“Chết rồi! Lão gia nhà ta chết rồi! A a a!”
Tiếng khóc cào tim rách phổi vang vọng toàn trường, tất cả mọi người kiêng kỵ nhìn thoáng về phía Linh Diên.
Nữ oa oa thoạt nhìn yếu đuối này vậy mà có bản lĩnh một cước đá chết một ông lớn béo như vậy sao?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết bọn họ cũng không muốn tin đây là sự thật.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không tới lượt bọn họ không tin.
“Đại gia, đại gia ơi!”
Trong âm thanh tuyệt vọng của nữ nhân xen lẫn sợ hãi và bất an với tương lai. Bà ta quỳ dưới đất, bò từng bước về phía nam nhân nhìn trắng trắng tròn tròn trong đám đông.
“Cầu xin ngài, cầu xin ngài, lão gia nhà bọn ta vẫn luôn làm việc cho ngài, bây giờ ông ấy bị nữ nhân này đạp chết, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn không làm gì, không quản gì hay sao? Nhà của bọn ta trên có già dưới có trẻ, ông ấy đi rồi, ngài kêu bọn ta phải làm gì đây? Ông ấy chính là đệ đệ của ngài, ngài không thể mặc kệ bọn ta, không thể mặc kệ bọn ta được!”
Nữ nhân ôm chân của lão gia béo kia, khóc tới mức nước mắt nước mũi đầy mặt, vô cùng thê thảm.
Nhưng người bị ôm tâm trạng lại không tốt như vậy, thậm chí còn chán ghét một cước đá văng nữ nhân kia.
“Ngươi không tìm đầu sỏ gây chuyện mà tới tìm ta làm gì, chẳng lẽ là ta để hắn chết hả? Là ta giết hắn hay gì? Đúng là ngu không ai bằng.”
Sắc mặt của nam nhân béo khá khó coi, động tác thô lỗ không chút nghĩ ngợi kia khiến nữ nhân bất ngờ không kịp đề phòng, thình lình bị đá ngã.
Nữ nhân làm bộ đáng thương nằm rạp dưới đất, vẻ mặt căm uất nhìn tên mập kia, hiển nhiên không ngờ người huynh trưởng mà lão gia nhà bọn họ trung thành đối đãi, vào lúc này thế mà đối xử với bà ta như vậy.
“Đại gia, sao ngài có thể đối xử với bọn ta như thế? Sao có thể?”
“Phụ nhân nhà ngươi, sao lại ngu xuẩn như vậy, vừa rồi mắt ngươi mù hả? Không biết là ai giết lão lục sao? Oan có đầu nợ có chủ, chủ ở ngay trước mắt của ngươi, ngươi không nhìn, khóc sướt mướt tới tìm ta làm gì? Là ta giết lão lục hả?”
Nam nhân trung niên tướng mạo phúc hậu kia gần như gào thét với nữ nhân kia.
Nữ nhân mù sao?
Không, bà ta không mù, chính vì bà ta biết là ai giết nam nhân nhà mình nên mới không dám. Đúng vậy, là không dám.
Vừa rồi bà ta chứng kiến Linh Diên ra chân, một cước kia gần như dùng mười phần sức mạnh, mục đích đúng là giết chết nam nhân nhà bà ta.
Đáng tiếc đối phương căn bản không cho bà ta cơ hội mở miệng cứu vãn đã ra chân rồi, lại nhìn thần nữ tiền nhiệm và tộc trưởng Long tộc, cùng với hai huynh đệ Mặc Ngân và Mặc Uyên trên khán đài đều không có ý muốn ngăn cản, bà ta đã biết nam nhân nhà mình bị bọn họ dùng để giết gà dọa khỉ.
Theo lý thuyết, đáng lẽ bà ta nên đi tìm kẻ chủ mưu là Linh Diên. Nhưng khi bà ta nhìn thấy Linh Diên khoanh tay đứng đó xem kịch vui, cười như không cười nhìn bọn họ, bà ta e sợ, bà ta chột dạ, bà ta thật sự không dám.
Nam nhân nhà mình tài nghệ thế nào, thủ đoạn thế nào, mấy năm nay giúp nhà lão đại làm gì, trong lòng bà ta rõ hơn ai hết. Hơn nữa ý trong lời ngoài lời của Linh Diên vừa nãy cũng thể hiện người ta đã biết tất cả mọi chuyện, cũng đoán được bà ta không dám gây chuyện. Một khi gây chuyện, đến lúc đó nói rõ chân tướng, đừng bảo bọn họ chiếm danh phận dòng chính, chỉ riêng mấy tội danh kia cộng lại, cho dù nam nhân đã chết cũng phải tịch thu sung công hết những thứ còn lại. Đến lúc đó, bà ta sống thế nào? Bọn nhỏ sống thế nào?
Chính vì nghĩ thông điểm này nên bà ta mới không dám gây chuyện với Linh Diên, mới trút giận vào nhà lão đại. Nhưng bây giờ xem ra, bà ta quậy đúng rồi, vừa thấy sắc mặt trên dưới nhà lão đại, trái tim bà ta vô cùng băng giá.
Bà ta co quắp ngồi đó, nhìn thi thể của trượng phu, nghĩ tới tương lai tối tăm không ánh mặt trời, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng. Nhưng làm sao bà ta cũng không ngờ rằng vào lúc này người đi tới chỗ mình không phải đại tẩu, không phải mấy chị em dâu khác, lại càng không phải những phu nhân, tỷ muội thường ngày có quan hệ tốt với bà ta, mà lại là… Linh Diên có thù giết chồng mình.
Lúc nàng từ trên cao nhìn xuống đứng trước mặt bà ta, liếc nhìn bà ta, trong lòng bà ta do dự. Bà ta há to miệng, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào khi bà ta đối mặt với thiếu nữ này đã bị khí lạnh nghiêm nghị trên người nàng đông tới mức có chút không mở miệng nổi.
Bà ta nên hận nàng, bà ta nên tiến lên xâu xé nàng, nhưng khi đối mặt với nàng, chẳng biết sao bà ta lại không sinh ra chút thù hận nào. Cả chính bà ta cũng bị phản ứng của mình dọa sợ, vì vậy khi bà ta mờ mịt ngẩng đầu, không biết nên làm gì, có người mở miệng —
“Đứng dậy, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì? Khóc vì loại nam nhân này có đáng không? Cho dù ngươi khóc tới chết ở đây cũng không ai thương xót ngươi, kết quả cũng là ngươi tự mình đánh nát răng và nuốt máu mà thôi. Bây giờ ta cho ngươi hai con đường để chọn. Thứ nhất, nói rõ tất cả những gì có thể nói, ta cho ngươi một con đường sống. Thứ hai, không nói gì. Đương nhiên, ta cũng sẽ không quản gì, về phần cái giá, ta nghĩ vừa rồi ngươi cũng đã thấy đúng không?”
Vợ lão lục hơi há hốc mồm. Đây, đây là tiết tấu muốn đàm phán với mình hả?
Lời nói của Linh Diên thẳng thắn tới mức khiến trưởng phòng sợ hãi. Tên mập nào đó vừa rồi còn mặt mày chán ghét cùng người thê tử cũng có hình tượng bà béo tiêu chuẩn của ông ta lần này xem như bị lời nói của Linh Diên dọa tới mặt mày trắng bệch. Hai người đồng loạt nhìn về hướng vợ lão lục, trong mắt chứa cảnh cáo rõ ràng.
Vợ lão lục nhìn Linh Diên, rồi nhìn trưởng phòng bên kia, trong lúc nhất thời nội tâm giằng co mãnh liệt.
Linh Diên không giục. Kỳ thật với nàng lời khai của nữ nhân này chỉ có thể giúp nàng giải quyết trưởng phòng hợp lý mà thôi. Nàng muốn loại bỏ từng khối u ác tính của Mặc gia còn cần nhiều người như vợ lão lục hơn.
Vì vậy lúc vợ lão lục do dự, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của nàng lại vang lên.
“Nhìn thấy chưa? Kết cục của Mặc Bưu chính là tương lai của những kẻ chột dạ như các ngươi. Đừng tưởng ta vừa tỉnh lại không biết gì, trước lúc ta hôn mê luôn ở trong cấm địa Mặc gia, mức độ quen thuộc Mặc gia đã sớm không thua gì đại ca và nhị ca của ta, mỗi người các người các ngươi đều được ghi lại trong đây.”
Dứt lời, nàng không quên chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, “Các ngươi muốn ôm tâm lý may mắn thì cứ ôm, chờ ta tính tới đầu các ngươi thì đừng khóc nhè là được. Đến lúc đó dù có quỳ đến chết trước mặt ta, bổn đại nhân cũng sẽ không chớp mắt một cái. Về phần hiện tại, xem mức độ khai báo của các ngươi, ta sẽ đưa ra hình phạt nhất định. Mọi chuyện hoàn toàn tự nguyện, các ngươi tự cân nhắc đi. Bây giờ ta tuyên bố, các ngươi có thể không đồng ý, ta cũng có thể diệt trừ phe đối lập. Nếu hôm nay Mặc tộc đã do ta khống chế, vậy thì chuyện gì cũng do ta quyết định. Các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, ta chỉ là kẻ đi lướt qua thôi. Không hài lòng có thể xin lui khỏi gia tộc, cũng có thể tới đây đọ sức với bổn đại nhân. Chỉ cần các ngươi có thể thắng ta, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống. Thế nào, điều kiện của bổn đại nhân cũng hợp lý chứ?”
“Ngươi, ngươi làm vậy là thực hiện chính sách bạo quân, ngươi đang chuyên quyền độc đoán, bọn ta không phục!”
Linh Diên vừa dứt lời, trong đám đông đã có người nhảy lên trước ba thước, tức giận đến phẫn nộ.
Linh Diên cười ha ha, dịu dàng ngoắc tay với hắn ta: “Ngươi không hài lòng thật sao? Lại đây, bổn đại nhân vừa tỉnh lại, đang muốn tìm người vận động quyền cước một chút, nếu ngươi muốn đánh nhau ta còn cầu mà không được!”
Người nọ thoáng cái yên lặng, hắn ta nghểnh cổ, đỏ mặt lên án nàng: “Ngươi thân là thần nữ Mặc tộc, sao có thể động chút lại thô bạo như thế? Ngươi dựa vào bạo lực thống trị Mặc tộc, tương lai Mặc tộc có tốt đẹp được không? Kẻ như ngươi sao xứng làm thần nữ Mặc tộc ta? Ta đề nghị bãi miễn chức vị thần nữ của ngươi!”
Linh Diên sững sờ một lát rồi lập tức cười tươi: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, mau, các ngươi mau tới phản đối tập thể đi, bãi miễn ta, ta đang không muốn làm đây. Ngươi tưởng ta bằng lòng dùng máu tươi của mình tạo ra tương lai cho lũ cặn bã bại hoại các ngươi hả? Bổn đại nhân cầu còn không được. Nhanh nhanh nhanh, còn ai tán thành ý kiến của hắn ta cũng có thể bước ra, chỉ cần số người vượt quá tám mươi phần trăm, bổn đại nhân sẽ đi ngay!”
Nghe thấy thế, người lên án Linh Diên thoáng cái ngây người tại chỗ. Hắn ta không ngờ rằng đường đường là thần nữ đại nhân của Thần Nữ tộc bọn họ vậy mà ghét bỏ thân phận của mình như vậy, hơn nữa xem ý nàng hình như không giống giả vờ, nàng thật sự không muốn làm.
Lúc bên hắn ta vì đề nghị của Linh Diên mà do dự, Mặc Khuynh Nhan im lặng nãy giờ chợt đứng dậy, cao giọng lên tiếng.
“Đúng rồi, lúc mọi người bãi miễn muội muội ta cũng đền quên thần tư đại nhân vứt đi là ta, đại nhân ta cũng đang chán ghét vị trí này đây. Nếu có người có thể thế chỗ cho bọn ta thì càng tốt hơn.”
Giờ thì hay rồi, một câu của Mặc Khuynh Nhan khiến tất cả mọi người ở đây đều chìm trong yên lặng một cách quá đáng. Những kẻ vốn rục rịch muốn bãi miễn hai tỷ muội bất chợt ý thức được là lạ ở chỗ nào rồi.
“Các ngươi bị ngu hả? Bây giờ bãi miễn ai tới thay thế?”
Lại là một câu kéo tất cả mọi người trở về thực tế, mà người mới đưa ra đề nghị vừa nghĩ tới hậu quả đề nghị của mình liền sợ tới mức đổ mồ hôi đầy người, sau đó lúc nhìn về phía Linh Diên trong mắt đã đầy bất mãn.
“Rõ ràng là ngươi thấy không có người tiếp nhận nên mới cố ý nói vậy đúng không?”
Linh Diên và Mặc Khuynh Nhan đồng thời dùng giọng điệu khinh bỉ chê bai hắn ta.
“Trong mắt các ngươi quyền lợi của Mặc tộc là một cái bánh lớn, nhưng trong mắt hai tỷ muội bọn ta, nơi này chính là địa ngục trần gian. Biết địa ngục là gì không? Cũng vì nơi này có lũ ác ma ăn tươi nuốt sống như các ngươi, các ngươi bám lên người bọn ta như ký sinh trùng, làm sao cũng không gạt hết nổi, cả ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết hút máu gia tộc, chờ có một ngày các ngươi ăn no rồi, lúc đó Mặc tộc cũng đã gần diệt tộc. Không kẻ nào có lòng cầu tiến, gia tộc không có chút tiền đồ nào như vậy, các ngươi thèm thì cứ lấy, tưởng bọn ta muốn hả?”
“Chỉ dựa vào bản lĩnh của bổn cô nương đi tới đâu cũng có thể sống sót, cũng có thể tạo ra mảnh trời của mình, cần gì phải vì đám ký sinh trùng như các ngươi mà sống phiền muộn như vậy? Cho dù bọn ta không muốn phấn đấu, bọn ta vẫn có một người phụ thân là tộc trưởng Long tộc, các ngươi cho rằng mấy huynh muội bọn ta sẽ không có chỗ ở hả? Sẽ thiếu bạc để tiêu hả? Mặc tộc bị lũ giòi bọ các ngươi đục thành cái hố không đáy, chỉ có vào mà không có ra từ lâu rồi, đúng là không đáng thèm chút nào!”
Hai tỷ muội liên tục lên tiếng lập tức khiến đám trưởng bối Mặc tộc người nào người nấy đỏ mặt tía tai. Bọn họ đều muốn mở miệng phản bác, nhưng tình trạng hôm nay của Mặc tộc dường như không khác gì những lời hai tỷ muội nói.
Người ta rõ ràng nói đúng sự thật.
Người sống trên đời này không phải là vì cái ăn thôi sao, ngươi đứng càng cao tất nhiên càng được ăn ngon, lúc không còn thiếu gì thì còn ham muốn gì đáng nói nữa?
Cả nhà trước mắt, người ta muốn tiền có tiền, muốn năng lực có năng lực, muốn quyền lực có quyền lực, Mặc tộc là nơi bọn họ coi như một tảng mỡ dày, quả thực không có gì để lọt vào mắt xanh của người ta.
Cho dù Linh Diên làm thế là muốn giải thoát cho mình thì sao?
Mục đích cơ bản của nàng quả thực là muốn thống trị Mặc tộc lộn xộn không chịu nổi bây giờ, điểm này nàng không làm sai, bọn họ lấy gì để phản đối chứ?
Nếu tình trạng hôm nay của Mặc tộc tiếp tục phát triển, đúng là có lẽ thế hệ này của bọn họ có vốn liếng để tiêu sái, vậy đời sau thì sao?
Đời sau nữa thì sao? Con cháu hậu thế của Mặc tộc thế nào?
Còn có thể có quyền lực cực kỳ quan trọng ở Long đế quốc giống bọn họ hay không?
Ha ha, chuyện đó đúng là nói chuyện viễn vông, nói trắng ra người khác không giàu quá ba đời, cứ như tình trạng của Mặc tộc hiện tại, việc thế hệ sau có thể tiếp tục ở lại Long đế quốc đã là kỳ tích rồi.
Tất cả mọi người đều chìm vào im lặng trước những lời đánh giá nói trúng tim đen của hai tỷ muội. Bọn họ đều đang tự hỏi, cuối cùng tình trạng hiện tại của Mặc tộc là thế nào, cuối cùng có vốn liếng để chống đối với vị thần nữ tân nhiệm này hay không? Nếu kết quả là tốn công vô ích, vậy bọn họ còn ở đây mù quáng la hét cái gì?
Dù sao chỉ khi Mặc tộc tốt thì bọn họ mới tốt được. Nếu Mặc tộc không thể kéo dài, có lẽ con cháu của bọn họ sẽ lưu lạc đầu đường, bị người ta chà đạp.
Đã từng nở mày nở mặt bao nhiêu, bây giờ thực tế bấy nhiêu, xui xẻo bấy nhiêu.
Chuyện thế này thường xảy ra với bọn họ, bọn họ hiểu đả kích của thực tế hơn ai hết. Nếu ngày đó đến, bọn họ có nên hối hận vì những gì đã làm hôm nay không?
Nghĩ tới đây, trong đám đông đã có người bước ra, đi về phía thùng phiếu màu đỏ trên đài.
Đã có người thứ nhất liền có người thứ hai, thứ ba. Kết quả mặt trời còn chưa xuống núi, những người lúc trước bỏ phiếu màu trắng và bỏ phiếu trống vậy mà người nào người nấy đều chủ động đi tới thùng phiếu màu đỏ.
Cuối cùng ở hiện trường chỉ còn lại chưa tới năm mươi người bỏ phiếu phản đối.
Linh Diên cười như không cười nhướng mày: “Được rồi, cuộc biểu quyết hôm nay đến đây là kết thúc, xét thấy có gần chín mươi lăm phần trăm số phiếu ủng hộ, như vậy năm mươi người còn lại các ngươi có bỏ phiếu hay không kỳ thật đã không còn quan trọng. Người đâu, để mắt tới năm mươi tám người này cho tốt, hạn cho bọn họ trước khi trời tối đều rời khỏi Mặc tộc. Công văn trục xuất khỏi gia tộc cũng sẽ đưa cho các ngươi trong vòng nửa canh giờ tới! Các ngươi đừng có ở đây la hét nữa, bởi vì sau khi công văn trục xuất các ngươi ra khỏi gia tộc đưa qua, còn có những gì các ngươi làm mấy năm nay, chỉ dựa vào những tội danh kia đã đủ cho các ngươi ăn một vố đau rồi. Lúc trước ta đã nói rất rõ ràng, bằng lòng bỏ gian tà theo chính nghĩa thì bổn đại nhân sẽ bỏ qua chuyện cũ ngày xưa, không bằng lòng, vậy ngay lúc này, đi thong thả không tiễn!”
Cứ thế, giọng điệu mạnh mẽ của Linh Diên đã cắt sạch tất đường lui.