Nhân Hoàng giới, Nước Đại Nam, hướng về phía đông bắc có một tòa trấn nhỏ gọi là Sơn Tây. Sáng sớm, phía trước cổng, trưởng trấn cùng cả gần trăm hương thân đang ngay ngắn đứng chờ đợi. Trên khuôn mặt mỗi người đều thấp thỏm, có người hiếu kỳ, có người lạ lẫm, có đám thì tụ tập xì xào bàn tán: Lão Diệp, ngươi nói hôm nay vị kia Chu học sĩ có đến thật hay không?
Hẳn là đến thật, trưởng trấn bảo người này vốn là hàn lâm viện học sĩ, nhưng vì lạnh nhạt chốn quan trường mà vân du Nam Bắc, nghe bảo gần đây sẽ ghé trấn chúng ta làm phu tử dạy học mấy năm. Ồ, quả nhiên bậc đại nho, không tham danh lợi vinh hoa, thật đáng khâm phục. Đúng vậy, đúng vậy! Nhiều người gật đầu biểu thị đồng ý, khuôn mặt càng thêm vài chút mong đợi.
Sơn Tây trấn vốn là vùng xa xôi trấn nhỏ, người dân chất phác lạc hậu, lại chẳng có cái gì Đại Nho. Giống như vị trung niên mặc áo xanh trưởng trấn, vốn cũng là một giới sĩ phu, được hương thân tin tưởng nên cử lên đương chức. Lần này tin tức chính từ hắn một người thư hữu ở mấy hôm trước nhắn qua, kể rằng có vị hàn lâm đại học sĩ vân du tứ phương, sắp đến vùng Sơn Tây. Lại nghe vị kia mỗi đến một nơi, sẽ ở lại dạy học chút thời gian, mà vùng Sơn Tây tám mươi dặm xung quanh chỉ có mỗi nơi đây một trấn, nên hắn mới căn ngày động viên người dân ra đón tiếp.
Bình luận truyện