn che giấu đi dáng vẻ nổi loạn khi ở bên ngoài.
Từ ngoài cửa chính bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Hắc Phàm không nghĩ ngợi đi thẳng vào bếp, quả nhiên Quách Mẫn Nghi đang nấu cơm chiều, tuy nhiên cô lại đứng thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Hắc Phàm nghĩ ngợi vài giây, sau đó chợt bước đến ôm chầm lấy Quách Mẫn Nghi từ phía sau, đặt cằm lên vai cô gợi hỏi: “Làm gì ngẩn người vậy? Mới có nửa ngày không gặp đã nhớ anh đến mất hồn rồi sao?”
Quách Mẫn Nghi có hơi giật mình xoay đầu nhìn, rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh đối đáp: “Em nghĩ linh tinh thôi.”
“Nghĩ gì linh tinh?”
Nghe Hắc Phàm hỏi, Quách Mẫn Nghi chợt khựng lại trong chốc lát. Lưỡng lữ một chút, cô tắt bếp quay mặt lại đối diện anh.
Lúc này, nét mặt của Quách Mẫn Nghi có hơi suy tư lẫn lo lắng, cô ngước mặt nhìn anh, chậm rãi mở lời: “Ban nãy... Hoa Châu từ ngoài trở về, thái độ cô ta rất cao ngạo. Hơn nữa, cô ta còn nói em thật đáng thương, cô ta bảo em nên mở to mắt để nhìn con người thật của anh.”
Nghe đến đây, Hắc Phàm thoáng sững người, ngay cả gương mặt đang vui vẻ cũng bỗng chốc trầm xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt Quách Mẫn Nghi, thấp giọng dò xét: “Em tin lời cô ta nên mang hoài nghi đặt lên anh?”
“Không.” Quách Mẫn Nghi nghiêm túc lắc đầu phủ nhận: “Điều mà em đang nghi chính là mưu tính của cô ta. Anh nghĩ xem, đang yên đang lành cô ta lại nói những lời gây hiểu lầm, hơn nữa còn chỉ đích danh anh. Em sợ... cô ta đang muốn bày mưu hại anh.”
Cảm xúc tưởng chừng tuột dốc trong Hắc Phàm lập tức nhảy vọt, sự phấn khích hài lòng bao phủ từ đầu đến chân. Trong chớp mắt, anh đã thay đổi thái độ tỏ ra thiệt thòi, thậm chí giọng điệu cũng vờ bất lực: “Sóc con à, hiện giờ anh chỉ có em là nơi tin tưởng để dựa dẫm. Nếu ngay cả em cũng quay lưng với anh, cuộc đời anh xem như sẽ chấm hết.”
Khi nghe thấy những lời này, giữa hai đầu chân mày của Quách Mẫn Nghi chợt chau nhẹ, giọng nói của cô phát ra hùng hồn mạnh mẽ: “Ai nói em sẽ quay lưng với anh chứ! Ngược lại, từ giờ trở đi em sẽ bảo vệ anh cẩn thận hơn. Chỉ cần anh bước ra khỏi cửa, em tuyệt đối không rời anh nửa bước.”
“Đúng là trên đời này chỉ có em thật lòng thương anh.” Hắc Phàm bày ra vẻ mặt cảm kích ôm chầm lấy Quách Mẫn Nghi, nhưng chưa được bao lâu anh đã nghiêng đầu, kề môi sát bên tai cô thì thầm: “Buổi tối cũng vậy, chúng ta không được ‘tách rời’.”
Câu trước Hắc Phàm vừa dứt, Quách Mẫn Nghi đã thở dài chèn thêm câu sau: “Anh như thế này thì bao giờ mới trưởng thành rồi lấy vợ?”
“Vậy thì em lấy anh?” Vừa nói, Hắc Phàm vừa kích động ôm siết lấy Quách Mẫn Nghi hơn.
Trái lại, Quách Mẫn Nghi vừa nghe tới liền nhăn mặt chê bai, cô không thèm cân nhắc đã phũ phàng từ chối: “Em không lấy! Em mà lấy anh, người ngoài lại dị nghị em lấy chồng già chỉ để đào mỏ.”
Hắc Phàm: “...”