Là ai?
Ánh mắt Linh Diên chợt sắc bén hơn, khóe môi lộ ra một nụ cười châm chọc.
“Còn có thể là ai? Còn không phải là người phụ thân thối nát độc địa kia của ta – Ly Hồng Đào sao?”
Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngước mắt nhìn: “Ông ta không ở nước Mị mà chạy tới đây làm gì?”
Đúng là tai họa thì lưu ngàn năm mà.
Trong thời đại mà một cứ mười người chết thì mới có một người sống này mà ông ta vẫn còn sống, đúng là không thể tin được. Hơn nữa ông ta còn dám ra ngoài trong thời điểm tang thi hoành hành thế này, lại vẫn còn sống được, không thể không than mạng lớn mà.
“Sao muội lại đụng phải ông ta?” Lời của nữ tử áo trắng khiến Linh Diên bất giác nhớ lại…
Phải kể đến sau khi Linh Diên rời khỏi nước Tư U, thấy sắc trời vẫn còn sớm, vốn nàng định đi đến bốn nước xem, không ngờ mới đến ngoại thành nước Mị đã nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết.
“Mau, mau đi xem thử là ai ở đâu!”
Linh Diên vỗ vỗ đầu Bạch Tra, chuyển hướng bay qua, rất nhanh đã tìm thấy nơi phát ra âm thanh.
Trong rừng cây rậm rạp, một đàn tang thi đang bao vây điên cuồng cắn xé một đám người, trong đó còn lẫn cả tiếng kêu thống khổ và tuyệt vọng của người bị cắn.
Linh Diên đáp xuống đất, vừa đến gần thì đã lập tức bị cảnh tượng trước mặt chấn động đến nhíu mày.
Mười mấy thị vệ, nha hoàn, ma ma, gã sai vặt đều đang liều mạng ngăn cản đàn tang thi, người được bảo vệ ở giữa chính là chủ tử của bọn họ, nhưng nàng không ngờ người chủ tử đó lại là người mà nàng quen biết đã lâu.
Ly Hồng Đào, sao lại là Ly Hồng Đào?
Khi Linh Diên còn đang do dự có nên cứu người cha cặn bã này không thì Ly Hồng Đào đã liếc thấy nàng.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là khiếp sợ vì thân thủ của nàng (gần Linh Diên cũng có tang thi, nhưng tất cả đều bị nàng giết sạch trong một kiếm), còn cả dung mạo cũng của nàng nữa.
Dù bây giờ nàng đang đeo một chiếc khăn che mặt màu đen mỏng như cánh ve, nhưng đôi mắt xinh đẹp và dáng người mảnh mai nhỏ nhắn của nàng cũng khiến ông ta không khó gì đoán được gương mặt dưới lớp khăn che mặt kia tuyệt sắc thế nào.
“Cô nương, chỉ cần ngươi cứu một nhà bổn hầu, bổn hầu nhất định sẽ hậu tạ một số tiền lớn.”
Ly Hồng Đào nhìn thấy tang thi vây quanh mình ngày càng nhiều, người bên cạnh ông ta lại từng người từng người ngã xuống, hoặc là bị ăn sạch hoặc là bị biến đổi, với tốc độ này thì e rằng chỉ không đến một canh giờ sau cả nhà ông ta đều phải chết ở đây.
Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Linh Diên rõ ràng đã có ý định khoanh tay đứng nhìn.
Linh Diên cười nhạo một tiếng, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhướng lên: “Hậu tạ số tiền lớn? Hầu gia nghĩ hiện giờ mạng quan trọng hay là tiền quan trọng? Ông nghĩ là lúc này rồi còn ai hiếm lạ gì chút vàng này chứ? Xin lỗi, bổn cô nương còn có việc, chỉ sợ không có thời gian giúp ông.”
“Đừng, cô nương đừng đi, xin ngươi đừng đi mà, hãy cứu lấy một nhà già trẻ này đi! Ngươi nhìn đi, con của ta nhỏ như vậy, nó chỉ mới ba tuổi thôi, cuộc sống của nó còn dài lắm, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để nó chết sao?”
Con?
Linh Diên liếc mắt nghi hoặc nhìn về phía lồng ngực nữ nhân được Ly Hồng Đào bảo vệ chặt chẽ, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã không khỏi sửng sốt.
Trời ạ, nữ nhân kia thật sự sinh một đứa con trai cho Ly Hồng Đào rồi hả?
Chỉ là gương mặt nữ nhân này căn bản không phải đại phu nhân, hơn nữa hình như trẻ đẹp hơn nhiều thì phải?
Linh Diên nhìn kỹ lại lần nữa thì thấy bên cạnh nữ nhân trẻ tuổi kia còn có người, hình như là một nữ nhân vẻ mặt tiều tụy, mà gương mặt nữ nhân rõ ràng này quen thuộc hơn nhiều. Từng là vương phi nương nương của Khang thân vương phủ giờ lại lưu lạc đến mức này, trong lòng Linh Diên không khỏi vui sướng sảng khoái một phen.
Ly Hồng Đào có chín nữ nhi, nhưng giờ xuất hiện ở đây lại chỉ có hai nữ nhi nhỏ tuổi nhất và một nhi tử ba tuổi.
Ông ta có nhiều nữ nhân như vậy mà cũng chỉ dẫn theo một người lớn tuổi và nhỏ tuổi nhất.
Có thể thấy Ly gia hiện giờ cũng tan bốn phần năm rồi nhỉ?
Vốn Linh Diên không muốn ra mặt, nhưng nghĩ đến mối liên quan của mình với Ly gia, nàng đột nhiên dừng chân.
Giờ tuy nàng đã đến Long đế quốc, tìm được ca ca ruột, tỷ tỷ ruột của mình rồi, nhìn thì có vẻ đã rõ ràng thân thế rồi, nhưng lại không biết rằng ngoại trừ những điều đó thì những thứ khác đều trống rỗng.
Lúc trước sao nàng lại bị bỏ ở Ly gia, đến giờ nàng vẫn không hiểu, mỗi lần đề cập đến thân thế của nàng ca ca đều rất dè dặt. Lúc nào ca ca cũng nói với nàng đến lúc đó muội sẽ biết. Nhưng đợi đến ngày đó rốt cuộc phải đợi bao lâu?
Nàng không muốn cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ có thể tìm hiểu từ Ly Hồng Đào.
Nghĩ đến đây, dường như đã tìm được lý do thuyết phục bản thân đi cứu người, Linh Diên tùy tay thả ra mấy con linh thú.
“Ngoan, đừng ngủ vội, thu dọn đám lộn xộn này rồi nói sau.”
Tất nhiên là đám Hắc Thuần không phản đối, cả đám xoa tay vọt vào đàn tang thi, gần như chỉ cần một vuốt là đầu, rồi chân của tang thi đã bị nghiền nát và chặt đứt. Thủ đoạn tàn nhẫn sắc bén kia khiến người khác nhìn mà nghẹn họng trân trối, nhưng đồng thời lại vui mừng hơn.
Thật tốt quá, mạng của bọn họ không chừng có thể cứu được rồi.
Mặt Linh Diên không chút thay đổi thong dong đến trước mặt Ly Hồng Đào đang kích động, trước khi ông ta quỳ xuống thì nàng đã mím môi định nói, đang muốn mở miệng lại đột nhiên nhớ đến những gì ông ta đã làm trước kia, nàng dứt khoát im lặng, nhận một lạy này của bọn họ cũng đúng lắm.
Mãi đến khi Ly Hồng Đào đứng lên, vừa muốn nói mấy lời cảm động rơi nước mắt thì Linh Diên lại tháo khăn che mặt của mình xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc khiến người kinh ngạc đến ngất trời.
Khoảnh khắc khi tấm khăn che mặt của nàng bị tháo xuống, xung quanh ngoại trừ tiếng hít khí liên tục thì còn cả tiếng nuốt nước miếng nữa.
“Trời ạ, đẹp quá, đúng là cô nương đẹp tuyệt trần mà, thật không ngờ trong thời đại tang thi này còn có thể tìm được một đại mỹ nhân đẹp khuynh thành khuynh quốc như vậy.”
“Cô nương này không những xinh đẹp mà tấm lòng cũng thiện lương nhân hậu nữa, cả võ công cũng thuộc hạng nhất nữa, thật không ngờ, đúng là không ngờ mà!”
“Đâu chỉ võ công tuyệt hảo, người ta còn có thân thủ hơn người nữa, ngươi đã từng gặp cao thủ như vậy ở đại lục Tứ Phương chưa? Vừa vung tay là đã gọi ra năm con linh sủng đó! Ngươi xem thực lực của linh sủng nhà người ta kìa, quả là có thể nghiền nát hết thảy mà!”
“Cô nương này rốt cuộc là ai? Dung mạo của cô nương ấy hoàn hảo quá, cứ như tiên nữ vậy.”
…
Dưới những tiếng ca ngợi, Linh Diên vẫn căng chặt gương mặt xinh đẹp.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Ly Hồng Đào, nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Ly Hồng Đào? Mới đó mà ông đã quên ta rồi sao?”
Ly Hồng Đào ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp độc nhất vô nhị kia của Linh Diên đập vào mắt ông ta, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nhìn ở khoảng cách gần như vậy lại khiến ông ta nín thở theo bản năng: “Cô, cô nương có nhận lầm, lầm người không? Bổn, bổn hầu không biết ngươi!”
“Hửm, nhận lầm người? Chẳng lẽ ông không phải Ly Hồng Đào? Bà ta không phải phu nhân của ông sao?”
Dứt lời, ánh mắt Linh Diên dừng trên người vị Khang thân vương phi vì kinh hãi quá độ mà mặt trắng bệch.
Cuối cùng Ly Hồng Đào cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Cô… cô nương biết bọn ta?”
“Đâu chỉ mỗi biết chứ, bổn cô nương còn có thù không đội trời chung với các người nữa kìa. Ly Hồng Đào, ông nói xem sao mạng của ông lại lớn đến thế chứ? Tang thi nhiều thế này mà ông vẫn còn có thể sống sót được, đúng là kỳ tích mà, đúng không?”
Câu “thù không đội trời chung” vừa nói ra, sắc mặt Ly Hồng Đào lập tức thay đổi, ông ta khiếp sợ nhìn nàng, run rẩy hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?”
“Thế nào? Ta chỉ gầy một chút, đẹp hơn chút mà ông đã không nhận ra ta rồi sao?”
Khi Linh Diên tiện tay thả ngọc bội vào tay Ly Hồng Đào, cả người ông ta lập tức run lên, đôi mắt không ngừng trợn trừng: “Ngươi… ngươi… ngươi lại là Ly, Ly Diên? Diên Nhi?”
Lời của Lý Hồng Đào, không chỉ ông ta không tin mà cả đám nha hoàn người hầu quanh đó nghe vậy cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn.
Vị cô nương xinh đẹp này đang nói đùa với bọn họ hả?
Thất tiểu thư, thất tiểu thư không phải đã chết ở nước Tư U ba năm trước rồi sao?
Thất tiểu thư vừa béo vừa đen lại vừa xấu, sao có thể liên tưởng đến cô nương vừa thon gầy vừa trắng trẻo, dung mạo sắc nước hương trời trước mặt chứ?
Mà Khang vương phu trước kia nghe thấy cái lên Ly Diên, cũng đứng bật dậy khỏi mặt đất.
“Con tiện nhân Ly Diên kia đâu? Con tiện nhân Ly Diên kia đâu rồi? Mau cút ra đây cho bổn vương phi, bổn vương phi phải bắt nó đền mạng cho Thiên Tuyết. Đồ tiện nhân vừa xấu xí vừa ti tiện kia, bổn vương phi phải băm nó ra thành trăm mảnh!”
Năm năm trước thần trí Khang vương phi đã mơ hồ rồi, không ngờ mấy năm rồi mà bà ta vẫn vậy.
Hơn nữa vừa nghe thấy tên của nàng thì lại đột nhiên điên cuồng bật dậy, ha ha: “Ta đứng ngay trước mặt bà đây, bà đến đây mà tìm ta này, vừa hay, bổn cô nương cũng muốn tìm bà tính sổ. Liễu thị, những gì ngày trước bà trút lên người mẹ ruột Ly Diên ta, hôm nay chúng ta tính cả vốn lẫn lời, thế nào?”
Liễu thị vừa nghe thấy giọng của Linh Diên, bà ta mở to đôi mắt đã đục ngầu không thể tả nổi của mình, lảo đảo đẩy đám người ra.
“Ly Diên, Ly Diên ngươi cái con tiện nhân này, ngươi hại cả đời Tuyết Nhi của ta, hôm nay lão nương phải liều mạng với ngươi! Ly Diên, ngươi kẻ quái dị này, còn không mau chết đi?”
…
Liễu thị đã điên rồi, hình ảnh của Ly Diên ngày xưa đã khắc sâu vào lòng bà ta.
Giờ khắc này, bà ta cứ như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi. Mà Linh Diên lại đứng từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ xấu xí của bà ta, vẻ mặt trào phúng.