Đợi Vệ Giới quay về như một cơn gió thì đã là nửa canh giờ sau. Có lẽ lo ngại hình tượng của mình sẽ làm nữ hài nhi chán ghét nên hắn đã tốn không ít thời gian tẩy rửa, râu ria mọc dài ra lúc trước bị bị cạo sạch, tóc tai cũng được chỉnh đốn gọn gàng. Hắn còn cố ý thay một bộ trường màu màu đen sẫm để phối hợp với quần áo của nữ hài nhi, khôi phục lại bộ dạng anh tuấn bất phàm trong trí nhớ Linh Diên.
Vì quá căng thẳng nên khi hắn mới xông vào, thấy Linh Diên đã ngồi dậy trên giường băng từ khi nào đang dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, trong lòng kích động tột đỉnh, cả buổi không nói nên lời. Trái lại sau khi Linh Diên mơ màng một lát, cuối cùng thấy hắn đứng trước cửa đá như tượng, nàng nhíu mày thanh tú nói: “Ngươi đứng đó làm gì, mau tới đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Vừa rồi giọng Linh Diên vẫn còn ngắt quãng, sau khi uống một chén nước linh tuyền trong không gian, nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vệ Giới nghe vậy lập tức chạy đến trước mặt Linh Diên, vội vàng hỏi: “Có phải nàng không thoải mái ở đâu không? Chỗ này lạnh quá, đi, ta đưa nàng ra ngoài.”
Linh Diên lắc đầu: “Cơ thể của ta vẫn còn rất yếu, tạm thời chưa thể rời khỏi băng thất được. Ngươi đừng căng thẳng, ta không sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, nửa năm ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn ngươi nữa, không phải ngươi đang ở đại lục Tứ Phương sao? Ngươi trở lại đại lục đế quốc khi nào? Nếu ta nhớ không lầm thì ở đây là cấm địa Mặc tộc, ngươi vào bằng cách nào?”
Năm đó khi nàng trúng độc đã nhờ vào chiếc giường băng này khôi phục ý thức, nàng không hề xa lạ gì với nơi này, nhưng lạ là sao Vệ Giới lại ở đây? Người nhà của nàng thì sao? Họ đang ở đâu?
“Vậy nàng có đói bụng không? Ta đi chuẩn bị chút gì đó cho nàng ăn nhé?”
Linh Diên bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi yên tâm, ta thật sự không sao cả, giờ ta không khát cũng không đói. Cơ thể của ta không giống người khác, có thể tự động bổ sung năng lượng, người đừng thấy ta hôn mê nửa năm, thực tế ta không cảm thấy khát hay đói chút nào, chỉ có điều ta vừa tỉnh lại nên thân thể vẫn còn hơi yếu ớt mà thôi.”
“Giờ ta sẽ lập tức đi báo tin cho các ca ca nàng.”
Linh Diên nắm cổ tay hắn: “Chuyện này không vội, tạm thời ta không có sức gặp quá nhiều người, ngươi ở lại đây nói chuyện với ta, trong lòng ta có quá nhiều nghi vấn cần ngươi giải đáp.”
Thấy thế, Vệ Giới không tiện nói gì thêm nữa, hắn lẳng lặng đỡ nàng nằm xuống giường băng rồi mới nắm tay nàng, khẽ thở dài: “Nửa năm trước sau khi nàng đi vào Linh Vụ thảo thì người của Ma tộc tấn công, Mặc tộc tổn thất nặng nề. Sau khi Ma tộc Thương Úc đến, ta và nhị ca nàng đều bị trọng thương, về sau được linh thú của các cửu cửu nàng mang đến cứu chữa. Trong khi bọn ta đang chữa thương, Thương Úc đã bắt đại ca nàng. Vốn tưởng lần này Mặc tộc khó thoát khỏi kiếp nạn rồi, không ngờ lúc ấy phụ thân nàng lại trở về, hơn nữa còn là dùng thực lực nghiền ép tuyệt đối, Thương Úc rơi vào tay ông ấy căn bản không đến mười chiêu đã thua trận. Sau đó hai người bọn họ cùng nhau biến mất trong vầng sáng vàng.”
“Đợi đã, ý ngươi là, sau khi ta đi vào Linh Vụ thảo thì ngươi đã đến cấm địa Mặc tộc?”
Vệ Giới gật đầu: “Ta lờ mờ đoán được thân phận của nàng, biết ngày đó là ngày đại điển kế thừa của nàng, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã thừa cơ trà trộn vào cùng Ngọc Ngân. Ta tận mắt thấy các trưởng lão tập thể làm phản, mặt xấu xa của những người gia tộc khác rục rích ngóc đầu dậy sau khi Ma tộc tấn công. Nhưng cũng may không phải tất cả đều như vậy, ít nhất thì Hoa gia, tứ phòng Tuyết gia, Lăng gia vẫn đứng về phía Mặc tộc, những gia tộc khác tuy chưa có động tĩnh gì nhưng vẫn đứng ngoài nhìn, đợi lúc Mặc tộc nàng suy yếu nhất sẽ bắt đầu cắn ngược lại, đáng tiếc… Đáng tiếc tất cả tính toán của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ vì sự trở về của phụ thân nàng.”
“Phụ thân ta? Ông ấy đã trở về?”
Dù vẫn còn lạ lẫm với xưng hô phụ thân thế này, nhưng rốt cuộc vẫn là cốt nhục thân tình, hắn trở về chẳng phải có nghĩa là bên mẫu thân sẽ có thêm trợ lực sao.
“Ngươi và nhị ca ta trúng độc giờ đã khỏi chưa? Lão già Thương Úc ghê tởm kia sao lại bắt cóc đại ca của ta chứ? Còn nữa, phụ thân ta mang Thương Úc đi rồi, vậy bọn họ đã tìm nương ta về rồi à?”
“Diên Nhi đừng nóng vội, nàng từ từ nghe ta nói. Ta và nhị ca nàng không sao, còn về việc sao Thương Úc lại bắt cóc đại ca nàng, nàng không biết sao?”
“Ta biết cái gì?”
“Thương Úc là cha ruột của đại ca nàng.”
Linh Diên bất ngờ trừng lớn mắt: “… Điều này… điều này sao có thể?”
“Đúng thật là như vậy, cụ thể thế nào sau này nàng đích thân hỏi người nhà nàng thì tốt hơn. Thương Úc muốn mang đại ca nàng rời khỏi Mặc gia về Ma tộc, không ngờ đi được nửa đường đã bị phụ thân nàng nẫng tay trên rồi, không những không mang được người đi mà còn tự đưa mình vào tròng. Còn về phụ thân nàng, từ sau nửa năm trước ông ấy chưa từng xuất hiện lại, nửa năm trước toàn bộ Ma tộc đã bị một sức mạnh thần bí phong ấn, ta nghĩ việc này chắc chắn là do phụ thân nàng làm.”
Linh Diên nghe vậy, nhíu chặt mày: “Nửa năm trước đã phong ấn Ma tộc, sao đến giờ vẫn chưa trở lại?”
Vệ Giới hơi mất tự nhiên ho nhẹ: “Nghe nói giờ cha mẹ nàng đang ở đại lục Long tộc, đại khái là muốn xử lý một ít việc, dù sao phụ thân nàng đã hôn mê mười sáu năm rồi, trong thời gian này có thể có rất nhiều chuyện cần xử lý, đợi đến lúc nói không chừng sẽ trở về gặp nàng.”
Linh Diên bĩu môi: “Đúng là cha không yêu mẹ không thương, may mà ta và các ca ca tỷ tỷ đã sớm quen với cuộc sống như vậy rồi, nếu không thì đúng là… Nhưng cũng có một điểm tốt, vốn ta còn cho là sẽ cùng các ca ca tỷ tỷ bước vào hành trình tìm mẹ cứu cha, không ngờ vào thời khắc mấu chốt người phụ thân này lại đáng tin cậy đến vậy, giúp bọn ta giải quyết khó khăn lớn này, đã vậy thì tha thứ cho bọn họ không có lương tâm đi. Nửa năm nay đại lục đế quốc thế nào rồi, có động tĩnh gì không?”
Vệ Giới lắc đầu: “Từ sau khi biết phụ thân nàng trở về, còn ai dám có tâm tư gì nữa. Đặc biệt trên đại lục đế quốc còn lưu truyền một câu, Long trong Long đế quốc không phải Long của Long gia mà là Long của Long tộc, nói cách khác Long gia ngày nay cũng chỉ là nô bộc của phụ thân nàng mà thôi. Thân là nô bộc của Long tộc mà còn mơ tưởng chiếm đoạt Mặc gia, đây không phải si tâm vọng tưởng còn gì?”
Linh Diên kinh ngạc nhìn hắn: “Còn có chuyện này?”
“Dù chỉ là lời đồn nhưng có câu không có lửa làm sao có khói, tám chín phần mười là sự thật rồi.”
Linh Diên chẳng có biểu cảm gì nhún vai: “Kỳ thật ta không có chút cảm tình gì với Long gia cả, nếu bọn họ tự biết thân phận thì tốt, nếu vượt qua giới hạn tất nhiên sẽ có người chỉnh đốn bọn họ. Điểm này ta không cần quan tâm, ta chỉ quan tâm các ca ca tỷ tỷ thôi, nửa năm nay bọn họ có ổn không?”
“Các ca ca tỷ tỷ của nàng ngày nào cũng bận rộn đến chân không chạm đất, một người có thể phân thành mười người để dùng. Còn cả Mặc Hàn Y, không ngờ lại là nhị tiểu thư Lăng gia mất tích nhiều năm qua, vì bây giờ Mặc tộc đang bế tộc nên tỷ tỷ Linh Vận của nàng và Mặc Hàn Y cũng ở lại Mặc gia giúp đỡ.”
“Mặc gia bọn ta đã bế tộc nửa năm rồi hả? Lâu như vậy sao?”
Vệ Giới gật đầu: “Năm đó vì mười sáu vị trưởng lão liên hợp làm phản, trong cơn tức giận ca ca nàng đã tạm thời đóng trưởng lão đường. Hậu quả cuộc tấn công của Ma tộc nửa năm trước vẫn còn, Mặc tộc chưa khôi phục nguyên khí hoàn toàn nên vẫn còn trong trạng thái bế tộc.”
Linh Diên cũng biết quy mô Mặc tộc quá lớn, quản lý vô cùng rắc rối, hơn nữa cũng chỉ có huyết mạch dòng chính mới có quyền quản lý, người dùng được quá ít, nếu không cũng đâu phiền bọn họ đích thân ra tay. Nói tới mới nhớ, nửa năm này mình đúng là sống thảnh thơi thoải mái mà!
“Nguồn linh khí của Mặc tộc sao rồi, giờ đã khôi phục chưa?”
Vệ Giới: “Yên tâm đi, nàng đã trả giá nhiều như vậy sao lại không có chuyển biến chứ? Nguồn linh khí bây giờ chẳng những khôi phục sức sống ngày xưa mà thậm chí còn dày đặc hơn trước. Sự trả giá của nàng, người được lợi trực tiếp chính là từ trên xuống dưới Mặc tộc, ngay cả ta và Ngọc Ngân trong nửa năm này cũng nhờ nàng mà thăng cấp không ít.”
Thực lực của Linh Diên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đương nhiên không nhìn ra thực lực bây giờ của Vệ Giới, nhưng nàng không có hứng thú lớn với mấy cái này nên cũng không hỏi nhiều.
Vốn nàng cảm giác trọng trách gánh trên vai mình quá nặng, cứu vớt Mặc tộc, cứu vớt đại lục đế quốc, thậm chí còn cứu cha và mẫu thân. Khi vừa biết thân thế của mình, trong lòng nàng đầy oán giận, nhưng giờ sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy nàng lại phát hiện tất cả trọng trách không còn nữa, sâu trong lòng nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những vấn đề này không còn cũng có nghĩa là nàng và tỷ tỷ nàng phải đối mặt với vấn đề mới. Bọn họ đã qua sinh nhật mười sáu tuổi, mấy tháng nữa thì tròn mười bảy tuổi rồi, dựa theo quy củ từ xưa của Thần Nữ tộc, các nàng nên bàn đến hôn sự rồi, nhưng Linh Diên nhìn quanh mình, không khỏi nhíu mặt mày.
Nàng không thích nơi này, càng không muốn ở lại đây cả đời, dù sẽ có một người cùng nàng thủ hộ nơi này thì nàng cũng không thích cuộc sống không có tự do. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn sâu vào Vệ Giới: “Tại sao lại trở về? Nếu lần kia ngươi bị Thương Úc đánh chết thì sao?”
“Nàng là thê tử của ta, nàng ở đâu ta sẽ ở đó, dù chết cũng phải mai táng gần nàng một chút. Diên Nhi, ta đã từng phụ nàng, bây giờ ta muốn không ngừng lớn mạnh hơn, nửa đời còn lại của nàng để ta đến bảo vệ nàng, được không?”
Linh Diên cười cay đắng: “Ngươi cảm thấy giờ thân ta đang sống trong lồng thế này có khả năng làm chủ bản thân sao? Tuy tương lai ta sẽ là chủ nhân Thần Nữ tộc, nhưng quy củ của Thần Nữ tộc định ta phải ở lại đây cả đời. Nếu vậy ngươi cũng nguyện ý sao?”
“Nguyện ý, tương lai nàng ở đâu ta sẽ ở đấy. Diên Nhi, ta sẽ không rời xa nàng nữa. Nàng không biết nửa năm nay ta đã khổ sở thế nào đâu, năm năm trước nàng bỏ ta đi, năm năm sau, có thế nào ta cũng không muốn bi kịch đó lại xảy ra lần nữa.”
Linh Diên lắc đầu kiên quyết hiếm thấy: “Ngươi nguyện ý, ta lại không. Ta đã ở đây năm sáu năm rồi, hiểu rõ cuộc sống như vậy áp lực đến thế nào, quãng thời gian như vậy ta không muốn trải qua nữa.”
Vệ Giới sửng sốt trước những lời lẽ táo bạo của Linh Diên: “Diên Nhi, không phải nàng muốn thay đổi toàn bộ vận mệnh Thần Nữ tộc chứ?”