Hồi lâu sau, Mặc Hàn Y mới nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, hít mũi một cái, thân thiện mà nóng bỏng kéo Công Tử Diễn vào lòng, ôm lấy thật chặt: “Cảm ơn các muội, muội yên tâm, ta không sao, chỉ là nhìn thấy gương mặt của muội nên đột nhiên có chút rung động mà thôi!”
Nhưng lúc hai tỷ muội cùng nhau bước ra từ sau bức bình phong, Linh Diên kinh ngạc tới mức mắt trừng muốn rớt ra ngoài, thậm chí vì Mặc Uyên chặn tầm mắt của nàng mà thô lỗ đẩy hắn ta sang một bên.
Lúc Mặc Uyên thử tiến lên tìm nàng lý luận, nàng tát một cái đập hắn ta trở về: “Ca, tạm thời huynh đừng làm rộn, bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.”
Đầu tiên nàng nhìn thử Công Tử Diễn rồi đi nhìn Mặc Hàn Y, tròng mắt không ngừng chuyển động. Tuy rằng dung mạo của Công Tử Diễn khiến nàng choáng ngợp đến quên thở, nhưng so ra thì gương mặt của Mặc Hàn Y lại gợi lên điểm yếu ớt nhất trong ký ức của nàng.
Không phải ư, ánh mắt chuyển tới cuối cùng, nàng lai bỏ qua tỷ tỷ ruột của mình, kéo tay Mặc Hàn Y.
Tâm trạng kích động lạ thường quay đầu nhìn Mặc Ngân: “Ca, thân phận thật của tỷ ấy không phải như ta nghĩ chứ?”
Mặc Ngân không dao động nhướng mày, “Muội nghĩ cái gì?”
Linh Diên nhìn bộ dạng bình tĩnh của hắn, lập tức giận mà không có chỗ trút, kéo Mặc Hàn Y đi tới trước mặt Mặc Ngân, chỉ vào mặt Mặc Hàn Y mà nói.
“Huynh đừng lừa ta, huynh xem thử gương mặt này đi, quả thực như một khuôn đúc ra với tỷ tỷ của ta. Là nàng, đúng không? Nhất định là nàng, đúng hay không?”
Tỷ tỷ?
Công Tử Diễn khẽ nhíu mày, nàng ấy rất rõ người tỷ tỷ này không phải chỉ nàng, như vậy trên thế giới này người có tư cách khiến Linh Diên kêu thân thiết như vậy cũng chỉ có…
Nghĩ tới đây, nàng ấy chợt ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt của Mặc Hàn Y, càng nhìn càng cảm thấy giống. Thảo nào vừa rồi lúc ở bên trong nàng ấy đã cảm thấy hình như mình gặp gương mặt này ở đây rồi, nhưng vì trí nhớ quá mơ hồ nên không nghĩ sâu. Không ngờ rằng Linh Diên chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện điểm mấu chốt. Chẳng qua như vậy hình như sự việc càng phức tạp thì phải?
Mặc Ngân nhìn cặp mắt còn lung linh đầy màu sắc hơn bồ đào mỹ tửu của Linh Diên, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt như có như không, “Muội khoan sốt rột đã.”
“Ta có thể không sốt ruột được sao? Huynh có biết bọn họ đã tìm kiếm tỷ ấy bao lâu rồi không? Thế nhưng làm sao ta cũng không ngờ rằng tỷ ấy lại xuất hiện bằng phương thức như vậy trước mặt ta. Ca, huynh có biết một khi sự thật đươc công bố ta sẽ áy náy bao nhiêu, tự trách bao nhiêu không?”
“Diên Nhi, sự việc không như muội tưởng tượng đâu. Năm đó bọn ta cũng có nỗi khổ, chuyện này ta có thể giải thích với các muội.”
“Bây giờ ta không muốn nghe lời giải thích của các huynh, bây giờ ta chỉ muốn biết Hồng Mị Nhi kia thì sao, nàng ta là ai?”
Mặc Ngân khẽ nhíu mày, “Diên Nhi, muội phải hiểu hôm nay bọn ta gọi muội về nhà chính là muốn kể cho các muội mọi chuyện xảy ra năm đó, bây giờ muội kháng cự như vậy là muốn ta bắt đầu nói từ đâu đây?”
Tâm trạng Linh Diên kích động, đang muốn cãi lại, Công Tử Diễn đã cau mày bước tới, kéo tay nàng: “Diên Nhi, ca ca nói đúng, chúng ta trở về là để giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra vấn dề. Muội có chuyện gì chi bằng đợi bọn họ nói hế lời rồi có ý kiến được không? Muội như bây giờ sẽ chỉ khiến đám người bọn ta không biết làm thế nào.” Dứt lời, nàng ấy còn nhìn xoáy vào mắt Mặc Hàn Y.
Linh Diên nghẹn lời, lập tức nghĩ tới Mặc Hàn Y. Nàng bỗng dưng quay đầu, trong mắt lộ ra lo lắng và áy náy nhìn nàng, “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Tuy rằng hiện tại Mặc Hàn Y vẫn không hiểu ra sao, nhưng nàng nhìn ra e rằng Linh Diên đã biết thân thế của mình. Xuất phát từ tín nhiệm với bọn họ, cộng thêm trước giờ tính tình tốt nên nàng không có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, ngược lại vỗ vỗ tay nàng như an ủi.
“Nếu chuyện đã tới nước này, chúng ta nên nhìn về phía trước chứ không phải níu lấy chuyện cũ không buông. Huống chi mấy năm nay ta ở Mặc gia cũng không chịu khổ, ta rất hạnh phúc, vì vậy muội không cần áy náy như vậy. Chi bằng muội kiên nhẫn chờ các ca ca nói rõ rồi bàn tiếp được không?”
Linh Diên đỏ mặt, có chút áy náy nhìn vào mắt nàng, không được tự nhiên nhẹ gật đầu: “Thật xin lỗi, là ta phản ứng thái quá.”
Mặc Hàn Y mỉm cười, “Giữ tỷ muội chúng ta không cần nói những lời này. “Dứt lời, nàng bất giác nhìn về phía hai anh em họ Mặc, “Các ca ca, bây giờ có thể nói cho bọn ta biết được rồi chứ?”
Mặc Ngân còn chưa mở miệng, Mặc Uyên bên kia đã thiếu kiên nhẫn, “Các muội, các muội chỉ phản ứng như vậy thôi hả?”
Ba tỷ muội đồng loạt nhìn sang hắn ta, có chút không hiểu câu hỏi này, “Phản ứng gì?”
Mặc Uyên vẻ mặt buồn bực muốn chết chỉ vào mặt bọn họ: “Chẳng lẽ các muội không hề kinh ngạc và tò mò về dung mạo của mình chút nào ư?”
Linh Diên nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Mấy năm nay gương mặt của ta thay đổi không biết bao nhiêu lần, có gì mà ngạc nhiên chứ? Chẳng qua là đẹp hơn trước, chỉ vì gương mặt của ta đã thay đổi quá nhiều lần khiến ta có chút cảm giác không chân thật, tới giờ còn tưởng là mình đeo một tấm mặt nạ, huynh nói xem ta còn kinh ngạc cái gì nữa?”
Nàng không giống với người khác, ban đầu nàng là nữ tử xấu xí bị người ta ghét bỏ, lúc ấy không phải không tự ti, không phải không khổ sở, nhưng sau này sau khi vô tình giải độc đã khiến nàng tắm lửa sống lại, dung mạo liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Quá trình từ xấu xí đến xinh đẹp, nàng đã được trải nghiệm, khi đó nàng đã đủ khiến người ta choáng ngợp rồi. Tuy rằng dung mạo hôm này càng tỏa ra hào quang bốn phía, nhưng loại hiếm lạ này đã sớm phân hóa từ khi nhìn thấy dung mạo của Mặc Hàn Y rồi.
Lúc trước nàng đã rất đẹp, tâm tính đã sớm xảy ra biến hóa long trời lở đất, hôm nay đẹp càng thêm đẹp, theo lý thuyết đáng lẽ nàng nên vui hơn mới đúng, nhưng cuộc sống cải trang nhiều năm đã khiến nàng mệt mỏi và chết lặng về thị giác, đặc biệt gương mặt này còn không phải độc nhất vô nhị, nàng có gì mà vui chứ?
Đương nhiên, lời này nàng không dám nói ra. Thứ nhất là sợ bị tỷ tỷ đánh, thứ hai là sợ khiến người ta phẫn nộ.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ rằng lý do của Công Tử Diễn lại không khác biệt với nàng, chỉ có điều khác biệt duy nhất là người ta đã sớm mặc nam trang thành quen, thình lình đổi thành nữ trang, lại là loại đại mỹ nhân chói lọi như vậy, ngoại trừ cảm thấy rắc rối ra quả thật không phát hiện ưu điểm gì khác.
Về phần Mặc Hàn Y lại càng trực tiếp, nàng căn bản không thấy dáng vẻ của mình ra sao, sao lại kích động được?
Huống hồ phản ứng của Linh Diên cũng nói cho nàng biết rất có thể nàng không phải người Mặc gia, lúc này trong lòng người ta đang khó chịu, làm gì còn tâm trạng đi nghênh đón gương mặt mới?
Vì vậy khi Mặc Uyên hỏi thế, ngoại trừ Linh Diên đáp lại hắn ta ra, hai người còn lại thì không nhìn thẳng vào câu hỏi của hắn ta, chọc cho Linh Diên ở bên cạnh liên tục cười trộm: “Có đôi khi ta cảm thấy tính tình của hai người còn giống tỷ muội sinh đôi hơn.”
Nhìn từng cái nhăn mày mỉm cười của Công Tử Diễn và Mặc Hàn Y, quả thực còn giống tỷ muội hơn nàng.
“Từ nay về sau các muội chính là tỷ muội ruột.” Câu này của Mặc Ngân mang âm điệu mạnh mẽ, dường như đã nói cho bọn họ biết điều gì.
Linh Diên nhíu mày: “Ca, bây giờ có nói được chưa?”
Mặc Ngân đứng dậy, cơ thể cao lớn đứng trước cửa sổ, trên gương mặt anh tuấn sắc sảo rõ ràng như đang vì nhớ lại mà có thêm chút phiền muộn. Ánh mặt trời chói mắt kéo thân hình của hắn vô cùng dài, lúc Linh Diên cho là hắn muốn yên lặng thất thần, giọng nói trầm thấp dịu dàng của hắn sâu kín vang lên…
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mặt trời mọc lên cao cao tới ngã về tây, lại từ mặt trời lặn về tây đến trăng sáng sao thưa.
Cho đến nửa đêm âm thanh càng vang vọng, huynh muội năm người trong thính đường mới từ từ tỉnh táo lại từ trong hồi ức.
Hôm nay vốn nên là ngày tốt người nhà đoàn viên, nhưng bọn họ lại cả ngày không uống một giọt nước. Dù vậy cũng không cảm thấy khát chút nào, bởi vì một lượng lớn tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu bọn họ đã đủ để bọn họ tiêu hóa.
Huynh muội năm người ngồi đối diện nhau, nhưng mọi người không ai nói gì, cứ ngồi ngơ ngác như vậy. Cho đến hừng đông Linh Diên mới cử động cơ thể cứng ngắc của mình, chậm rãi đứng dậy, mặt không thay đổi nói.
“Tất cả mọi người mệt không, ta đi làm chút đồ ăn, có lời gì lát nữa rồi nói.”
Mặc Uyên vội vàng đuổi theo: “Muội chưa quen với nơi này, ta đưa muội đi.”
Sau khi Linh Diên đi, Công Tử Diễn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như điện nhìn Mặc Ngân.
“Cho nên, Diên Nhi mới là người thừa kế quan trọng liên quan đến sự thịnh suy Mặc gia sao? Cho nên các huynh tìm bọn ta về là vì sự suy thịnh tồn vong của Mặc gia đúng không? Ta và Diên Nhi, một người phải trông coi cấm địa Mặc gia cả đời, một người phải gả vào hoàng thất, củng cố địa vị Mặc gia? Ta hiểu như vậy không sai chứ?”
Mặc Ngân liếc mắt nhìn nàng ấy, khẽ lắc đầu.
“Địa vị của Mặc gia không cần các muội đi củng cố. Diên Nhi trở thành người thừa kế là do trời cao lựa chọn, dù ai cũng không thể nào thay đổi. Nếu không có muội ấy, linh khí trong cấm địa Mặc gia sẽ tự động tản đi vào sinh nhật mười sáu tuổi của các muội. Đến lúc đó, toàn bộ đế quốc sẽ giống với đại lục Tứ Phương!”
“Vậy thì sao? Không có linh khí thì liên quan gì tới bọn ta, tại sao phải đem gánh nặng nặng nề như vậy đè lên người bọn ta? Chẳng lẽ mười sáu năm trước Diên Nhi còn chưa đủ khổ sao? Muội ấy còn chưa an nhàn được bao nhiêu ngày mà các huynh đã muốn muội ấy hi sinh lớn như vậy cho Mặc gia, dựa vào đâu? Ca ca? Ha ha, đây chính là nguyên nhân thực sự các huynh tìm bọn ta về ư?”
“Diễn Nhi, đây là quy củ tổ tiên truyền lại, Mặc gia lớn như vậy, dù là ai cũng không thể nào thay đổi sự thật. Nếu không phải vì điều này, mẫu thân đã không bị nhốt trong Ma tộc nhiều năm như thế. Nếu không phải vì điều này, năm đó phụ thân đã không vì bảo vệ Mặc gia không bị hủy diệt mà chẳng tiết dùng nguyên thần của mình trấn thủ Mặc gia.”
“Nên? Các người đều cố gắng như vậy, ta và Diên Nhi lại càng nên vô tư mạo hiểm bản thân, là vậy đúng không?”
Mặc Ngân nhíu mày, đối diện ánh mắt trong suốt của nàng ấy, trong mắt viết đầy bất đắc dĩ và bất lực.
“Nếu có thể cũng không ai muốn như thế, nhưng gien của Mặc gia từ trăm năm trước đã được định sẵn, thần nữ trước kia cũng gánh vác trách nhiệm nặng nề, tới lượt các muội lại càng long đong, gánh nặng càng nặng. Tin ta đi, nếu có thể ta tuyệt đối không muốn các muội gánh trách nhiệm như vậy. Nhưng quy củ là thế, dù là ai cũng không thể nào thay đổi!”
Công Tử Diễn vụt phát đứng dậy, ánh mắt kiên định không dời nhìn Mặc Ngân.
“Quy củ là do người định ra, vì sao không thể thay đổi? Năm đó lão tổ tông định ra quy củ này là để bảo vệ chúng ta, nhưng việc việc phát triển đến ngày hôm nay đã sớm làm biến chất ý tứ này, ngược lại trở thành gánh nặng trầm trọng cho bọn ta. Bọn ta là nữ nhân cần được bảo vệ chứ không phải định tộc thần châm cường đại đến mức có thể chèo chống cả gia tộc, gánh vác trách nhiệm bị diệt của toàn gia tộc. Ca ca, trách nhiệm như vây, bờ vai của bọn ta rất nhỏ, căn bản không gánh nổi! Nhiều năm như vậy rồi, hết đời này tới đời khác giày vò, có đời nào là hạnh phúc chứ?”
Lời của Công Tử Diễn khiến Mặc Ngân rơi vào trầm mặc thật lâu, ngay cả Mặc Hàn Y bên cạnh cũng mặt mày nghiêm túc.
Từ ngày nàng và Mặc Hương Quân sinh ra thì bọn họ đã biết tương lai mình phải gánh vác trách nhiệm gì. Có lẽ là vì từ nhỏ tư tưởng được truyền thụ, bọn họ đã sớm học cách làm tê liệt ý thức. Nhưng hôm nay nghe Công Tử Diễn chất vấn, nàng mới cảm thấy mấy năm nay mình sống kỳ thật cũng không vui.
Ai cũng nói Mặc Hương Quân phản bội Mặc gia, nhưng nếu không có những quy củ kia của Mặc gia thì sao nàng ta lại có gút mắc với Long Khôn chứ?
Bọn họ thân là song sinh nữ thế hệ này của Mặc gia, một người nhất định phải gả vào Long gia, trở thành nữ nhân tôn quý nhất trong hoàng thất Long đế quốc, một người phải bảo vệ cấm địa Mặc gia cả đời, cho đến khi chết già mới có thể rời khỏi cấm địa. Chẳng lẽ đó chính là đãi ngộ tốt của Mặc gi với nữ nhi gia sao?
Không, nàng tin lão tổ tông không có ý như vậy, nhưng sự việc phát triển đến hôm nay, cho dù bọn họ không muốn thừa nhận nhưng qua nhiều năm như thế, song sinh nữ nghe cao cao tại thượng, có quyền lực tuyệt đối ở Mặc gia, nhưng ai có thể hiểu được giày vò tỏng trái tim bọn họ chứ?
Trước kia định ra quy củ là để bảo vệ nữ nhân Mặc gia bọn họ, nhưng càng về sau, theo trách nhiệm trên vai thần nữ càng trọng đại, oán giận của nam nhân Mặc gia càng ngày càng nặng. Mặc gia nhìn như sóng yên biển lặng, trên thực tế việc xấu sau lưng tuyệt đối không ít hơn hoàng tộc. Nữ nhi Mặc gia trừ thần nữ ra có ai là không luân lạc tới vị trí lúng túng bị cha anh ghen ghét?
Rất hiển nhiên, quy củ của lão tổ tông tuyệt đối là nguyên nhân duy nhất đưa Mặc gia đi về hướng diệt vong trong tương lai.
Biến động mười sáu năm trước đã rõ, nếu không sao mặc gia lại sóng yên biển lặng nhiều năm như vậy, ngấm ngầm chịu đựng mà không bùng nổ?
Bây giờ lại là thời hạn mười sáu năm luân hồi, lần này không biết sẽ gây ra náo loạn thế nào.
Công Tử Diễn rất phiền não, sau khi nàng ấy nghe xong đầu đuôi ngọn ngành mọi việc thì trái tim từ đầu tới cuối không hề thả lỏng. Đương nhiên, lo lắng ở mặt này không phải tới từ bản thân. Bởi vì so với tương lai Linh Diên phải chịu, nàng ấy thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Diên Nhi gần như là phải cống hiến cả đời cho Mặc gia!
Người muội muội này của nàng ấy từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, vốn tưởng rằng khổ tận cam lai, ai ngờ lại phải đối mặt với tương lai phức tạp như vậy. Nàng ấy đau lòng cho nàng, vừa nghĩ tới sắc mặt vô cảm của nàng vừa rồi, trái tim Công Tử Diễn liền thắt chặt đau đớn.
Đó là muội muội của nàng ấy, muội muội duy nhất của nàng ấy, muội muội mà khó khăn lắm nàng ấy mới tìm về được, sao có thể mặc cho bọn họ giày xéo như vậy?
Vốn tưởng rằng song sinh nữ Mặc gia chỉ là truyền thuyết, không ngờ rằng sự việc lại phức tạp đến mức này. Không, sao nàng ấy có thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết chứ?
Tuyệt đối không được!