Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 306: Ngọn núi thứ chín



“Thu hồi suy nghĩ dơ bẩn trong đầu của đệ đi!”

“A, hóa ra tam sư phụ tốt với huynh bị huynh xem là dơ bẩn hả?”

“Trưởng Tôn Vô Cấu, đệ lặp lại lần nữa xem!”

Vệ Ly thoáng cái xù lông, lập tức đổi sang bản sắc tiểu bá vương lúc lăn lộn ở kinh thành, túm lấy quần áo người nào đó kéo qua.

Dưới tiếng cười đùa cợt nhã của người nào đó, hắn ta cười lạnh một tiếng, không chút do dự đạp gã xuống hồ nước lạnh buốt.

Bạn học Trưởng Tôn Vô Cấu vốn tự cho mình là anh tuấn vô cùng, bây giờ hoàn toàn biến thành chó rơi xuống nước.

Vệ Ly không thèm nhìn gã một cái, điều khiển thuyền của mình đi xa, mặc cho người phía sau kêu thế nào cũng không định quay đầu lại.

Ngược lại là Nghê Hồng Loan và Tư Không Lăng Hạo vì đấu võ mồm hoàn toàn không để ý mặt mũi, đánh nhau loạn xạ.

Bên kia, Phong Tễ Nguyệt thông minh, bạn học Tiết Tử Hủ vốn không có ý gia nhập cuộc chiến.

Hai người thấy Vệ Ly đi qua thì trực tiếp xoay người, đáng thương Vô Cấu đã hoàn toàn trở nên dơ bẩn, không ai để ý tới.

Bên này mấy người khúc chiết quanh co, xuyên qua chân núi thấp bé nơi có thạch nhũ, vượt qua dãy núi vừa cao vừa dốc, cuối cùng cũng đến ngọn núi cao nhất trong Cửu Trọng sơn, ngọn núi thứ chín.

Vệ Ly đứng dưới chân ngọn núi thứ chín, nhìn tường thành khí cao lớn hùng vĩ khí phái do núi đá xây thành, không khỏi cảm khái nói:

“Đúng là trên núi không năm tháng, trên đời đã nghìn năm!”

Ngọn núi thứ chín vẫn như xưa, nhưng bề ngoài đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất trong mấy năm qua.

Nhất là chỉ trong vòng mấy tháng, tâm tình của hắn ta đã thay đổi hoàn toàn.

“Nhìn gì vậy? Không nhận ra à?”

Phong Tễ Nguyệt trêu chọc nhìn hắn ta: “Đúng là khách quý ít gặp, xảy ra chuyện gì vậy? Tự nhiên triệu tập mọi người tới đây làm gì?”

Vệ Ly như nghĩ tới điều gì, có vẻ hơi bất mãn lườm bọn họ một cái.

“Không có việc gì thì tới nhanh như vậy làm gì? Ta còn muốn xem thử phòng vệ của Cửu Trọng sơn chúng ta, các huynh thì hay rồi, chân trước ta vừa mới đặt xuống hồ, các huynh từng kẻ đã chạy ra. Ta không biết mình được chào đón như vậy từ bao giờ đấy!”

“Đây đâu phải công lao của bọn ta, tất cả đều là công lao của ba vị sư phụ. Ai không biết tam sư phụ còn thân với đệ hơn con ruột chứ? Dù sao thì đệ vừa tiến vào phạm vi Cửu Trọng sơn của chúng ta đã có người truyền thư đến rồi. Theo như miêu tả, tam sư phụ kết luận là đệ. Lúc nàng ra ngoài vừa khéo đụng phải bọn ta, vì vậy liền tới đây! Sao vậy, đệ còn không vui hả?”

Tiết Tử Hủ buồn cười nhìn gương mặt khó lường của Vệ Ly, trải qua một trận làm loạn như vậy, bọn họ thật sự muốn biết cuối cùng năm đó Vệ Dật quyến rũ đến cỡ nào!

Có thể khiến tam sư phụ phong hoa tuyệt đại của bọn họ say mê thành như vậy, khá lắm, mười sáu năm trôi qua rồi mà vẫn chưa hết hy vọng.

Nếu có một nữ nhân cuồng dại bọn họ như vậy thì tốt biết bao!

Bọn họ ước ao tình cảm như vậy, nhưng Vệ Ly lại cho rằng đó là gánh nặng.

Rõ ràng có một người yêu mình ở bên cạnh nhưng nàng ta lại không biết trân trọng. Cả ngày chỉ nhớ tới kẻ đã chuyển thế sống lại là hắn ta, không nói tới hai người chênh nhau khá nhiều tuổi, cho dù bây giờ nàng ta đứng trước mặt Vệ Dật, hắn ta vẫn sẽ không động lòng với nàng ta chút nào. Chỉ vì hắn ta cũng giống nàng ta, đều là tên đần cố chấp với tình yêu, rõ ràng biết là không có khả năng nhưng vẫn dũng cảm mà yêu.

Nghê Hồng Loan liều lĩnh yêu Vệ Dật. Vệ Dật cũng không tiếc hy sinh tính mạng của mình đi yêu một Đỗ Vân Ca mà đời này kiếp này hắn ta cũng không chiếm được.

Hắn ta nói Nghê Hồng Loan không biết trân trọng người bên cạnh, nhưng hắn ta thì khác ư?

Vì vậy hẳn hắn ta mới là người không có tư cách chất vấn nàng ta nhất. Nếu đã không thể nào đáp lại nàng ta, vậy hắn ta chỉ có thể chọn lảng tránh.

Nhưng hắn ta không ngờ rằng chấp niệm của nàng ta lại sâu như vậy, sâu đến mức khiến hắn ta cảm thấy áp lực, đến mức cho dù là Cố Vân Hạc và Tư Không Lăng Hạo cũng không thể kéo nàng ta về. Thế nên dưới tình huống bình thường Vệ Ly rất ít tới Tê Hà sơn trang, không ngờ rằng hôm nay vừa bước vào đã bị Nghê Hồng Loan đuổi theo, quả nhiên là… Vô cùng bất đắc dĩ!

Vậy mà hai tiểu tử này còn lấy hắn ta ra trêu đùa. Vệ Ly lập tức cho bọn họ một cái lườm sắc lẻm, Tiết Tử Hủ và Phong Tễ Nguyệt lập tức ngậm miệng.

Về phần Trưởng Tôn Vô Cấu ra sức mà không có kết quả tốt phải đáng thương bơi liên tục một canh giờ mới bò lên bờ được.

Nhưng đến khi gã muốn ngồi xe ngựa lên núi lại bị người dưới núi từ chối, lý lo lại là:

“Vừa rồi trang chủ căn dặn, kêu ngài tự leo lên.”

Dứt lời, người nọ không khỏi thương hại nhìn Trưởng Tôn Vô Cấu, thật sự không hiểu rốt cuộc các chủ đại nhân của bọn họ đã đắc tội trang chủ chỗ nào.

Trưởng Tôn Vô Cấu cả người ẩm ướt xấu hổ thì thôi, bây giờ cả xe ngựa cũng không được ngồi.

Phải biết từ chỗ này lên tới đỉnh núi phải mất nửa canh giờ.

Đương nhiên, ước chừng như vậy là vì bọn họ có võ công, không có võ công thì đừng bảo là nửa canh giờ, cả một canh giờ cũng không lên tới nổi.



Ngọn núi cuối cùng của Cửu Trọng sơn là ngọn núi cao và dốc nhất trong số chín ngọn núi, cũng là ngọn núi có tính phòng ngự hoàn thiện nhất. Chỉ vì tổng bộ của Tê Hà sơn trang ở chỗ này nên các loại biện pháp phòng ngự cực kỳ kiên cố.

Tê Hà sơn trang trước có tường thành, sau có vách núi dựng đứng hơn vạn mét, vị trí địa lý tuyệt đối dễ thủ khó công. Đặc biệt là đừng thấy nó có vẻ chỉ là một cái sơn trang, nhưng bên trong lại là một thành trì có thể chứa tới bốn, năm vạn người.

Nơi này có căn cứ quân sự bí mật do Vệ Ly thành lập, chỉ tư binh trong tay hắn ta đã hơn ba vạn, hơn nữa mỗi người đều có thân thủ mạnh mẽ, lấy một cản trăm. Bọn họ chẳng những am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí là cận chiến hay võ công cũng không kém bất kỳ vị tham tướng nào trong quân. Bọn họ là do Tiết Tử Hủ và Tư Không Lăng Hạo cùng bồi dưỡng nên, là bảo vật của Tê Hà sơn trang bọn họ, càng là vũ khí bí mật lớn nhất của Tê Hà sơn trang bọn họ trong tương lai.

Từ trước đến nay Vệ Ly luôn là người thần bí nhất của Tê Hà sơn trang, cho dù có đến cũng đeo mặt nạ vàng. Vì vậy khi chiếc mặt nạ vàng độc nhất vô nhị của trang chủ xuất hiện, dân chúng trong thành kích động chào hỏi hắn ta, thái độ cực kỳ cung kính.

Những người dân này có rất nhiều người có người nhà là thủ hạ của hắn ta, những thủ hạ này tự nhiên bao gồm của Vệ Dật lúc trước và Vệ Ly hiện tại, cũng có rất nhiều tướng sĩ từng theo Vệ Dật tranh giành giang sơn, những người đó sau khi Vệ Dật tự sát đều lựa chọn xuất ngũ. Cho dù lúc đó bọn họ chưa đến tuổi được phép xuất ngũ, nhưng vì bọn họ là người của Vệ Dật, mà Vệ Dật thì đã chết. Năm đó lúc Vệ Du Sâm muốn nhổ cỏ tận gốc với bọn họ, là Đỗ Vân Ca ra mặt bảo vệ bọn họ, cho phép bọn họ xuất ngũ.

Sau khi xuất ngũ vốn bọn họ muốn trở về quê quán, nhưng nửa năm sau lần lượt mỗi người nhận được thư từ Tê Hà sơn trang. Khi đó Tê Hà sơn trang không ở đây mà lánh đời trong rừng sâu núi thẳm.

Tê Hà sơn trang khí thế bàng bạc hiện tại mới được xây xong vào mười năm trước, mà bọn họ cũng đã đi theo trang chủ cả mười lăm năm. Từ những bộ hạ cũ ban đầu của Vệ Dật, bọn họ phát triển thành đại gia đình gần sau vạn người bây giờ, suốt cả quá trình tốn trọn mười lăm năm.

Mười lăm năm này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng bọn họ lại từ thiếu niên phong độ biến thành trung niên, trở thành trụ cột vững vàng bên trong Tê Hà sơn trang.

Thứ hao phí nào chỉ có thanh xuân mà nhiều hơn chính là một loại tín ngưỡng, một loại tín ngưỡng gọi là trung thành. Bởi vì bọn họ tin tưởng Vệ Dật, tin đại gia đình Vệ Dật để lại cho bọn họ, vì vậy bọn họ mới cùng nhau quay lại nhìn chỗ này.

Sự thật chứng minh lựa chọn của bọn họ là đúng, bởi vì cuộc sống ở đây rất phong phú. Bọn họ có thể sinh con dưỡng cái, có thể luyện binh, cũng có thể làm nhiệm vụ. Bọn họ không thiếu tiền, còn có thời gian nuôi dưỡng thê nhi già trẻ của mình. Cuộc sống như vậy trước kia bọn họ còn không dám nghĩ đến, bây giờ mỗi ngày đều trải qua.

Mặc dù bọn họ biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày mình phải lên chiến trường, nhưng bọn họ không hối hận. Bởi vì nếu không có Vệ Dật thì sao có bọn họ của ngày hôm nay? Thế nên bất kể tương lai phải đi con đường gì, bọn họ cũng không hối hận, chỉ vì đó là chức trách của bọn họ.

Trong số bọn họ có rất nhiều người không biết thân phận của Vệ Ly, nhưng nếu hắn ta là trang chủ, lại được mấy vị các chủ thừa nhận, tất nhiên hắn ta chính là người thừa kế của Vệ Dật.

Tuy rằng thoạt nhìn hắn ta hơi trẻ tuổi, nhưng người thiếu niên này lại đưa cho bọn họ cuộc sống đã từng không tưởng tượng nổi. Lòng tôn kính của bọn họ dành cho Vệ Ly cũng giống như thứ dành cho Vệ Dật, cung kính mà khiêm tốn.

Trên đường Vệ Ly đến đây đã nhận được không ít món quà nhỏ. Có trái cây tươi ngon, có quà vặt do đại gia đại nương tự mình làm, thậm chí còn có giày vải trông cực kỳ thoải mái. Tuy rằng đều không đáng tiền nhưng lại có thể nhìn ra tấm lòng của họ.

Vệ Ly tự mình cảm ơn từng người, hơn nữa còn nhận lấy, cảm kích cúi đầu gửi lời cảm ơn đến mọi người. Hắn ta khiêm tốn hữu lễ như vậy, sao có thể không khiến mọi người yêu thích chứ?

Đến lúc bọn họ tới trung tâm của Tê Hà sơn trang là Minh Nguyệt lâu, Cố Vân Hạc đã sớm chờ ở đó.

Vệ Ly nhìn thấy ân sư lập tức định quỳ lạy, lại bị Cố tiên sinh tự mình đỡ dậy.

Mặc dù Cố Vân Hạc là lão sư của Vệ Dật, nhưng hắn cũng chỉ lớn hơn Vệ Dật năm đó một tuổi.

Vệ Dật chết năm hai mươi hai tuổi, năm đó Cố Vân Hạc chỉ mới hai mươi ba tuổi. Mười sáu năm trôi qua, hắn mới ba mươi chín tuổi, đến nay chưa lập gia đình.

Cố Vân Hạc cũng giống tên của hắn, khiến người ta có cảm giác như thế ngoại cao nhân nhàn vân nhã hạc.

Dung mạo của hắn cũng cực kỳ thanh nhã anh tuấn, áo trắng khiến hắn lại càng thanh thoát xuất trần. Giọng nói của hắn cực kỳ êm tai, trong trẻo mà sạch sẽ.

“Ly Nhi, đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa ta và ngươi không cần khách sáo như vậy. Bây giờ chúng ta không còn quan hệ thầy trò nữa, ta là đại ca của ngươi, không phải ư?”

“Một ngày là thầy, suốt đời là thầy. sư phụ, ngài vĩnh viễn là sư phụ của ta, đó là việc không thể nghi ngờ. Bất kể ta là Vệ Dật hay Vệ Ly, trái tim này mãi mãi cũng chỉ là một người.”

Cố Vân Hạc thở dài bất đắc dĩ: “Ngươi đó, sao lại cố chấp giống nha đầu Hồng Loan kia vậy? Mà thôi mà thôi, không nhắc tới nữa, sao tự nhiên ngươi lại tới đây?”

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Cố Vân Hạc, Phong Tễ Nguyệt và Tiết Tử Hủ. Về phần Nghê Hồng Loan và Tư Không Lăng Hạo, còn có Trưởng Tôn Vô Cấu thì vẫn chưa trở lại.

Vệ Ly cũng không định chờ bọn họ trở lại rồi nói, hắn ta lập tức kể lại đại khái chuyện Dung thân vương trúng cổ độc.

Cố Vân Hạc nghe nói tới không khỏi kinh ngạc hỏi: “Thế nên ngươi tới đây là muốn Tê Hà sơn trang nhúng tay vào điều tra chuyện phụ vương của ngươi trúng độc ư?”

Vệ Ly lạnh nhạt gật đầu: “Không hoàn toàn là vậy. Ngoại trừ muốn tra ra là độc gì, đến từ tay ai, còn phải tra rõ thân thế của ta.”

“Thân thế?” Ánh mắt Cố Vân Hạc lóe lên, lập tức nghĩ tới điều gì: “Ngươi nói là, thân phận thực sự của Vệ Ly?”

Vệ Ly nhìn về phía thế tử gia của Việt vương phủ nước Yến Phong Tễ Nguyệt: “Không biết huynh giúp ta tra được gì rồi?”

Phong Tễ Nguyệt có chút tiếc nuối nhìn về phía Vệ Ly: “Không tra được, bên phía nội cung không có tin tức gì thể hiện quan hệ giữa mẫu thân đệ và hoàng thượng, không biết là bị người cố ý xóa đi hay sao, tóm lại là không tra được. Nhất là thái độ của hoàng thượng càng khiến người ta không nhìn thấu. Ông ta chưa từng để lộ điều gì, mấy năm nay cũng không phái người đi tìm ai. Ngược lại là người của hoàng hậu đã từng đến nước Tư U, đáng tiếc cuối cùng đều công cốc mà lui.”

Tiết Tử Hủ nghe đến đó không khỏi hoài nghi nhìn Vệ Ly: “Chúng ta đã điều tra không ít thời gian, đệ nói xem có thể có một khả năng khác không?”

“Đúng đấy, hay là đệ vốn dĩ là nhi tử của phụ vương đệ, sau đó đại di của đệ không biết nên…”

Vệ Ly tức giận trừng hắn: “Không thể nào, các huynh đừng quên lúc ấy ta sống lại ở trạng thái gì. Mặc dù lúc đó ta không thể nói nhưng vẫn có ý thức. Đại di vượt qua ba năm cuối cùng với mẫu thân ta ở trong trang rồi mới ôm ta về vương phủ, lúc đó toàn bộ người mẫu thân mang tới đã bị xử lý. Hơn nữa tình hình lúc đó cũng không ai có thể truyền tin ra ngoài. Vì vậy không có tin tức ngược lại đã trở thành nỗi tân sự canh cánh trong lòng người nào đó. Về phần hoàng đế, bất kể ông ta có để ý chuyện này hay không cũng không quan trọng.

Ta chỉ cần tra ra năm đó cuối cùng là ai hạ độc mẫu thân ta, thậm chí còn thần không biết quỷ không ra tay với người phụ vương rất ít khi xuất hiện ở đó của ta. Tâm cơ của người này rất sâu, hơn nữa mưu tính sâu xa, có thể là cá lọt lưới, vì vậy nhất định phải tra rõ ràng.”

“Năm đó đệ không nghe được gì từ mẫu thân và dì của đệ sao?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Vệ Ly vô cùng buồn bực: “Lúc đó ta còn quá nhỏ, nhận thức về thế giới bên ngoài quá yếu, tuy rằng loáng thoáng biết rằng mình không phải nhi tử của Dung thân vương nhưng những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không sao ta lại nhờ mọi người thăm dò giúp ta chứ?”



Cố Vân Hạc im lặng nãy giờ nghe đến đó bất giác nhìn về phía Vệ Ly: “Vậy hiện tại phụ vương của ngươi sao rồi? Có tin tức gì không?”

Vệ Ly lắc đầu: “Tạm thời cổ độc đã bị áp chế, nhưng vẫn chưa tìm được biện pháp giải độc. Có điều ta tin thất hoàng thẩm chắc chắn sẽ tìm ra, mà trách nhiệm của ta chính là nhân cơ hội này điều tra ai ra tay.”

“Là ai, ngươi tín nhiệm nàng như vậy à?”

Tiết Tử Hủ kinh ngạc nhướng mày, cao nhân có thể khiến Vệ Ly giao mạng sống dưỡng phụ của mình vào tay đối phương, chạy tới nước khác xa xôi điều tra, rốt cuộc là ai?

“Linh Diên, nhị tiểu thư Linh gia trang, Phượng vương phi của Phượng vương Vệ Giới.”

Lúc Vệ Ly nói ra mấy chữ này, ba người đang ngồi đồng thời đứng dậy, còn không đợi bọn họ mở miệng, bên ngoài đã có người nói.

“Linh Diên? Là Linh Diên danh tiếng vang xa ở Bất Dạ thành hả?”

“Nghe nói nàng chính là người giải được độc tang thi của Long đế quốc, vốn tưởng rằng chỉ là lời đồn, hiện tại xem ra hình như là sự thật.”

“Nói nhảm, nếu cô bé này không có chút bản lĩnh thì Vệ Giới sẽ vừa ý nàng sao?”

“Các ngươi đừng quên, đi đôi với y thuật của nàng còn có quỷ nhan của nàng. Nghe nói gương mặt đó, chậc chậc, quả thật là xấu tới mức không nhìn nổi.”

“Xấu thì sao? Chỉ dựa vào một thân bản lĩnh đó của người ta, đời này liền ăn uống không lo.”

“Vậy Ly Hồng Đào cũng quá ngu rồi, khuê nữ tốt như vậy còn giao cho người khác. Vẫn là Linh gia trang tinh mắt, phát hiện một viên ngọc thô chưa mài dũa như vậy.”

Đúng vậy, người tới chính là Nghê Hồng Loan và Tư Không Lăng Hạo, hai người nói móc hết câu này tới câu khác, những người khác nghe mà bất giác xoa huyệt Thái Dương.

Xem, lại bắt đầu rồi.

Nữ nhân này vừa nghe thấy Vệ Ly đột nhiên tín nhiệm một nữ nhân, mặc dù người ta đã thành thân, còn gả cho Phượng vương nhưng vẫn ghen tới bất chấp, chỉ lo nói móc. Nhưng sau khi nàng ta nói móc lại bị mọi người khinh bỉ.

“Hồng Loan à, không thể nói vậy được. Tuy rằng chúng ta chưa thấy nha đầu này, nhưng nàng có thể thành danh ở chỗ cao thủ như mây như Bất Dạ thành kia đã khiến chúng ta không thể coi thường rồi. Sự thần bí của Bất Dạ thành, cho dù là thế lực cấp cao nhất trên giang hồ, e rằng cũng không đủ nhìn trước mặt người ta. Tuy rằng Tê Hà sơn trang chúng ta tự nhận thực lực không yếu, nhưng ở trước mặt Bất Dạ thành vẫn kém không chỉ một hai điểm. Hơn nữa, các người đừng ai xem thường lão thất phu trong Linh gia trang. Người có thể khiến ông ta nhìn trúng, hơn nữa còn nhận làm người Linh gia, tiểu nha đầu tên Linh Diên này tuyệt đối không đơn giản!”



Nghê Hồng Loan nghe mọi người ngươi một câu ta một câu bàn tán, nàng ta cảm thấy hơi mất mặt, sắc mặt càng khó coi, cố tình lại không nổi giận được.

Tư Không Lăng Hạo thấy nàng ta mất mặt thì tâm trạng càng tốt: “Thấy chưa? Nhiều người thừa nhận người ta như vậy, ngươi thì hay rồi, chỉ biết gây chuyện với người ta! Ta thấy, ngươi là ghen tị với người ta, cái gì mà lớn lên đẹp hay không, đều là vô nghĩa. Dung mạo ngươi tuy đẹp thì sao? Bây giờ còn không phải đã già rồi hả? Người ta trẻ tuổi vô địch, bây giờ cuộc đời mới bắt đầu, đây chính là ưu thế!”

Nghê Hồng Loan bị hắn nói móc, mặt ngọc đã biến thành màu gan heo: “Tư Không Lăng Hạo tên khốn kiếp này, mãng phu, tại sao ngươi hết lần này tới lần khác đối đầu với lão nương?”

“Đồ ngu này, ngươi cho rằng lão tử muốn ở đây tốn nước bọt hả? Nếu không có lão tử, cuộc đời của ngươi có thể muôn màu muôn vẻ như vậy sao?”

Mọi người: …

Đây đúng là không phải oan gia không gặp gỡ mà!

Mặc cho hai người cãi nhau đến khí thế ngất trời, Cố Vân Hạc lại tập trung vào chỗ Vệ Ly.

“Thất hoàng thẩm này của ngươi, ngươi có từng tiếp xúc với nàng chưa?”

Vệ Ly lắc đầu: “Chưa từng, từ khi thất thúc đại hôn liền hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của mọi người, Vệ Du Sâm cũng cố ý gạt hắn sang một bên. Đừng nói tảo triều, cả tiến cung yết kiến sau khi thành hôn cũng vì chuyện Tả tướng phủ đột nhiên bị diệt môn mà gác lại. Vệ Du Sâm bệnh nặng mấy lần, thất thúc cũng chưa từng để thất hoàng thẩm ra mặt. Lần này kỳ thật ta cũng rất bất ngờ.”

Tuy rằng hắn ta và Vệ Giới thỏa thuận gì đó với nhau, nhưng nếu kêu thất hoàng thẩm ra mặt cứu phụ vương hắn ta, kỳ thật cũng là mạo hiểm khiến Vệ Du Sâm mất mặt. Hắn ta cho rằng Vệ Giới sẽ bận tâm rất nhiều, không ngờ rằng hắn lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Thật sự khiến hắn ta có chút cảm động.

“Tên Vệ Giới này, tâm tư thật sự không dễ đoán. Nhưng có thể thấy nếu so Vệ Giới với Vệ Du Sâm, thậm chí là Vệ Dật ngươi thì hắn thích hợp làm hoàng đế hơn.”

Cố Vân Hạc nói tới đây không nhịn được nhìn Vệ Ly.

“Nếu giao nước Tư U vào tay hắn, ba nước khác căn bản không đủ nhìn. Đáng tiếc mấy năm qua Vệ Giới gần như vô dục vô cầu, nhìn như bị Vệ Du Sâm áp chế, trên thực tế thì sao? Chỉ sợ đây cũng là lý do tại sao Vệ Du Sâm oán hận đệ đệ này nhưng không dám một cước đá văng hắn. Ly Nhi, cuối cùng ngươi nghĩ thế nào? Nếu có một ngày, hai người thật sự đối đầu…”

Sự ngập ngừng của Cố Vân Hạc cũng khiến người khác chú ý tới, chỉ cần liếc mắt Vệ Ly đã biết bọn họ đang lo cho mình, lo hắn ta không phải đối thủ của Vệ Giới.

Theo bọn họ nghĩ, Vệ Ly hắn ta chính là một người không quả quyết, tình cảm phong phú. Cho dù hắn ta có năng lực, hơn nữa không kém bất kỳ một vị hoàng tử nào, nhưng vì tính cách của hắn ta khiến hắn ta căn bản không làm được đế vương sát phạt quyết đoán.

Trong mắt bọn họ, Đỗ Vân Ca chính là nữ nhân hại nước hại dân.

Năm đó sau khi Vệ Dật chết, suýt chút nữa Nghê Hồng Loan đã tiến cung giết chết Đỗ Vân Ca, cả Cố Vân Hạc và Tư Không Lăng Hạo cũng có rất thù địch nàng ta.

Vệ Dật yêu nàng ta, nhưng bọn họ lại đổ cái chết của hắn ta lên người nàng ta. Đó vốn không phải lỗi của nàng ta, nhưng chung quy hắn ta vì nàng ta mà chết. Vì vậy bọn họ nghĩa vô phản cố đổ tất cả trách nhiệm lên người nàng ta.

Mấy năm qua bất kể hắn ta bào chữa cho nàng ta thế nào nhưng bọn họ vẫn không thể hiểu, vẫn không thể nào tha thứ cho nàng ta.

Vì vậy sự lo lắng của bọn họ hôm nay cũng là bình thường đúng không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv