Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 459: Mới nghe lần đầu, cầu thu đồ đệ!



Từ khi Độc Quỷ vùng lên đã ít có ai dám không để ý tới tình cảm mà đánh vào mặt gã như vậy. Nha đầu xấu xí này không dạy gã thuật ẩn thân thì thôi, bây giờ còn chê bai một thân tuyệt học của gã. Lời như “Không đặt vào mắt” mà nàng cũng có thể nói ra miệng được.

Gương mặt già nua của Độc Quỷ xem như mất hết, lửa giận ngút trời lập tức thiêu đốt cả gương mặt.

“Nha đầu xấu xí, ngươi thật vô lễ, lão đầu ta để mắt tới ngươi mà ngươi dám ăn nói ngông cuồng như thế hả?”

Hồng Mị Nhi mang vẻ mặt chờ mong nhìn Độc Quỷ, nàng ta cảm thấy Linh Diên “mạnh miệng” như vậy thì cách cái chết không còn xa nữa.

Nàng ta lập tức phụ họa: “Đúng đấy, đừng được cho thể diện mà không cần. Một thân độc công của sư phụ ta, người khác có muốn cũng không muốn được, ngươi thì hay rồi, không chỉ không muốn còn phát ngôn bừa bãi. Tiện nhân, không muốn sống thì nói sớm một chút, bổn cung không ngại tiễn ngươi một đoạn đường, miễn cho ngươi làm bẩn tai sư phụ ta!”

Đôi mắt khéo léo trong trẻo và trơn bóng của Linh Diên nhìn nàng ta, mặt mỉm cười, trong mắt lại không tìm ra chút độ ấm nào. Hồng Mị Nhi bị nhìn tới tê cả da đầu, lồng ngực lạnh toát.

“Sư phụ của Phượng Nguyên ta không phải ai cũng làm được. Đầu tiên, người đó không thể có đồ đệ khác ngoài ta, mà ngươi, cái đầu tiên đã không đáp ứng được, làm sao khiến ta thừa nhận ngươi là sư phụ của mình?”

Khóe môi Linh Diên hơi cong, đôi mắt linh hoạt nheo lại, hàn quang u ám chợt hiện.

Dám mắng nàng là tiểu tiện nhân, mụ nội nó, để xem lão nương xử lý ngươi thế nào!

Quả nhiên, Hồng Mị Nhi nghe Linh Diên nói xong vô cùng sợ hãi, vẻ mặt Độc Quỷ lại động lòng.

“Ngươi chắc chắn chứ?”

Linh Diên ngạo kiều hất cằm, vẻ mặt khinh thường chỉ vào Hồng Mị Nhi.

“Nàng ta nói năng lỗ mãng, sỉ nhục ta, ngươi cho rằng ta sẽ nhìn nàng ta thuận mắt à? Thứ như vậy mà ngươi cũng thu, xem ra trình độ của ngươi cũng không có gì đặc biệt nhỉ? Hơn nữa, thi độc của ngươi cũng bị ta giải, muốn phá giải những loại độc khác chẳng phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao? Có bái ngươi làm thầy hay không, hình như cũng không có bao nhiêu ý nghĩa!

Không có gì để cung cấp cho ta học, dựa vào đâu ta phải bái ngươi làm thầy, dựa vào đâu để ngươi tự nhiên mang cái danh sư phụ?Không có lợi để chiếm, sao ta phải nhảy xuống cái hố này?”

Linh Diên nói có lý, Độc Quỷ vậy mà không phản bác được. Thế nhưng có một đồ đệ ưu tú như vậy ở đây mà không thu, chỉ sợ sẽ là tiếc nuối đời này của gã.

“Ta hỏi lại một lần nữa, có phải biến dị thú trong mật thất bị ngươi khống chế hay không?”

Đã nói đến đây rồi, nói dối nữa cũng không có nghĩa lý gì, vả lại dù sao hiện tại nàng có cái thuật ẩn thân kia che chở, thừa nhận thì có làm sao?

“Là ta, thì sao? Ngươi muốn giết ta hả?”

Nàng thừa nhận?

Nàng vậy mà thừa nhận?

Hồng Mị Nhi trừng đến muốn nứt mắt ra, ánh mắt nhìn Linh Diên như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng ta nhớ tới cảnh mình bị đùa bỡn chế giễu trong trong mật thất thì hận không thể lập tức chạy tới trước mặt Linh Diên xé xác nàng.

Ngược lại dường như Độc Quỷ không hề bất ngờ, thậm chí còn lộ biểu cảm nhẹ nhõm “Quả nhiên là ngươi”.

Tổng hợp lại những biểu hiện bên trên, hiển nhiên nha đầu xấu xí này có đầy đủ lý do để từ chối gã, nhưng Độc Quỷ không phải người dễ dàng từ bỏ như vậy.

Gã mặt mày chăm chú nhìn nàng, “Tuy rằng thi độc cùng hạch khống chế bị ngươi phá giải, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng những chuyện khác. Lão đầu ta đời này không có những cái khác nhưng các loại phương thuốc rất nhiều, còn có rất nhiều kế hoạch lớn chưa từng phơi bày ra ngoài ánh sáng, nếu ngươi đồng ý làm đồ đệ của ta, chắc chắn lão đầu ta có thể khiến ngươi vang danh thiên hạ, ghi tên vào sử sách!”

Không ngờ Linh Diên lại khinh thường phì cười một tiếng, “Con người của ta không có chí hướng cao như vậy, đâu cần những thứ không thiết thực vô nghĩa như vang danh thiên hạ chứ? Hơn nữa, ngươi xác định ta đi theo ngươi là ghi tên vào sử sách chứ không phải để lại tiếng xấu muôn đời hả?”

Độc Quỷ nghẹn họng, bị nàng chặn tới mức không nói nổi câu nào.

Được rồi, quả thực thanh danh của gã hơi tệ, nhưng nha đầu xấu xí nói ra như vậy có phải là quá không nể mặt gã rồi không?

Sự bất mãn của gã hiện lên trên mặt, cho dù Linh Diên nhìn thấy cũng xem như không thấy.



Giỡn à, ngươi đã xấu tới mức đó rồi, làm nhiều chuyện khiến người ta căm thù tận xương như vậy mà còn có mặt mũi nhắc tới cái gọi là vấn đề thể diện trước mặt ta hả?

Sau đó, mỗi lần Độc Quỷ ném ra một cành ô liu, Linh Diên đều có cách giẫm nó dưới đất tới nhão nhoẹt, giẫm tới cuối cùng cho dù tính tình Độc Quỷ có tốt cũng tức tới thở hổn hển.

Mặc kệ mềm cũng được, cứng cũng được, Linh Diên luôn giữ tư thái lợn chết không sợ bỏng, chỉ cần Độc Quỷ lộ ra chút ác ý, nàng liền rướn cổ.

“Muốn mạng thì có một mạng, muốn đầu thì có một đầu, ngươi muốn giết ta, ta tuyệt đối không sống quá ngày mai, nhưng ngươi kêu ta nhận ngươi làm sư phụ, nằm mơ đi!”

Độc Quỷ tức tới mức suýt thổ huyết ngất xỉu.

Nhưng đã tức đến mức này rồi, gã cũng không nỡ thật sự làm gì nàng. Không chỉ như thế, thậm chí gã còn lấy ra loại thuốc tốt mà bản thân đã trân quý báu lâu nay ném cho Linh Diên, kêu nàng dưỡng thương thật tốt.

Hồng Mị Nhi nhìn mà chỉ có thể ghen tị và tức giận, đặc biệt khiến nàng ta không cam lòng là Độc Quỷ vậy mà nhường thạch thất của gã cho nàng ở, còn mình thì tới sơn động bên cạnh. Thậm chí trước khi đi gã còn nói với Linh Diên, thuốc trong phòng của gã chỉ cần nàng cần có thể lấy dùng bất kỳ lúc nào.

“Sư phụ, sao ngài lại đối xử tốt với nàng ta như thế? Nàng ta là kẻ thù của chúng ta, là kẻ thù chém đứt cánh tay của ngài mà!”

Hồng Mị Nhi sốt ruột đến đỏ mắt, rời khỏi mật thất liền ấm ức nhìn Độc Quỷ, thậm chí không quên nhắc lại từng chuyện Linh Diên đã làm, thử chọc giận Độc Quỷ.

Đáng tiếc bây giờ Độc Quỷ bị mê hoặc tâm trí nhưng không phải lão già ngu ngốc, gã biết mình muốn gì hơn ai hết.

Không có lợi ích không dậy sớm, mọi chuyện gã làm bây giờ đều chỉ vì thuật ẩn thân khiến gã không thèm quan tâm tới cái gì khác.

Có câu gừng càng già càng cay, Độc Quỷ sống lâu như vậy, tất cả những gì gã có bây giờ đã khiến gã không còn hứng thú quá nhiều với “dục vọng và nhu cầu” nữa. Trong mắt gã, tất cả những thứ đó còn không khiến gã cảm thấy hứng thú bằng một cái “thuật ẩn thân”.

Bây giờ vừa nghe Hồng Mị Nhi nói vậy, trực giác của gã cho rằng đó là châm ngòi ly gián, mặc dù mọi chuyện nàng ta nói đều là sự thật, nhưng gã đã buộc bản thân quên đi, sao nàng ta có thể không biết điều mà nhắc tới trước mặt gã như vậy?

Nghĩ tới đây, Độc Quỷ liền bất mãn xoay người, trong đôi mắt tam giác tàn nhẫn tràn đầy thất vọng và ghét bỏ.

Cùng là nữ tử, ngoại hình cũng không kém nhau nhiều, sao thiên phú lại chênh lệch nhiều như vậy chứ?

Sớm biết từng tuổi này gã còn có thể gặp được một đồ đệ tốt như Linh Diên thì nói gì gã cũng sẽ không thu một thứ phế vật nhìn thì ngon mà không dùng được như Hồng Mị Nhi.

“Đừng quên ngươi đang làm gì, không nên quản thì đừng quản, nếu không đừng trách ta không để ý tình cảm thầy trò, đuổi ngươi ra khỏi cửa!”

Không phải là Độc Quỷ không nghĩ tới chuyện trục xuất Hồng Mị Nhi ra khỏi sư môn, dùng chuyện đó để lấy lòng Linh Diên, nhưng chung quy vì dính dáng quá nhiều nhân tố không ổn định nên đành từ bỏ ý nghĩ này.

Nếu không phải nha đầu kia biết quá nhiều, gã cần gì phải bị động như vậy. Nàng ta thì hay rồi, không biết cảm ơn gã thì thôi đi, vậy mà còn ở đây thêm mắm dặm muối, nàng ta có biết mình đang làm gì không?

Muốn xài hết tình cảm thầy trò không còn nhiều lắm của bọn họ hả?

Hồng Mị Nhi bị Độc Quỷ không nể mặt quở trách như vậy lập tức ấm ức khóc đỏ mắt: “Sư phụ… sao ngài có thể như vậy được? Ta mới là đồ đệ của ngài mà, nữ nhân đó, rõ ràng nàng ta cố ý, cố ý châm ngòi quan hệ của chúng ta, cố ý khiến ngài…”

“Đủ rồi, nàng muốn làm gì, mục đích ra sao, ngươi cho rằng lão tử mù hả?”

“Vậy sư phụ còn…”

“Ngu xuẩn, ngươi có biết thuật ẩn thân có ý nghĩa thế nào không?”

Hồng Mị Nhi nghẹn họng, thuật ẩn thân, thuật ẩn thân, lại là thuật ẩn thân, từ khi nữ nhân kia bại lộ, sư phụ liền ba câu không rời cái thuật ẩn thân này.

“Nhưng dựa vào quan hệ đối địch hiện tại của chúng ta, làm sao nàng ta có thể cam tâm tình nguyện nói thuật ẩn thân cho ngài biết?”

Độc Quỷ nghe xong cười u ám, “Thế nên, nhất định lão tử phải nghĩ cách nhét tên đồ đệ này vào túi!”

“Sư phụ, tộc trưởng có biết chuyện này không?”

Độc Quỷ híp mắt, trên dung nhan xấu xí tràn đầy lạnh lùng và sát cơ nồng nặc: “Sao nào? Ngươi đang ép ta hả?”



Hồng Mị Nhi giật nảy, cười ngượng ngập một tiếng, yếu ớt nói: “Chuyện này, sao, sao có thể chứ? Đồ nhi chỉ là muốn, chỉ là muốn đơn thuần nhắc nhở sư phụ mà thôi. Dù sao vì kế hoạch này tộc trưởng đã tính toán nhiều năm, mà nữ nhân này còn là kẻ thù đối đầu với chúng ta, tộc trưởng không đồng ý cũng là chuyện hợp tình hợp ý!”

Độc Quỷ cười khinh thường, “Nếu lão tử lấy được thuật ẩn thân, ngươi nói xem hắn sẽ phản đối hả?”

Hô hấp của Hồng Mị Nhi nghẽn lại, đương nhiên sẽ không phản đối, chẳng những sẽ không phản đối mà thậm chí còn có thể tôn tiện nhân Linh Diên kia làm khách quý.

Không, không được, đó không phải kết quả nàng ta muốn.

Trong lòng Hồng Mị Nhi oán hận, rõ ràng lúc lên đảo còn yếu đuối như vậy, bây giờ mới qua bao lâu, nàng vậy mà bay lên đến trình độ này?

Vừa rồi sư phụ nói rõ ràng thực lực của nàng đã đạt đến mặc giai cấp chín, thậm chí còn muốn cao hơn nàng ta ba cấp. Cùng là mặc giai, chênh lệch ba cấp, vậy có nghĩa là nghiền ép nàng ta, cuối cùng Phượng Nguyên này là biến thái gì vậy?

Lúc trong lòng Hồng Mị Nhi hận vô cùng, Linh Diên lại có tâm trạng cực tốt kéo cơ thể bị thương đi tới đi lui dạo toàn bộ dược phòng của Độc Quỷ, gặp loại mình thích thì không chút do dự ném vào không gian của mình, ném tới cuối cùng, khụ khụ, căn phòng lớn như thế ít nhất bị nàng dọn sạch hơn phân nửa.

Sau khi bỏ hết đồ vào trong túi, nàng vô cùng ghét bỏ liếc xung quanh mình, nghĩ tới chuyện đây là căn cứ bí mật của lão đầu xấu xí kia, nàng liền buồn nôn vô cùng, nhấc chân bước ra ngoài.

Gặp phải kẻ cản đường, nàng cũng không để ý, “Dẫn ta tới động số một.”

Người nọ vừa định từ chối, Linh Diên đã âm trầm uy hiếp: “Các ngươi thấy thái độ của lão đầu xấu xí Độc Quỷ kia đối với ta không? Ngươi có tin chỉ cần một câu của ta là có thể giết chết các ngươi không?”

Người biến dị rùng mình một cái, dưới sự cưỡng ép của nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn nàng tới động số một, lúc này Linh Diên mới hài lòng phất tay.

“Cút đi, gặp chủ tử của các ngươi đừng quên nói cho nàng ta biết, thức thời thì mau thả bọn ta ra, nếu không nhất định nàng ta sẽ phải hối hận!”

Vừa nhìn thấy Linh Diên, Lăng Tễ Phong lập tức như mèo con nhìn thấy cá, hưng phấn vui vẻ chạy tới.

“Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi đúng là giỏi thật, làm sao ngươi làm được? Mau, mau nói cho ta biết!”

Linh Diên không rảnh để ý tới hắn ta, trực tiếp lướt qua, đi tới trước mặt Vệ Giới, thấy hắn còn ở trong trạng thái che đậy thì không khỏi nhíu mày.

“Còn bao lâu nữa hắn mới có thể lên cấp?”

Lăng Tễ Phong nghiêm mặt, lắc đầu, “Chuyện này cũng khó nói, hắn đang thăng lên địa giai, địa giai đó, bây giờ chỉ mới qua năm ngày, thế nào cũng phải đợi thêm năm ngày nữa.”

Năm ngày?

Linh Diên vuốt cằm, âm thầm nghĩ xem có thể kéo dài đến ngày đó hay không, thậm chí cảm thấy nếu thật sự không được thì bỏ người vào trong không gian. Dù sao cũng tốt hơn ở đây bị hai người Độc Quỷ bụng dạ xấu xa kia làm cho tẩu hỏa nhập ma.

“Nha đầu, ngươi đừng cắt ngang hắn, tạm thời tiểu tử này cứ như vậy, không thay đổi được gì, chúng ta không giúp được gì cũng không thể cứ ngồi yên như vậy. Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi thật sự biết thuật ẩn thân hả. Vừa rồi có phải ngươi cứu ta hay không?”

Linh Diên nhìn hắn ta như nhìn một thằng ngốc, lộ vẻ mặt “Không phải ngươi đang nói nhảm à”.

Lăng Tễ Phong hít vào một hơi, chỉ vào Linh Diên, hưng phấn không thôi ma nói: “Vậy ngươi mau biểu diễn cho ta xem chút đi, mắt thấy mới là thật, ta chưa từng được thấy đâu. Mau, mau biểu diễn cho ta xem!”

Linh Diên bất mãn trừng hắn ta một cái, “Ngươi cho rằng ta là khỉ hả, ngươi muốn ta làm gì ta liền làm cái đó hay sao? Ngươi mơ đẹp lắm, còn biểu diễn nữa hả? Ta không đánh ngươi đã là không tệ rồi!”

“Đánh ta? Tại sao phải đánh ta?”

“Ngươi nói xem ta ẩn thân nhìn chằm chằm gáy của ngươi, ta nên đánh hay không đánh đây?”

Khóe miệng Lăng Tễ Phong giật giật, lập tức mặt buồn rười rượi nhìn nàng: “Đại muội tử à, trò đùa này không vui chút nào hết.”

Sau đó hắn ta lên tinh thần, nhìn Linh Diên từ trên xuống dưới, “Ta cứ cảm giác từ khi chúng ta gặp lại, ngươi đã trở nên khác với lúc trước. Ngươi xem, ta không nhìn ra thực lực hôm nay của ngươi rồi, còn xuất hiện cái thuật ẩn thân nghịch thiên nữa, khó lường thật! Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy, sao ta không tìm thấy ngươi? Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi đâu? Còn tên Ngọc Ngân kia nữa, hai người bọn họ chạy đi đâu rồi!”

Nói đến đây, không biết hắn ta nghĩ tới điều gì, quay phắt đầu lại nhìn xung quanh, lúc thấy Linh Diên không giải thích được, hắn ta nói những lời không làm cho người ta kinh ngạc tới chết thì không thôi: “Ngươi đừng nói với ta hai người bọn họ cũng biết thuật ẩn thân gì đó, bây giờ đang ẩn thân xung quanh chúng ta đấy!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv