Linh Diên đang định theo Dung vương phi trở lại chỗ ngồi của mình, bất chợt nghe thấy giọng nói của tiểu thái giám, không khỏi hơi sững sờ.
“Hạ Vân Hà này tới đúng lúc thật!”
Đã là hoàng thượng ban hôn, cho dù chỉ là trắc phi nhưng thái hậu không thể làm nàng ta mất mặt, lập tức gật đầu nói với thái giám kia: “Mau cho mời.”
Trong lúc nhất thời Linh Diên cũng không tiện ngồi xuống nữa, liền đứng bên cạnh Dung vương phi, nhìn về phía cửa.
Lúc này chẳng những là nàng, ngay cả ánh mắt của đám người còn lại cũng bất giác tập trung về phía vị kiều khách trong truyền thuyết này.
Mấy năm qua ai không biết Phượng vương phủ giấu một vị kiều khách đẹp như tiên?
Chỉ là nhiều năm qua Phượng vương phủ luôn đóng cửa từ chối tiếp khách, vì vậy không có ai từng gặp vị mỹ kiều nương này. Bây giờ nàng ta có thể được hoàng thượng tự mình tứ hôn, còn thành công thượng vị sau khi chính thất vào Phượng vương phủ mấy tháng, đây là tình huống rất ít xuất hiện trong ở các phủ. Hiển nhiên mọi người liền ôm lòng hiếu kỳ nhất định về nàng ta. Đương nhiên cũng có người phân tâm nhìn biểu cảm của Linh Diên.
Tuy rằng tiểu vương phi này còn nhỏ, hiện tại có lẽ chưa có tình cảm sâu đậm, nhưng chung quy vẫn là chính thất, sao lại thích nữ nhân bị hoàng thượng cố ý nhét cho bọn họ được?
Đặc biệt hôn sự này còn bị hoàng thượng, người được gọi là miệng vàng lời ngọc không để ý thể diện lật lọng, đủ để thấy hoàng thượng không phải không thích Linh Diên, mà là vô cùng không thích. Dưới tình huống như vậy, thận phận của nàng liền lúng túng.
Không thể nào tưởng tượng được nếu Phượng vương điện hạ cũng chán ghét nàng, vậy tương lai của vị tiểu vương phi này sẽ tăm tối thế nào!
Lúc mọi người ở đây suy nghĩ vẩn vơ, cửa ra vào bất chợt xuất hiện một thiếu nữ với dáng người linh lung hấp dẫn, dung mạo xuất chúng, mặc cung trang màu hồng nhạt.
Trong chớp mắt nhìn thấy gương mặt của nữ tử kia, mọi người bất giác ngây ngẩn cả người. Ngay cả hàng mày rũ xuống của Linh Diên cũng nhướng lên. Nàng híp mắt nhìn mỹ nhân áo hồng thướt tha đi tới, lần đầu tiên trong lòng nảy sinh cảm giác đố kỵ.
Đây là lần đầu tiên từng ấy năm đến nay nàng cảm thấy tự ti và mặc cảm về dung mạo của bản thân.
Cùng là phi, một người là chính, một người là trắc, nhưng khi trắc phi bất kể dung mạo hay cử chỉ đều ở trên chính thất, mặc dù có bình tĩnh hơn nữa, trong lòng vẫn sẽ khó chịu đúng không?
Cũng may Linh Diên trời sinh mặt đen, không ai có thể thấy được điều gì từ trên mặt nàng, điều này cũng khiến nàng có thời gian trút bỏ những cảm xúc vụn vặt.
Vào lúc then chốt, Dung vương phi vậy mà lặng yên vươn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Hài tử, tin tưởng vào bản thân, ngươi mới là tốt nhất.”
Linh Diên nghiêng đầu sang chỗ khác, bị câu nói của bà làm cảm động đến muốn rơi lệ. Mắt nàng đỏ lên, khẽ gửi lời cảm ơn tới Dung vương phi: “Đa tạ đại hoàng tẩu, người yên tâm, ta có thể chịu được.”
Ánh mắt lại tập trung vào, cả Linh Diên cũng không thể không thừa nhận, quả nhiên là người đẹp vì lụa. Vốn dĩ nữ nhân này đã đẹp lắm rồi, nhưng sau khi mặc hoa phục vào lập tức khiến khí chất của nàng ta tăng lên mấy cấp bậc. Cho dù nàng ta chọn cung trang đơn giản nhất, trang điểm nhạt, cả đồ trang sức cũng ít, cố tình lại mặc ra cảm giác trang nhã thong dong, bộ dạng yếu đuối ngày xưa đã bị xóa xạch.
Đẹp!
Có lẽ đây là suy nghĩ duy nhất của Linh Diên, cũng là cảm xúc duy nhất mà nàng có thể thể hiện vào lúc này.
“Thiếp thân Hạ thị bái kiến thái hậu nương nương, nương nương các cung, các nương nương vạn phúc kim an.”
Có Lý ma ma, cho dù la Hạ thị cũng có thể hoàn hảo thực hiện lễ nghi cung đình tốt nhất.
“Ừm, không tệ, hảo hài tử, mau đứng lên.”
Mọi người chuẩn bị lễ gặp mặt cho Linh Diên cũng không có nghĩa là sẽ chuẩn bị cho một tiểu thiếp, huống hồ gì là giới thiệu, tuyệt đối là không thể nào.
“Bái kiến tỷ tỷ.” Lúc ánh mắt của vị Hạ Vân Hà này tập trung trên người Linh Diên, nàng ta vội vàng cúi đầu khụy người hành lễ với nàng.
Khóe môi Linh Diên giật giật, tuy rằng biết lúc này ắt không thể thiếu lễ nghi và xưng hô, nhưng không biết tại sao khi nhìn một nữ nhân còn lớn hơn mình gọi mình là tỷ tỷ, rất lúng túng có được không?
“Đứng lên đi!” Lúng túng thì lúng túng, Linh Diên vẫn chưa quên thân phận của mình.
“Ồ? Phượng vương phi, sao tỷ muội hai người lại không tiến cung cùng nhau, còn một trước một sau nữa, thời gian chênh lệch cũng không ít chút nào!”
Lúc tình cảnh đang lúng túng, đột nhiên Cừu Trinh cười sâu xa nhìn Linh Diên.
Linh Diên đang định mở miệng, Hạ Vân Hà vậy mà vô cùng lo sợ quỳ xuống với Cừu Trinh: “Khởi bẩm Trân phi nương nương, chuyện này không liên quan tới tỷ tỷ, thật sự là thiếp thân quá chậm chạp, sợ trì hoãn hành trình của vương gia và vương phi nến mới ra ngoài trễ một bước.”
Lời này nói thực là khéo!
Linh Diên vô thức nhớ tới trong một tiểu phẩm, nữ diễn viên thô lỗ khen Hách Kiến một câu: “Hay!”
Mẹ nó, hiện tại tỷ đang có tâm trạng như vậy.
Nữ nhân này không hổ là đóa sen trắng mà nàng nhìn trúng, lời nói quả nhiên khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Cái gì gọi là sợ trì hoãn hành trình của bọn họ? Còn nói là mình chậm chạp?
Như vậy không phải nói với người khác chính chủ là nàng không dung được trắc chủ là nàng ta, cố ý vứt nàng ta lại phía sau ư?
Quả nhiên, Cừu Trinh đã che môi cười: “Coi Hạ trắc phi nói này, đây là ý của hoàng thượng, hẳn là Phượng vương phủ các ngươi đã biết từ lâu mới đúng, sao chỉ có mình ngươi động tác chậm chạp? Chẳng lẽ ngươi lười biếng dậy trễ? Hay là không có ai báo cho ngươi thời gian tiến cung?”
Hạ trắc phi không ngờ rằng Cừu Trinh còn có ý hỏi tới, lập tức há to miệng, cuối cùng lại cố nén xúc động, cúi thấp đầu.
Bộ dạng ấm ức kia đúng là khiến người ta thấy mà yêu!
Các quý nhân đang ngồi đây lập tức châu đầu ghét ai.
“Không nhìn ra đó, nha đầu kia không lớn lắm nhưng tâm nhãn lại không nhỏ, còn biết xúi giục Phượng vương xa lánh vị Hạ trắc phi này.”
“Không có tâm nhãn sao được? Ngươi không nhìn thử bộ dạng nàng ta thế nào, trong nhà có một vị trắc phi như hoa như ngọc như vậy, là ngươi thì ngươi có yên tâm được không? Ta thấy vị tiểu Phượng vương phi này cũng có chút thủ đoạn, nên trị bọn hồ ly tinh này như vậy.”
“Nhưng đây là thánh chỉ tứ hôn, cũng là hoàng thượng đặc biệt dặn dò phải cho Hạ trắc phi tiến cung. Tiểu Phượng vương phi này cũng quá hẹp hòi rồi, nàng không đặt hoàng thượng vào mắt hả?”
“Xùy, coi ngươi nói kìa, không phải người ta đã tiến cung rồi sao? Sao còn kéo tới hoàng quyền nữa? Mau ngậm miệng lại, đây không phải lời chúng ta có thể nói.”
…
Lúc những lời này truyền nguyên xi vào tai Linh Diên, đầu tiên nàng nhìn xoáy vào người nào đó, chợt hơi hiểu vì sao Vệ Giới không muốn đưa nàng ta theo rồi, đây rõ ràng là phiền phức mà!
Linh Diên lập tức cười tự giễu, thảo nào người nào đó cảnh cáo nàng đừng hối hận, bây giờ nàng hối hận còn kịp không?
Không kịp, hơn nữa theo nàng thấy, rõ ràng đây là tiết tấu mới bắt đầu thôi!
Như Yến nhìn đến đây vội vàng đổi chén trà nóng cho thái hậu: “Thái hậu nương nương, không phải người có lễ vật muốn tặng Phượng vương phi sao?”
“Ôi, xem trí nhớ của ai gia này, bị chuyện này quấy rầy một cái liền quên mất. Mau, mau lấy lễ gặp mặt ai gia chuẩn bị cho Phượng vương phi ra đây!”
Sau đó bà quay đầu nói với Hạ trắc phi bên dưới: “Được rồi, ngươi cũng tìm chỗ ngồi xuống đi. Diên Nhi, người ở đây trên cơ bản xem như ngươi đã quen hết rồi, lễ vật của ai gia đợi lâu rồi đó.”
Hạ Vân Hà bị thái hậu bỏ qua như vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay nhỏ bé bức rức bất an xoắn khăn tay trong tay, có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Linh Diên: “Tỷ tỷ, thiếp thân, có thể ở bên cạnh người không?”
Linh Diên đang định đáp lời thái hậu bất chợt bị nàng ta ngắt ngang trước mặt mọi người, lập tức không vui nhíu mày. Cuối cùng nữ nhân này có biết mình đang nói gì không?
Linh Diên tin nếu mình từ chối nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ khóc lóc trước mặt mọi người, nữ nhân này tuyệt đối làm được.
Trong lúc nàng đang khó xử, giọng nói không mặn không nhạt của Dung vương phi vang lên: “Xin lỗi, vị trí bên cạnh thất đệ muội là của bổn vương phi, Hạ trắc phi nên tìm vị trí khác đi. Ừm, phía sau cũng không thiếu chỗ, có ai không, mời Hạ trắc phi qua.”
Hạ Vân Hà bị Dung vương phi quét sạch thể diện trước mặt mọi người, cơ thể có vẻ hơi mỏng manh rõ ràng co rúm lại. Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, nàng ta ấm ức nhìn Linh Diên, sau đó vẻ mặt kinh sợ nhìn Dung vương phi, giải thích:
“Không phải, Dung vương phi nương nương, người hiểu lầm rồi, thiếp thân có ý muốn đứng sau lưng tỷ tỷ, hầu hạ tỷ tỷ.”
“Không cần, người đâu, mời Hạ trắc phi an vị.” Tỷ không chịu nổi ngươi hầu hạ đâu.
Linh Diên liếc nữ nhân nào đó làm ra vẻ như tiểu tức phụ bị lạnh nhạt, cuối cùng cũng lên tiếng.
Dường như Hạ Vân Hà không ngờ rằng Linh Diên từ chối dứt khoát như vậy, lập tức không tiện nói tiếp, đặc biệt là lời nên nói cũng đã nói xong, ở lại nữa không phải sẽ ảnh hưởng chuyện chính của thái hậu ư?
Rõ ràng thái hậu đã không kiên nhẫn ngắt lời nàng ta, sở dĩ không nổi giận còn không phải là vì nể mặt hoàng thượng hay sao?
Sống lưng nàng ta lập tức lạnh loát, lập tức ngoan ngoãn lui xuống.
Linh Diên thấy cuối cùng nàng ta cũng thông minh ra, trong lòng không khỏi cười khinh. Khó khăn lắm mới tiến cung một lần, có phải nàng ta thiển cận quá rồi không? Đắc tội nàng, thật sự được hả?
Thật sự coi Linh Diên nàng là trẻ con, có thể tùy ý nắn bóp hay gì?
“Tạ ơn thái hậu nương nương nhớ thương, Linh Diên đã chiếm sự yêu quý của nhiều người như vậy, sao có thể giành mất bảo bối của thái hậu nương nương được? Không dám không dám, hôm nay Linh Diên đã xấu hổ lắm rồi…”
Điều chỉnh cảm xúc xong, Linh Diên không nhìn gương mặt khiến người ta chán ghét kia nữa, tập trung đối đáp với thái hậu.