Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 304: Mẫu cổ bị xơi tái



Cái gọi là phòng phẫu thuật chính là một căn phòng có ánh sáng cực tốt, căn phòng này có cùng phong cách với căn ở Dược viên.

Tuy rằng lựa chọn của Ninh Thục Viện nằm trong dự liệu của Linh Diên, nhưng những lời bà nói vẫn khiến trong lòng nàng ấm áp. Chỉ dựa vào sự thấu hiểu và thông cảm này của bà, Linh Diên cũng phải thực hiện ca phẫu thuật này thật hoàn hảo.

Đã có độc tôi, vậy cuối cùng trong người Dung thân vương là gì không còn quan trọng nữa. Vì mẫu cổ ở đây, chỉ cần dẫn mẫu cổ ra, những tử cổ còn sót lại tự nhiên cũng sẽ biến mất không còn tung tích. Về phần kẻ hạ độc, ha ha, kết cục chỉ sẽ thảm hại hơn.

Bọn họ chuẩn bị cả một ngày, hôm sau chừng mười giờ sáng, Dung thân vương được tôn sùng đã nằm trong phòng phẫu thuật ở Lê Vu viện.

Ca phẫu thuật này do Linh Diên và Quỷ Y cùng thực hiện, tất cả những người không có phận sự đều bị nhốt bên ngoài phòng phẫu thuật.

Dưới yêu cầu của Linh Diên, nàng và Thượng Quan Tình Hi đều mặc áo blouse sạch đến mức không dính một hạt bụi, miệng đeo khẩu trang, đầu đội mũ màu trắng, tay đeo găng tay trắng, cả dưới chân cũng mang bao chân, toàn bộ trang bị đầy dủ. Ngay cả toàn bộ phòng phẫu thuật cũng bị rắc một lớp bột phấn màu trắng, hiển nhiên là bột khử trùng được Linh Diên đặc biệt nghiên cứu ra.

Thượng Quan Tình Hi kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ còn khiếp sợ.

Sau mấy ngày ở chung tới nay, nàng ta phát hiện trình độ y học của Linh Diên đã sớm vượt qua mình. Không chỉ có thế, thậm chí nàng còn gần với phương hướng chuyên sâu hơn. Đặc biệt, những thủ thuật xem bệnh của nàng, Thượng Quan Tình Hi cũng mới nghe lần đầu. Cố tình ngươi lại không có lý do gì để từ chối, bởi vì bất kể nàng làm thế nào, cuối cùng đều được chứng minh rằng nàng đúng. Thí dụ như hiện tại, trang bị nhìn như không có đạo lý, phòng phẫu thuật nhìn như làm quá, trên thực tế lại rất cần thiết với bọn họ.

Chỉ cần Thượng Quan Tình Hi vừa nghĩ tới tiểu nha đầu thần y trước mặt là con dâu của mình, nàng ta liền không kìm được nhếch môi.

Ánh mắt của nhi tử thật tốt, người làm mẫu thân như nàng ta tất nhiên mừng rỡ. Cho dù dung mạo của tiểu nha đầu khoa trương quá mức, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới hảo cảm của nàng ta dành cho nàng.

Linh Diên mới mười một tuổi đã có thành tựu như vậy, tương lai tiền đồ của nàng không thể lường trước được!

Dung thân vương mặc áo đơn màu trắng mỏng nằm trên bàn phẫu thuật, làn da cả cơ thể vì kịch độc đã chậm rãi biến thành màu đen. Cả người Dung thân vương gầy đến mức da bọc xương, trong thời gian gần mười ngày này, nếu không có dịch dinh dưỡng Linh Diên lấy từ chỗ Công Tử Diễn để chống đỡ, không biết hôm nay Dung thân vương đã biến thành thế nào rồi nữa.

Lúc Linh Diên làm công tác chuẩn bị, Thượng Quan Tình Hi đã thành thạo lấy băng thiền của mình ra.

Lúc băng thiền tiến vào mạch máu của Dung thân vương, một mùi hương lạ lùng như có như không thoang thoảng trong mũi bọn họ.

Hai người nhìn nhau thật nhanh, không sai, đó chính là độc tôi.

Độc tôi bị Linh Diên chế thành hương đã bị đốt, như vậy tiếp theo phải xem sự đấu tranh và chiến đấu của băng thiền và độc tôi trong cơ thể ông.

Quá trình này, Linh Diên không thể nào nhìn thấy được. Nhưng như vậy không có nghĩa nàng không thể khống chế toàn cục.

Chẳng mấy chốc Thượng Quan Tình Hi đã chú ý tới một điểm, từ khi băng thiền của nàng ta tiến vào mạch máu của Dung thân vương, tay của Linh Diên chưa từng rời khỏi mạch đập của ông.

Tuy rằng nàng ta không rõ nàng đang làm gì, nhưng dưới yêu cầu của Linh Diên, nàng ta vẫn cực kỳ phối hợp tuân theo mệnh lệnh của nàng.

Đầu tiên Thượng Quan Tình Hi cầm ngân châm, dùng ngân châm ngăn chặn những tử huyệt lớn và dây thần kinh bất lợi với Dung thân vương. Như vậy cho dù mẫu cổ muốn tới gần cũng sẽ vì lực cản mà không tới gần được. Nhưng suy cho cùng những chỗ mà ngân châm có thể khống chế cũng không phải tất cả, sẽ có những nơi không thể nhìn thấy được. Mà những nơi đó cũng chính là “ngoài ý muốn” trong miệng Linh Diên.

Có điều Thượng Quan Tình Hi làm sao cũng không ngờ rằng nàng chỉ dựa vào bắt mạch là có thể xác định huyệt đạo nào có vấn đề, huyệt đạo nào không có vấn đề.

Lúc có vấn đề, Linh Diên sẽ kêu nàng ta nhanh chóng dùng ngân châm cấp cứu, hết lần này tới lần khác, sự phối hợp của hai người đã đến mức hoàn mỹ.

Cũng may độc tôi không có bất kỳ tác dụng phụ nào với người bình thường mới để Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi dưới tình huống căng thẳng như vậy, tập trung tinh lực toàn lực ứng phó.

Vì Nghịch Thiên Thần Châm nên từ đầu đến cuối ánh mắt của Linh Diên không hề rời khỏi Dung thân vương.

Lúc Thượng Quan Tình Hi quan sát kỹ mạch máu trên người Dung thân vương, Linh Diên lại sử dụng Nghịch Thiên Thần Châm khống chế từng bộ phận trên người ông.

Trong quá trình này, Dung thân vương hoàn toàn dùng trạng thái lõa thể xuất hiện trước mắt Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi. Nhưng với thầy thuốc bất kể người nằm trước mặt là nam nhân hay nữ nhân, đó chính là một bệnh nhân, không liên quan đến những chuyện khác.

Từng giây từng phút trôi qua, bằng mắt thường bọn họ có thể thấy rõ quỹ tích hoạt động của băng thiền.

Tới giờ mẫu cổ vẫn chưa xuất hiện, nhưng nhìn từ vẻ mặt đau đớn của Dung thân vương, mẫu cổ cũng đang hoạt động.

Ngân châm trong tay Thượng Quan Tình Hi không nhúc nhích, Linh Diên cũng vì hao tổn nội lực mà ứa mồ hôi lạnh.

Nhưng hai người không có ai dám thiếu cảnh giác mà là liên tục thăm dò vị trí, nhất là gần chỗ băng thiền càng đặc biệt chú ý.

Băng thiền là khắc tinh của độc vật, mẫu cổ tự nhiên cũng không ngoại lệ. Một mặt có độc tôi dẫn dắt, mặt khác có băng thiền đang áp sát. Vì vậy dưới quá trình này, đau đớn mà Vệ Tử Hằng phải chịu, người ngoài không thể nào hiểu được.

Hơn một giờ sau khi ca phẫu thuật được tiến hành, ánh mắt đã nhức mỏi của Linh Diên bỗng dưng sáng ngời, bởi vì nàng đã bắt được quỹ tích của mẫu cổ.

So với kích thước của băng thiền thì mẫu cổ còn nhỏ hơn một chút, tương đương với kích cỡ của ốc sên, nhưng cho dù vậy cũng đã khiến một người đau đớn rồi.

Linh Diên thấy mẫu cổ có tư thế xuyên thủng cổ họng đi tới đại não, lập tức ra hiệu cho Thượng Quan Tình Hi, lập tức dùng ngăn châm chặn đường đi của nó.

Đường cổ họng bị ngăn cản, nó lại thử vượt qua từ sau tai.

Đúng lúc này, tay trái trống không của Linh Diên đột nhiên xuất hiện một con dao phẫu thuật sắc bén rạch nhẹ một cái, thoáng cái máu đen đã phun ra như rót.

Thượng Quan Tình Hi nhanh tay lẹ mắt chợt cử động đầu ngón tay, mẫu cổ dễ dàng bị nàng ta ép ra ngoài theo mạch máu.

Lúc cổ mẫu rơi lên bàn phẫu thuật vẫn đang di chuyển.

Thượng Quan Tình Hi gầm nhẹ một tiếng: “Như Yến, mau, mau vào đây.”

Như Yến đã đợi ngoài cửa từ lâu bỗng dưng đi vào, Thượng Quan Tình Hi vứt ra câu tiếp theo: “Mau, cầm máu!”

Nàng ta thì lao về phía mẫu cổ với tốc độ cực nhanh. Mẫu cổ nhỏ mà tinh ranh, cho dù không còn ở trong máu nhưng tốc độ của nó cũng nhanh đến đáng sợ. May mà có Như Yến gia nhập, băng thiền cũng theo sát phía sau từ trong mạch máu ra ngoài.



“Quỷ Y đại nhân, băng thiền ra rồi, mau, dùng băng thiền.”

Linh Diên lập tức nhận lấy băng thiền từ tay Như Yến, vừa đặt nó xuống đất, băng thiền như ngửi thấy con mồi, xoẹt một phát chạy như bay về phía mẫu cổ.

Linh Diên, Như Yến và Thượng Quan Tình Hi luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của chúng nó. Phòng phẫu thuật không lớn, cũng không đặt nhiều đồ, vì vậy trên cơ bản liếc qua một cái là thấy hết.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực chung của bọn họ, băng thiền thành công nuốt chửng mẫu cổ.

Nếu không phải bận tâm trong cơ thể Dung thân vương còn sót lại tử cổ, Linh Diên còn định dùng mẫu cổ này làm thí nghiệm. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể trở mắt nhìn nó thành thuốc bổ cho băng thiền.

Sau khi mẫu cổ chết, tình huống của Dung thân vương rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều. Ít nhất ông không còn đau đớn rên rỉ, trên trán không đổ mồ hôi lạnh nữa.

Ba người Linh Diên đồng thời thở phào một hơi.

Trong lúc Như Yến thành thạo xử lý vết thương cho Dung thân vương, Thượng Quan Tình Hi rút từng cây ngân châm trên người Dung thân vương.

Quá trình này hai người phối hợp không chê vào đâu được, ngược lại là Linh Diên đã có thời gian nghỉ ngơi.

Nàng cũng là người mệt nhất, vì dò xét mạch đập của Dung thân vương, nội lực nàng hao tổn người bên cạnh không thể nào biết được.

Cũng may trong khoảng thời gian này ba người đã tạo thành một loại ăn ý, nhanh chóng thu xếp phòng phẫu thuật thỏa đáng.

Sau đó bọn họ thay quần áo, bắt mạch, truyền dịch dinh dưỡng.

“Phượng vương phi, vết thương đã được xử lý xong, chỉ là độc còn sót lại trong cơ thể vương gia phải làm sao? Chẳng lẽ còn cần nhờ băng thiền ư?”

Linh Diên nghe vậy lập tức nhìn sang Thượng Quan Tình Hi, chỉ thấy nàng ta hơi lắc đầu.

“Băng thiền ăn xong mẫu cổ sẽ rơi vào giai đoạn say ngủ, gần đây nó hấp thu quá nhiều độc tố, đã vượt quá khả năng thừa nhận của cơ thể. Vì vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào biện pháp ép độc thông thường. Yên tâm đi, phần chính đã giải quyết, chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều.”

“Vậy Dung thân vương…” Như Yến nhớ tới tình huống của Dung thân vương liền vội vàng hỏi.

Linh Diên thấy thế nhẹ gật đầu cười với nàng: “Chúng ta rất thành công.”

Như Yến nghe vậy không khỏi thở phào một hơi: “Thật tốt quá, lần này cuối cùng trên dưới Dung thân vương phủ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”

Linh Diên lại trao đổi một ánh mắt với Thượng Quan Tình Hi. Tuy rằng trên cơ bản vương gia đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng quá trình giải độc kế tiếp cũng vô cùng phiền phức. Ít nhất còn cần một tháng, nhưng nàng lại không có thời gian đợi ở đây, nhất định nàng phải nhanh chóng tìm mục tiêu kế tiếp…

Nhưng Linh Diên vừa mới nảy ra ý nghĩ này, trong đầu nàng đã vang lên giọng nói của Tiểu Băng Dực:

“Chủ nhân, cơ thể bệnh nhân chưa hồi phục, phải đạt tới trăm phần trăm mới có thể tìm mục tiêu tiếp theo. Nếu không sẽ kiếm củi ba thăm thiêu một giờ, không được tính vào điểm tích lũy.”

Linh Diên nghe xong những lời này lập tức chửi thầm một tiếng: “Mẹ nó!”

Tiểu Băng Dực ấm ức bày vẻ mặt tiểu tức phụ với Linh Diên: “Chủ nhân, sao người có thể mắng người chứ?”

Đây là quy củ của không gian hệ thống, cho dù nó là thần thú thủ hộ cũng không thể sửa đổi mà.

Hu hu hu, chủ nhân thật sự rất xấu xa!

Linh Diên nhìn ánh mắt đáng thương của nó lập tức nảy sinh cảm giác tội lỗi, nàng lập tức chật vật quay mặt đi: “Được, ta không nói nữa được chưa?”

Tiểu Băng Dực gần như có thể cảm nhận được mức độ mệt mỏi của cơ thể nàng, vốn dĩ ban nãy nó chỉ muốn điều tiết bầu không khí, nhưng khi nhìn tình hình này, rõ ràng chủ nhân đang không có tâm trạng. Nó lập tức không nói nữa, im lặng.

Linh Diên nhìn Tiểu Băng Dực mềm nhũn nằm trong linh hải, thở dài bất đắc dĩ. Được rồi, vẫn nên thành thật trị tận gốc đi. Chỉ có giải độc mới xem như nhiệm vụ này hoàn thành, nếu không cố gắng trước đó đều đổ sông đổ bể. Có điều lần này may mà có Quỷ Y này giúp đỡ, nếu không e rằng nhiệm vụ này không dễ hoàn thành như vậy.

Nói tới thì có phải không gian hệ thống này không có tình người quá rồi không, không biết nàng còn có những nhiệm vụ khác đang chờ sao?

Nhưng bây giờ… Haiz, vẫn nên chú ý cái trước mắt trước đi!

Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, ánh mặt trời chói lóa khiến Linh Diên theo bản năng híp mắt lại.

Một giây sau, bọn họ đồng thời lấy khăn che ánh mắt của Vệ Tử Hằng.

Bởi vì tất cả mọi người bị đứng cách hơn mười mét nên khi thấy Linh Diên và Thượng Quan Tình Hi đẩy bản phẫu thuật ra ngoài, chư vị đã sớm đợi ngoài cửa đều rướn cổ nhìn về phía này.

Sau khi giao Dung thân vương cho Như Yến sắp xếp sang bên cạnh cách ly quan sát, nàng và Thượng Quan Tình Hi đi về phía Ninh thị.

Khiến Linh Diên bất ngờ là trong này vậy mà có thêm ba người xa lạ.

Hai nam một nữ, một người trong đó có dung mạo tương tự với Dung thân vương đến tám phần. Linh Diên chỉ liếc mắt một cái là đoán được thân phận của nam nhân này, lập tức gật đầu với hắn.

“Đại thiếu gia về rồi à?”

Tuy rằng Vệ Diệp kinh ngạc nhưng vẫn tiến lên hành lễ với nàng: “Vệ Diệp bái kiến thất hoàng thẩm, làm sao thất hoàng thẩm nhận ra ta?”

Điêu Man tức giận liếc hắn: “Sư huynh, huynh ngốc hả? Người từng gặp Dung thân vương chắc chắn đều nhận ra huynh!”

Vệ Đàn Nhã phì cười một cái, bật ngón cái với Điêu Man: “Man Nhi thật là thông minh, đúng là như vậy, chỉ có đại ca ngốc của ta mới hỏi người ta vấn đề ngu xuẩn này.”



Linh Diên nhìn cảnh tượng hài hòa như vậy không khỏi nhẹ nhếch môi, nụ cười này chẳng hiểu sao khiến cho trái tim Ninh thị thoáng cái thắt lại.

“Đệ muội à, vương gia nhà ta ông ấy thế nào rồi?”

Linh Diên mỉm cười với Ninh thị: “Vương phi có thể hoàn toàn yên tâm, vương gia đại nạn không chết tất có hậu phúc, tiếp theo chỉ cần loại bỏ độc còn sót lại trong cơ thể là được, mẫu cổ đã bị lấy ra rồi!”

“A Di Đà Phật, trời cao phù hộ, trời cao phù hộ! Cảm ơn ngươi đệ muội, ngươi và Quỷ Y đại nhân chính là đại ân nhân của cả nhà bọn ta, xin nhận của ta một lạy!”

Ninh thị biết tình huống phu quân mình nghiêm trọng cỡ nào, mấy ngày nay bà đã tận mắt thấy Linh Diên và vị Quỷ Y đại nhân này bỏ ra bao nhiêu cố gắng, vì vậy cái quỳ này dưới cái nhìn của bà là chuyện đương nhiên. Không chỉ có bà, cả Vệ Đàn Nhã và Vệ Diệp cũng muốn quỳ xuống cảm tạ nàng.

Nhưng sao Linh Diên có thể cho phép điều đó xảy ra được?

Dù gì đi nữa Dung thân vương này cũng là huynh đệ ruột của Phượng vương, bọn họ cũng là người một nhà, về tình về lý, nàng không thể thấy chết mà không cứu được.

Linh Diên còn từ chối, Quỷ Y bên kia tuy rằng không có nhiều tình cảm lắm nhưng cũng tránh khỏi quỳ lạy của Ninh thị, hiển nhiên không định tiếp nhận cách cảm tạ như vậy.

Nhưng bọn họ ngăn được Ninh thị lại không ngăn được Vệ Đàn Nhã và Vệ Diệp. Cho dù bọn họ cố gắng liều mạng chặn lại, không để hai người quỳ xuống nhưng họ vẫn vái nàng một cái thật sâu.

Sau khi khách sáo một phen, Linh Diên sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, tất nhiên ra sau nghỉ ngơi.

Tuy rằng từ đầu tới cuối Quỷ Y không nói câu nào, nhưng cảm giác hiện hữu của nàng ta lại cực kỳ mạnh, đặc biệt là khi nhìn thấy Điêu Di, trong mắt nàng ta đột nhiên sắc bén.

Dưới sự kích động, Thượng Quan Tình Hi hít vào một hơi, đang định gọi lại chợt nghĩ tới thân phận hiện tại của mình. Nàng ta lập tức dùng truyền âm nhập mật nói với Điêu Di một câu.

Điêu Di vốn đang thấy lạ sao Quỷ Y danh chấn giang hồ lại đột ngột xuất hiện ở đây, đồng thời tò mò cuối cùng nàng ta là ai lại thình lình nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Theo giọng nói liên tục truyền tới, con ngươi của hắn ta phóng đại trong giây lát. Nhưng chẳng mấy chốc những điều đó đã bị hắn ta che giấu, hắn ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho Thượng Quan Tình Hi.

Thượng Quan Tình Hi lập tức hiểu, không tiếng động nhẹ gật đầu với hắn ta rồi lui xuống.

Đêm đó, Thượng Quan Tình Hi đang ngủ say đột nhiên cảm giác được trong phòng có động tĩnh khác thường. Khoảnh khắc nàng ta cảm giác được người nọ tới gần thì đột nhiên bật dậy khỏi giường, dao găm trong tay đã chính xác kề vào cổ họng đối phương, đôi mắt trong suốt trong đêm phát ra ánh sáng u lãnh.

“Xem ra thân thủ của hoàng hậu nương nương tốt hơn trước kia rất nhiều, mới đó đã bị phát hiện rồi?”

Giọng nói nam nhân nhẹ nhàng, không có chút bối rối và căng thẳng nào, giống như đang trò chuyện với một người bạn cũ.

Đến khi Thượng Quan Tình Hi thấy rõ người tới là ai không khỏi thở phào một hơi, giọng điệu cũng vô cùng dễ chịu như hắn ta.

“Là ngươi à, ta nói mà, Dung thân vương phủ này canh chừng sâm nghiêm như vậy, sao có thể có người xông vào được?”

Thượng Quan Tình Hi khoác áo khoác vào, đi ra gian ngoài, thắp ngọn nến, tự mình pha cho nam nhân phía sau một chén trà.

“Sao ngươi lại về cùng với Vệ Diệp? Hơn mười năm không gặp, nhất thời ta không nhận ra được.”

Đúng vậy, nam nhân nửa đêm xuất hiện trong phòng nàng ta chính là Điêu Di.

Điêu Di, năm nay đã là một lão nam nhân ba mươi lăm tuổi rồi, với Thượng Quan Tình Hi, à không, nói đúng ra là với Đỗ Vân Ca, xem như hảo hữu chí giao. Bởi vì hắn ta còn có một thân phận đặc biệt, đó chính là sư huynh của Lưu Anh, nhưng đồng thời cũng là tướng công nàng ta. Điêu Man chính là nữ nhi của bọn họ.

Sở dĩ năm đó Lưu Anh bị Đỗ Vân Ca phái ra ngoài cũng là vì Điêu Di đã đến, nàng ta muốn để vợ chồng bọn họ đoàn tụ. Nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy. Đến khi Lưu Anh trở lại liền móc ra nữ nhi đã hấp hối, à không, phải nói là đã tử vong từ trong bụng Đỗ Vân Ca.

Nếu không, sao linh hồn của nàng ta lại sống lại trong cơ thể nữ nhi mình chứ?

E rằng mọi thứ đã được số phận định sẵn.

Sau này nàng ta được Lưu Anh đưa đi, sau khi Lưu Anh nuôi nấng nàng ta chừng trăm ngày mới để Điêu Di đưa nàng ta đi.

Khi đó nàng ta không thể nói chuyện, nhìn gì cũng rất mơ hồ, khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài cực kỳ thấp, cho dù nàng ta xuyên hồn vào nhưng thể chất trẻ sơ sinh đã quyết định tất cả. Vì vậy chính Thượng Quan Tình Hi cũng không biết mọi chuyện, nếu không phải đêm đó gặp Lưu Anh ở Vĩnh Ninh cung, nàng ta vốn không rõ thân phận thật của mình lại là con gái của minh.

Cũng may Lưu Anh phát hiện ra nàng ta, cũng may mà Điêu Di rất am hiểu thuật di hình hoán nhan, có hắn ta bảo vệ mới có Thượng Quan Tình Hi nàng ta hôm nay. Nếu không, chỉ dựa vào mặt nạ da người, sớm muộn gì thân phận của nàng ta cũng sẽ bị phát hiện.

“Mặt của ngươi nhiều lắm giữ được nửa năm nữa, ngươi có ý kiến gì không? Là tiếp tục tu chỉnh, hay là khôi phục diện mạo cũ của mình?”

Thượng Quan Tình Hi bị câu hỏi đột ngột của hắn ta làm cho sững sờ, theo bản năng xoa mặt mình: “Nửa năm ư?”

Điêu Di hơi gật đầu: “Ừ, sau mười hai tuổi, cơ thể của ngươi sẽ trổ mã nhiều hơn, tuy rằng không ảnh hưởng nhiều đến xương cốt nhưng gương mặt này của ngươi đã dùng mười hai năm, đến lúc đăp nặn lại rồi, nếu không cơ mặt sẽ biến dạng. Nếu ngươi muốn khôi phục diện mạo cũ tất nhiên là tốt nhất, nếu không muốn, có lẽ sẽ có chút phiền phức…”

“Ngươi nói là, ta muốn duy trì gương mặt hiện tại thì khá phức tạp?”

Điêu Di nhẹ gật đầu: “Tuy rằng di hình hoán nhan chân thật hơn mặt nạ da người, nhưng thời hạn không nên quá dài. Nếu thời gian quá dài sẽ khiến xương cốt của ngươi, cùng với cơ mặt của ngươi bị vặn vẹo, thậm chí lỏng lẻo. Lúc này nếu như khôi phục diện mạo ban đầu của ngươi, cơ mặt của ngươi có thể từ từ khôi phục thông qua một ít tác dụng dược lý, sau này sẽ không tạo thành hậu quả không thể nào vãn hồi. Vì vậy ta muốn đề nghị ngươi, tốt nhất trong vòng nửa năm giải quyết xong tất cả mọi chuyện của ngươi. Nửa năm sau, ta sẽ đến hoán nhan cho ngươi được không?”

Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Tình Hi híp lại, trong lúc nhất thời chỉ giữ im lặng, không phải đang rối rắm giữa đổi hay không đổi, mà là nàng ta thật sự không ngờ chuyện này còn có hạn chế thời gian. Nếu như hắn ta không nói, nàng ta thật sự cho rằng gương mặt hiện tại chính là của mình!

À, không đúng, gương mặt bây giờ quả thực là của mình, chỉ có điều Điêu Di đã dùng thủ đoạn đặc biệt tiến hành điều chỉnh tinh tế dung mạo ban đầu, khiến cho dung mạo của bản thân khác đi một chút về bản chất so với dung mạo vốn có, nhưng trên thực tế mặt vẫn là của mình.

Đúng, chính là của mình!

Nếu như là của mình, tại sao còn muốn thay đổi chứ? Trước kia là để tránh bị người phát hiện, bây giờ…

Ha ha, nàng ta còn có gì để sợ chứ?

Thượng Quan Tình Hi nghĩ đến đây, nhẹ gật đầu với Điêu Di: “Có nhất định phải chờ tới nửa năm sau không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv