Lam Yên thân là một công chúa hoàng thất, nhất cử nhất động đều phi thường lễ độ, âm thanh lại rất dịu dàng, khiến cho lòng người sinh ra hảo cảm.
Thế nhưng Sở Cửu Ca đối với người của Lam Linh Quốc căn bản không chút hảo cảm nào, dù sao Lan phi từng ám toán mẫu thân cũng đồng dạng là người của Lam Linh Quốc.
Nhưng mà, cô lại muốn xem thử cô ta muốn giở thủ đoạn gì.
Sở Cửu Ca nói: "Ngũ công chúa, nếu đã là xin lỗi, vậy có phải nên có chút thành ý hay không?"
Lam Yên dịu dàng cười nói: "Đó là đương nhiên, ngày hôm nay ta đã bảo đại trù của khách điếm làm một bàn tiệc lớn, không biết Sở cửu tiểu thư và Dung Vương điện hạ có nể mặt hay không."
"Đó là đương nhiên!" Sở Cửu Ca đáp ứng nói.
Đại trù của khách điếm thất quốc đều là hoàng đế Tử Linh Quốc điều đến từ trong hoàng cung, biểu thị sự xem trọng của ông đối với thiên tài thất quốc.
Ngự trù hoàng cung Tử Linh Quốc, đại tiệc làm ra mùi vị đương nhiên không thể tệ được.
Đương nhiên thiên tài thất quốc cũng không thể ăn uống miễn phí được, phải trả nổi phí mới được.
Lam Yên thân là công chúa Lam Linh Quốc, tiền tài đương nhiên là không thể thiếu.
Sở Cửu Ca và Dung Uyên dưới lời mời của Lam Yên đi vào nhà ăn của khách điếm thất quốc, bên trong nhà ăn còn có những thiên tài của quốc gia khác, còn có Tào Bồi hôm qua bị họ đánh cho một trận.
Tào Bồi căm hận nhìn chằm chằm bọn họ, ngay khi hắn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó của ngũ công chúa, hắn chỉ có thể không cam tâm thu liễm lại.
Lam Yên nói: "Mời ngồi!"
Những người này của Lam Linh Quốc đều rất nhiệt tình hiếu khách, cũng không chút định kiến nước mạnh nước yếu, bọn họ từng người một chủ động giới thiệu tên và thân phận của bản thân.
Thân phận tôn quý nhất trong số đó không phải là ngũ công chúa Lam Yên, mà là thái tử điện hạ mặt lạnh mang theo vài phần âm nhu ngồi một bên, Lam Thái.
Lam Yên rất biết cách làm cho không khí sôi động, có người kể một số chuyện thú vị xảy ra ở Lam Linh Quốc, hoặc là một số bí mật của một số cao thủ, mọi thứ trông thì rất là hòa hợp.
"Cửu nhi, đây là thứ nàng thích ăn." Chỉ duy nhất có Dung Uyên như thể không cách nào hòa nhập được với bọn họ.
Lời của bọn họ Dung Uyên như thể không hề nghe thấy, mà là cực kỳ nghiêm túc gắp thức ăn cho Sở Cửu Ca.
Người nam nhân này quả thật trông rất đẹp, nhưng mà người người đều biết người này không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Không dễ gì mới có được một vị hôn thê thiên phú cũng tốt như vậy, đương nhiên phải lấy lòng cho thật tốt, tránh cho việc chạy đi mất với người khác.
Lam Yên có chút ngưỡng mộ nói: "Cửu tiểu thư với Dung Vương điện hạ tình cảm thật là tốt."
Một bữa cơm ăn xong, giúp cho chút xung đột ngày hôm qua biến mất rồi, còn kéo gần khoảng cách của bọn họ với nhau.
Lam Linh Quốc thậm chí buông lời, người của những nước khác cũng không thể tìm bọn Sở Cửu Ca phiền phức.
Trở về nơi ở của bọn họ, nơi này chỉ còn lại hai người Sở Cửu Ca và Dung Uyên rồi.
Sở Cửu Ca nói: "Đều là một đám có kỹ năng diễn xuất mà! Mẫu thân năm xưa thiên phú cao, được gia gia che chở, cũng chưa từng rời khỏi Xích Linh Quốc, cho nên những lời đường mật của bọn chúng tuôn ra, đích thực có thể làm cho người ta bị lừa. Đáng tiếc lần này bọn chúng gặp phải đối thủ rồi, là Sở Cửu Ca ta."
Dung Uyên ôm chặt Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi vẫn còn muốn chơi với bọn chúng sao? Quá vô vị rồi, còn không bằng bồi bồi ta."
"Thời gian bảy ngày này cũng không thể lãng phí, không phải sao? Xem bọn chúng có thể chơi trò trống gì." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên.
Để có được sự tin tưởng của Sở Cửu Ca, Lam Yên và Lam Thái thậm chí còn lấy ra cả một bộ công pháp Huyền cấp rất lợi hại của Lam Linh Quốc giao lưu học hỏi với Sở Cửu Ca, loại công pháp này Xích Linh Quốc tuyệt đối rất hiếm gặp.
Nếu như Sở Cửu Ca chỉ là một thiên tài của tiểu quốc mà nói, nhất định sẽ dốc tâm dốc lòng đối đãi với bọn họ, xem bọn họ như là bạn tốt mà đối đãi.
Đây quả là nỡ bỏ vốn liếng mà! Đáng tiếc cô không nhìn trúng.
Loại công pháp này Thái Vân Tông có rất nhiều, cô cũng trộm từ hoàng cung Tử Linh Quốc không ít.
Thời gian bảy ngày bọn họ có rất nhiều việc phải làm, Lam Yên từng bước tính kế kéo gần quan hệ với Sở Cửu Ca, thậm chí còn mời Sở Cửu Ca đến Lam Linh Quốc chơi.
"Dung Vương không thể đi sao? Vậy thì quá đáng tiếc rồi." Lam Yên có chút thất vọng nói.
"Thân thể Dung Vương không tốt, nhất định phải nghỉ ngơi thật rốt, không thể đi được. Nhưng mà cũng không thể cô phụ một phen hảo ý của ngươi, ta đi với ngươi là được rồi." Sở Cửu Ca nói.
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Xung quanh Tử Linh Quốc có không ít núi núi sông sông, Sở Cửu Ca gia nhập vào đội ngũ của họ hướng đến Tử Thương Sơn có tiếng của Tử Linh Quốc.
Một đường tiếng cười không ngớt, cả đội ngũ mang theo sức sống của người trẻ tuổi, khiến người khác cảm thấy vẻ đẹp của thời gian.
Đợi đến khi họ gần đi đến đỉnh núi, đột nhiên xông ra một đám người áo đen.
Người đứng đầu lạnh giọng nói: "Ai là Sở Cửu Ca?"
Đám người này tản mát ra một luồng sát khí đáng sợ, hiển nhiên là cao thủ cấp bậc chuyên nghiệp.
Ngay khi Sở Cửu Ca muốn mở miệng, Lam Yên kéo lại tay của Sở Cửu Ca nói: "Ta chính là Sở Cửu Ca, không biết ngươi tìm bổn tiểu thư có việc gì?"
Những người khác cũng có chút ngạc nhiên, ngũ công chúa vậy mà lại tự nhận mình là Sở Cửu Ca, cô ấy lại mạo hiểm lớn đến vậy để bảo vệ một người Xích Linh Quốc.
Ngay cả đến Sở Cửu Ca cũng ngạc nhiên, vị ngũ công chúa này quả thực rất lợi hại, chỉ vì để có được sự tin tưởng của cô mà diễn một vở kịch hay như vậy.
Sở Cửu Ca nói: "Ta mới là Sở Cửu Ca, ngũ công chúa ngươi sao lại ngốc như vậy, thực lực của những người này rất cao, bọn chúng là đến gϊếŧ ta, có gì thì xông ta đến, các ngươi mau rời khỏi."
"Không! Nếu như không phải ta mời ngươi ra ngoài chơi, cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, ta nhất định không bỏ lại ngươi không lo." Lam Yên kiên định nói.
"Không cần biết các ngươi ai là Sở Cửu Ca, toàn bộ gϊếŧ đi là được." Một sát thủ hung thần ác sát nói.
"Nhanh chạy!" Lam Yên nói.
"Chạy!"
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Rất nhanh một hàng người bọn họ hướng chân núi mà chạy, nhất thời hiện trường trở nên hỗn loạn.
Sở Cửu Ca ngay từ lúc động thủ đã sử dụng lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng, hiển nhiên phát hiện những sát thủ này truy sát bọn họ không hề dốc toàn lực.
Nếu như dốc toàn lực mà nói, thì đó sẽ là một chiêu gϊếŧ chết, đám thiên tài ngưng hồn cảnh sẽ không một ai có thể sống sót.
Cũng làm khó đám sát thủ này rồi, rõ ràng thực lực đạt đến luyện linh cảnh, lại phải chơi với bọn họ trò chơi vô vị trẻ con này.
Tất cả mọi người đều bị chia tách ra, xung quanh lúc này cũng chỉ còn lại mình Sở Cửu Ca, vô số đạo thân hình màu đen mang đầy sát khí xông ra.
Sở Cửu Ca nói: "Rốt cuộc là ai phái các ngươi đến gϊếŧ ta?"
"Sở Cửu Ca, ngươi đắc tội ai trong lòng ngươi không hiểu sao? Chết đi!" Lời vừa nói xong, từng người bọn chúng bạo phát ra khí tức luyện linh cảnh, khí tức này đủ để khiến cho bất kì một ngưng hồn cảnh nào bị dọa sợ đến run cầm cập.
Sở Cửu Ca vẫn vẻ mặt thản nhiên, chuẩn bị để cho Hắc Viêm giúp đối phó bọn chúng.
Nay Hắc Viêm đã mạnh lên không ít, đối phó một đám cao thủ luyện linh cảnh rất là dễ dàng.
"Gào gào gào!" Kết quả còn chưa đợi Sở Cửu Ca ra tay, đột nhiên truyền đến một trận rống.
Một thân hình màu đen quen thuộc xuất hiện, đem đám sát thủ thiếu chút dọa đến vỡ mật.
Bọn chúng kinh ngạc nói: "Cái gì, yêu thú cửu phẩm, Tử Thương Sơn không phải chưa từng có yêu thú sao? Tại sao lại có một con yêu thú cửu phẩm xuất hiện ở đây!"
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên, cười nói: "Còn muốn gϊếŧ ta, ta xem các ngươi tự thân khó bảo rồi."