Sở Cửu Ca lại đáng sợ như vậy, rõ ràng thực lực cô ta ngay cả ngưng hồn cảnh cũng không đến, lại có thể thần không biết quỷ không hay mạt sát bọn họ.
Đây đối với mấy phó thống lĩnh đó quả thật khó chống đỡ, bọn họ cần phải cẩn thận từng li từng tí bảo vệ mạng nhỏ của bản thân, đương nhiên không còn tâm trí đi chỉ huy quân đội chiến đấu rồi.
Quân đội mất đi người chỉ huy, tiết tấu chiến đấu càng lúc càng loạn.
Vào lúc đó, bọn họ không biết cấm vệ quân bên ngoài toàn bộ đã bị giải quyết rồi.
Một nhóm mặc áo giáp đỏ, những binh sĩ như ngọn lửa đỏ xé toạc vòng vây của cấm vệ quân, xông vào chiến trường này.
Thượng Quan tướng quân nhìn thấy người đến, nhìn đến trang phục của họ, chết lặng nói: "Xích Linh Quân, vậy mà lại là Xích Linh Quân!"
"Cái gì? Xích Linh Quân!" Điều này khiến cho tất cả mọi cấm vệ quân đều đại kinh thất sắc, nghe đến liền biến sắc.
Đây là Xích Linh Quân đó! Không phải là bọn họ có thể đối phó đâu.
Bọn họ có thể xông vào đây, điều đó chứng minh người bên ngoài toàn bộ đã bại rồi.
Xích Linh Quân là thần thoại trong quân đội của Xích Linh Quốc, bọn họ không có tự tin chiến đấu với đội quân như trong thần thoại.
Ngay khi biết đến thân phận của Xích Linh Quân, những cấm vệ này đã mất đi chiến ý.
Đây tuyệt đối là nỗi sỉ nhục của người chiến sĩ, trong mắt những người Xích Linh Quân lộ vẻ khinh miệt, không ngờ binh sĩ Xích Linh Quốc bây giờ lại không có cốt khí, không chút khí phách đến vậy!
Người cầm đầu quỳ một gối trước Sở Cửu Ca nói: "Chủ tử, thuộc hạ Vu Tiềm đến trễ rồi! Xin chủ tử hạ lệnh."
Chủ tử! Vị đầu lĩnh của Xích Linh Quân lại gọi Sở Cửu Ca là chủ tử.
Những người này khó lòng tin nổi, ngay cả đến người của Sở gia cũng có chút kinh ngạc.
Chủ tử trước của Xích Linh Quân là Kiêu Vương, cho dù Kiêu Vương chết rồi, vậy thì cũng phải do Dung Vương kế thừa binh phù chứ.
Dung Vương đây là điên rồi sao? Lại đem binh phù giao cho Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca lấy ra binh phù, quả nhiên nghiệm chứng suy nghĩ của bọn họ.
Binh phù ở trong tay Sở Cửu Ca, cô ta liền là chủ nhân của Xích Linh Quân, không thể nào là giả được.
Mọi người cho rằng Dung Vương đem đội quân mạnh nhất của Xích Linh Quốc tặng cho vị hôn thê, đây chẳng khác nào đem cả quốc gia tặng cho Sở Cửu Ca rồi.
Nhưng mà hiển nhiên là bọn họ hiểu nhầm rồi, đây không phải là lễ vật Dung Vương tặng cho vị hôn thê, chỉ là lễ gặp mặt Kiêu Vương tặng cho con dâu mà thôi.
Sở Cửu Ca hạ lệnh nói: "Đem những kẻ dám mạo phạm Sở gia ta thu thập, kẻ đầu hàng giữ lại mạng, phản kháng giết không tha!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Ba ngàn người Xích Linh Quân, âm thanh của mỗi một người đều rất có lực, chiến ý đầy mình, dọa đến những cấm quân đó sắc mặt trắng bệch.
Xích Linh Quân còn chưa ra tay thu thập bọn họ, bọn họ từng người một đã chết nhát, "Chúng tôi nhận thua."
"Chúng tôi đầu hàng!"
"Sở cửu tiểu thư, không không không.. Dung Vương phi, chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, cầu xin tha mạng!"
Bọn họ sợ rồi, sợ rồi, có gan đánh tiếp không có được mấy người.
Thắng lợi của trận chiến này, đối với Xích Linh Quân mà nói căn bản không có chút tính khiêu chiến nào.
Mà ba vị tướng quân đó, nhìn thấy dáng vẻ binh lính dưới trướng của mình, cảm thấy đau lòng không thôi.
Địch quá mạnh, thực lực đặc biệt như vậy, không cách nào chiến đấu tiếp được nữa, bọn họ chỉ hy vọng bệ hạ hòa giải với Sở gia.
Nếu không đội quân mạnh nhất của Xích Linh Quốc đối đầu với bệ hạ tôn quý nhất Xích Linh Quốc, e là phải đấu đến ngươi chết ta sống.
"Binh binh binh!"
Trận chiến ba chọi ba của cao thủ luyện linh cảnh, ba vị tướng quân này có người chiếm thượng phong, cũng có người bị áp chế triệt để.
Thời gian trôi đi rất nhanh, đột nhiên bọn họ cảm thấy thân thể nhói đau!
"Rầm!" Bọn họ bị đối thủ trước mắt đánh bay ra ngoài, trên mặt cũng lộ vẻ xám xịt.
"Phụt phụt phụt!" Từng ngụm máu tươi phun ra, những người khác sắc mặt đại biến, "Tướng quân!"
"Tướng quân người làm sao vậy?"
Sở lão gia tử cũng rất khó hiểu, ông than thở nói: "Lão gia tử ta vẫn luôn kính trọng các người trung thành, là tên hảo hán, cũng không có ra độc thủ, các ngươi sao lại.."
Ba người bọn họ ngẩn ra, thương thế bọn họ chịu chưa phải là chí mạng nhất, chí mạng nhất là..
Đan dược đó!
Bệ hạ cho bọn họ đan dược giúp đột phá luyện linh cảnh, có thể có được đan dược cao cấp như vậy, khiến cho bọn họ phi thường cảm động, nguyện ý lấy cái chết hạo trung với bệ hạ, thế nhưng bây giờ bọn họ sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh!
Không đâu..
Ngay lúc đó một thân hình nhỏ nhắn nhảy đến bên họ, Sở Cửu Ca nói: "Ba vị tướng quân lại dám ăn đan dược cấm đề cao thực lực, vậy thì đương nhiên cũng phải nghĩ đến hậu quả như vậy rồi chứ. Đan dược này có thể giúp các ngươi trong thời gian ngắn đạt đến luyện linh cảnh, hơn nữa còn không phải là luyện linh cảnh bình thường, hoàn toàn là rút đi sinh mệnh lực của các ngươi chuyển hóa thành đó."
"Loại đan dược này nói là dược, nhưng lại là kịch độc!"
Ba người bọn họ toàn bộ đều ngẩn ra, sự trọng dụng mà điện hạ của họ nói thật ra chỉ là lợi dụng mà thôi.
Bọn họ khàn giọng nói: "Ta.. ta không hề biết."
Sở lão gia tử cũng rất phẫn nộ, ba vị tướng quân trung nghĩa này lại là con bài hy sinh của Xích Hoàng.
Ông ta ngay cả cường giả trung nghĩa của Xích Linh Quốc cũng nỡ hy sinh, quả thật là tự tìm diệt vong.
Một tên tiểu binh xông ra nói: "Sở cửu tiểu thư, nghe nói y thuật của người rất lợi hại, lúc trước Dung Vương bệnh nặng muốn chết rồi mà người cũng có thể cứu sống lại, cầu xin Sở tiểu thư cứu tướng quân của chúng tôi!"
"Đúng thế! Tướng quân của chúng tôi tốt lắm, lấy bổng lộc của bản thân trợ cấp cho gia quyến của một số liệt sĩ."
"Tướng quân còn chẳng chút làm giá với chúng tôi, vẫn luôn hết lòng hết mực thủ hộ Xích Linh Quốc."
Bọn họ cầu xin Sở Cửu Ca cứu người, nhưng mà vừa nghĩ đến trước đó bọn họ giết vào Sở gia, không chết không thôi với người của Sở gia cũng hối hận rồi, cảm thấy bản thân căn bản không có mặt mũi cầu xin Sở Cửu Ca cứu người.
Ba vị này tuy là ngu trung, nhưng lại là một tướng quân tốt, một người cực kỳ trung nghĩa, có lẽ đợi họ biết được chân tướng việc kế ngôi của Xích Hoàng cũng sẽ biết bản thân bị lừa gạt.
Sở Cửu Ca nói: "Ta sẽ không để ba người bọn họ chết đâu."
Mấy cây ngân châm bay ra ngoài, phong bế huyệt đạo của bọn họ, để cho thân thể của ba vị tướng quân không còn trở nên xấu đi.
Cấm vệ quân đã triệt để từ bỏ phản kháng, trở thành tù binh phối hợp nhất.
Sở gia cứ thế an nhiên mà tránh được tai họa diệt vong này, tiếp tục sinh tồn.
"Cái gì? Bại rồi, bị bắt rồi!" Xích Hoàng tức giận không thôi.
"Bệ hạ, hay là chúng ta nhanh rời khỏi xích đô đi! Sở Cửu Ca đã hạ lệnh cho người phong tỏa xích đô rồi, nếu như cô ta mà động thủ, e rằng đến lúc đó muốn chạy cũng chạy không được." Tâm phúc của Xích Hoàng kiến nghị nói.
"Chạy? Ta là chủ thần của Xích Linh Quốc, ta vì sao phải chạy? Ta không tin Sở Cửu Ca thật sự dám tạo phản." Xích Hoàng không chết tâm nói.
Ông ta một nhất quốc chi quân bị một nha đầu ép đến bỏ lại ngai vàng bỏ chạy, ông ta tuyệt đối không cho phép.
"Tên sói mắt trắng Dung Uyên đó, không phải là nó hạo lệnh cho Xích Linh Quân đối đầu với ta, nó lại đem binh phù trực tiếp tặng cho Sở Cửu Ca, thật là đáng ghét!" Xích Hoàng hỏa cao ba trượng nói.
Ông độc ác nói: "Hắn chẳng lẽ không sợ Sở Cửu Ca chê hắn là một tên bệnh tật, lấy được binh phù có được quyền lực liền đem hắn đá ra, thà rằng tin một nữ nhân cũng không tin người sủng hắn, quan tâm hắn nhiều năm là ta như vậy, quả là ngốc hết thuốc chữa."