Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 139: Tiến Nhập Bảo Vân Ngọc Tháp



Hà Phu Tử thấy cảnh này cũng không tỏ vẻ gì thêm, sau khi nghị luận cùng những trưởng lão của các môn phái khác một chặp. Liền quay ra nói.

“Được rồi! Các ngươi cũng nên tiến vào Bảo Vân Ngọc Tháp a”

Nghe thấy vậy, những người tham gia thí luyện đảo mắt nhìn nhau, tỏ vẻ đưa đẩy nhất thời chưa có ai nguyện ý bước lên tiến vào.

Thấy vậy, Hà Phu Tử nhướng mày, đang định nói cái gì đó. Nhưng lúc này, lão thấy có hai người đã tiến lên phía trước bắt đầu tiến vào, những gì định nói ra lại đem nuốt vào trong.

“Hắc hắc! Dương huynh, nếu không có người nào nguyện ý đi trước, thì hai ta đi trước vậy!” Diệp Khôn vừa đi vừa cười, lớn tiếng nói.

“Ha ha! Sư đệ nói đúng! Chúng ta vào thôi!”
Dương Lâm cũng cười lớn, đảo mắt qua những người bên cạnh một vòng. Sau đó bước song song cùng Diệp Khôn, hướng tới cửa vào Bảo Vân Ngọc Tháp.

Đến bên cạnh lối vào, nhìn lên màn hào quang che chắn trước mặt Diệp Khôn liền thả thần thức ra thăm dò một chút. Thấy không có vấn đề gì cả, hắn thu lại thần thức, nhìn qua Dương Lâm ở bên cạnh gật gật đầu, sau đó trức tiếp bước vào trong màn sáng, chớp mắt đã bị hào quang bao phủ không thấy đâu nữa.

Dương Lâm thấy vậy đôi lông mày chỉ hơi nhíu lại, cũng không do dự chút nào, trực tiếp bước vào.

Thấy Dương Lam và Diệp Khôn đã đi vào, những người khác thoáng liếc nhìn nhau lần nữa, nhưng lần này cũng không có tỏ ra vẻ đùn đầy như trước. Đã có người đi trước mở đường rồi, bọn họ cũng không do dự nữa, từng người một bắt đầu tiến lên bước vào.

Một lúc sau, khi mà người cuối cùng tham gia thí luyện bước vào màn sáng trước cửa vào Ngọc Tháp, thì Hà Phu Tử đứng cách đó không xa, cùng với sáu vị trưởng lão khác ở bên cạnh hắn, không hẹn đều cùng nhau bắt quyết, đánh ra sáu tia lục mang, rơi lên màn hào quang trước lối vào Ngọc Tháp.

"Ông...ông..." từng tiếng kêu nhỏ của trận pháp hoạt động vang lên, màn hào quang chớp lên vài cái, chỉ trong vài nhịp thở liền biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này, nhìn xuống mặt đất dưới chân Bảo Vân Ngọc Tháp ở trước lối vào thấy xuất hiện một trận pháp với phong cách cổ xưa, nhìn rất phức tạp. Mà cửa vào Ngọc Tháp cũng hiện rõ ra, nó chẳng khác gì mấy so với lối vào ở những bảo tháp bình thường cả.

"Các vị đạo hữu, chuyện ở chỗ này còn lại cứ để ta xử lý, các vị xin cứ tự nhiên a." Hà Phu Tử quay sang bên cạnh hơi nghĩ ngợi một chút thản nhiên nói.

Nghe vậy, đám người này khẽ gật đầu, một lão giả chừng năm mươi tuổi bước ra, chắp tay hướng Hà Phu Tử cười nói: "Hắc hắc, vậy làm phiền Hà đạo hữu rồi!"

Nói xong, lão cũng không đợi cho Hà Phu Tử nói gì thêm, đã hóa thành một đạo độn quang nhằm địa phương nào đó phá không mà đi.

Những người còn lại thấy vậy, cũng hướng Hà Phu Tử qua lại vào câu, rồi lần lượt rời đi. Nhưng bọn họ không như lão giả kia rời hẳn chỗ này, mà chỉ hướng về những lầu các ở bên ngoài quảng trường mà tới thôi.

Hà Phu Tử đợi cho những người này rời đi hết, lão quay lại, hướng về phía quảng trường lớn tiếng nói.

