Đưa Thất Thất về nhà được hai ngày, Kỳ Tích gặp phải một vấn đề nghiêm trọng – mèo con hình như không còn nhận ra cậu nữa, sẽ chỉ đến gần Vạn Sơ Không thôi. Chỉ cần cậu đến gần một chút là nó sẽ lập tức cảnh giác đứng dậy, từng chút từng chút lùi về sau, cuối cùng là trốn dưới tủ TV.
Sau khi cố gắng liên tục trong một tuần mà vẫn không thể đến gần Thất Thất một sách suôn sẻ, Kỳ Tích không khỏi có chút nản lòng. Vạn Sơ Không nói loại chuyện này không thể sốt ruột phải từ từ, đồng thời nói với cậu: "Vì mỗi tuần em trở về ít quá đó."
Kỳ Tích nửa tin nửa ngờ: "Phải vậy không?"
Vạn Sơ Không mặt không đỏ tim không đập gật đầu.
Kỳ Tích lại nói: "Nhưng trước đó Thất Thất ở nhà mẹ anh, anh cũng có thường xuyên trở về đâu."
Vạn Sơ Không thản nhiên: "Nó là do anh nhặt được."
Kỳ Tích cảm thấy cũng có lý. Nhưng Kỳ Tích quên rằng lần đầu tiên hai người gặp nhau, trên cánh tay Vạn Sơ Không còn có vết mèo cào, so sánh với việc Thất Thất chỉ trốn tránh cậu đã rất nhân từ rồi.
Lại là một đêm yên bình khác, Kỳ Tích cố gắng lại gần mèo con một lần nữa nhưng không thành công. Cậu quỳ trên sàn, nửa người nằm trên ghế số pha. Vạn Sơ Không cố ý kéo người lên nhưng lại bị Kỳ Tích ngăn cản."
"Để em nằm như thế này một lúc." Vừa nói Kỳ Tích vừa ủi ủi người đi lên, tìm một vị trí thoải mái nằm sấp xuống, một bên má bị ghế sô pha đè ép có chơi có nhục cảm.
Vạn Sơ Không nhìn cậu một lúc, nghĩ ngợi gì đó rồi đứng dậy "triệu hồi" Thất Thất. Mèo con dán vào ống quần Vạn Sơ Không rồi đi theo anh đến ghế sô pha. Vạn Sơ Không ngồi xuống, nó tự động nhảy vào vòng tay của anh, ngậm lấy đồ ăn khô trên tay người đàn ông, sau khi ăn xong thì tìm một tư thế thích hợp rồi cuộn mình làm ổ.
Đôi mắt Kỳ Tích tràn ngập vẻ háo hức nhưng cậu vẫn nằm im không nhúc nhích. Cậu sợ mình sẽ làm mèo con sợ hãi bỏ chạy.
Vạn Sơ Không ôm mèo con vào lòng, đến bên cạnh Kỳ Tích.
Kỳ Tích lúc này mới thẳng người lên, thấy Thất Thất giãy dụa hai lần nói: "Hay là thôi đi anh, nó không quen với em...."
Vạn Sơ Không ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Em qua đây đi."
Kỳ Tích chậm chạp lê từng bước tới. Con mèo bị Vạn Sơ Không ôm chặt trong tay, liên tục kêu meo meo mấy tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại dò xét Kỳ Tích bằng cặp mắt màu vàng đồng kia.
Kỳ Tích không biết nó đã nhận ra mình chưa. Một tuần này cậu chỉ đến hai lần. Kỳ Tích đưa tay lên định chạm vào mèo con thì thì lỗ tai đang rũ xuống của nó lập tức trở thành tai máy bay, vẫn chính là bộ dạng không hề thân quen.
Vạn Sơ Không thấy thế thì nghiêng người qua. Cánh tay của hai người dán lại gần nhau. Người đàn ông cao hơn cậu một đoạn, khi ngồi thì càng rõ ràng hơn. Hơi thở hai bên như muốn hòa quyện, vai cọ vai, cách lớp áo ngủ mỏng có thể cảm thụ nhiệt độ lẫn nhau.
Bởi vì động tác này, chân trước của mèo con đạp trên người Kỳ Tích. Nó bắt đầu cúi đầu xuống đánh hơi "người lạ".
"Nó đang ngửi em." Vạn Sơ Không nói.
"Em biết." Kỳ Tích trả lời, không hiểu sao cảm thấy không khí đột nhiên khô nóng. Mặc dù đây là sự thật, Thất Thất đang ngửi cậu nhưng mà lời nói của Vạn Sơ Không lại cảm giác không đúng.
Hay là suy nghĩ cả cậu quá không trong sáng nhỉ?
Kỳ Tích không thể không suy tư.
Mà giây tiếp theo cậu lập tức bị Vạn Sơ Không có suy nghĩ không trong sáng hôn lên. Mèo vẫn nằm trong lồng ngực hai người, không hiểu sao chỗ nằm vừa rồi còn rộng rãi lại đột nhiên chật chội như thế.
Vạn Sơ Không dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi Kỳ Tích. Nói là cạy nhưng thật ra không tốn bao nhiêu công sức, Kỳ Tích từ trước đến nay rất phối hợp với loại chuyện này. Cậu chủ động mở miệng nhưng chỉ mở một chút, chờ đợi bị xâm chiếm. Cậu thuận theo nhưng không chủ động, đợi đến khi hôn cho môi răng nóng lên, lúc này nếu Vạn Sơ Không dừng lại thì Kỳ Tích mới đuổi theo. Đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi phát ra tiếng nước, muốn rút lui cũng rút không được chỉ có thể thành thật bị cắn nuốt.
Con mèo nhân cơ hội bỏ chạy, không ai có thời gian quan tâm đến nó.
"Chờ đến khi trên người em nhuốm đầy mùi hương của anh, Thất Thất sẽ không trốn em nữa." Sau một nụ hôn, Vạn Sơ Không vừa nói vừa xoa tai Kỳ Tích. Vành tai mềm mại trở nên nóng bỏng dưới đầu ngón tay, nóng đến mức thậm chí còn có chút đau đơn.
Kỳ Tích đương nhiên không tin nhưng mà cũng không cự tuyệt. Bởi vì tư thế quỳ sấp lúc nãy của Kỳ Tích cho Vạn Sơ Không gợi ý, hai người ở trên ghế sô pha hoang đàng một lần mới trở về phòng ngủ.
Một đêm này qua đi, Thất Thất quả thật không còn trốn cậu nữa, nhưng có vẻ như nó vẫn thích ở gần Vạn Sơ Không hơn, ngày thường rất thích chui vào lòng người đàn ông.
"Vì anh thường cho nó ăn." Vạn Sơ Không nói, "Hay là do em trở về ít quá?"
Kỳ Tích trừng mắt: "Em trở về đủ rồi, không thể nhiều hơn nữa đâu."
"Vì sao?" Vạn Sơ Không biết rõ còn hỏi.
"Vì..." Đôi mắt Kỳ Tích láo liên, đẩy bát cơm của mèo sang bên cạnh bình đựng nước, "Chúng ta nhất định phải ngồi xổm nói chuyện như thế này à?"
Vạn Sơ Không quỳ một gối trên mặt đất: "Là vì em cứ ngồi xổm ở đây cho nên anh mới tới nhìn một chút."
Kỳ Tích quay đầu vừa muốn nói gì đó thì mèo con vui vẻ chạy tới. Dưới cặp mắt của hai người nó ăn được vài miếng thức ăn, sau đó vòng qua Kỳ Tích, cọ cọ lên người Vạn Sơ Không.
"Sao nó không cọ em?" Kỳ Tích vươn tay vòng qua đuôi mèo, khổ sở lên án.
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng đẩy đầu con mèo ra, Thất Thất không để ý chút nào lại cọ trở lại.
Vạn Sơ Không ngẩng đầu: "Em hâm mộ không?"
Kỳ Tích: "..."
Lúc này phải trả lời thế nào đây?
Kỳ Tích do dự: "Em hâm mộ."
Vạn Sơ Không nghe vậy thì kéo cậu lên, vòng tay ôm eo Kỳ Tích, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ lên làn da mỏng manh nơi cổ của cậu, "Vậy anh cũng cọ cọ em."
Kỳ Tích bị chọc cười. Nhưng mà cười còn chưa được bao lâu thì người đàn ông khẽ cắn nhẹ vào cổ cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt ám muội.
Kỳ Tích nhắm mắt: "Cho nên em mới nói em trở về đủ nhiều rồi..."
Không thể nhiều hơn nữa! Hoang ngân vô độ không tốt lắm đâu!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mèo con, cả hai trở về phòng ngủ. Không đầy một lát, qua cánh cửa khép hờ, bên trong truyền đến tiếng thở dốc và rên rỉ không ngừng.
Mèo con nghiêng dầu, không rõ loài người đang làm cái gì.
Một tháng sau, Thất Thất rõ ràng đã quen với Kỳ Tích, sẽ nhân lúc Kỳ Tích đang ngủ mà lén lút chui vào trong chăn.
Bởi vì Vạn Sơ Không không cho phép nó lên giường, chỉ có Kỳ Tích thỏa hiệp dưới sự giả vờ đáng yêu của nó. Mỗi lần đều nói là chỉ có thể cho nó ngủ một lát thôi nhưng cuối cùng lại để nó trong phòng ngủ cả đêm. Thỉnh thoảng nửa đêm nó muốn đi ra ngoài, Kỳ Tích sẽ mơ mơ màng màng đi mở cửa cho nó.
Kỳ Tích dễ mềm lòng, mèo con ăn chắc điều này.
Hôm nay cũng thế, nhìn thấy cửa không đóng hoàn toàn, mèo con đang định lặng lẽ chui vào trong chăn thì thấy Kỳ Tích hơi cuộn mình lại, mặt vùi vào trong chăn không chịu ra ngoài. Vạn Sơ Không sau lưng đang ôm cậu vào lòng, chiếc chăn bông mềm mại nhẹ nhàng lung lay.
"Thất Thất." Vạn Sơ Không nói.
Mèo con lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
"Đi xuống." Vạn Sơ Không ra lệnh.
Lúc này Kỳ Tích mới ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cậu ửng hồng, mi mắt ướt át, vẻ mặt mông lung. Kỳ Tích nhìn thấy mèo con đang đứng trước mặt không khỏi giật mình, nhích người về phía Vạn Sơ Không. Động tác nhỏ này làm nơi đó càng thêm sâu, hai người đều có chút khó nhịn.
Vạn Sơ Không vòng lấy eo Kỳ Tích, hung hăng muốn cậu dựa vào người mình. Phía sau lưng Kỳ Tích kề sát lồng ngực Vạn Sơ Không. Hai người đều đổ rất nhiều mồ hôi, chăn bông lại không xốc lên, chỉ có thân trên lộ ra ngoài không khí.
Giọng nói của Kỳ Tích không mấy ổn định: "Thất Thất đang nhìn kìa."
"Không cho nó xem à?" Vạn Sơ Không nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, "Nhưng hình như nó rất tò mò chúng ta đang làm gì đấy."
Kỳ Tích lắc đầu, cánh tay hơi cong lên che đi nửa khuôn mặt của mình. Ngẫu nhiên từng đợt run rẩy qua đi cậu lại cắn lên thịt cánh tay, để lại một dấu răng nhàn nhạt. Vạn Sơ Không không muốn cậu tự cắn mình cho nên đưa tay lên đặt bên miệng Kỳ Tích. Kỳ Tích không dám dùng sức hạ miệng, chỉ dùng ngón cái mài răng. Ngón tay xâm nhập quá sâu vào khoang miệng làm gò má có hơi nhô lên.
Thất Thất vẫn muốn chui vào trong chăn bị Kỳ Tích che lại, "Không được.... Đừng..."
"Meo~" Nó kéo dài âm thanh làm nũng nhưng lần này không có hiệu quả. Dù thế nào Kỳ Tích cũng không cho nó chui vào.
Thất Thất vẫy đuôi, ánh mắt rơi vào Vạn Sơ Không sau lưng Kỳ Tích.
Vạn Sơ Không thản nhiên giơ tay lên xoa xoa đầu nó, sau đó tàn nhẫn vô tình đẩy nó xuống giường.
Sau ngày hôm đó, Thất Thất lại càng quấn quýt với Kỳ Tích hơn. Dù cậu đi đâu ở đâu nó cũng theo tới chỗ đó. Mãi cho đến khi bước vào căn phòng này thì bị Vạn Sơ Không tàn nhẫn dùng chân chặn lại.
"Mày không được vào." Vạn Sơ Không giáo dục nó.
"Meo?" Mèo con giả ngu, nửa người treo trên đùi Vạn Sơ Không, buông thõng xuống giống như không có xương.
Vạn Sơ Không: "Không được là không được."
"Meo~"
Âm thanh này đã thành công thu hút sự chú ý của Kỳ Tích. Mèo con nhìn Kỳ Tích, Kỳ Tích nhìn Vạn Sơ Không, "Nếu không thì để nó vào trong một lúc đi anh."
Nhìn từ góc độ của Vạn Sơ Không thì đây chính là hai con mèo cùng nhau tấn công anh bằng cặp mắt long lanh kia.
Vạn Sơ Không nói: "Đến lúc đó người em lại dính đầy lông mèo, em muốn nói thế nào?"
Kỳ Tích im lặng.
Vạn Sơ Không: "Phải nói là em tới nhà anh xem mèo."
Kỳ Tích gật đầu, khẳng định: "Được, lần sau em sẽ nói vậy!"
Vạn Sơ Không nhướng mày, hạ chân xuống cho Thất Thất vào phòng nhưng không tha cho Kỳ Tích. Hai người ở bên ngoài thì thầm một hồi, mèo con đi tới đi lui trên giường hai vòng, sau đó quay đầu phát hiện người đàn ông lại đang làm nũng, ý đồ muốn thông qua cách này mà đòi hỏi nhiều hơn.
Lỗ tai Kỳ Tích mềm nhũn, vô cùng dễ khuất phục, tình trong như đã mặt ngoài còn e không biết đáp ứng gì đó, gật đầu như gà mổ thóc, nói, "Em biết rồi.... Em không muốn mang đuôi đâu."
Vạn Sơ Không cười dịu dàng như một quý ông lịch lãm: "Chỉ đeo tai mèo thôi là được rồi."
Cuối cùng việc Kỳ Tích có đeo đuôi mèo hay không thì thật sự không phải là chuyện mà mèo con có thể biết được.
Nó là một con mèo rất thông minh. Ngay từ một tháng trước, nó đã nhìn thấu mối quan hệ giữa hai con sen phục vụ mình.
Mặc dù tính tình Kỳ Tích rất tốt, vô cùng dễ mềm lòng nhưng trước một số vấn đề mang tính nguyên tắc thì nhất định sẽ không lùi nửa bước, ví dụ như đồ ăn cho mèo hằng ngày. Cho dù nó có làm nũng đến thế nào thì Kỳ Tích sẽ không cho thêm.
Mà Vạn Sơ Không mặc dù nhìn vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn nhưng chỉ cần Kỳ Tích mở miệng là lập tức không có quy tắc gì hết, răm rắp nghe lời.
Cho nên nó chỉ cần nắm chặt trái tim Kỳ Tích là được rồi.
Thất Thất là một chú mèo con thông minh!