"Phụng Vĩ Lạc?"
Đông Lăng Tử Lạc thăm dò gọi một tiếng, Phụng Vĩ Lạc vẫn không hề động đậy, nhắm chặt hai mắt.
"Không phải chết rồi đó chứ?"
Đông Lăng Tử Lạc lo lắng, mặc kệ thái giám phía sau ngăn cản đã tự mình tiến tới kiểm tra.
Đông Lăng Tử Lạc cúi đầu, chuẩn bị kiểm tra hơi thở của Phụng Vĩ Lạc thì vào đúng lúc này Phụng Vĩ Lạc đột nhiên mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Đông Lăng Tử Lạc...
"Ngươi...", Đông Lăng Tử Lạc giật mình, hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt này, khi mẫu hậu của hắn muốn giết chết phi tử nào đó sẽ xuất hiện ánh mắt như vậy.
Đây là ánh mắt muốn giết người.
"Là ta!", Phụng Vĩ Lạc cười khẩy một tiếng, nhân lúc Đông Lăng Tử Lạc chưa kịp phản ứng liền nắm lấy y phục của Đông Lăng Tử Lạc mượn lực đứng lên.
"Người phụ nữ điên này, bỏ tay ra!", Đông Lăng Tử Lạc thất kinh, theo quán tính đá ra một cái.
Phụng Vĩ Lạc lách mình khiến Đông Lăng Tử lạc đá trúng lên cẳng chân của Phụng Vĩ Lạc, Phụng Vĩ Lạc kêu rên một tiếng nhưng vẫn không chịu buông ra, cả người mềm nhũn bổ nhào vào lòng Đông Lăng Tử Lạc...
Chân phải chọc vào giữa hai chân Đông Lăng Tử Lạc, nhấc chân lên thì đầu gối vừa hay huých vào bộ hạ của Đông Lăng Tử Lạc, một loạt động tác này vô cùng lưu loát...
Phụng Vĩ Lạc thuận thế nằm sấp lên người Đông Lăng Tử Lạc, đôi môi ghé sát vào bên tai của hắn, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Ta điên đấy, cho dù ta có điên thì cũng là do bị ngài bức đến phát điên, Lạc Vương điện hạ!"
Tư thế này trong mắt người ngoài thì trông cực kỳ mập mờ, không ai nhìn ra được Phụng Vĩ Lạc đang uy hiếp Đông Lăng Tử Lạc.
"Phụng Vĩ Lạc, ngươi đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ", Đông Lăng Tử Lạc thấp giọng nói.
Bị người khác đè ở đó, Đông Lăng Tử Lạc đầu tiên thì hoảng hốt, sau đó hai má đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc ngoài khinh thường ra lại có thêm vài phần chán ghét.
Nghe cấm vệ quân báo về Phụng Vĩ Lạc một cước đá nát chỗ đó của Nghiêm công tử, hắn còn tưởng là ngoài ý muốn.
Giờ thì xem ra người phụ nữ này là cố ý làm vậy, hơn nữa nhìn nàng thành thạo tự nhiên như vậy thiết nghĩ chắc cũng không phải là lần đầu tiên nữa.
Vốn dĩ trong lòng còn đang áy náy thì giờ không còn chút đồng cảm nào, tất cả đều là do Phụng Vĩ Lạc tự mình gây ra, là nàng không có liêm sỉ.
Cô nương nhà lành sẽ giống như Phụng Vĩ Lạc thế này sao?
Hơn nữa, nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy sao người phụ nữ này cứ quấn lấy hắn không tha.
"Ta biết xấu hổ hay không liên quan gì đến Lạc Vương? Đừng quên ngài hiện tại chẳng là gì của ta cả", Phụng Vĩ Lạc khẽ thổi nhẹ vào sau gáy Lạc Vương.
Không có bất cứ ngạc nhiên nào, thân dưới của người đàn ông trước mặt đây liền biến đổi.
"Ha ha ha, Lạc Vương, không phải ngài nói ta không biết xấu hổ sao? Bộ dạng của ngài lúc này thì được gọi là gì?", Phụng Vĩ Lạc châm chọc nói.
Toàn thân Đông Lăng Tử Lạc cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Phụng Vĩ Lạc.
Hắn cũng không phải là người chết, bị nữ nhân đùa nghịch như vậy nếu không có phản ứng gì mới lạ đó.
Nhưng bất cứ người phụ nữ nào cũng được trừ Phụng Vĩ Lạc ra.
"Phụng Vĩ Lạc, cút ngay!", trong lúc lên tiếng, Đông Lăng Tử Lạc duỗi tay ra định đẩy Phụng Vĩ Lạc ra.
Thị vệ phía sau lúc này mới phát hiện ra có gì không đúng, định tiến lên trước nhưng lại bị Đông Lăng Tử Lạc quát: "Lui xuống hết cho bổn vương, không có lệnh của bổn vương không được tiến lên".
"Rõ", thị vệ không nghi ngờ gì liên tục lui về phía sau.
Phụng Vĩ Lạc nhân cơ hội lần nữa tiếp cận, sức nặng toàn thân đã đổ ập lên người Đông Lăng Tử Lạc, hai tay ôm lấy cổ Đông Lăng Tử Lạc, đầu gối lại nhích lên phía trước thêm chút nữa, nhìn thì như thân mật nhưng thực ra là đang uy hiếp: "Lạc Vương, ngài có thể thử để biết là ngài giết ta trước hay ta hủy ngài trước".
Biết Đông Lăng Tử Lạc không dám nói ra chuyện mất mặt thế này cho nên Phụng Vĩ Lạc không hề kiêng dè mà ngang ngược uy hiếp.
Nam nhân luôn sẽ bị thể diện cầm chân!
Hủy? Quả thật là hủy hoại, Phụng Vĩ Lạc chỉ cần dùng lực huých lên chút nữa thì không những hủy hoại tôn nghiêm nam tính của Đông Lăng Tử Lạc mà còn hủy hoại cả con đường tương lai của Đông Lăng Tử Lạc.
Vương triều Đông Lăng sẽ không để một nam nhân vô dụng lên làm hoàng đế!
"Phụng Vĩ Lạc, ngươi thật to gan! Ngươi không sợ chết sao?", mặt Đông Lăng Tử Lạc đen lại, hận nỗi không thể dùng tay bóp chết Phụng Vĩ Lạc.
Đã từng bao giờ Đông Lăng Tử Lạc hắn lại bị một người phụ nữ bắt nạt, phải chịu sự uy hiếp của một người phụ nữ?
"Ha ha ha sợ chết? Lạc Vương, ngài nói thật là đáng yêu. Phụng Vĩ Lạc hiện tại tốt hơn cái chết được bao nhiêu?", vẻ tàn nhẫn trong ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc không hề che giấu mà bày ra trước mặt Đông Lăng Tử Lạc.
Đông Lăng Tử Lạc tin rằng Phụng Vĩ Lạc hạ thủ được cho dù hắn có là hoàng tử đương triều.
Phụng Vĩ Lạc hiện tại chẳng có gì cả, nàng sợ gì chứ? Ngoài một cái mạng tàn ra thì nàng chẳng có gì hết.
Còn mạng của Phụng Vĩ Lạc trong mắt Đông Lăng Tử Lạc chẳng có giá trị gì...
"Phụng Vĩ Lạc, ngươi muốn làm gì?", Đông Lăng Tử Lạc bình tĩnh hỏi, ánh mắt lóe lên vẻ không cam.
Hắn có đúng là đang gặp Phụng Vĩ Lạc, nữ nhân yếu đuối vô năng trong lời đồn xưa nay hay không?
"Ta muốn gì lẽ nào Lạc Vương không biết? Thứ mà Vĩ Lạc muốn từ trước tới nay rất đơn giản, chẳng qua chỉ là sống sót mà thôi".
Người muốn nàng chết quá nhiều, hoàng hậu là một, Đông Lăng Tử Lạc là hai, còn có Nghiêm công tử gì đó đã bị nàng đánh thương ở ngoài cổng thành.
Đám người này ai ai cũng tay nắm trọng quyền, nếu như không có người ra mặt thay cho nàng thì nàng ắt chết không nghi ngờ.
Hoàng thượng nói thì dễ nghe, không trừng trị tội của nàng đó là vì hoàng thượng biết, Phụng Vĩ Lạc chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nữ tử không có chỗ dựa thì lấy gì để đấu với quyền quý!
"Ngươi muốn bổn vương thay ngươi giải quyết chuyện ở ngoài cổng thành sao?", trong lòng Đông Lăng Tử Lạc âm thầm bội phục.
Hay cho một Phụng Vĩ Lạc, vào lúc này mà nàng vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện lặt vặt thế được, tâm tư không phải dạng kín đáo bình thường.
Không sai, hắn vốn dĩ dự định nếu như chuyện mất trinh tiết trước ngày xuất giá không quật ngã được Phụng Vĩ Lạc thì sẽ để Nghiêm gia ra tay xử lý Phụng Vĩ Lạc.
Loại nữ tử không có bất cứ bối cảnh và chỗ dựa nào như Phụng Vĩ Lạc có lặng lẽ chết đi cũng không ai điều tra, càng không có ai dám điều tra.