Sở Cửu Ca nhìn những độc dược đó, sau đó gật đầu nói: "Độc mãn tính đa số, toàn bộ ăn vào ta nắm chắc có thể khiến cho ông ta không chết, vẫn giữ lại chút hơi thở."
Những ngự y đó cảm thấy không thể tin được, đó thật sự có thể làm được sao?
Lời của Sở Cửu Ca đối với Xích Hoàng chẳng có chút an ủi nào, thân thể ông run run, gào thét nói: "Đừng! Ta thà rằng chết, thà rằng chết! Ta đem hoàng vị truyền cho ngươi Dung Uyên, để cho ngươi danh chính ngôn thuận trở thành hoàng đế của Xích Linh Quốc, cho ta một chút thống khoái.."
"Khục khục khục!" Mặc Nhất cường thế đem số độc dược đó toàn bộ nhét vào miệng của Xích Hoàng.
Dung Uyên lạnh giọng nói: "Hoàng vị vốn không phải là của ngươi, ngươi muốn cho cũng không có tư cách cho! Vẫn là nên an phận một chút mà trả nợ đi!"
Xích Hoàng lúc này đã trải nghiệm được cái gì gọi là sống không bằng chết, cuối cũng ông trở thành tù nhân, bị nhốt ở trong địa lao mà ông lúc trước hay nhốt người khác.
Ngay lúc được biết bộ mặt thật của Xích Hoàng, thấy dược thủ đoạn hung tàn của Sở Cửu Ca và Dung Uyên, những triều thần đó đại khí cũng không dám thở một cái.
Còn về Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc, Dung Uyên đề nghị đem hắn nhốt vào địa lao của Dung vương phủ, nơi đó so với hoàng cung càng an toàn..
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, bọn họ đều truyền rằng tên bệnh tật Dung Vương tạo phản thành công, rất nhanh sẽ đăng ngôi hoàng đế, thế nhưng Dung Vương lại không có hành động gì.
Cả hoàng cung đều trống không, Xích Linh Quốc này đã được vài ngày không có quốc quân rồi, Sở gia lại một chút động tĩnh cũng chẳng có.
"Phụ thân, Sở gia và Dung Vương rốt cuộc có ý gì?" Diệp Hiểu biểu thị không hiểu gì cả.
Tình huống bình thường lúc này Dung Vương nên đăng ngôi hoàng đế, thế nhưng Dung Vương và Sở gia lại không có bất kì hành động gì.
Diệp gia chủ nói: "Dung Vương tuy là có bản lĩnh đó, nhưng mà danh bất chính ngôn bất thuận. Ta nghĩ là Dung Vương đang đợi chúng ta biểu lộ thái độ, là lúc Diệp gia ta nên hành động rồi."
Diệp gia chủ liên hệ rất nhiều triều thần thương lượng, toàn bộ thông qua Dung Vương trở thành quốc quân.
Bọn họ rất nhanh đã chuẩn bị đại điển đăng ngôi, sau đó chuẩn bị nói với Dung Vương, để cho Dung Vương thuận lý thành chương trở thành quốc quân mới.
Dung Uyên lười để tâm đến những việc này, Tử Kha bị nhốt tại địa lao của Dung vương phủ chịu đủ mọi sự hành hạ.
Đừng xem hắn là hoàng tử của Tử Linh Quốc, đại ngộ của hắn so với Tần Hàn lúc trước càng thêm thê thảm.
Tử Kha kêu gào: "Ngươi thật sự dám? Ngươi nghĩ rằng ngươi trở thành quốc quân của Xích Linh Quốc, là có thể đối địch với Tử Linh Quốc ta sao? Ta nói với ngươi, đừng mơ, rất nhanh ngày tàn của Xích Linh Quốc sẽ đến thôi, ngươi tốt nhất hãy thả ta ra."
Dung Uyên nói: "Đem thứ này đút cho hắn ta."
"Vâng, chủ tử!"
Mặc Nhất banh miệng Tử Kha hoàng tử ra, Tử Kha khẩn trương nói: "Ngươi muốn làm gì ta? Làm gì?"
Dung Uyên lạnh giọng nói: "Chỉ là hoàng tử của một Tử Linh Quốc nhỏ nhoi, lại dám dòm ngó đến Cửu nhi nhà ta, ngươi hãy tận hưởng tốt những ngày tháng này đi! Nhất định rất là sảng khoái."
Độc đút xong, Dung Uyên rất nhanh rời khỏi.
Tử Kha cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, loại cảm giác này hắn quen thuộc hơn ai hết..
Nếu như là lúc trước hắn sẽ cảm thấy bình thường, thế nhưng đây là địa lao, một người nữ nhân cũng không có, hắn cảm thấy bản thân sống không bằng chết!
Tên bệnh hoạn này thật quá độc đi, lại hạ loại thuốc này với hắn, còn không bằng trực tiếp cho hắn một đao.
"Ta chỉ muốn chém tên Xích Khung, không có dự định thu thập vụn lầy này, Xích Linh Quân ta cũng đã cho thê tử ngươi rồi." Xích Kiêu lúc này cuối cùng đã có thể xuống giường, ông mài dao muốn chém chết kẻ địch của mình, lại không nghĩ đến đứa con bất hiếu của mình lại đưa đến cho ông một tin kinh người.
"Nhi tử của tên đó toàn bộ bỏ chạy rồi, đích hệ của Xích gia toàn bộ đều bị ông ta giết rồi, người có năng lực đó chỉ có mình người, người không thu thập vụn lầy đó thì ai thu thập?" Dung Uyên nhàn nhạt nói.
"Ngươi đó! Ngươi là nhi tử của ta!" Xích Kiêu nhìn hắn nói.
"Người nếu không muốn ta ngày mai đem Xích Linh Quốc hủy diệt khỏi bản đồ đại lục, người có thể để cho ta kế thừa!" Dung Uyên nhàn nhạt nói.
"Ngươi đây là uy hiếp ta!"
"Ta đây là nói sự thật, bởi vì thứ không có hứng thú ta rất lười quản, hủy đi không phải là biện pháp xử lý tốt nhất sao?" Đôi mắt tử thủy tinh đó của Dung Uyên tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Khóe miệng Xích Kiêu khẽ giật, tên tiểu yêu nghiệt này thật sự có thể làm ra chuyện hung tàn như vậy, quả là muốn tức chết ông mà.
Ông sinh ra tại Xích Linh Quốc, lớn lên tại Xích Linh Quốc, được vô số người tôn kính, có vô số người noi theo.
Ông đối với Xích Linh Quốc là có tình cảm, không giống với tiểu tử này.
Cho nên tiểu tử này là ăn chắc ông không cách nào từ chối, đáng ghét..
"Ngươi biết ta còn có việc quan trọng cần làm." Ông vốn là thái tử của Xích Linh Quốc, nếu như quỹ tích sinh mệnh trước đó không có thay đổi, làm hoàng đế của Xích Linh Quốc là việc thuận lý thành chương, ông vốn không có kháng cự nhiều như vậy.
Dung Uyên nói: "Người không có bài tẩy, muốn hoàn thành việc người muốn làm rất khó! Đợi người thành lập nên một đế quốc cường đại hẳn nói, việc người muốn làm, ta sẽ xử lý!"
"Tiểu tử ngươi cũng tự thân khó bảo, còn ngươi đến xử lý, việc của người lớn trẻ con đừng quản." Xích Kiêu giận dữ nói.
Kết quả đôi mắt tử thủy tinh đó của hắn nhìn ông nói: "Ta mạnh hơn người!"
Xích Kiêu như thể chịu phải một kích chí mạng vậy, mạnh thì giỏi lắm sao! Ông dù sao cũng là phụ vương của hắn có được hay không?
Việc đã đến nước này, Xích Kiêu phản đối vô hiệu, đại điển đăng cơ của tân đế vẫn tiến hành như thường.
Bị nhốt trong đại lao tiền nhiệm Xích Hoàng Xích Khung đã được thả ra ngoài, lúc này ông như đã biến thành một phế nhân vậy, chạy cũng chạy không nổi.
Dung Uyên đáng chết, không phải nói là không có hứng thú với hoàng vị sao? Còn không phải vẫn đăng ngôi hoàng đế sao.
Ông lại muốn nhìn xem người không còn sống được bao nhiêu ngày như hắn có thể ngồi trên hoàng vị được mấy ngày.
Ngay lúc đó, có ngươi thông truyền: "Tân hoàng giá đáo!"
Một người nam nhân cao to khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ vô trù mặc một thân hoàng bào hoa quý xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người đều trợn tròn mắt, dung nhan này, gương mặt này, đây.. đây không phải..
Bọn họ đều nghi ngờ bọn họ xuất hiện ảo giác rồi, không nhìn lầm chứ!
"Hoàng huynh!"
"Rầm!" Xích Khung kinh ngạc quỳ trên mặt đất, những người khác cũng trờn tròn mắt kinh ngạc.
Kiêu Vương!
Kiêu Vương không phải chết rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy là linh hồn của Kiêu Vương.
Hay là có người chơi khăm dịch dung thành dáng vẻ của Kiêu Vương đến dọa tiền nhiệm Xích Hoàng, đây.. đây quá khó tin đi!
Bọn họ rất khó tưởng tượng, có người có thể khiến cho người đã chết hơn mười năm khởi tử hồi sinh.
Ngay lúc đó, bên ngoài điện có hai người sánh bước đi vào đại điện.
Nam nhân sở hữu dung nhan hoàn mỹ tuyệt sắc, nữ tử dung mạo tuyệt sắc vô song, sự xuất hiện của hai người khiến cho mọi thứ xung quanh mất đi màu sắc.
Rất đẹp, rất xứng đôi!
Đây chính là Sở Cửu Ca và Dung Vương, Dung Uyên nói: "Dung Uyên bái kiến phụ vương!"
"Sở Cửu Ca bái kiến Kiêu Vương điện hạ!"
Dung Vương và Sở Cửu Ca xuất hiện rồi, lại cung kính như vậy xưng hô một người, một tên giả mạo thì sao có thể chịu đựng nổi.
Thống lĩnh của Xích Linh Quân Vu Tiềm cũng xuất hiện nói: "Thuộc hạ Vu Tiềm, bái kiến Kiêu Vương."