"Các vị tiểu hữu, như thường lệ trong thời gian chờ đợi thí luyện kết thúc. Lục đại phái chúng ta sẽ tổ chức đấu giá hội và cho phép mọi người tùy tiện bày bán, trao đổi tài liệu ngay tại đây. Vì vậy các vị cứ tự nhiên hành sự a. Còn về đấu giá hội, sẽ được tổ chức bên trong Dương Lĩnh Điện, những ai tham gia thì tiến vào bên trong đó a."

Nghe Hà Phu Tử nói xong, toàn trường nổi lên một hồi xôn xao, ai lấy đều tỏ ra vui mừng. Quả thật, mục đích của bọn họ tới đây, chính là nhằm vào sự việc này mà thôi, cũng không phải vì xem náo nhiệt ở thí luyện, căn bản là ở bên trong Ngọc Tháp có sảy ra chuyện gì ai mà biết được, làm gì có cái gì để xem chứ.

Chẳng qua, sự kiện thí luyện ở Bảo Vân Ngọc Tháp cũng là sự kiện quan trọng. Cho nên chỉ có những người thân tín, hoặc các đệ tử đắc lực trong tông môn gia tộc mới có thể theo cùng tới chỗ này. Bởi vậy, toàn bộ những người ở đây cũng chỉ vẻn vẹn có hơn một ngàn người mà thôi. Có thể nói, những người này là rất may mắn mới có thể tới được đây.

Hà Phu Tử nói xong cũng không thèm để ý đến những người này nữa, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Dù sao bọn họ cũng chỉ là những thái điểu Luyện Khí Kỳ mà thôi, lão cũng chẳng bận tâm làm gì. Huống hồ, bao quang quảng trường bên trong phạm vi cấm chế của Bảo Vân Ngọc Tháp, sẽ chẳng có kẻ ngốc nào lại dám ở đây gây sự đấy.

Nghĩ vậy, Hà Phu Tử phủi tay áo, gọi một vài tên đệ tử đã được tuyển trọn từ trước tới, sau đó phân phó cho bọn họ vài câu, để bọn họ tuần tra đảm bảo trật tự ở ngoài quảng trường. Còn lão thản nhiên rời khỏi quảng trường tiến vào bên trong Dương Lĩnh Điện.

***

Không biết thời gian trôi qua đã bao nhiêu lâu, Diệp Khôn khẽ cựa người mở to đôi mắt ra. Toàn thân hắn co lại, dùng sức bật một cái, ngồi xổm trên mặt đất.

Đưa cặp mắt nhìn ngó xung quang, phát hiện không thấy Dương Lâm đâu cả. Diệp Khôn khẽ chau mày sắc mặt thay đổi liên tục bộ dạng khó coi đến cực điểm. Suy nghĩ một chặp, Diệp Khôn khẽ lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa, mà đưa mắt nhìn quang cảnh xung quang.

Vừa rồi nhất thời không để ý, lúc này nhìn kỹ lại Diệp Khôn cảm thấy kinh ngạc. Trước mặt hắn lúc này là một mảnh thiên địa hoàn toàn xa lạ, nhưng cảnh vật nơi đây lại xinh đẹp vô cùng.

Một mảnh bình nguyên trải rộng về phía chân trời, xung quanh cũng có rất nhiều kỳ hoa dị thảo mọc lên như nấm. Trên bầu trời cũng có rất nhiều linh cầm bay lượn, với rất nhiều chủng loại khác nhau. Nhìn thoáng qua có thể nói, cảnh vật chỗ này chẳng khác gì tiên cảnh là bao.

Diệp Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, hắn không thể tưởng tượng nổi, sau khi bước vào Bảo Vân Ngọc Tháp lại bị truyền tống đến địa phương như thế này.

Hai mắt hắn nhắm lại, thần thức liền thả ra, cảm nhận thiên địa nguyên khí ở xung quang, một lúc lâu sau, hắn mở bừng đôi mắt, biểu hiện trên mặt càng thêm kinh ngạc.

“Không nghĩ tới chỗ này linh khí lại nồng đậm đến như vậy. Tuy không thể so sánh với linh khí bên trong Lam Ngọc, nhưng tuyệt đối hơn hẳn chỗ nồng đậm nhất ở Ngũ Hành Phái. Hơn nữa, linh khí ở đây phân bố rất đồng đều, không có rải rác như bên ngoài. Nếu như thực có thể ở chỗ này tu luyện, thì không biết sẽ như thế nào a?” Thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, Diệp Khôn nhìn về khoảng không trước mặt, thì thào tự nói.

“Ài! Không biết mình đã hôn mê được bao lâu rồi. Thật không ngờ mình lại bị truyền tống đến chỗ này. Xem ra mỗi người đều bị truyền tống đến một địa phương khác nhau a, chắc sẽ không có ai cùng tới một chỗ rồi. Không biết Dương Lâm hiện đang ở chỗ nào?” Diệp Khôn thở dài một tiếng, nghĩ lại lúc mình vừa bước vào bên trong màn sáng ở lối vào Ngọc Tháp, ngay lập tức bị một lực lựng thần bí khiến cho bị hôn mê không biết gì nữa, đến khi tỉnh dậy thì đã ở chỗ này rồi.

Trầm tư một lúc lâu sau, cánh tay Diệp Khôn khẽ lật, một khối ngọc giản liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Ngọc giản này đúng là cái mà Chu Tề đã đưa cho hắn lúc tiếp nhận nhiệm vụ.

Cầm ngọc giản đặt lên trán, thần thức của Diệp Khôn tiến vào bên trong. Nửa khắc sau, bỏ ngọc giản xuống đem cất vào túi trữ vật, Diệp Khôn đưa tay mân mê cằm, khóe miệng nở một nụ cười, thì thào nói: “Quả nhiên không sai, nhiệm vụ chính của lần này đúng là tìm kiếm hai chủ dược liệu kia.”

Nói rồi, sắc mặt Diệp Khôn đột nhiên trở lên nghiêm nghị. Cũng không thấy hắn có biểu hiện gì thêm, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm với những câu chú ngữ tối nghĩa, nghe không hiểu gì cả.

Một lúc sau, hai tay Diệp Khôn khẽ nâng lên, theo đó từ trong lòng bàn tay xuất hiện hai luồng hào quang nhỏ. Theo thời gian, hai luồng hào quang đại tố, theo đó hai tay hắn cũng liên tiếp khuấy động, đem hai luồng hào quang ở hai tay đẩy ra quy tụ lại một chỗ, tạo thành một quang cầu to bằng đầu của hài tử, lơ lửng trên không.

Quang cầu vừa hình thành, hai mắt Diệp Khôn chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vào nó. Tiếp đó, cánh tay hắn bấm niệm pháp quyết, đánh ra hai đạo khí xám rơi trên bề mặt của quang cầu.

Làm xong việc này, Diệp Khôn cũng không còn hành động gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn vào quang cầu trước mặt như là đang chờ đợi điều gì đó.

Thời gian cứ thế trôi qua, ước chừng nửa canh giờ sau, nhưng trên quang cầu vẫn không có biểu hiện gì xảy ra cả. Diệp Khôn nhướng mày, chờ lâu như vậy mà không có kết quả gì, trong lòng hắn cảm thấy có chút không kiên nhẫn nữa.

Thoáng suy nghĩ một chút, Diệp Khôn đưa tay lên bắt quyết, đang định hủy quang cầu. Nhưng còn chưa kịp hành đồng, hai mắt hắn nhíu lại, tập chung nhìn lên đỉnh quang cầu.

Lúc này, trên đỉnh quang cầu, đột nhiên xuất hiện một điểm tinh quang rất mờ nhạt. Diệp Khôn chăm chú nhìn kỹ lại, thì thấy điểm tinh quang đó dường như đang tiến về phía mình, mà tốc độ của nó biểu hiện trên quang cầu cho thấy là rất nhanh. Hơn nữa, hắn còn thấy một bóng đem mờ ảo cứ bám theo điểm tinh quang đó mãi không thôi.

Thấy vậy, Diệp Khôn cả kinh, kêu lên: “Không tốt! Dường như Dương Lâm đang bị người khác đuổi theo truy sát.”

Không nghĩ ngợi gì thêm, xác định vị trí của điểm tinh quang trên quang cầu, Diệp Khôn phất tay thu lại quang cầu vào trong lòng bàn tay, sau khi xác định phương hướng xong, liền hóa thành một đạo độn quang, lấy tốc độ rất nhanh, phá không bay đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv