“Chu An nói chuyện rất kín kẽ khiến ta chưa dám xác định”
Tiêu Hàn Thanh lắc đầu chau mày.
“Trương chấp sự nhìn ra gì không?”
Vị áo đen Trương chấp sự nhếch miệng, khẽ vuốt râu trầm ngâm: “Năm xưa ở Ma La thành ta từng có cơ hội từ xa chứng kiến La Sơn Ma Quân phong thái. Người kia tính tình ngang tàng bá đạo, lại thâm trầm giảo hoạt, toàn thân nhuộm đầy sát khí. Còn vị Chu tiểu hữu vừa rồi vị đạo hoàn toàn khác biệt, rất bình thản ung dung, không giống, rất không giống”
“Hơn nữa Chu Lăng năm xưa thành danh cốt linh đã trên dưới ngàn tuổi, mà vị Chu An thanh niên này chỉ chừng hai mươi, chắc chắn là hai người khác nhau”
Tiêu Hàn Thanh gật đầu phân tích: “Ba mươi tám năm trước La Sơn Ma Quân tự dưng biến mất tại Yêu Ma vực, tổng bộ cho người điều tra mới biết, cách đây 23 năm hắn trở về Đại Minh triều khiêu chiến ngũ đại môn phái, giết chóc điêu linh. Đến khi Hỏa điện Hỏa Hoàng khó coi mới cử bốn vị Trảm phàm đạo nhân ra tay tru diệt. Từ đó tin tức hoàn toàn biến mất. Chỉ là Nguyên Bảo Tôn giả suy diễn ra hắn vẫn còn sống sót”
“Chu Lăng tuy tính cách ngạo mạn bất tuần nhưng vô cùng biết giữ chữ tín, ta nghe gia phụ nói sơ hắn cùng Tôn giả lập qua năm mươi năm ước hẹn, hiện tại đã 38 năm rồi mà tăm tích mất hút. Với bản tính của hắn chỉ có một nguyên do duy nhất đó là hắn……đang bị trọng thương.”
Trương chấp sự gật gù nói: “Có vẻ như vậy, nhưng còn vừa rồi Chu An thiếu niên, hình dạng tám phần giống nhau, mà tuổi tác tính ra cũng phù hợp với thời gian mà Chu Lăng mất tích”
“Hơn nữa theo ám tử điều tra, hôm qua hắn sử dụng chiêu Già Thiên chưởng hao hao giống Ma Quân nổi danh Già Thiên Phiên Tiên chưởng, còn thức kiếm trận kia cũng đôi phần giống Phong Ma Kiếm Trận, nên lão phu suy đoán người này nhất định có liên quan mật thiết, thậm trí còn là…”
“Con trai Ma quân” Tiêu Hàn Thanh trầm giọng thập phần khẳng định. “Nếu như lắp ghép toàn bộ manh mối thì chín phần chính xác rồi”
“Con trai của hắn đã xuất thế thì chắc hẳn ít lâu sau chúng ta nhất định tìm được chân thân”
“À lúc nãy lão phu nghe nói hắn cần tìm năm loại Ngũ hành địa linh vật, rất có thể dùng để phục vụ cho Ma quân chữa thương”
Tiêu Hàn Thanh gật đầu: “Ta cũng nghĩ như thế, chúng ta Thiên Bảo các cần giúp hắn một tay hay chăng?”
“Tùy ý thiếu chủ quyết định”
Tiêu Hàn Thanh điểm đầu trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Gã và Trương chấp sự vốn chẳng phải là người Đại Nam quốc, năm năm trước phụng mệnh đến đây tìm kiếm tung tích của La Sơn Ma Quân. Năm năm bố cục, năm năm tìm kiếm nhưng vẫn chưa có manh mối, hiện tại đã sắp tìm được tâm tư lập tức thoải mái hơn nhiều. Lại khó hiểu than:
“Ma Sơn La Quân này giỏi lắm chỉ là một tên Đại tu sĩ thôi, không biết Tôn giả tại sao cứ như vậy chấp nhất tìm hắn cho bằng được…”
“Điều này lão phu chả rõ, chỉ biết rằng hắn từng cùng Tôn giả ước hẹn, mục đích là để cứu tỉnh cho nhân vật quan trọng nào đó, còn vì sao riêng mình hắn mới cứu tỉnh được thì Tôn giả chưa từng hở lời, mà lão phu thân phận thấp kém không đủ để tìm hiểu.”
Ừm, Tiêu Hàn Thanh gật đầu, trầm ngâm nhắm hai mắt.
…………………………..
Chu An sau nhận lấy tâm da dê, Thiên Ngoại Kim Thiết liền một đường đi thẳng xuống tầng hai. Tâm tình tương đối phức tạp vừa hưng phấn vừa thâm trầm.
“Tiêu Hàn Thanh thân phận gì, mà thâm chí có cả Giả Anh lão quái đi theo bảo hộ”
Rõ ràng vừa rồi tên Trương chấp sự kia ẩn thân kín kẽ vẫn bị hắn sơ sẩy phát hiện, nên nói năng cử chỉ đều vô cùng cẩn thận.
Lại thở dài: “Lão bất tử Nguyên Bảo tôn giả nhớ thật dai, thậm chí cho người đến đây tìm kiếm tung tích của ta……50 năm ước hẹn chỉ còn 12 năm, hazz đoạn này nhân quả đằng nào cũng phải trả rồi”
Mấy chục năm trước Chu An khi còn ở Yêu Ma vực vài lần nhận được Nguyên Bảo tôn giả mộ cơ duyên giúp đỡ nên thuận miệng cùng y hứa hẹn mấy câu. Sau đó Chu An trở về Đại Minh triều báo thù, lời hứa năm xưa đem quên mất, thật chẳng ngờ người ta thế mà tìm tới cửa đòi tiền.
Lắc đầu vứt hết tất cả tạp niệm, đưa mắt ngó sang khu vực Thanh Sơn môn tập trung, nhìn thấy đang lẽo đẽo rời đi tên kia áo trắng Dương Hàn, đôi mắt trong lập lòe sát ý. Dương Hàn tuy rằng chưa cùng mình va chạm, nhưng hắn gia tộc là bị bản thân tiêu diệt, nếu như hiện tại gã nhận được tin tức nhất định sẽ liên lụy tới Ngọc Giao nha đầu cũng như người dân Sơn Tây trấn. Vì vậy trước mặt cỏn con nguy cơ phải tiêu diệt từ trong trứng nước.
Còn việc hắn là đệ tử cửa Thanh Sơn Môn nhị trưởng lão, không quan trọng lắm. Thanh Sơn Môn thì sao, Đại Nam quốc Thập đại thế lực lớn thì sao, nếu dám quản hắn Chu An làm việc, như nhau tiêu diệt hết.
Vừa xuống cầu thang, vô số Khai Trần tu sĩ bu tới muốn cùng hắn tạo lập quan hệ, dò xét nội tình lại bị Chu An lơ là. Hắn bước vội qua cùng Vũ Nghê Thường đám người chào hỏi.
Đinh Hồng nữ tu thấy hắn tiến đến vội vàng hăm hở nở nụ cười nhiệt liệt:
“Chu công tử tới rồi”
Chu An xông nàng gật đầu thiện ý, khiến thiếu nữ tâm tư vui sướng. Bởi vì giờ khắc này Chu An đối với nàng đã vô cùng cao cao tại thượng. Nhưng người cao quý như vậy lại cùng nàng bình thường trò chuyện, điều này chẳng phải mình cũng ….
Thực ra, Chu An mới mặc kệ nàng nghĩ gì, quay sang cùng Vũ Nghê Thường hỏi han:
“Vũ tiên tử các vị vừa rồi đấu giá được những món chi?”
Vũ Nghê Thường cười nhạt nói: “Mua được vài thứ cần thiết”
“À” Nàng lấy bên thắt lưng 1 túi trữ vật đưa cho hắn nói: “Nơi đây còn lại hơn 4 vạn linh thạch thừa, xin trả cho đạo hữu”
Chu An lắc đầu đẩy sang phía nàng: “Số linh thạch đây tiên tử vẫn là cầm dùng đi thôi, coi như ta bỏ tiền mua ba viên Thiên Âm ngọc tủy”
“Cái kia…” Vũ Nghê Thường hơi chần chờ liếc mắt.
Chu An thấy nàng còn dây dưa, ngữ khí không vui bảo:
“Tiên tử chẳng lẽ không coi ta làm bằng hữu sao?”
“Được rồi!” Vũ Nghê Thường thở dài thu linh thạch trở về, tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng nàng cũng biết Chu An tính cách, đã quyết định thì khó thay đổi được. Sau này tìm cơ hội hoàn trả cho hắn vậy.
Bên cạnh Đinh Hồng nghe loáng thoáng, đôi mắt trợn tròn đầy ước áo. “bốn…bốn vạn linh thạch, Chu công tử thế nhưng thẳng thắn đưa cho Vũ tiên tử bốn vạn linh thạch”
Nàng là đệ tử cử Đình Bá Khánh, thu nhập hàng tháng nhiều lắm chỉ được 20 viên hạ phẩm linh thạch. Trong khi người ta vừa ra tay liền xuất ra mấy vạn đúng là tài đại khí thô mà.
“Uy Chu An ngươi lúc nãy ngồi tầng ba đấu giá những gì, đưa cho bản cô nương xem” Lúc này đối diện Thanh Trúc chợt lên tiếng.
Chu An từ túi trữ vật lấy ra tấm da dê lắc lắc bảo: “Chỉ mua mỗi thứ này thôi”
Thanh Trúc nhanh nhảu đem tấm da cướp lấy, lật qua lật lại chả thấy có gì đặc biệt miệng xì ra khinh miệt ném trở về.
“Tốn tiền mua cái gì chẳng biết, nghe nói ngươi có nhiều linh thạch mau đưa ta mấy vạn tiêu vặt”
“Ẹc” Chu An trợn mắt, nàng thật chọc người, linh thạch đâu phải cỏ dại mà đòi tiêu vặt. Lắc đầu không thèm cùng nàng tiếp lời, quay sang Đinh Hồng cười hỏi:
“Đinh cô nương vừa rồi chọn được vài món?”
Đinh Hồng lắc đầu cười khổ: “Tiểu nữ chỉ đi xem cho biết thôi, chứ những món hàng này quá đắt, không đủ sức mua”
Lại ghé mắt bảo:
“Nếu được như Chu công tử tài đại khí thô, ta mới dám oanh oanh liệt liệt chém bừa”
Chu An cười nhạt, hắn đây làm gì tài đại khí thô cơ chứ, toàn bộ linh thạch đều là từ Tiền Xuân Thu, cùng với hốt du của Hồ Thị Hoàng triều mà được. Muốn tài đại khí thô, có lẽ sau này cần đánh cướp vài cái tông môn phủ khố, có chăng mới đủ.
Buổi đấu giá kết thúc, khách khứa rôm rã đi về, nhóm Chu An trò chuyện chút xíu liền theo đuôi nhau trở về phủ thành chủ. Bầu trời đang nắng chói chang bỗng nhiên sấm chấp động rồi mưa tầm tã. Vừa về phòng chốc lát, Chu An lẳng lặng rời đi trong mưa.
Hắn đi đâu, tất nhiên là đi giết người!