"Khục khục khục!" Một chiêu soái khí giải quyết của Dung Uyên, khiến cho người khác chấn kinh với sự cường hãn của hắn.
Nhưng mà hắn vừa ho, mọi người cũng nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt không chút tơ máu của hắn, cường hãn tuy là cường hãn đó, nhưng mà đoản mệnh thì cũng sống không được bao lâu.
Dung Uyên nhàn nhạt lướt qua đám người bên phía Thanh Linh Quốc nói: "Các ngươi vẫn còn muốn khiêu chiến Bổn Vương không? Hay là nói khiêu chiến Cửu nhi nhà ta."
Những người bên phía Thanh Linh Quốc đề nghị nói: "Dung Uyên thân thể không tốt, chúng ta kéo dài cũng đủ kéo chết hắn!"
"Đúng!"
Người Thanh Linh Quốc để cho mọi người biết được cái gì gọi là không có vô sỉ nhất, chỉ có càng vô sỉ.
Bọn chúng người không ít, cho nên chuẩn bị xa luân chiến với một người bệnh nặng.
Thế nhưng những người này, căn bản không tiêu hao được bao nhiêu lực lượng của Dung Uyên.
"Binh binh binh!" Dung Uyên một chiêu một người nhẹ nhàng giải quyết rồi, không ai ngoại lệ.
Quá mạnh rồi!
Thanh Linh Quốc triệt để bại hoàn toàn rồi, sau khi không một ai có tư cách lên lôi đài khiêu chiến nữa, trận chiến này cũng xem như kết thúc.
Bên phía Thanh Linh Quốc mất mặt thì đúng là mất mặt chết rồi, một đường bị người một chiêu gϊếŧ đến cùng, hơn nữa còn là người của Xích Linh Quốc.
"Đại sư huynh, người đó chính là vị hôn phu của Sở sư muội sao! Thực lực rất mạnh, khiến cho người khác nhìn không ra thâm sâu."
"Đúng là rất mạnh! Hơn nữa còn trông cực kỳ đẹp, đáng tiếc thân thể không tốt."
"..."
Vân Hồng khẽ ngẩn ra, thấp giọng nói: "Vị hôn phu của Sở sư muội?"
Sau khi Dung Uyên đi xuống khỏi lôi đài, cả người đều đổ gục vào trong lòng Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca đỡ lấy hắn, đút đan dược, để cho mọi người biết rằng, một chiêu giải quyết một cách nhẹ nhàng đó của hắn, cũng đem lại cho thân thể yếu nhược đó của hắn gánh nặng rất lớn.
"Sở sư muội và vị hôn phu đó của muội ấy quan hệ rất tốt!" Vân Hồng nói.
"Chúng tôi cảm thấy Sở sư muội cùng với vị Dung Vương đó có chút không cân xứng!"
"Vậy ai xứng với Sở sư muội?"
"Đương nhiên là Dung công tử rồi! Người lớn mạnh như Dung công tử, mới có thể xứng với thiên phú nghịch thiên như Sở sư muội, sư huynh người nói có đúng hay không?" Một vị tiểu sư muội nói.
Dung công tử giải quyết đám người của Thái thượng trưởng lão, cứu vớt Thái Vân Tông bọn họ, nay đã trở thành thần thánh trong lòng của rất nhiều đệ tử Thái Vân Tông.
Vân Hồng nghĩ đến tuyệt thế cường giả mà không thể dùng một từ ngữ nào để diễn tả nổi sự cường hãn đó, Dung công tử, đúng là chỉ có người như thế mới xứng đôi với Sở sư muội.
Hắn bị Sở sư muội thu hút, có đôi chút ý định về phương diện đó, nay nhìn thấy hai người đó đứng cạnh nhau, còn có vị Dung công tử kia, dù thế nào cũng không đến lượt hắn.
Đây là một mối tình yêu thầm kết thúc không đau đớn gì, chỉ có hắn biết, sau này hắn dùng tâm thế bình thường đối đãi như sư muội là được.
Tiếp theo chính là cuộc đối đầu giữa Lục Linh Quốc với Hoàng Linh Quốc, Dung Uyên suy nhược đến cực điểm một mực hưởng thụ sự chăm sóc của Sở Cửu Ca.
Cửu thúc lúc này đang ngồi trên khán đài quan sát, đây là vị trí chỉ thua duy nhất cho Tử Hoàng mà thôi, bởi vì đây là vị trí mà tên Tam Tiền thiếu gia tài đại khí thô đặt trước.
Cửu thúc nhìn thấy rất rõ ràng động tác của hai người, lúc này hận không thể đem Dung Uyên ném khỏi trường đấu này, ném vào trong con sông đó ngâm một hồi.
Tam Tiền nói: "Quỷ Đế đại nhân này là giả bộ thì có! Giả bộ thì có! Quá âm hiểm rồi, tranh thủ chiếm tiện nghi của Cửu muội muội."
Cửu thúc lửa giận hừng hực, Tam Tiền vô tội nói: "Cửu thúc, con có nói sai sao?"
"Ngươi nói rất đúng, hắn chính là vô sỉ." Cửu thúc nghiến răng nói.
Sở Tuyền Nguyệt nhìn thái độ đề phòng, bài xích Dung Uyên như phòng sói đó của Cửu thúc, đã quá quen thuộc rồi.
Cô bất lực nói: "Ngươi đối đãi như thế với Dung Vương điện hạ, chẳng lẽ không sợ phụ thân ta biết việc của chúng ta, cũng đối đại như thế với chàng sao."
Bọn họ trải rõ lòng mình với nhau tại Tử Linh Quốc, nhưng mà xa tại Sở gia Xích Linh Quốc Sở lão gia chủ vẫn chưa biết nữ nhi mình bị người nam nhân hủy dung trước đó vẫn luôn ở trong nhà mình cướp đi mất.
Mày của Cửu thúc khẽ nhíu, sự việc này đích thực khiến cho ông rất đau đầu, cần phải nghĩ cách lấy lòng nhạc phụ đại nhân mới được.
Tam Tiền thầm nói: Cửu thúc cũng gặp phải vấn đề khó rồi, hy vọng Nhất Nhất nhanh chút đến để cho chút ý kiến cho Cửu thúc! Hắn thì không có chủ ý tốt gì rồi, cho dù là có, cũng chỉ có nước bị Cửu thúc chê mà thôi.
Một trận chiến của Lục Linh Quốc và Hoàng Linh Quốc, Lục Linh Quốc giành chiến thắng.
Tiếp đến liền chuẩn bị bắt đầu trận đấu vòng hai rồi, có tư cách tham chiến là Tử Linh Quốc, Lam Linh Quốc, Lục Linh Quốc và Xích Linh Quốc.
Lần rút thăm này là do Tử Linh Quốc và Lam Linh Quốc, Tử Linh Quốc rút trúng Lục Linh Quốc, Lục Linh Quốc biết bọn họ chỉ có thể dừng bước ngay tại đây rồi.
Không đúng hay sao? Đối đầu với Lục Linh Quốc, Tử Linh Quốc chỉ có duy nhất một người xuất chiến, đó chính là Thất hoàng tử Tử Tinh Châu, một mình hắn rất nhanh liền đem tất cả thiên tài của Lục Linh Quốc đánh bại rồi.
Từ sau khi Sở Cửu Ca tiến cấp ngũ trọng, Tử Tinh Châu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhỏ, cũng đang nỗ lực đề cao thực lực bản thân.
"Thất hoàng tử quá lợi hại rồi!"
"Tử hoàng tử quả thật quá đẹp rồi!"
"..."
Tử Tinh Châu từng trận đánh xuống, khiến cho không ít người sùng bái hắn, thu hoạch được không ít người hâm mộ.
Lam Yên âm trầm nhìn về phía Sở Cửu Ca, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ rồi.
Sở Cửu Ca, món nợ ngày hôm qua, hôm nay Lam Yên cô sẽ tính thật kỹ ở trước mặt mọi người.
Cho dù phải trả cái giá đắt nhất, cô cũng phải khiến cho Sở Cửu Ca chết không được tốt!
Lam Yên đứng trên lôi đài, mọi người cảm nhận được sự vặn vẹo trên gương mặt của Lam Yên.
Cô như ác quỷ đến từ địa ngục đến đòi mạng, cực kỳ dọa người.
Ngũ công chúa vẫn luôn dịu dàng của Lam Linh Quốc vậy mà lại có một bộ mặt như vậy, thực sự khiến cho người ta kinh ngạc.
Cô mở miệng nói: "Sở Cửu Ca, ta muốn đấu một trận với ngươi! Hơn nửa là sinh tử chiến, ngươi dám hay không?"
Mọi người ồn ào cả lên, "Sinh tử chiến!"
"Ngũ công chúa của Lam Linh Quốc vì sao muốn tiến hành sinh tử chiến với Sở Cửu Ca?"
"Đại sư huynh, Ngũ công chúa của Lam Linh Quốc này với sư muội có hiềm khích gì hay sao? Sinh tử chiến cũng dám đề ra?" Có người nói với Vân Hồng.
"Cô ta vẫn chưa thể làm gì được Sở sư muội!" Vân Hồng đối với thực lực của Sở Cửu Ca vẫn rất có lòng tin.
Tử Hoàng cũng không nghĩ đến Lam Yên sẽ to gan đến vậy, mượn Lam Yên đang phát điên này thử xem thực lực của Sở Cửu Ca, ông cũng không có ý kiến gì cả.
Tử Hoàng mở miệng nói: "Đại hội thiên tài thất quốc, nếu như giữa các thiên tài có ân oán cá nhân không cách nào hóa giải, đúng là có thể đề ra sinh tử chiến! Một khi bị gϊếŧ, bên còn lại cũng không được phép oán than gì! Giữa quốc gia với nhau cũng không được xảy ra xô xát, một khi đồng ý, thì không thể hối hận, các ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ. Sinh tử chiến không phải là chuyện đùa, có thể thực sự sẽ có người phải mất mạng."
Lam Yên nắm chặt nắm tay nói: "Ta ý đã quyết!"
Sở Cửu Ca nhảy về phía lôi đài, cô nói: "Ta không có vấn đề gì! Sinh tử chiến thì sinh tử chiến!"
Sở Cửu Ca nói: "Đêm qua ngươi chính là bại tướng trong tay ta, bây giờ trên lôi đài đề ra yêu cầu sinh tử chiến với ta, ngươi cảm thấy ngươi có phần thắng sao?"
"Phần thắng của ta là trăm phần trăm, Sở Cửu Ca, ngươi cứ đợi mà xem! Đêm qua là do ta quá sơ ý, trúng phải kế của ngươi, nhất thời loạn đi phương hướng, mới để cho ngươi đắc thủ." Lam Yên âm hiểm nói.