"Đó không phải là hôn đến ta ngủ đi, mà là hôn đến ta nghẹt thở chết đi có được hay không!" Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật.
Đôi môi băng lạnh của Dung Uyên lướt qua làn môi của cô nói: "Ừm! Vẫn còn trả treo với bổn vương, không ngoan ngoãn đi ngủ? Chẳng lẽ Cửu nhi là muốn ta hận hận hôn nàng sao?"
"Ta ngủ!" Sở Cửu Ca chu miệng, quá mệt mỏi rồi, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi Sở Cửu Ca lần nữa tỉnh lại, cô gặp mẫu thân xong, liền đi tìm Kiêu Vương.
Sở Cửu Ca nói: "Kiêu Vương, con muốn dùng lực lượng Xích Linh Quân tạo phản, chém đi Xích Hoàng."
Sở Cửu Ca nói rất thẳng thừng trực tiếp, Kiêu Vương cười lên, không hổ là thê tử tiểu tử đó nhìn trúng, quả là hợp khẩu vị của ông.
"Cửu Ca, con đó không gọi là tạo phản, cũng đã nói rồi đó là báo thù cho phụ vương, danh chính ngôn thuận, con muốn làm thế nào thì làm thế đó. Xích Linh Quân cũng sẽ ủng hộ con thôi. Cho dù đến lúc đó con đem Xích Linh Quốc chọc thủng, đợi phụ vương hồi phục rồi vá lại cho con là được! Không cần sợ, thoải mái mà làm đi!" Xích Kiêu nói.
"Nhưng mà.. mạng của gia hỏa Xích Khung đó, Cửu Ca có thể để lại cho ta không?" Ông hỏi.
"Vâng! Con đem món nợ của mẫu thân đòi lại xong, sẽ để cho hắn còn lại vài hơi thở, giao cho Kiêu Vương người xử lý." Sở Cửu Ca gật đầu nói.
Xích Kiêu than thở nói: "Vẫn còn gọi ta là Kiêu Vương, đau lòng quá đi."
"Kiêu Vương.."
"Ta không trách con, nên trách sức hấp dẫn của tiểu tử đó không đủ, uổng phí cả một gương mặt đẹp như vậy." Xích Kiêu trợn trắng mắt nhìn Dung Uyên, cực kỳ khinh thường.
Sở Cửu Ca bất lực nói: "Kiêu thúc!"
Cô rất rõ ràng, vị trưởng bối này là thật lòng hộ cô, thích cô.
Gọi là Kiêu Vương thì quá xa lạ rồi, phụ vương thì cô không cách nào gọi được, vậy thì chỉ còn cách nhiều thêm một vị thúc thúc nữa rồi.
Kiêu Vương cười rất vui, "Kiêu thúc cũng không tồi, tiểu tử, con cố gắng thêm chút nữa để xưng hô này thăng cấp thêm nha! Hoặc là để cho ta trở thành gia gia của nhi tử tiểu Cửu cũng được đó!"
Dung Uyên nói: "Người vẫn là nhanh chút dưỡng bệnh đi! Cửu nhi chúng ta đi."
Nhìn theo bóng lưng bọn họ Kiêu Vương vuốt cằm nói: "Ừm! Chẳng lẽ tiểu tử thúi đó cũng động tâm rồi, trước tiên tạo em bé sau đó mới công tâm cũng không tồi!"
Đêm hôm đó, Sở Cửu Ca dẫn theo Cửu thúc, thất thúc và gia gia đến Dung vương phủ, để cho họ gặp Sở Tuyền Nguyệt.
Cô không để Sở Tuyền Nguyệt trở về một là vì tránh đánh rắn động cỏ, hai là Dung vương phủ càng an toàn hơn.
Bởi vì Dung Vương trở thành người thực vật, sự chiếu cố của Xích Hoàng đối với Dung vương phủ ít đi rất nhiều.
Xích Hoàng bọn họ cho rằng đệ nhất thần trộm trộm đi Sở Tuyền Nguyệt, với Sở gia một chút quan hệ cũng không có.
Bọn họ cho dù nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, đệ nhất thần trộm sẽ là Sở Cửu Ca, một tu linh giả ngưng thể cảnh thất trọng, lại có thể với sự thủ vệ sâm nghiêm trong cung mà lật tung mọi thứ lên trộm sạch sành sanh, cho dù là người có sức tưởng tượng hơn nữa e là cũng khó mà nghĩ đến.
"Tỷ tỷ.." Nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt, đôi mắt dịu dàng đó của Sở Cẩn Chi như có ánh sáng vậy.
"Cẩn Chi, ta để cho đệ lo lắng rồi."
Sở Cẩn Chi nắm chặt tay Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tỷ tỷ không có việc gì là được, đệ lo lắng chết đi được."
Ngữ khí Sở Cẩn Chi nói chuyện rất chi là dịu dàng, trước mặt Sở Tuyền Nguyệt hắn là một đệ đệ tốt phi thường hoàn mỹ dịu dàng, so với lúc lột da người là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau.
Nhìn hai tỷ đệ này nói chuyện, Cửu thúc cảm thấy trong lòng cực kỳ không chút tư vị.
Hắn bước nhanh về phía trước tách tay Sở Cẩn Chi ra, thả ra Sở Tuyền Nguyệt.
"Phu nhân vẫn còn đang bệnh, ngươi kéo tay của người sẽ khiến cho người không thoải mái!"
Người này quả là kỳ cục, hắn rất cẩn thận đó, tuyệt đối sẽ không để cho tỷ tỷ không thoải mái.
Sở Cẩn Chi nói: "Đây không cần người quản chứ. Ta với tỷ tỷ muốn nói chuyện, ngươi có thể ra ngoài hay không?"
"Không thể, ta đáp ứng tiểu Cửu phải bảo vệ phu nhân, một bước không rời!"
Hai người này bốn mắt giao nhau, như thể có ánh sáng ngầm lóe qua, vậy mà lại âm thầm giao tranh với nhau rồi.
Vốn dĩ hai người bọn họ bởi vì Cửu Ca vẫn có thể sống tốt với nhau, nay vì sự xuất hiện của Sở Tuyền Nguyệt, mâu thuẫn của hai người như thể đến bước không cách nào hòa hợp được, đôi bên nhìn nhau không thuận mắt.
Dung Uyên ở bên cạnh Sở Cửu Ca khóe miệng khẽ nhếch lên, hai người này có đối thủ rồi, có lẽ không có tâm trí mà chống đối hắn, rất tốt!
Bọn họ không nói chuyện bao lâu, không muốn làm phiền Sở Tuyền Nguyệt nghỉ ngơi, cho nên rất nhanh liền rời khỏi.
Ngay khi vừa bước ra khỏi cửa không xa, Sở Cẩn Chi và Cửu thúc phút chốc trong mắt lóe qua sát ý băng lạnh.
Bọn họ nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt hư nhược như vậy, lúc này chỉ muốn ngay lập tức xông đến trong hoàng cung giết vua.
"Xích Hoàng đáng chết, lại dám trọng thương tỷ tỷ!"
Cửu thúc trầm mặc không nói, sát khí trên người hắn đã nói lên tất cả.
Hai người bốn mắt giao nhau, địch ý đối với đối phương một chút cũng không có giảm.
Sở Cẩn Chi thủ hộ bên cạnh tỷ tỷ nhiều năm như vậy, đối với đối thủ cạnh tranh vẫn là rất mẫn cảm.
Nam nhân này tuy là không nói năng gì, cũng bị hủy dung rồi, nhưng mà hắn có thể nhìn ra được tình cảm hắn ta đối với tỷ tỷ cũng giống như hắn.
Tình địch đó!
Cửu thúc không có nghĩ được rõ ràng như Sở Cẩn Chi, dù sao hắn ta cũng mất đi kí ức, đối với tình cảm vẫn còn là một tên ngốc không hiểu gì cả.
Nhưng mà, hắn rất không thích người đệ đệ không chút màu mủ này quá thân mật với phu nhân.
Sở Cẩn Chi nói: "Nghe nói ngươi vì muốn báo ơn cứu mạng của Cửu Ca mới phải bảo vệ Cửu Ca, từ nay về sau tỷ tỷ sẽ do ta bảo hộ, ngươi vẫn là đi bảo vệ Cửu Ca đi!"
Bảo vệ tiểu Cửu, vốn dĩ là việc hắn nên làm nhất, người này nói không sai, nhưng mà nghe đến lời này từ trong miệng hắn nói ra, mày Cửu thúc khẽ nhíu, nói: "Ta nên bảo vệ ai, người quyết định không phải là ngươi, mà là tiểu Cửu."
"Cửu Ca, bên cạnh con có một người bảo vệ ta mới yên tâm! Sau này ta bảo vệ tỷ tỷ, đối với việc của Sở gia ta cũng rất thành thạo, có thể giúp được tỷ tỷ rất nhiều sẽ không để cho tỷ tỷ mệt đâu, gia hỏa này bảo vệ con thì thế nào, như vậy thất thúc cũng yên tâm hơn nhiều." Sở Cẩn Chi dịu dàng nói.
Dung Uyên nói: "Thất thúc, an nguy của Cửu nhi giao cho bổn vương là được, ta là vị hôn phu của nàng! Còn về nhạc mẫu đại nhân, thực lực hai vị đều rất mạnh, vậy thì cùng nhau bảo vệ, như vậy Cửu nhi mới có thể yên tâm! Lần này nhạc mẫu đại nhân bị bắt cóc, đã khiến cho Cửu nhi lo lắng đến chết đi được."
Dung Uyên đã có dự tính để cho bọn họ nội bộ tiêu hao, sao có thể để cho một trong hai người họ ở bên cạnh Cửu nhi cản trở.
Thất thúc nhạc mẫu đại nhân kêu không phải thuận miệng một cách bình thường, Dung Vương này, mặt Sở Cẩn Chi đen lại.
Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Dung Uyên nói đúng đó, vậy thì cứ quyết định như vậy đi."
Dù sao không chỉ một mình Tử Kha hoàng tử nhắm đến mẫu thân, vẫn còn có một Tử Hoàng.
Sở Cẩn Chi có chút đau lòng, cảm giác Cửu Ca nhà hắn vẫn chưa có xuất giá khớp tay đã hướng ra ngoài rồi, giúp đỡ tên Dung Vương này, hoàn toàn phá hỏng đi kế hoạch của hắn.
Tài chính của hoàng thất Xích Linh Quốc khó khăn, đào ba tấc đất cũng không tìm ra đệ nhất thần trộm và Sở Tuyền Nguyệt, việc này khiến cho Xích Hoàng rất bực tức.
Tử Kha cũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn cũng rất nghèo, bên người lại không có mỹ nhân cô đơn muốn chết.
Xích Linh Quốc này một khắc hắn cũng không muốn nán lại, hắn muốn nhanh chóng có được người hắn muốn, trở về Tử Linh Quốc.
Tử Kha nói: "Người của Xích Linh Quốc ngươi cũng quá vô dụng rồi, một tên trộm cũng bắt không được! Tìm không thấy Sở Tuyền Nguyệt, ít nhất có thể bắt được Sở Cửu Ca chứ! Bắt được Sở Cửu ca, nếu như đệ nhất thần trộm đó vốn không phải là kẻ địch của Sở Tuyền Nguyệt, chỉ là muốn cứu cô ta, vậy thì cô ta thương nữ nhi, nhất định sẽ tự mình xuất hiện."