Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 497: Hào quang đỉnh cao



Không ngờ, bên kia Mặc Cảnh Du và Mặc Cảnh Huyền mới chỉ rời đi một khắc thì vẻ mặt của Mặc Cảnh Dật và Mặc Cảnh Thần bên này cũng đột nhiên thay đổi theo sắc trời.

Chỉ thấy bầu trời vốn rất trong xanh không biết vì sao lại đột nhiên nổi mây đen dày đặc, tiếng sấm cuồn cuộn.

“Sao lại thế này?” Đây rõ ràng không phải là sự thay đổi thời tiết bình thường mà!

Ngay khi mọi người còn đang đoán xem điều gì xảy ra khiến mây gió lại biến đổi lớn như vậy thì Lăng Vấn Thiên, người lớn tuổi nhất ở đây lại vuốt chòm râu với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa.

“Xem ra sô phận của Thần Nữ tộc không tuyệt được rồi, thật không ngờ lúc sinh thời lão đầu tử ta còn có thể nhìn thấy ảo cảnh như vậy!”

“Ảo cảnh?” Ảo cảnh là cảnh gì?

“Ai nha gia gia à, Sao ngài lại nói một nửa rồi thôi vậy, mau nói cho bọn cháu biết đi, thời tiết hôm nay là sao vậy? Còn có ảo cảnh mà ngài vừa nhắc tới nữa, đó là cái gì?”

Vẻ mặt Long Vấn Thiên không chút thay đổi nhìn những người hoàng tộc đứng bên kia hồ, khóe môi cong lên chứa ý châm biếm rõ ràng.

“Chân long thiên tử đã trở lại, các ngươi nói xem đây không phải ảo cảnh thì là cái gì?”

Vừa dứt lời thì hai vị cửu cửu của Mặc gia đã lập tức phản ứng lại, hai người đồng thời vọt tới bên cạnh Lăng Vấn Thiên, vẻ mặt lo lắng.

“Lăng lão, ý ngài nói là người muội phu kia của bọn ta đã trở lại sao?”

Lúc Mặc Cảnh Thần hỏi như vậy, vì không dám tin lắm, cũng vì quá căng thẳng nên ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Lăng Vấn Thiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ tùy tiện chỉ lên lên, tất cả mọi người đều sợ ngây người trước cảnh tượng bầu trời biến đổi một cách huyền bí như vậy rồi.

“Trời ạ, là rồng, là một con kim long khổng lồ. Từ từ, bóng đen kia là gì vậy?”

Kết quả, lời còn chưa nói xong thì đã có người kích động đến không nhịn đuợc vỗ đùi mình rồi hét to.

“Ôi, trời ạ, ha ha ha, tên khốn Thương Úc này, ngươi cũng có ngày hôm nay sao. Ha ha ha, quá đã, đúng là đã nghiền mà, ui, cái bụng của ta, đúng là không ngờ mà, muội phu không đáng tin kia của ta lại cũng có ngày có thể đáng tin như vậy!”

Vì quá mức kích động, Mặc Cảnh Thần cười đến đau bụng thở không nổi, ôm bụng nửa ngày cũng không đứng thẳng dậy nổi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hành động của hắn ta. Có lúc thì hắn ta đi sang trái, lúc lại đi sang phải, chỉ sợ bỏ lỡ mất thứ gì. Nếu không phải Mặc Cảnh Dật ngăn cản thì chỉ sợ hắn ta đã suýt chút nữa lắp cánh bay lên trời lại gần xem cuộc chiến rồi.

Phản ứng của hai huynh đệ này như vậy khiến mọi người xung quanh ngơ ngác, hắn ta vừa nói gì? Thương Úc?

Không phải Thương Úc đi rồi sao?

Sao nghe theo lời hắn ta thì lúc này Thương Úc đang ở trên không trung, còn đang đối đầu với rồng vậy? Thật hay giả thế?

Đúng rồi, vừa rồi hắn ta nhắc đến muội phu, không phải chính là…

Ngay khi mọi người đang chau mày suy đoán ý trong lời Mặc Cảnh Thần là gì thì giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Mặc Khuynh Nhan vừa nhìn thấy người kia thì lập tức kích động kêu lớn: “Mau xem, ca ca ta đã trở lại rồi, huynh ấy đã bình an vô sự trở lại rồi.”

Rất nhanh, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mặc Ngân ngồi trên hắc diệu long của mình một cách nhàn nhã, từ từ hạ xuống đất.

Cảnh tượng như vậy khiến những người trên tế đài đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại khiến những người không phải người Mặc gia ở ngoài cấm chế lập tức trầm mặt xuống.

Mặc Ngân bị Thương Úc bắt đi lại bình an vô sự trở về? Giờ mới chỉ bao lâu chứ? Nội dung vở kịch đã nhanh chóng quay ngược lại như vậy rồi.

Còn nữa, vòng sáng một vàng một đen trên không trung kia rốt cuộc là gì vậy? Vậy mà còn có bản lĩnh thay đổi thời tiết, đó là đến cảnh giới cỡ nào chứ?

Đáng tiếc trong những người đến hôm nay không ai có kiến thức uyên bác như Lăng Vấn Thiên, tất nhiên cũng không có ai liên tưởng hai luồng sức mạnh này đến Long Diệc và Thương Úc.



Cùng lúc đó, Mặc Ngân đã đáp xuống đất, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc ngây ngẩn của mọi người, hắn nhíu mày vô cùng hợp tình hình.

“Sao vậy? Ta mới đi chỉ có hai chén trà thôi mà đã không nhận ra rồi sao?”

Lúc này không còn ai không tin những lời vừa rồi của Mặc Cảnh Thần nữa, tuy mọi người đã đoán được, nhưng giờ đương sự đã ở đây rồi, họ vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.

“Ngân Nhi, mau nói cho cữu cữu, người đứng trên kim long kia có phải là phụ thân con hay không? Có phải là… người phụ thân đã biến mất mười sáu năm của con không?”

Từ đầu đến cuối, bọn người Mặc Cảnh Du đều không thừa nhận Thương Úc, vì vậy, đương nhiên Mặc Ngân đã được nhận định là con của Long Diệc.

“Vâng, đúng là phụ thân, Thương Úc mang con đi một lát thì đã tiến vào giữa lôi trận rồi.”

“Phụt, con nói gì? Lôi trận? Là lôi trận mà phụ thân con bày ra sao?”

Mặc Ngân hơi đăm chiêu ngước mắt nhìn trận chiến kịch liệt trên không trung: “Hình như phụ thân vẫn luôn chú ý tình hình bên này, cố ý mai phục ở nơi đó, hiển nhiên là Thương Úc không ngờ rằng lại đối mặt trực tiếp với phụ thân bằng cách như vậy, hắn ta bị sét đánh cũng không nhẹ đâu.”

“Ha ha, đáng lắm, ta thấy đâu chỉ không nhẹ chứ, lôi trận kia nhiều lắm chỉ là bữa sáng khai vị mà thôi, lúc này mới là món chính thực sự đây. Nào là lôi trận, nào là chớp điện, lại có mưa tập kích, xem ra lần này phụ thân của con trở về mang theo lửa giận vô cùng lớn. Trông bộ dạng nhếch nhác của Thương Úc kia, ta chỉ sợ là hắn đã trút ra hết tất cả lửa giận tích cóp từng tí một trong mười sáu năm qua rồi.”

Mặc Ngân không biết phải nói tiếp như thế nào, thực ra từ khi người đó xuất hiện hắn chưa từng nhìn thấy mặt của người đó, chỉ có một con kim long lớn lộ diện, nếu không phải hắn nhận ra con kim long này thì chỉ sợ hắn cũng không dám chắc chắn người trên lưng kim long rốt cuộc có phải là cha hắn hay không.

Long Diệc vừa xuất hiện đã ra sát chiêu, căn bản không cho Thương Úc chút cơ hội phản ứng đã chém hắn ta thành một khối đen.

Điều khiến trong lòng hắn ấm áp chính là tuy Long Diệc không hiện thân, nhưng khi người ấy hạ lôi trận thì đã che chắn hắn ở bên ngoài, điều này có nghĩa là gì, không ai rõ ràng hơn hắn.

“Xem ra vết thương cũ của phụ thân con đã gần như khỏi hẳn rồi, có thể ép Thương Úc đến nước này rõ ràng là đã khỏi hẳn rồi.”

Mặc Cảnh Dật đúng lúc tiếp lời: “Ta thấy không chỉ là khỏi hẳn thôi đâu, giấc ngủ mấy năm nay cũng không phải vô ích. Nhìn thấy chưa, đều là Long Diệc chiếm thế thượng phong, Thương Úc đã ra sát chiêu mấy lần rồi, kết quả không phải đều bị Long Diệc hóa giải dễ dàng sao?”

Lời của Mặc Cảnh Dật lập tức khiến Mặc Cảnh Thần chú ý, không nhìn thì thôi, vừa nhìn sắc mặt lập tức thay đổi.

“Trời ạ, tiểu tử này tập trung toàn bộ lực lượng mười sáu năm qua bộc phát vào ngày hôm nay sao? Đây, đây đúng là tiết tấu nghiền ép tên khốn đó mà, sao lại thế này? Hắn ngủ một giấc mà lại có thể tiến bộ lớn như vậy sao? Có phải là đang đùa với ta không?”

“Thực lực của Long Diệc đúng là vượt trội hơn không ít so với năm đó, với khuynh hướng bây giờ thì không bao lâu nữa Thương Úc sẽ bại trận thôi.”

Kỳ thật trong lời của Lăng Vấn Thiên vẫn còn hơi dè dặt, vì theo mắt nhìn của ông ta thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra là thực lực của Long Diệc mạnh hơn Thương Úc rất nhiều, nhưng chẳng có mấy ai có thể nhìn ra Long Diệc vẫn còn giữ lại, chỉ vờn người nào đó cho vui thôi.

Đây đúng thật là ứng với câu châm ngôn xưa, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Trước kia Long Diệc từng là thủ hạ bại tướng của Thương Úc, thậm chí vì Thương Úc mà một gia đình đang yên ấm cũng bị tan đàn xẻ nghé, nhưng nam nhân này lại giữ bình tĩnh rất giỏi. Xem thủ đoạn hôm nay của hắn thì có thể thấy những năm qua hắn đã chịu khổ sở biết bao nhiêu.

Nếu không thì sao có thể trở nên mạnh mẽ như vậy trong một sớm một chiều chứ? Mạnh đến mức ngay cả Thương Úc cũng đễn nỗi bị treo lên đánh đập ngược đãi tàn bạo như vậy.

Vốn tưởng rằng Mặc tộc và Thương Úc sẽ có một màn tranh đấu kịch liệt, lại không ngờ cuối cùng vì Long Diệc lên sân khấu mà trở nên đơn giản như vậy.

Quả là không thể tưởng tượng được mà!

Đúng là quá khó tin, người cũng đang khiếp sợ đến đầu óc chấn động còn có cả Thương Úc đã bị Long Diệc ép đến mức phải liên tục bại lui.

Hắn ta rất muốn lột mặt nạ người này xuống xem rốt cuộc hắn có phải là Long Diệc thật hay không, nhưng dưới gương mặt vô cảm, thậm chí có thể nói là lạnh như băng, đáng sợ đến khiếp người của nam nhân kia, hắn ta không thể không thừa nhận, hắn chính là Long Diệc.

Vì chỉ có Long Diệc mới có thể thù hận hắn ta trắng trợn như thế, thù hận của hắn đối với hắn ta không hề che giấu, cũng không hề sợ hãi.

Gần như mỗi lần ra tay đều là sát chiêu, mới đầu hắn còn không nhìn ta hắn là ai, nhưng sự xuất hiện của kim long đã khiến hắn ta nhận ra rằng, đối thủ đã mười sáu năm không gặp cuối cùng đã dùng phương thức bất ngờ như vậy xuất hiện vào hôm nay.

Chỉ là, sự thay đổi của hắn có phải nhiều quá hay không?

Tuy rằng mười sáu năm có thể thay đổi một người từ đầu đến đuôi, nhưng người trước mặt này đã ngủ say mười sáu năm rồi. Hắn ta không hiểu, hoàn toàn không hiểu vì sao người năm đó chỉ ở địa giai đỉnh phong, mười sáu năm sau trở về lại đạt đến cấp bậc siêu cường ảo cảnh chứ?



Trên đại lục Linh giới và Ma giới bọn họ, cấp bậc tấn chức đều giống nhau, giai đoạn đầu tiên chính là xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạch mặc thiên địa thần huyền, trong đó huyền cực là cấp cao nhất của giai đoạn đầu tiên.

Mà giai đoạn thứ hai, cấp huyền là cấp bậc thấp nhất, sau đó là các cảnh giới như linh cảnh, thánh cảnh, địa cảnh, thiên cảnh, cuối cùng mới là ảo cảnh.

Nói cách khác, mười sáu năm trôi qua, Long Diệc đã trở thành người siêu cường có một không hai trên đại lục này rồi sao?

Mà kẻ từng tự kiêu vì thiên phú đạt đến thánh cảnh, giờ dưới thực lực ảo cảnh của người ta quả là còn đơn giản hơn cả giẫm chết một con kiến.

Loại cảm giác bị phản kích thế này không dễ chịu tí nào, hơn nữa người này còn là người đứng đầu Long tộc mà hắn ta từng khinh thường nhất.

“Ngươi, rốt cuộc ngươi đã ăn được linh đan diệu dược gì rồi? Mười sáu năm, ngươi luôn trong trạng thái ngủ say, sao ngươi lại có thể tu luyện đến cảnh giới này được? Ta không tin, ta không tin đây là thực lực thật sự của Long Diệc ngươi.”

Sau khi bóng người cao lớn bị vầng sáng vàng kia bao phủ nghe thấy những lời này thì không khỏi khẽ cười.

“Ngươi cười cái gì?” Thương Úc thở hổn hển gầm nhẹ: “Ngươi xấu tới mức không thể lộ mặt hả? Cứ thoắt ẩn thoắt hiện trốn sau ánh sáng vàng là sợ ta đánh lén ngươi hay sao?”

Nhìn thấy Thương Úc trước mặt như tôm tép nhãi nhép, trên dung nhan tuyệt thế của Long Diệc hiện lên một tia cười cợt vô cảm.

“Chỉ bằng ngươi? Đánh lén? Thương Úc, ngươi tự tin bao nhiêu vậy, còn dám nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy với muội phu của ta sao? Ngươi có tin chỉ với thực lực hiện giờ của ngươi thì muội phu nhà ta chỉ cần động một đầu ngón tay là đã có thể bóp chết ngươi rồi hay không?”

Đột nhiên, một ánh sáng màu xanh dương xẹt qua, thân hình mảnh khảnh gian tà của Mặc Cảnh Thần xuất hiện cạnh họ.

Tim Thương Úc đập mạnh một cái, Mặc Cảnh Thần này tới từ lúc nào vậy? Sao hắn ta lại không phát hiện?

Mặc Cảnh Thần vừa thấy vẻ mặt này của hắn ta thì càng cười trắng trợn hơn: “Ngươi vừa phát hiện sự tồn tại của bổn thiếu gia đúng không? Chậc chậc, lúc ta vừa lên đây thì muội phu nhà ta đã chú ý đến rồi, vì vậy còn đặc biệt ẩn giấu hình dạng cho ta nữa, ngươi không cảm nhận được sự tồn tại của ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Ha ha, thế nào? Lão Thương Úc, có lẽ ngươi không ngờ rằng ngươi còn có ngày hôm nay đúng không? Thế nào? Có lời nào muốn nói hay không? Giờ ngươi nói ra còn kịp đó, nếu không đợi muội phu của ta chém ngươi thành trăm mảnh ròi thì dù ngươi có cầu xin bọn ta cũng không có cơ hội đâu!”

Không ngờ Thương Úc lại chẳng kích động tí nào, lại còn đầy tự tin nhìn Long Diệc: “Hắn sẽ không giết ta, nếu giết ta thì sao hắn có thể tìm được Mặc Tử Hoàng yêu dấu của hắn chứ?”

Lời này vừa dứt thì hai người đều cảm giác không khí xung quanh mình lạnh xuống, còn chưa kịp hít thở một hơi thì không khí đã bị đông thành băng vụn.

Cả người Mặc Cảnh Thần run lên, không khỏi dùng vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Thương Úc đã bị Long Diệc khống chế, vô cùng đắc ý.

“Ngươi cái tên ngốc này, đã từng thấy người ngốc rồi nhưng lại chưa từng thấy người nào ngu như ngươi, ngươi cho là ngươi là ai? Ma đầu từng đảo lộn đại lục Linh giới đến long trời lở đất sao? Phì, nhìn thấy thân thủ muội phu của ta không? Người ta chỉ cần động một đầu ngón tay thôi ngươi đã bị đông cứng thành mảnh băng rồi, ngươi còn đắc ý khoe khoang cái gì chứ?”

“Nếu ta là ngươi thì ta sẽ thành ngoan ngoãn thật giao muội muội ta ra. Nếu ngươi không giao, ha ha, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta nghe nói là hiện giờ Long tộc đã bắt đầu bao vây diệt trừ Ma tộc các ngươi rồi, ngươi nói xem, Ma tộc của mười sáu năm sau còn có thể giống như mười sáu năm trước, có thể nghiền ép tất cả không?

Thương Úc trong khối băng nghe vậy, nhìn qua phía Long Diệc theo bản năng: “Điều hắn ta nói là thật sao?”

Nhưng Long Diệc không trả lời câu hỏi của hắn ta, thay vào đó, hắn lạnh lùng nhìn xuyên qua lớp băng trong suốt kia: “Hoàng Nhi ở đâu?”

Chân mày Thương Úc xoắn lại một chỗ: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi sao?”

Long Diệc nghe vậy, đột nhiên trầm mặc.

Thương Úc nhìn thấy phản ứng như vậy của hắn, không khỏi cười cọt nhìn về phía Mặc Cảnh Thần còn đang đắc ý không thôi: “Thấy chưa? Ngươi không phải hắn, ngươi không có quyền quyết định gì thay hắn cả, ngươi nghĩ rằng sao ta lại giữ lại mạng của Mặc Tử Hoàng chứ? Chính là để một ngày khi Long Diệc nhìn thấy nàng sẽ nghĩ đến ta và nàng đã từng thân mật yêu thương nhau thế nào.”

“Tên khốn khiếp Thương Úc này, ngươi câm miệng lại cho lão tử, ngươi nói thêm một câu nữa thì ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!”

Thương Úc nghe vậy, không khỏi bật cười điên cuồng: “Những lời như vậy ta đã nghe rất nhiều năm rồi, Mặc Cảnh Thần ơi Mặc Cảnh Thần, không phải ngươi nên đổi lời thoại rồi hay không? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thể băm ta ra thành trăm mảnh sao? Phi! Lão tử chỉ cần động một đầu ngón chân là đã có thể giẫm chết ngươi rồi!”

Không biết có phải vì hắn ta quá tự tin nên căn bản không hề nhận ra, vì câu nói kia của hắn ta mà nhiệt độ xung quanh đã đóng băng đến cực hạn, bụp một tiếng, khối băng hình người bao lấy thân thể hắn ta không hiểu sao lại đột nhiên vỡ vụn.

Ngay khi Thương Úc đang nghĩ có phải tên Long Diệc này đã khi thông suốt rồi không thì bên trong ánh sáng vàng kia đột nhiên vươn ra một đôi tay thon dài hoàn mỹ, trong nháy mắt kẹp cổ họng hắn ta lại, dùng sức một cái, nam nhân kia đã bị lôi vào trong ánh sáng vàng.

Mặc Cảnh Thần nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này, suýt nữa không đứng vững được: “Trời ạ, muội phu nhà ta đúng là phát uy thật rồi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv