Sở Cửu Ca nói: "Xuất phát thôi!"
"Vâng!"
Đại sảnh yến hội phi thường rộng rãi, rượu ngọt giai nhân, muốn có là có.
Chúng khách quý đến từ các nơi các nước, toàn bộ đều tập trung ở nơi này.
Địa vị của quốc gia mạnh nhất trong thất quốc Tử Linh Quốc, bây giờ xem ra không thể dao động rồi.
Vô luận là những nước như Lam Linh Quốc hay là Tranh Linh Quốc, đều tự nguyện thần phục làm nhỏ trước Tử Linh Quốc.
Vị trí ngồi càng ở phía trước, thì càng gần đại thọ tinh hôm nay Tử Hoàng rồi.
Lúc này ở phía trước có mấy chỗ ngồi, còn chưa có thấy người đến, có người hỏi: "Chỗ ngồi đó là an bài cho ai vậy?"
"Ta nghe một công công nói, một trông số những chỗ đó là giữ lại cho thiếu chủ hội đấu giá Cửu Thiên."
"Thì ra là thế!" Nếu như là hội đấu giá Cửu Thiên, vậy thì mọi thứ đều thông suốt rồi, dù sao vị trí của hội đấu giá Cửu Thiên trong cả Vô tận đại lục cũng rất phi phàm.
"Vậy một chỗ còn lại thì sao?" Có người hỏi.
"Một chỗ còn lại là sứ giả của Xích Linh Quốc, gia chủ Sở gia của Xích Linh Quốc."
Vừa nghe đến Xích Linh Quốc, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.
"Cái gì? Xích Linh Quốc!"
"Sao lại có thể là Xích Linh Quốc, một gia chủ nhỏ nhoi sao lại có tư cách ngồi ở vị trí đó?"
"Có phải có sự nhầm lẫn hay không?"
Nhóm người Sở Cửu Ca còn chưa có đến, liền bởi vì nguyên nhân chỗ ngồi, đã phi thường gây chú ý rồi.
"Hội đấu giá Cửu Thiên, Tiền thiếu đến!" Một người thông truyền nói.
Mọi người nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc phi thường hoa mỹ đi vào, bọn họ cảm thấy cách ăn mặc của thiếu niên đắt đến khó nói nên lời.
Tuy rằng chưa nhìn thấy cách ăn mặc của vị đại thọ tinh Tử Hoàng hôm nay, nhưng mà cách ăn mặc của vị thiếu niên này sẽ đem Tử Hoàng vượt mặt mất.
Không hổ là người của hội đấu giá Cửu Thiên, thực sự là quá có tiền rồi.
Thời gian yến hội gần kề bắt đầu, bọn họ vẫn chưa trông thấy gia chủ Sở gia của Xích Linh Quốc đến.
Có người bất mãn nói: "Người của Xích Linh Quốc nghèo nàn đó cũng quá không hiểu phép tắc rồi. Vậy mà còn chưa có đến, chẳng lẽ không sợ chọc giận Hoàng đế bệ hạ, rờ đến nạn diệt quốc sao?"
Đối với Tử Linh Quốc mà nói, muốn diệt đi nước xếp cuối cùng, việc đó chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng, Sở Cửu Ca cho dù có không ưa Tử Hoàng, cô cũng không có muốn đến trễ.
Lại một trận tiếng thông truyền, "Xích Linh Quốc, gia chủ Sở gia đến!"
Cuối cùng đến rồi!
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa, bọn họ vốn cho rằng gia chủ Sở gia là một nam tử trung niên, lại không ngờ đi vào là hai đại mỹ nhân tuyệt sắc.
Bạch y nữ tử lạnh như băng, thành thục có ý vị.
Bên cạnh cô đi theo một thiếu nữ áo lam, dung mạo tuyệt thế mang theo sự hoạt bát động lòng người của người trẻ tuổi.
Hai người đồng thời xuất hiện khiến cho nữ nhân trang điểm tinh sảo toàn trường đều lép vế, bọn họ bực bội nhìn hai mẫu nữ khiến cho họ mất hết sắc màu.
Đây.. Đây chính là gia chủ Sở gia!
Một trong tứ đại gia tộc của Xích Linh Quốc, vậy mà lại để cho một nữ tử mỹ mạo như vậy làm gia chủ, đây thực sự là quá khó tin rồi.
"Sở gia chủ, mời đi bên này!"
Đó là một vị trí thưởng đẳng, ngay cả đến hoàng tử và công chúa cũng không có tư cách ngồi, Tử Tâm lúc này hận không thể trên người của hai mẫu nữ trừng ra vô số cái động.
"Hai tiện nhân này! Ăn mặc đẹp như vậy, nhất định là muốn câu dẫn phụ hoàng! Hậu cung của phụ hoàng nhiều mỹ nhân như vậy, đối với cô ta chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, đợi đến khi chơi chán rồi, có cái để hai mẫu nữ đó chịu." Tử Tâm ác độc nói.
Tử Kha nói: "Đúng là có chút đáng tiếc rồi, cũng không biết đến lúc đó từ chỗ phụ hoàng lấy được Sở Cửu Ca không?"
Thất hoàng tử Tử Tinh Châu chỗ ngồi không xa bọn họ, nghe thấy lời của họ, đáy mắt Tử Tinh Châu lóe qua hàn quang, hai tên không biết sống chết.
Giờ lành đã đến, thọ yến bắt đầu, một âm thanh thông truyền vang dội vang lên, "Tử Hoàng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo, Quý phi nương nương.."
Tử Hoàng mặc trên mình long bào tử kim sắc, mang theo uy nghiêm cửu ngũ chí tôn xuất hiện ở hội trường yến hội.
Bên cạnh ông đi theo Hoàng hậu đoan trang, sau lưng đi theo một dàn mỹ nhân.
Nếu như không có gặp phải mẫu nữ hai người Sở Cửu Ca, bọn họ cảm thấy mỹ nhân hậu cung của Tử Hoàng đẹp kinh diễm.
Nhưng mà đã có sự so sánh với trước đó, bọn họ không hề cảm thấy những phi tử này đẹp ra sao.
Bọn họ như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, khiến cho người ta cảm thấy thiếu chút gì đó, không cách nào tranh đua với phượng hoàng thật sự.
"Tham kiến Tử Hoàng bệ hạ!"
"Tham kiến Tử Hoàng bệ hạ!"
Tử Hoàng giá đáo, chúng quan khách lần lượt hành lễ.
Tử Hoàng nói: "Các vị bình thân!"
Tử Hoàng chỉ một ánh mắt liền nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt, ánh mắt cũng không di chuyển được nữa.
Cô với người trong tranh giống y hệt, không, so với trong tranh càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Rõ ràng đã qua đi nhiều năm như vậy, thời gian không hề khiến cho dung nhan của cô thoái lão, ngược lại mài dũa cô trở thành một người mỹ lệ đầy khí chất khiến người si mê.
Sớm đã đối với các loại quốc sắc thiên hương cảm thấy vô vị rồi, bây giờ nhìn thấy một đại mỹ nhân có khí chất đặc biệt như vậy, ông hoàn toàn không dời mắt được.
Thân là người đi cùng, ngồi phía sau hai mẫu nữ Cửu thúc lúc này muốn gϊếŧ người, ai thèm quản đó có phải là chủ thần quyền uy nhất thất quốc hay không, ông chỉ muốn hủy đi đôi mắt của ông ta, để ông ta không thể dùng ánh mắt khiến người ta chán chét đó nhìn phu nhân.
Một nữ nhân ngồi bên cạnh Tử Hoàng nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt cũng khẽ ngẩn ra, thật sự là cô ta!
Vào lúc đó, Tam Tiền nói: "Cửu muội muội, quá tốt rồi, chúng ta vậy mà lại ngồi chung với nhau!"
"Vị này là mẫu thân của Cửu muội muội sao! Dì Sở xin chào, con là bạn tốt của Cửu muội muội, con sau này nhất định như ca ca ruột đối tốt với Cửu muội muội." Tử Hoàng giá đáo, mọi người cũng rất hiểu phép tắc, nhưng mà Tam Tiền căn bản không quan tâm, vẫn tùy tâm tùy ý nói chuyện với Sở Cửu Ca, hơn nữa lại chặn đi ánh nhìn của Tử Hoàng nhìn Sở Tuyền Nguyệt.
Không thể tiếp tục nhìn mỹ nhân mà ông ngày nhớ đêm mong thì đã thôi, Tử Hoàng còn phát hiện vị thiếu niên to gan này ăn mặc lại còn hoa lệ hơn cả thọ tinh ông, dưới y phục hoa lệ, trang sức đắt tiền, một thân long bào của ông cứ như thứ phẩm vậy.
Hội đấu giá Cửu thiên, quả thật quá vô lễ!
Trong lòng Tử Hoàng cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà nơi này là thọ yến của ông, ông không muốn phá đi thọ yến của bản thân, chỉ có thể nhịn lại cơn giận này.
"Khai yến!"
Thọ yến của hoàng đế đại quốc Tử Linh Quốc so những thọ yến khác không khác biệt là bao, không hề có điểm mới mẻ gì.
Đương nhiên có Tử Hoàng ở đây, tất cả mọi người cũng rất nể mặt, vỗ tay..
Trái tim của Tử Hoàng lúc này đã bị thân ảnh tuyệt sắc đó thu hút mất rồi, làm sao lại có tâm trạng thưởng thức tiết mục, ánh mắt luôn không ngừng nhìn về hướng Sở Tuyền Nguyệt.
Kết quả Tam Tiền lại lần nữa động rồi, hắn cầm lên bàn của mình xếp chung với tụi Sở Cửu Ca, vừa hay ngồi trước mặt Sở Tuyền Nguyệt, dẫn đến việc Tử Hoàng cái gì cũng nhìn không thấy.
"Rắc!" Tử Hoàng trực tiếp đem ly rượu trong tay bóp nát, tiểu tử này là cố ý mà!