Vốn tưởng rằng hai người kia dù gì cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể tỉnh lại, nào ngờ bọn họ lại tỉnh sớm hơn. Trông có vẻ rất mạnh mẽ, chỉ ba ngày đã tỉnh lại rồi.
Mặc cho hai huynh đệ khuyên bảo thế nào Vệ Giới và Ngọc Ngân cũng không muốn ở lại tu dưỡng nữa. Theo lời bọn họ thì bọn họ đã bỏ lỡ hai năm, không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, dù hiện tại không biết hai người kia ở đâu cũng muốn đi tìm. Bởi vì hai người là mạng của bọn họ.
Chỉ một câu nói đó đã hoàn toàn thuyết phục hai huynh đệ không ngăn cản bọn họ nữa, mặc cho bọn họ cưỡi tọa kỵ của mình rời khỏi Mặc tộc.
Hai năm trôi qua rất nhanh, không chỉ đại lục Tứ Phương mà cả Long đế quốc cũng đã có thay đổi long trời lở đất. Bọn họ vốn là trụ cột chắc chắn của đại lục Tứ Phương, theo lý thuyết có lẽ phải quay về xem thử, nhưng người trong lòng quá quan trọng khiến bọn họ buộc phải đi qua cửa nhà mà không tiến vào.
Vì được huynh đệ Mặc Ngân báo cho biết nên bọn họ không ở lại đế quốc và Tứ Phương mà trực tiếp tới sáu đại lục khác, trừ hai đai lục Long tộc và Ma tộc ra, như vậy bọn họ chỉ còn lại bốn đại lục cần tìm kiếm.
Đi tìm từng người một khó tránh khỏi hơi tốn thời gian, hai huynh đệ liền chia ra hai đường, quyết định một khi có tung tích của hai người kia lập tức phái linh sủng đưa tin về trước, sau đó bọn họ liền tạm biệt đối phương.
Vệ Giới chọn đại lục Thiên Lộc, đại lục này lấy võ vi tôn, cho dù là huyền vũ học hay thương nghiệp, nông nghiệp, cùng với sức sống và diện mạo của mọi người đều mạnh hơn đại lục đế quốc, muốn tự do ra vào nhất định phải đạt tới linh lực địa giai.
Nói cách khác, cấp bậc linh lực cơ bản của người sống trên đại lục này chính là địa giai, dù hắn chỉ là một nông dân hay một đứa con nít cũng bắt đầu tu luyện từ địa giai. Từ đây có thể thấy núi này cao có núi khác cao hơn, người này giỏi có người khác giỏi hơn, cảnh giới chí tôn của võ học là vô tận.
Vệ Giới vừa đến nhất định phải đi qua thành đầu tiên của đại lục Thiên Lộc. Khác với đại lục khác là nơi này không phải ngươi muốn đi đâu thì đi mà là dựa theo cấp bậc linh lực của ngươi để phân chia khu vực, muốn đến những thành trì khác phải kiểm tra linh lực mới được.
Vệ Giới tìm người nên tất nhiên không có thời gian đi dạo, mà trực giác của hắn cũng nói cho hắn biết Linh Diên tuyệt đối không thể ở chỗ này. Dựa theo tốc độ phát triển của nàng, e rằng sẽ ở chỗ có cấp bậc cao hơn. Vì vậy Vệ Giới đi thẳng tới cửa khẩu kiểm tra để kiểm tra linh lực.
Lúc đá linh lực thể hiện thánh cảnh cấp một, thị vệ giữ cửa kinh ngạc tới mức tròng mắt suýt nữa rơi ra ngoài.
“Không biết vị đại hiệp này tham gia tổ chức gì?”
Vệ Giới không rảnh thảo luận những chuyện này với hắn ta, ngược lại hỏi thẳng: “Cấp bậc của ta có thể đến thành trì thứ mấy?”
Đại lục Thiên Lộc có tổng cộng chín chín tám mươi mốt thành trì, giữa các thành trì cũng phân chia cực kỳ kỹ càng. Vệ Giới không muốn đi từng cái nên chỉ có thể thử đứng ở chỗ cao nhất, từ đó mới có thể nghe ngóng được tin tức mà hắn muốn.
Thị vệ kia nghe vậy cũng có chút thất vọng nhưng vẫn làm hết phận sự mà trả lời: “Theo cấp bậc của ngài có thể tự do ra vào thành trì bảy mươi trở xuống, bảy mươi trở lên phải tham gia tỷ thí mới được.”
Vệ Giới lập tức nói: “Vậy thì đưa ta tới thành trì thứ bảy mươi, tốc độ phải nhanh, ta đang tìm người.”
“Nhưng đại hiệp, làm vậy ngài phải tốn linh tinh thạch. Tiền tệ thông dụng của đại lục Thiên Lộc là linh tinh thạch, chỉ khi ngài thi đấu chiến thắng mới có thể có nhiều tinh thạch hơn, mới có thể nhận được nhiều lợi ích hơn.”
Vệ Giới mất kiên nhẫn ngắt lời hắn ta, “Kêu ngươi đưa thì ngươi đưa đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ta đang vội tìm người, linh tinh thạch đến lúc đó lại kiếm cũng không muộn!”