Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 130: Tàng Kinh Các Tầng Thứ Tư



“Cái này...thật sự là Ngọc La Phù Lệnh. Thật không ngờ ngươi lại có được nó, xem ra phúc duyên của ngươi với vị tiền bối kia thật lớn a.” Lão giả hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nhìn Diệp Khôn nói.

Không chỉ có lão giả có biểu hiện như vậy, mà những tu sĩ ở xung quanh cũng không sai biệt lắm, tất cả đều đem ánh mắt hâm mộ pha chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn.

Ngọc La Phù Lệch, hiển nhiên cũng có chút danh khí ở Ngũ Hành Phái từ xưa đến nay. Tuy nhiên, cũng không phải ai cũng có thể có được nó. Có được nó trong tay, cũng có thể tùy ý ra vào một vài khu vực trọng yếu của bổn môn mà không cần thông qua sự cho phép của chưởng môn và các vị Thái Thượng Trưởng Lão đấy.

Chẳng qua, đó cũng chỉ là truyền thuyết được lưu truyền bên trong nội bộ Ngũ Hành Phái mà thôi. Hơn nữa, chỉ có những tầng lớp cao tầng mới có thể hiểu rõ được nó, còn lại, đám đệ tử bên dưới, cũng chỉ nghe đồn đãi mà thôi...

Lúc này, Diệp Khôn vậy mà lại đưa ra Ngọc La Phù Lệch, không khỏi khiến cho người khác khiếp sợ rồi. Phải nói là, phúc duyên của hắn rất lớn, mới gia nhập phái thế mà đã có được nó rồi.

“Ngọc La Phù Lệch? Tiền bối, như vậy vãn bối có thể tiến vào tầng thứ tư Tàng Kinh Các được chứ?” Liếc mắt thấy thái độc của lão giả và những tu sĩ xung quanh đều cùng một bộ dáng. Diệp Khôn hơi kinh ngạc, và hiếu kỳ. Nhưng rất nhanh thoáng lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói.

“Tất nhiên, đã có ngọc phù trong tay, ngươi có thể tùy ý ra vào rồi. Chỉ có điều, ta phải nhắc nhở ngươi trước. Ở trong tầng thứ tư Tàng Kinh Các cất giữ rất nhiều bí tịch, công pháp trọng yếu của bổn môn. Ngươi ở trong đó, chỉ có thể xem, tuyệt đối không được sao chép đưa ra ngoài. Hơn nữa, ngươi chỉ có thể ở trong đó tối đa ba ngày. Tới lúc đó, ngươi sẽ bị lực bài xích do cấm chế ở đó tự đưa ra.” Lão giả nghe Diệp Khôn hỏi, thản nhiên nói.

“Chỉ có thể ở trong đó ba ngày?”
Diệp Khôn kinh ngạc nói.

“Không sai! Chỉ có ba ngày, ngươi đã muốn vào trong đó, hiển nhiên là muốn tìm kiếm cái gì đó không đơn giản rồi. Vì vậy, hãy tận dụng lấy ba ngày đó, số lượng điển tịch trong đó tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Vẫn còn phải xem vào vận khí của ngươi nữa đấy.” Lão giả khẽ gật đầu, liếc nhìn Diệp Khôn một cái đầy thâm ý, nhàn nhạt nói.

“A! Như vậy thì vãn bối xin đa tạ tiền bối đã chỉ bảo. Không biết vãn bối làm như thế nào mới có thể tiến nhập vào tầng thứ tư? Kích xin tiền bối chỉ dẫn.” Diệp Khôn không hiểu dụng ý trong lời nói của lão giả là gì, nhưng thấy lão tận tình chỉ bảo, hắn cũng có chút hảo cảm, cung kính nói.

“Cái này thì đơn giản, ngươi hãy cầm lấy ngọc phù này, ta sẽ trực tiếp đưa ngươi vào trong đó.”

Nói xong, lão giả cầm ngọc phù ném qua cho Diệp Khôn.Sau đó, một tay lão bắt quyết, còn một tay vạch lên không trung ở trước mặt, thuận theo tay của lão khẽ vạch, một đồ án hình thù cổ xưa liền xuất hiện lơ lửng trên không.

“Đi” quát khẽ một tiếng, lão giả ngừng bắt quyết, ngón tay khẽ điểm về đồ án cổ xưa ở trước mặt một cái. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, đồ án trước mặt lão giả léo lên, chớp mắt một cái, rơi ngay xuống phía dưới chân của Diệp Khôn.

Động tác của lão giả rất nhanh, khiến cho Diệp Khôn không kịp đề phòng. Ngay khi đồ án hình thù cô xưa rơi ở dưới chân hắn, trong lòng hắn nhảy dựng lên một cái, âm thầm kinh hãi. Tuy nhiên, hắn cũng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Cảm giác được đồ án ở dưới chân mình, không hề có nguy hiểm gì, mà ngược lại, hắn lại cảm giác được đó như là một trận pháp truyền tống, cho nên, cũng không có phản kháng gì cả, vẫn lẳng lặng đứng im bất động.

Đúng như Diệp Khôn suy đoán, đồ án dưới chân hắn chích xác là một loại truyền tống trận đặc thù, được lão giả thi triển ra.

“Khai!” Chỉ thấy, lão giả quát to một tiếng, pháp quyết trong tay càng thêm dồn dập, từng đạo pháp quyết rơi trên trận pháp dưới chân Diệp Khôn.

“Ông...ông...”

Trận pháp dưới chân Diệp Khôn đột nhiên léo lên, hào quang đại thịnh, bao chùm lấy hắn vào bên trong, qua mấy nhịp thở, hào quang chợt tắt, không còn thấy bóng dáng của Diệp Khôn đâu nữa, hiển nhiên là hắn đã được truyền tống đi rồi.

“Ài! Tiểu tử này không hề đơn giản chút nào?” Nhìn vào khoảng không, chỗ Diệp Khôn vừa biến mất, lão giả thở dài một tiếng, thì thào tự nhủ một câu, mà chỉ có lão mới có thể nghe được.

“Hừ! Mấy tiểu tử các ngươi, như thế nào vẫn còn ở chỗ này lười biếng, đừng tưởng là đệ tử tinh anh của bổn môn mà có thể tới chỗ ta tùy tiện như vậy. Cần gì thì xem, rồi mau chóng rời khỏi chỗ này ngay.” Nghĩ rồi, lão giả quay sang đám tu sĩ ở xung quang, đang ngơ ngác cùng nhìn về một hướng, hừ lạnh một tiếng nói.

Ghe được lời của lão giả, đám tu sĩ này như người tỉnh trong giấc mộng, ai lấy đều giật thót một cái bừng tỉnh trở lại, sắc mặt thay đổi liên tục nhìn về phái lão giả.

“Tiền bối! chẳng phải ngài đã đồng ý với bọn vãi bối rồi sao? Bọn vãi bối có thể tùy tiện ở chỗ này vài ngày cơ mà, hiện tại cũng chỉ mới được hai ngày mà thôi.” Thoáng do dự một chút, một thiếu niên dung mạo anh tuấn, toàn thân toát lên một khí chất quyền quý, đứng lên, hướng lão giả khom người cung kính nói.

“Hừ! Đám hậu bối các ngươi thật sự lười biếng mà, bây giờ ta đổi ý rồi, hiện tại tâm trạng ta không được tốt, các ngươi trước hãy lui ra ngoài đã.” Thấy thiếu niên ra mặt, lão giả thoáng cái thay đổi sắc mặt, tự đánh giá một chút, không thoải mái nói.

Nghe vậy, cả đám liếc mắt nhìn nhau, gầm hiểu gật đầu đồng ý, rồi cùng nhau rời khỏi Tàng Kinh Các.

“Ài! Thật sự là lười biếng mà, chỉ hăm he tới chỗ ta trốn sự vụ. Nhưng đã nhận linh thạch của chúng, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.” Đợi cho đám tu sĩ rời khỏi Tàng Kinh Các, lão giả thở dài một tiếng, thì thào nói.

Sau đó, lão nhìn thoáng qua Tàng Kinh Các một lượt, tự đánh giá một chút, rồi đi đến bên bồ đoàn ngồi xuống, tiếp tục đi vào trạng thái nhập định.

***
Tàng Kinh Các, tầng thứ tư.

Bên trong một gian phòng nhỏ ở Tàng Kinh Các, hào quang chớp lên một cái, một thân ảnh hiện ra, thân ảnh này đúng là Diệp Khôn.

Diệp Khôn đảo mắt nhìn qua một lượt, trên mặt không khỏi nộ vẻ kinh ngạc, dường như hắn không tin vào mắt mình vậy. Tầng thứ tư, nơi trọng yếu của Tàng Kinh Các, vậy mà nhìn qua rất chi là tầm thường.

Gian phòng không lớn lắm, xung quanh cũng bày biện rất đơn giản, chỉ có vài cái giá gỗ, bên trên giá gỗ đựng những cuốn sách, và những miếng ngọc giản, mang phong cách cổ xưa. Bên cạnh đó, cũng có một bộ bàn ghế, cùng với một cái kệ đá, trên kệ đá còn có một tấm bồ đoàn. Ngoài những thứ đó ra, trong phòng, chẳng còn cái gì nữa.

“Không nghĩ tới, nơi trọng yếu của Tàng Kinh Các lại có bộ dạng như thế này.” Tự đánh giá gian phòng qua một lượt, Diệp Khôn thì thào nói.

“Thời gian chỉ có ba ngày, mình cũng lên tận dụng một chút vậy. Chẳng qua, chỗ này nhìn qua cũng chỉ có vài cuốn điển tịch, với cả vài cái ngọc giản mà thôi. Cần gì phải tranh thủ trong ba ngày a? Không biết lời nói của vị tiền bối kia là có ý gì?” Suy nghĩ một chặp, Diệp Khôn liền nhớ tới lời của lão giả trước khi đưa hắn vào trong này.

Nói xong, Diệp Khôn cũng không lãng phí thời gian, hắn đi lại bên cạnh một cái giá gỗ, tùy tiện cầm một cái ngọc giản lên. Nhìn thoáng qua ngọc giản một cái, hắn liền đặt ngọc giản lên trán, đồng thời, thần thức của hắn trực tiếp tiến vào bên trong ngọc giản.

Nhưng thần thức của hắn vừa mới tiến vào trong ngọc giản, lập tức liền bị hất ngược trở ra.

Diệp Khôn cả kinh, vội đặt ngọc giản xuống, nhìn chằm chằm vào ngọc giản trên tay,sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Chuyện gì thế này? Thần thức của mình không thể tiếp xúc với nội dung bên trong ngọc giản được?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv