Sau khi Độc Quỷ xác định người kia chính là người nghiên cứu thuốc giải thi độc thì vô cùng hứng thú.
“Nữ oa oa? Còn là nữ oa oa đến từ đại lục Tứ Phương?”
Hồng Mị Nhi cứng ngắc gật đầu, Độc Quỷ cười càng to hơn: “Ngươi đừng có nói với ta đó chính là kẻ đã phá hỏng kế hoạch của ta hết lần này đến lần khác, thậm chí còn là kẻ thù đã giết chết sư huynh ngươi – Linh Diên!”
Hồng Mị Nhi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Độc Quỷ lại nói như vậy, nàng ta lập tức theo bản năng lắc đầu: “Không thể nào.”
Dưới ánh mắt sắc lạnh Độc Quỷ đột nhiên bắn tới, nàng ta nuốt một ngụm nước miếng: “Nàng ta… mấy năm trước nàng ta đã chết rồi, hơn nữa còn chết vì thi độc, ngay cả thi thể cũng bị người ta cướp đi rồi.”
Nhưng điều khiến Hồng Mị Nhi kinh ngạc không thôi chính là Độc Quỷ nghe xong thì lại càng thêm chắc chắn: “Chết rồi? Ngươi tận mắt thấy chưa? Ngay cả thi thể cũng bị người khác cướp đi, hơn nữa còn không biết tung tích, ngươi chắc chắn là nàng đã chết thật không? Còn nữa, ngươi đã đánh giá thấp sự đáng sợ của thi độc rồi. Năm đó lòi ra một Phượng Nguyên, sau đó lại là Linh Diên, giờ lại là Phượng Nguyên, phát âm tên của hai người còn giống nhau như vậy, đều là nữ, tuổi tác cũng không kém nhau mấy, ngươi thật sự cho rằng hai người không phải là một sao?”
Nghe những lời phân tích nhẹ nhàng bâng quơ như vậy của Độc Quỷ, Hồng Mị Nhi cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Hơn nữa nàng ta còn không ngừng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại hai cái tên này, đồng tử rung động mãnh liệt.
“Đây, đây chẳng lẽ là sự thật sao? Phương Nguyên Linh Diên? Hai người là một người sao?”
Lão già Độc Quỷ vô cùng chắc chắn nói: “Nếu thi độc dễ nghiên cứu như vậy thì sao nhiều năm rồi không một luyện dược sư nào của năm nước có thể nghiên cứu ra thuốc giải chứ? Nhưng năm đó thiếu nữ kia mới lớn bao nhiêu? Vừa mới tiếp xúc với thi độc đã lập tức nghiên cứu ngay, sau đó lại xuất hiện một Linh Diên phá hủy kế hoạch Bất Dạ thành. Cả hai đều là nữ nhân, tuổi lại xấp xỉ nhau, sao ngươi lại chắc chắn hai người họ không phải một người?”
Hồng Mị Nhi nghẹn lời, cảm thấy cho dù trong lòng có bác bỏ thế nào nhưng cũng không thể thốt ra tiếng phản bác nào. Nàng ta không nghĩ đến, nàng ta chỉ nói qua lai lịch của mấy người kia một chút thì sư phụ đã đưa ra phán đoán kinh người như vậy rồi. Phải biết là khả năng này nàng ta thậm chí còn không hề nghĩ đến.
Linh Diên chính là Phượng Nguyên, Phượng Nguyên chính là Linh Diên?
Nhưng, vẫn không đúng!
Nàng ta đã nhìn thấy chân dung của hai người kia rồi, dung mạo hai người kia chẳng những khác biệt vô cùng lớn mà ngay cả dáng người cũng vậy, sao có thể là một người chứ?
“Nhưng sư phụ à, tuy tuổi tác hai người không chênh nhau lắm nhưng theo bức họa được vẽ ra thì hai người cực kỳ khác nhau. Còn Linh Diên kia nữa, nàng ta nổi tiếng là xấu xí, cả người đều đầy thịt béo, vừa đen vừa béo, không biết sao Vệ Giới lại coi trọng một vương phi như vậy nữa!”
Không biết có phải là do trời sinh đã xinh đẹp hay không mà khi nàng ta nhìn thấy những nữ nhân xấu xí là có cái nhìn thành kiến, hơn nữa với dung mạo kia của Linh Diên, nàng ta chỉ cần tưởng tượng thôi đã nhịn không được buồn nôn, mặt hàng như vậy sao xứng với Vệ Giới?
Hết lần này tới lần khác, sau khi nàng chết Vệ Giới còn một lòng một dạ tình nghĩa sâu nặng với nàng. Chuyện tình của phu thê Phượng vương thậm chí còn lưu truyền khắp đại lục Tứ Phương, dù đã có được tư liệu nhưng nàng ta không hề cảm thấy hai người kia ân ái bao nhiêu, mà nàng ta cũng không thể chịu được con người của Phượng vương.
Ngươi xem đi, bình thường chẳng là gì cả, người chết rồi mới biết quý trọng, không biết là thật hay giả, dù sao hắn đã đạt được hiệu quả mà hắn muốn rồi.
Nếu Vệ Giới biết mọi người nghĩ về mình như vậy thì không biết có hối hận năm đó không đối xử tốt với Linh Diên một chút, hoặc là thức tỉnh sớm một chút hay không.
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu.
“Xùy, chỉ là dáng người thôi đã lừa được ngươi sao? Ngươi đi theo lão tử học nhiều năm như vậy chẳng lẽ không biết trên thế giới to lớn này không gì là không tồn tại hả? Huống chi còn là một người có thể giải được thi độc. Nha đầu này, ngay từ đầu ngươi không nên xem thường nàng ta, tại sao sư huynh ngươi coi trọng nàng ta như vậy, ngươi không nghĩ tới sao? Chỉ bằng một thân bản lĩnh của nàng ta thì mười ngươi cũng kém một nàng ta.”
Lời nói của Độc Quỷ khiến Hồng Mị Nhi bị đả kích lớn: “Sư phụ chắc chắn như vậy sao? Nhưng, nhưng thực lực của nàng thật sự quá yếu, căn bản… căn bản không thể khiến ta chú ý đến được!” Yếu như vậy, căn bản không đủ để nàng ta động đầu ngón tay.
Một kẻ ngay cả người biến dị cũng không giải quyết được thì sao xứng trở thành đối thủ của nàng ta?
“Vậy nên ngươi mới ngã đau như vậy.”
Một người có sự nhạy cảm với môi trường xung quanh yếu như thế sao có thể là đối thủ của đối phương chứ?
Hồng Mị Nhi hơi lúng túng, nhưng lời của Độc Quỷ lại khiến lòng nàng ta dậy sóng: “Ý của sư phụ là người kia đang giấu tài sao?”
Độc Quỷ nhìn xung quanh, trên gương mặt mập mạp xấu xí đầy khủng bố và khát máu: “Có đúng là giấu tài không thì không bao lâu sau ngươi sẽ biết thôi, bọn họ cũng không thể ở trong này cả đời được.”
Nói rồi gã xoay người muốn đi, Hồng Mị Nhi nhìn đám thú biến dị bọn họ vất vả nuôi dưỡng, đau lòng vô cùng hỏi: “Vậy giờ phải làm sao đây? Hiện giờ chúng ta còn có thể dùng đám thú biến dị kia được không?”
Độc Quỷ dừng chân một chút, khinh thường xoay người: “Nghĩ là chỉ có như vậy thì có thể khống chế chúng nó ư? Ngươi ngây thơ quá rồi!”
Độc Quỷ đi rồi, Hồng Mị Nhi cắn chặt môi dưới oán hận đảo mắt nhìn quanh, bấy giờ mới không cam lòng rời đi.
Trong không gian, Linh Diên lập tức lệnh cho Tiểu Băng Dực điều khiến không gian theo sát Hồng Mị Nhi ra khỏi mười tám tầng địa ngục.
Ra khỏi mật thất, cấm chế mạnh mẽ biến mất, để dò la được nhiều tin tức có giá trị hơn, Linh Diên quyết định vẫn đi theo Hồng Mị Nhi.
Ở bên trong nàng không nghe được gì, ra trên này rồi hẳn là có thể nghe được tin tức gì có giá trị nhỉ?
Nhưng nàng không thể ngờ được là hai kẻ xấu xí kia lại đưa nàng đến trước mặt Vệ Giới.
Trận pháp bị Hồng Mị Nhi bày ra trước sơn động số một bị một chưởng của Độc Quỷ gạt đi.
Không ngờ một chưởng đã phá vỡ trận pháp, Lặng Tễ Phong còn đang ngồi trên tảng đá ăn đến vui quên lối về bị một chưởng hất ngã trên mặt đất.
Lăng Tễ Phong đang ăn gà nướng, lực lượng này quá mạnh mẽ, cũng quá bất ngờ, hắn ta nhất thời bất cẩn bị hóc xương gà, cả khuôn mặt đều đỏ lên, cổ họng tắc nghẽn khó chịu đến mức liều mạng kêu a a.
Hơn nữa khi nhìn thấy người đến là ai thì hắn ta sợ tới mức không thể quan tâm đến cổ họng của mình mà nhanh như chớp chạy tới trước mặt Vệ Giới che chở hắn như con gà mái già.
Vệ Giới đang trong thời kỳ mấu chốt đột phá, mặc dù hắn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm quanh mình thì hắn cũng không cho phép mình thất bại trong gang tấc vào thời khắc mấu chốt này, nếu không thì chẳng những có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma mà kinh mạch còn có thể bị đứt đoạn.
Tuy Độc Quỷ thấp bé như người lùn nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, tuy không thể dùng ánh mắt bễ nghễ thiên hạ để hình dung gã nhưng cũng có thể tả là âm u lạnh lùng khiến người ta nghĩ đến mà sợ.
Lăng Tễ Phong gần như chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Độc Quỷ. Hắn ta há to miệng, còn chưa phát ra tiếng nào đã bắt đầu ho khan dữ dội, tiếng ho khụ khụ đáng thương vô cùng, cái miếng xương gà nhỏ xíu bằng ngón út đáng giận kia cứ mắc kẹt trong cổ họng hắn ta, lên cũng không được, xuống cũng không xong. Nó hành hạ hắn ta muốn chết, cố tình vào thời điểm mấu chốt này còn có một tên biến thái xấu xí như vậy xuất hiện nữa.
Vẻ mặt Lăng Tễ Phong như đưa đám, lần đầu tiên cảm giác cái chết gần hắn ta đến thế.
Hắn ta gạt bỏ sự hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thoáng qua sư đệ mình, nhìn thấy trên trán hắn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, cả những dòng khí khác màu không ngừng tỏa ra quanh cơ thể hắn, hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng ngày càng nặng nề.
Trái lại là Độc Quỷ khi nhìn thấy Lăng Tễ Phong thì hơi nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Gã không biết Lăng Tễ Phong nhưng gã biết Vệ Giới, Vệ Giới chính là kẻ đã giết chết đồ đệ gã, bất luận thế nào gã cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Lăng Tễ Phong? Hóa ra ngươi chạy tới đây sao?” Đúng lúc này Hồng Mị Nhi chậm hơn một bước đi đến, nhìn thấy Lăng Tễ Phong, nàng ta cũng hoảng sợ, bật hỏi theo bản năng.
Lăng Tễ Phong tội nghiệp há to miệng, duỗi đầu ngón tay vào trong cổ họng vừa móc vừa chảy nước mắt. Trời ạ, đúng là chịu tội mà, khoảnh khắc vừa chạm vào cuống họng thì hắn ta bắt đầu nôn không ngừng.
Cũng may, trước mắt hai người này không có ý định ra tay với hắn ta nên mới để cho Lăng Tễ Phong có thời gian đối phó cái xương gà đáng giận kia.
Hắn ta dồn hết sức lực toàn thân vào cổ họng, từng chút từng chút đẩy lực lên trên, mãi đến khi ép một lực thật lớn, miếng xương gà gần như có thể hại chết hắn ta kia mới bị nôn ra.
Sau khi nôn ra, Lăng Tể Phong liều mạng uống mấy chén nước lớn rồi thở dốc từng ngụm từng ngụm, cả gương mặt xanh hồng liên tục thay đổi, rất đáng sợ.
Đặc biệt là người đứng đối diện kia khiến hắn ta cảm nhận được sự sợ hãi theo bản năng: “Ngươi… sư phụ của ngươi, vẫn… vẫn còn sống?”
Những lời này đương nhiên là nói với Hồng Mị Nhi, mà Linh Diên trong không gian nghe vậy cũng khiếp sợ không thôi.
Trời ạ, cái người vừa lùn vừa già vừa xấu này lại là… lại là sư phụ của Hồng Tà và Hồng Mị Nhi, lão già Độc Quỷ sao?
Trông vẻ ngoài buồn nôn của gã, lại nghĩ đến bộ dạng ghê tởm của Hồng Tà khi xuất hiện ở nước Tư U năm đó, Linh Diên thật sự không nhịn được chửi rủa.
Không hổ là thầy trò, đúng là vô cùng bệnh hoạn, người bình thường không làm mà nhất định phải giày vò bản thân đến mức biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Mấy người các ngươi không muốn sống thì thôi đi, còn liên lụy những người vô tội bọn họ nữa, đúng là đáng ghét đáng ghê tởm mà.
Sau ghê tởm thì đột nhiên lo lắng và sợ hãi ập đến, hắn ta không thể tưởng tượng được, năm đó hoàng thất tập kết nhiều người bao vây tấn công gã như vậy mà gã vẫn có thể chạy thoát sao?