Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 62: Giữ ấm tay hắn



"Vương phi! Người không có chuyện gì chứ!" Mặc Thất vội vàng trở về.

Sở Cửu Ca nói: "Không có gì!"

"Tiếp theo đây, ngươi không cần đi theo ta nữa." Sở Cửu Ca nói với Mặc Thất.

"Không được! Vương phi, những người vừa nãy thực lực không tầm thường, ta nhất định phải ở bên Vương phi bảo vệ người, đề phòng bất trắc!" Mặc Thất khẩn trương nói.

Rất hiển nhiên là không thể cắt đuôi Mặc Thất được, Sở Cửu Ca nói: "Vậy sau khi ta vào Dung vương phủ, ngươi không được đi theo ta nữa đó."

"Thì ra Vương phi là đi tìm Vương gia, Dung vương phủ có Vương gia không ai dám thương đến người, Mặc Thất đương nhiên không cần đi theo." Mặc Thất hồi đáp.

Vương phi đây là muốn lén lút nhìn trộm Vương gia, lại ngại không muốn ai biết, Mặc Thất nguyện ý phối hợp.

Sở Cửu Ca lần thứ hai đến Dung vương phủ, lần trước đến qua một lần, cô đối với bố cục của Dung vương phủ hiểu rất rõ.

Cộng thêm bây giờ cô đối với việc vận dụng năng lực của bất tử sinh mệnh chi đồng càng lúc càng tốt, Sở Cửu Ca né tránh hết thị vệ của Vương phủ, lẻn vào trong Dung vương phủ.

Mục đích cô đến Dung vương phủ không phải vì nhớ nhung điên cuồng vị hôn phu của mình, mà là do sự ủy thác của kẻ thần bí kia.

Kẻ thần bí kia não có vấn đề, lần ủy thác này của hắn là nhờ cô trộm quần trong của Dung Vương.

Khi cô nhìn thấy nội dung đó trực tiếp muốn phun rồi, nếu như không phải khẳng định người đó không phải người của Dung Uyên, cô còn nghĩ rằng do Dung Uyên cố ý phái người đến trêu đùa cô.

Không phải hi thế trân bảo, Sở Cửu Ca không thèm ra tay, thế nhưng đối phương lại thật sự là một siêu cấp thổ hào, thù lao hắn đưa so với đại hội tứ tộc hôm nay giành được còn nhiều hơn.

Siêu cấp có tiền, nhưng khẩu vị lại quá đặc biệt.

Ánh mắt Sở Cửu Ca khẽ trầm, càng có khả năng là, đối phương đối với đồ của Dung Uyên có hứng thú, nhưng mà hứng thú là hứng thú với những bảo vật khác.

Tuy rằng lần ủy thác này là nhờ Sở Cửu Ca trộm quần trong của Dung Uyên, kỳ thực chỉ là khảo nghiệm thực lực của đệ nhất thần trộm mà thôi.

Sở Cửu Ca ánh mắt trầm đi, không tin tưởng thực lực cô sao? Vậy thì thử thử xem sao, dù sao có tiền không kiếm là kẻ ngốc.

Sở Cửu Ca không chút tăm hơi lẻn vào tẩm điện của Dung Vương, nhưng mà đã muộn như vậy tẩm điện của hắn lại tối om, không có hơi thở của bất kì ai.

Sở Cửu Ca thì thầm, "Với tấm thân tàn tạ như vậy, ban đêm còn không đúng giờ nghỉ ngơi, đi làm những hoạt động ban đêm, cũng không sợ chết càng nhanh hơn."

Cô thuận lợi trong một cái tủ để quần áo tìm thấy một cái quần trong còn mới toanh, sau đó rời khỏi tẩm điện của hắn.

Dung vương phủ dù sao cũng đến rồi, vậy thì cô thuận tiện xem xem ở đây rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối!

Mắt Sở Cửu Ca lóe sáng, rất nhanh đối với các nơi cất giấu bảo vật xem qua một lượt, nhưng một món cũng không có lấy.

Đệ nhất thần trộm cô có thể trộm hết tất cả thiên hạ, nhưng tuyệt đối không trộm bảo vật của nhà mình.

Dung Uyên là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, cũng xem như là người một nhà.

Bố cục của Dung vương phủ không đơn giản, sau khi cô mò mẫm tất cả đương nhiên hiểu rõ huyền cơ của các nơi bí mật Dung vương phủ, hơn nữa còn bị cô phát hiện một cơ quan.

Cơ quan tinh diệu này ngay tại một cái đình ở trung tâm một cái hồ trong phủ, lòng hiếu kì của Sở Cửu Ca nhịn hết nổi, vận chuyển lực lượng bất tử sinh mệnh chi đồng, tìm thấy được nơi mở cơ quan, đem nó mở ra.

"Uỳnh!" Một tiếng, quả nhiên bàn ngọc của trung tâm đình tự động di chuyển, lộ ra một con đường.

Thân hình lóe qua, Sở Cửu Ca nhảy vào đó, đi vào trong mật đạo này, mà bàn ngọc đó cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Sự thật là ngay khi Sở Cửu Ca mở ra cơ quan này, ám vệ trong bống tối đã muốn kích sát vị khách không mời này, thế nhưng bọn họ lại bị một thân hình quen thuộc ngăn lại.

"Mặc Thất!"

Mặc Thất nói: "Các ngươi không muốn sống nữa sao, đó là Vương phi đó! Các ngươi lại dám ra tay với Vương phi, chán sống rồi sao!"

Người đó nói: "Cho dù là Vương phi, dám lẻn vào cấm địa, chết!"

"Dù sao bây giờ Vương phi cũng vào đó rồi, ngươi cũng không cách nào động thủ. Ta đánh cược với ngươi, nếu như Vương phi không hề hấn gì đi ra, Vương gia cũng không hề trừng phạt gì Vương phi. Vậy Hàn nguyệt đao mà Vương gia thưởng cho ngươi sẽ thuộc về ta."

"Được! Cược thì cược!"

Khi Sở Cửu Ca đi vào mật đạo dưới đất kia, nhịn không nổi lạnh run, càng đi sâu xuống nhiệt độ càng thấp, Dung Uyên vậy mà đem một mật đạo xây ngay bên dưới đáy hồ.

Băng sương bao trùm lối đi xuống, nếu đã đến Sở Cửu Ca không thể nào đi đến đây rồi trở về được, cô chỉ còn cách gia tăng tốc độ đi xuống.

"Ai?" Một thanh âm khàn khàn truyền đến, Sở Cửu Ca cảm giác trước mắt hoa đi.

Một thân hình màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đem cô ép đến bên tường băng.

Một đôi tay băng lạnh trực tiếp bóp chặt cổ cô, phút chốc Dung Uyên nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, vội vàng đem người ôm vào lòng.

"Cửu nhi!"

"Cửu nhi quá nghịch ngợm rồi, nơi nào cũng dám lẻn vào, bổn vương vừa nãy thiếu chút đã giết đi nàng."

Sở Cửu Ca khẽ ngây ra, đôi mắt của tên yêu nghiệt này vẫn cường đại như mọi khi.

Cô cũng đã dịch dung thành như vậy rồi, vẫn nhanh như vậy nhận ra cô.

"Ngươi không muốn sống sao, thân thể của bản thân tình trạng tồi tệ thế nào không biết sao? Đêm hôm khuya khoắt còn đến nơi băng thiên tuyết địa này." Sở Cửu Ca trừng hắn.

Hắn muốn chết như vậy, trước đó trị liệu điều dưỡng của cô với hắn toàn bộ phí công cả.

"Cửu nhi nếu đã đến nơi này, vậy thì bổn vương đưa ngươi đi gặp một người." Dung Uyên kéo theo Sở Cửu Ca đi về phía trước.

Nhưng mà tay của hắn so với hàn băng ở đây còn lạnh, gần như đem tay Sở Cửu Ca đông cứng rồi.

Sở Cửu Ca vận chuyển linh lực, khiến cho tay mình trở nên ấm áp hơn.

"Lạnh chết mất, cũng không biết tự mình tìm cách giữ ấm." Sở Cửu Ca chê bai nhìn Dung Uyên, thế nhưng lại không có bỏ tay ra.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền đến khiến cho lòng Dung Uyên khẽ run, hắn nắm chặt tay Sở Cửu Ca, trên gương mặt yêu nghiệt đó lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.

"Tay của Cửu nhi thật ấm áp!"

Mật thất này rất trống trải, hàn băng bao trùm, nhưng trung tâm của mật thật có để một cỗ quan tài băng, bên trong cỗ quan tài băng có một nam nhân đang ngủ.

Dung mạo của nam nhân rất tuấn mỹ, trông như mới hơn ba mươi tuổi đầu, cho dù sắc mặt trắng bệch giống một người chết, nhưng lại cho người cảm giác ung dung quý phái.

Cô cứ cảm thấy, dáng vẻ của người này phi thường quen thuộc!

Dung Uyên mở miệng nói: "Cửu nhi, đây là phụ vương ta."

Sở Cửu Ca ngây ra, "Đây.. đây là Kiêu Vương!"

Kiêu Vương, khi Xích Hoàng bây giờ vẫn còn là một hoàng tử bình thường, người đã là Kiêu thái tử nổi danh thiên hạ rồi.

Nghe nói Kiêu thái tử thiên phú trác tuyệt, dũng cảm thiện chiến.

Có người, Tranh Linh Quốc Hoàng Linh Quốc những quốc gia có thực lực mạnh hơn so với Xích Linh Quốc, đều không dám xem thường Xích Linh Quốc.

Tương truyền Kiêu thái tử là vị thái tử có tài đế vương nhất lịch sử kiến quốc của Xích Linh Quốc, người đăng ngôi hoàng vị là việc không ai ý kiến gì.

Nhưng mà tại mười ba năm trước, Kiêu thái tử đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trọng thương mà chết.

Không lâu sau, Xích Hoàng bị phong làm thái tử, năm kế tiếp đăng ngôi hoàng đế.

Kiêu Vương vốn dĩ đã chết đáng lý phải được để tại Hoàng lăng của hoàng thất Xích Linh Quốc mới phải, vì sao lại để tại mật thất nơi băng thiên tuyết địa trong Dung vương phủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv