Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 177: Thoát máu



Ngoại môn đại trưởng lão lạnh giọng nói: "Chỉ bằng ngươi, mà cản được lão phu."

Thực lực hiện nay của ông là luyện linh cảnh thất trọng, cao hơn quá nhiều so với bọn chúng.

Sở Cửu Ca nói: "Tiểu Hắc, ngươi ra đây cản lại tên gia hỏa này, chúng tôi không có thời gian lãng phí với ông ta."

Ngọn lửa màu đen xông ra, một con tiểu hồ ly màu đỏ xuất hiện.

Nhị Lượng nói: "Thì ra tiểu Cửu còn khế ước yêu thú, con yêu thú này không tầm thương à!"

Ngoại môn đại trưởng lão lạnh giọng nói: "Ngươi nghĩ một con yêu thú nhỏ nhoi này có thể cản ta lại, thực sự ngây thơ đến nực cười!"

"Binh binh binh!" Công kích của ông toàn bộ đều bị ngọn lửa đen bao trùm, lão gia hỏa này cũng quá xem thường tiểu Hắc rồi.

Thực lực của tiểu Hắc đề cao rồi, đối đầu với cao thủ luyện linh cảnh cũng không rơi vào thế hạ phong.

Sở Cửu Ca tu luyện ở Cửu Uyên phong, Dung Uyên rất không hài lòng với thực lực của tên tiểu hồ ly mà cô thu này, cho nên bảo thủ hạ của hắn đem Hắc Viêm thao luyện hơn nửa tháng.

Sở Cửu Ca nói: "Chúng ta đi!"

Thay vì lãng phí thời gian với đại trưởng lão, còn không bằng sớm chút đi đến thôn thứ ba.

Bọn họ sợ nếu đến trễ thêm một chút, người của thôn trang đó cũng bị tên sát nhân điên cuồng đó lạm sát hết.

"Được!"

"Xoẹt xoẹt xoẹt!" Ba thân hình với tốc độ nhanh nhất chạy đi.

"Ba tên nhóc con, đứng lại cho ta!" Ngoại môn đại trưởng lão nhìn thấy bọn họ chạy trốn, giận dữ không thôi, muốn đuổi lên nhưng lại bị Hắc Viêm níu chặt chân lại.

"Tên súc sinh này, cút đi cho ta!" Đại trưởng lão âm trầm nói.

"Lão súc sinh già, dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi chết chắc rồi." Hắc Viêm rất tức giận.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!"

Ngay lúc đến gần thôn thứ ba, Sở Cửu Ca cảm thấy có mùi máu tươi truyền đến từ phía trước.

Cô vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng, cảm nhận được bên trong thôn đó có một cỗ hơi thở cường đại.

Cỗ hơi thở này tuyệt đối không yếu hơn so với ngoại môn đại trưởng lão, Sở Cửu Ca nói: "Người đó đã hành động rồi, nhất định phải nhanh!"

Cô đem Lôi Hình Quyết vận chuyển đến cực hạn, hóa thành một đạo tàn ảnh.



Nhị Lượng vội vàng đuổi theo nói: "Tiểu Cửu, đợi đợi ta, một mình ngươi qua đó quá nguy hiểm rồi."

"Đây cũng quá nhanh rồi đi! Ức hiếp người!" Tử Tinh Châu bị tốc độ của hai người đả kích rồi, hỏa tốc đuổi theo.

Thôn trang này tuy rất thê thảm, nhưng mà vẫn còn có người sống, đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua nộ ý, khống chế cảm xúc của mình đem bản thân ẩn giấu đi.

Có bất tử sinh mệnh chi đồng, cô có thể xác định chính xác tên sát nhân gϊếŧ người đó đang ở đâu.

Cô tìm được một vị trí để đánh lén, ngay lúc tên sát nhân mặt đầy vết sẹo, ngay cả trẻ con cũng không bỏ qua, ngón tay Sở Cửu Ca liền ném ra độc châm.

Nơi cô công kích là nơi yếu ớt nhất của đối phương, là góc độ khó để ý nhất, nhưng mà thực lực của đối phương so với trong tình báo mạnh hơn rất nhiều.

Ông ta vừa hất tay, ném đi đứa trẻ trong tay ông, né khỏi độc châm của Sở Cửu Ca.

"Rốt cuộc là tên cẩu tạp chủng nào, lại dám đánh lén lão tử."

Đệ nhất thần trộm muốn ẩn giấu hơi thở của mình, cho dù ông là luyện linh cảnh cũng rất khó trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy tìm ra cô.

Ông chuẩn bị ra tay lần nữa với đứa trẻ đó, muốn dụ người trong bóng tối xuất hiện.

Quả nhiên Sở Cửu Ca xuất hiện rồi, cô đem đứa trẻ đó đẩy ra.

"Rầm!"

Cô kịp thời phát hiện quỹ tích công kích của đối phương, tránh khỏi đòn chí mạng vừa rồi.

Người nam nhân này có chút ngạc nhiên nói: "Không ngờ đến! Lại là một tiểu nha đầu, hơn nữa mới chỉ là ngưng hồn cảnh nhất trọng."

"Thực lực chỉ có chút như vậy, mà còn muốn hành động dũng cảm, ngươi không phải là người của thôn này, nhưng mà nếu như ngươi đã thấy mặt của ta, vậy thì ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi sống tiếp. Đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp này của ngươi." Mắt ông mang đầy sát ý băng lạnh.

"Uỳnh!" Khi ông lần nữa ra tay, công kích của ông bị cản lại.

"Ai?" Ông phát hiện có người đến phá rối.

Người đến là một thiếu niên áo lam, tuổi của hắn so với nha đầu trước mắt lớn hơn không bao nhiêu, nhưng mà toàn thân lại lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

Nhị Lượng nói: "Thứ không biết sống chết nhà ngươi lại dám thương đến tiểu Cửu, tìm chết!"

"Tiểu tử, thật ngông cuồng! Ngươi có thể thử xem sao!"

Nam nhân giao thủ với Nhị Lượng, lúc này Tử Tinh Châu mới đến kịp, có chút trợn tròn mắt nhìn Nhị Lượng nói: "Cửu Ca, có nhẫm lẫn hay không? Người đó là Nhị Lượng sao, thực lực của hắn sao lại mạnh như vậy?"



Sở Cửu Ca nói: "Nhị Lượng vẫn luôn ẩn giấu thực lực thực sự, chỉ là ngươi không phát hiện mà thôi, người đó cứ giao cho hắn đối phó, chúng ta nghĩ biện pháp cứu những người bị thương."

May là tốc độ của bọn họ đủ nhanh, phần lớn người trong thôn vẫn chưa bị người đó sát hại.

Có một số người bị thương, Sở Cửu Ca vội vàng trị liệu cho họ.

Ơn cứu mạng của Sở Cửu Ca đối với họ, khiến cho những thôn dân này rất cảm kích.

Sở Cửu Ca nói: "Nơi đây không nhất định an toàn, tên sát nhân điên cuồng đó có thể còn có đồng bọn, các ngươi nhất định phải nhanh rời khỏi."

"Vậy chúng tôi có thể đi đâu? Đi đến quan phủ sao?"

"Không được, không thể đi đến quan phủ!" Sở Cửu Ca nghĩ đến từng trận lạm sát vô nhân đạo này, Thừa tướng của Lục Linh Quốc có thể có tham gia vào, vậy thì quan địa phương xung quanh đây e là cũng đã cấu kết với ông.

"Đi Thái Vân Tông!" Cô đề nghị nói.

"Thái Vân Tông là đệ nhất trông môn trong thất quốc, bọn họ không thể thu lưu những người bình thường như chúng tôi đâu."

"Đây là lệnh bài nội môn đệ tử của Thái Vân Tông, các ngươi cầm theo lệnh bài này, bọn họ sẽ giúp đỡ các ngươi, bảo vệ các ngươi. Bây giờ nhanh lên rời khỏi!"

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Tiếng chiến đấu kịch liệt bên đó truyền đến, bọn họ nghĩ đến tên sát nhân điên cuồng đó, sắc mặt trắng bệch, đỡ những người bị thương rời khỏi.

"Ân nhân, các ngươi nhất định phải cẩn thận!" Bọn họ lo lắng nói.

Thực lực của Nhị Lượng mạnh hơn người đó, hắn phi thường bá đạo đem người đó đánh thương rồi.

"Phụt!" Người đó phun ra máu, kinh ngạc nhìn Nhị Lượng, "Ngươi rốt cuộc là người gì? Nơi như vậy, sao lại có thiên tài như ngươi."

Tuổi còn trẻ lại có tu vi như vậy, tại Lục Linh Quốc, tại thất quốc hoàn toàn là không tồn tại.

Nhị Lượng nói: "Điều này thì ngươi quản không nổi rồi, ngoan ngoãn chịu chết đi!"

"Tiểu tử, muốn gϊếŧ ta, ngươi vẫn còn non lắm." Phút chốc, thân hình ông ta hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ, trên mặt đất lưu lại một vũng máu tươi.

Nhị Lượng trầm giọng nói: "Vậy mà lại là thoát máu, đáng chết! Chạy hướng nào rồi?"

Sở Cửu Ca sử dụng lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng, linh kỹ thoát máu đó đích thực lợi hại, nhưng lại không thoát được sự quan sát của bất tử sinh mệnh chi đồng, Sở Cửu Ca nói: "Ở bên đó, đuổi theo!"

Ông ta đã bị thương rồi, tốc độ rất chậm, chúng ta chỉ cần chầm chậm đuổi theo là được, có lẽ sẽ tìm ra ổ của ông ta."

Vốn dĩ bọn họ chỉ cho rằng đây là hành vi của một tên sát nhân điên cuồng, nhưng sau khi lấy được tấm địa đồ ở phủ Thừa tướng, bọn họ lại không hề cho rằng như vậy.

Tình báo Thái Vân Tông nhận được người hạ thủ là ngưng hồn cảnh, hoàn toàn là cố ý gây nhầm lẫn, có lẽ đây cũng là tin tức do vị Thừa tướng của Lục Linh Quốc thả ra!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv