Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 271: Túy Hương lâu Đỗ Tiểu Nguyệt



Nhưng đúng lúc này… động tác lơ đãng của Linh Diên vô ý đánh trúng miệng một người đàn ông vừa đi ra từ cửa, mà đúng lúc người này đang ngậm một cây tăm trong miệng. Hậu quả thế nào cũng có thể tưởng tượng được!

Theo tiếng gào như giết heo vang lên, mấy tên thủ hạ bên cạnh tên nam nhân béo này ngay lập tức nhảy ra.

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám đánh thiếu gia nhà chúng ta, muốn chết hả!”

Linh Diên cạn lời nhìn cây tăm đâm vào khóe miệng của người đó, định đi lên xem xét tình hình thì thủ hạ bên người gã đột nhiên túm chặt cổ áo nàng. Bất ngờ không kịp đề phòng, Linh Diên bị họ đẩy loạng choạng.

Cửa ra vào vẫn còn bày những vò Lê Hoa túy chưa kịp cất lên xe, bị Linh Diên chập choạng lùi lại đá trúng. Tiếng “xoảng xoảng” vang lên, xung quanh ngay lập tức nồng nặc hương thơm của Lê Hoa túy.

Tên béo đang gào khóc trên mặt đất ngửi thấy mùi này thì nổi giận: “Chết tiệt, vừa nãy tên khốn khiếp nào bảo với ta là Lê Hoa túy hết rồi hả? Hừ! Giờ còn trải đầy ra cửa thế này. Nhanh, gọi chưởng quỹ ra đây cho lão tử. Lão tử muốn xem hắn có ý gì!”

Nghe thấy Thanh Thần đang định xuống dưới, Vệ Giới đột nhiên giơ tay: “Không sao, cứ quan sát thêm rồi quyết định.”

Theo như hắn biết, nha đầu này không phải người sẽ chịu thiệt.

Bên kia, tiểu nhị chứng kiến vụ việc, vội vàng giải thích: “Khách quan, là thế này, những vò rượu này đã được vị cô nương đây mua hết. Ngài xem, không phải họ đang xếp dần lên xe đấy sao? Nếu ngài muốn uống Lê Hoa túy thì ngày mai tửu điếm vẫn còn. Chỉ do hàng tồn hôm nay đã bán xong, thật sự ngại quá!”

“Bốp” một tiếng, thủ hạ của tên mập mạp kia không thèm suy nghĩ đã giáng một cái tát.

“Ngươi là cái thá gì hả? Thiếu gia nhà chúng ta muốn tìm chủ quán nhà các ngươi. Nhanh lên, đi gọi chủ của các ngươi ra cho lão tử. Mở to mắt chó của các ngươi ra xem người đang đứng trước mặt là ai? Bán hết? Ai mà không biết Lê Hoa túy nhà các ngươi chỉ bán một bàn một vò? Chỗ này có bao nhiêu vò hả? Ngươi nghĩ lão tử mù hay sao? Hả?”

Tiểu nhị bị đối phương đánh tới đầu óc choáng váng, trong thời gian ngắn không phản bác lại được. Khi Linh Diên được kéo dậy khỏi đống vò Lê Hoa túy bị vỡ nát, thủ hạ kia lại bộc phát cơn tức, giơ tay lên định “chào hỏi” nàng. Ánh mắt Thanh Dạ sắc lại, kịp thời ngăn cản: “Ngươi định làm gì?”

Cú tát mạnh của người nọ chưa kịp trút ra đã thình lình bị người ta chỉ dùng một tay ngăn lại nửa đường. Sắc mặt hắn ta liền trầm xuống.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuy tức giận nhưng không tầm thường của Thanh Dạ, lời lẽ thô tục vốn đã đến bên miệng bị nuốt mạnh xuống: “Tiểu tử, đừng chõ mõm vào. Người quái dị này đã làm thương thiếu gia nhà ta trước. Chẳng lẽ chúng ta không thể đòi một câu trả lời xác đáng sao?”

“Người quái dị?” Ánh mắt Thanh Dạ sắc lẹm, lạnh nhạt nhìn tên béo vẫn đang ôm cái mặt sưng húp kêu gào thảm thiết bên kia. Hắn đang định cảnh cáo, Linh Diên lại đột nhiên giơ tay ngăn cản hắn, nàng ngước mắt nhìn theo tay của đối phương.

“Họa là do ta gây ra. Do ta không cẩn thận làm ngươi bị thương, là ta có lỗi với vị thiếu gia đây. Vừa hay, ta là đại phu, có thể cho ta xem vết thương trên miệng ngươi không?”

Tên mập kia nghe Linh Diên nói, tức giận run rẩy toàn thân. Rồi lại nhìn khuôn mặt và dáng người của nàng, sắc mặt càng khó coi hơn nữa. Gã chỉ vào mũi nàng, tức giận mắng.

“Nữ nhân xấu xí nhà ngươi còn dám đụng bàn tay bẩn thỉu đó vào người lão tử hả, ngươi có mặt mũi không đấy? Với cái bản mặt thế này mà ngươi cũng dám đi ra ngoài hả? Người đâu, đánh cho ta, đánh mạnh cho ta, đánh đến nỗi cha mẹ nó cũng không nhận ra!”

Nụ cười của Linh Diên tắt ngúm, giọng lạnh xuống: “Ngươi quá vô lễ, khiến ngươi bị thương là ta sai, lại không phải ta không chịu trách nhiệm, vì sao ngươi lại sai người công kích ta? Cái thái độ này quá buồn nôn! Dù ngươi có là ông trời cũng phải nói cho có lý chứ!”

“Nói lý? Tiểu gia ta không nói lý đấy, ngươi làm gì được gia? Không ngờ đứa nha đầu xấu xí như người mà mồm mép linh hoạt đáo để. Dù lớn lên xấu xí nhưng làm nha hoàn rửa chân gì gì đó cũng miễn cưỡng chấp nhận. Giờ ngươi mắc tội với ta, làm ta suýt chút nữa bị hủy dung. Chỉ vì cái này thôi ta đã không thể bỏ qua cho ngươi rồi. Thế nào? Có muốn về cùng ta hay không?”

Khuôn mặt người nọ hèn mọn bỉ ổi, tiến lên định nâng cằm Linh Diên. Nhưng tay gã chưa kịp sờ đến đã bị Linh Diên giơ chân đạp gục xuống.

“Chó chết, bổn cô nương có xấu không thể ra khỏi cửa thì liên quan gì đến ngươi? Chuyện này mà các ngươi cũng không bỏ qua, có thể thấy được suy nghĩ của ngươi xấu xí đến mức nào! Khó khăn lắm bổn cô nương mới động lòng tốt lại, các ngươi không nhận thì thôi, còn dám chọc đến lão nương nữa! Hổ không ra oai thì các ngươi coi ta là con mèo bệnh hay sao?”

Linh Diên vừa đá vừa mắng. Tên thiếu gia béo đã không chịu được nữa gào khóc inh ỏi. Mấy gã sai vặt chạy đến chẳng những chẳng giúp được cái gì mà còn bị đánh lây. Kết quả là tên thiếu gia béo dù đã bị họ kéo lên được, còn một tên cuối cùng lại bị Linh Diên trừng trị tàn nhẫn.

Giữa trận còn đạp mấy phát vào nơi trí mạng của tên bỉ ổi đó, dù đối phương có kêu rên thảm thiết thế nào nàng cũng không có ý định dừng chân.

“Nghiệp! Trước muốn đánh ta đến mức mẹ không nhận được ra, giờ ta đánh ngươi khiến tổ tông cũng không nhận ra ngươi!”

Dù Thanh Dạ có thói quen dùng vũ lực giải quyết nhưng khi nhìn thấy Linh Diên hung hãn như vậy, khuôn mặt hắn bắt đầu co giật. Nhất là khi nữ nhân này mặt không đổi sắc đá vào mệnh căn của tên xui xẻo kia, hắn theo bản năng che đũng quần mình lại. Mặt không có biểu cảm gì nhưng trong tim đã bắt đầu gọi mẹ ơi rồi.

Đã nói là nha đầu này không thể chọc vào rồi, nhìn đi, nhìn đi, giờ nha đầu này mở mang kiến thức cho ta rồi!

Hành vi bạo lực của Linh Diên khiến tên mập sợ tới mức hết che mặt lại che đũng quần. Gào thét đến mức khàn giọng.

Linh Diên khinh thường cong môi: “Ngươi nghĩ ta tình nguyện qua ư? À khóe miệng bị thương của ngươi là từ ta mà ra. Để ta xem cho, ta có thuốc, thuốc chữa bệnh cực kỳ đáng tin cậy!”

“Đứng lại, bổn thiếu gia, không, không cần. Ngươi, ngươi đánh người. Người đâu, trói người này lại cho ta!”

Ngay lúc tên béo hô hào thủ hạ của mình trói người, chủ nhân của tửu lâu này cuối cùng cũng xuất hiện.

“Ôi, có chuyện gì thế này? Nhiều người tụ tập cửa như vậy, định cho người ta làm ăn thế nào đấy hả? Nhanh, đi vào nhanh, đứng hết ở cửa thế kia còn ra thể thống gì nữa?”

Một giọng nói mềm mại vang lên từ đằng sau. Linh Diên lại run rẩy hai vai. Mẹ nó, lại còn giả bộ như vậy nữa? Da gà rơi hết xuống đất rồi đây này!

Người tới mặc một bộ váy dài đỏ thẫm đẹp đẽ, cổ áo trễ thấp, lộ ra khuôn ngực đầy đặn, mặt như phù dung, mày như lá liễu, đôi mắt còn quyến rũ hơn hoa đào, cực kỳ câu tâm đoạt phách. Da thịt nàng ta như tuyết, mái tóc đen vấn thành búi tóc mỹ nhân cao cao, những cây trâm đỏ tươi đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Bờ môi đỏ thắm của nàng ta nhếch lên, đúng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp!

Nàng ta chính là bà chủ của Túy Hương lâu, Đỗ Tiểu Nguyệt, năm nay mười tám, là một mỹ nhân quyến rũ tựa đóa hoa tươi.



Nàng ta vừa xuất hiện, không khí của cả nơi này nhanh chóng thay đổi. Vốn là tình cảnh giương cung bạt kiếm, nay đã lạc hướng đến vị trí của mỹ nhân.

Đến khi Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn thấy rõ tên thiếu gia béo đang được người đỡ, nàng ta lập tức ngạc nhiên che miệng: “Trời ạ, chẳng phải là Chu thiếu gia đây hay sao? Ôi, ngài bị sao thế này? Nhanh, mấy người các ngươi còn ngây ra đó? Đi mời đại phu đến đây mau. Hôm nay trời cũng nóng như thế đứng ngoài cửa nói cái gì, mau dìu ngài đây vào. Còn nữa, tụ tập ở đây làm gì? Giải tán, lão nương còn phải buôn bán nữa, giải tán nhanh!”

Khi đuổi người còn không quên bĩu môi, nháy mắt ra hiệu đuổi người với Linh Diên, nhưng mà hành động đục nước béo cò này của nàng ta bị tên thiếu gia béo kia thấy được.

“Không được, cũng mang nữ nhân kia vào cho lão tử. Bây giờ mà không dạy dỗ nó, lão tử không nuốt được cục tức này!”

Tên mập chết bầm! Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ nguyền rủa. Nàng ta vừa định kéo Linh Diên đi vào bên trong, lại không ngờ Linh Diên đã tự đi tới: “Đúng, ngươi không nuốt được cục tức này, ta cũng không nuốt trôi. Thủ hạ của ngươi đập nát bốn vò Lê Hoa túy của ta. Tính theo giá một vò là một trăm lượng, các ngươi còn phải bồi thường cho ta bốn trăm lượng, đúng không bà chủ?”

Tuy Đỗ Tiểu Nguyệt vừa mới đến nhưng chuyện gì vừa xảy ra ở đây đều đã được tiểu nhị bẩm báo lại. Con ngươi sáng trong của nàng ta đảo quanh, lập tức hiểu được ý của Linh Diên, phối hợp dài giọng.

“Ôi trời ạ, bốn bình rượu này cơ á, ôi, vậy thì quá đáng tiếc rồi! Các ngươi không biết đâu, công đoạn ủ rượu của Lê Hoa túy nhà ta cực kỳ rắc rối và phiền phức, đã vậy loáng cái mất luôn bốn vò. Ôi tổn thọ, tổn thọ mất thôi!”

Đợi sau khi khóc lóc kể lể xong, ngay sau đó là bắt đầu đề tài khác.

“Lê Hoa túy của tiệm chúng ta đúng là một trăm lạng bạc một vò. Điều này, hẳn là Chu thiếu gia cũng biết, đúng chứ?”

Chu thiếu gia kia chưa kịp phản ứng, thủ hạ của hắn đã lên tiếng trước mắng người: “Cái tên quái dị kia, là ngươi tự ngã đẩy vỡ vò rượu, sao lại đổ lên người thiếu gia nhà chúng ta chứ? Ngươi nghĩ được lắm!”

“Đúng vậy, đúng vậy. Rõ ràng là tự người làm vỡ, giờ lại đổ cho người vô tội. Có còn biết xấu hổ hay không?”

Linh Diên không giận mà còn bật cười. Khoanh tay, nhướng mày nhìn mấy tên chó săn: “Cho ta hỏi, tại sao ta lại ngã nhỉ?”

“Ngươi bị…”

“Khụ khụ…”

Có người hồ đồ, không có nghĩa ai cũng hồ đồ. Tên này vừa mở miệng đã có người nhắc nhở ngay lập tức. Tên chó săn kia kịp phản ứng lại, sau đó nổi giận đùng đùng nhìn nàng: “Tại sao ngươi ngã thì ai mà biết được?”

“Người không bị mù chứ?”

“Có mà ngươi mới bị mù!”

“Nếu ngươi không mù thì sao không thấy được?”

“Nữ nhân xấu xí như ngươi, lớn lên gai mắt như thế, ai mà thèm nhìn ngươi chứ?”

“Thiếu gia của ngươi cũng xấu đấy. Khuôn mặt kia, không phải tự nặn ra sao? Được đấy, hiếm khi ta có cơ hội chào hỏi mặt hắn.”

Mọi người: “…”

Những người vây xem ở cửa khi hiểu được ý của Linh Diên là gì thì rào một tiếng cười ra miệng. Tiếng cười kia kích thích người nào đó muốn giơ chân.

“Chết tiệt, chết tiệt. Lão tử lớn bằng này rồi chưa từng bị nữ nhân nào chế nhạo như vậy cả. Thù này không bào, sau này lão tử sao còn lăn lộn ở kinh thành được nữa? Mấy người các người còn ngây cái gì? Trói người lại cho ta!”

Lúc trước thủ hạ của hắn không bị mù. Tận mắt thấy nữ nhân này đánh Lưu Tam như thế nào. Mấy cú đá kia nhìn như là vô ý, nhưng thực tế tên ngu cũng nhìn được là cố tình cả. Nữ nhân này có võ công đấy. Họ không muốn có bộ dáng đáng thương nằm gục trên đất như Lưu Tam đâu. Ngộ nhớ đoạn tử tuyệt tôn, đời này coi như xong.

Trong lúc nhất thời, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không muốn tiến lên.

Tên thiếu gia béo thấy tình huống này, cái mặt vốn bóng loáng của hắn nay sa sầm xuống như nhỏ được ra dầu. Nhưng Linh Diên nào có chuyện cho hắn thêm thời gian để dông dài chứ? Lúc này nàng tiến lên một bước: “Vị thiếu gia này muốn tìm ta tính sổ, được thôi. Nhưng tính của ngươi thì đừng có mà chối bay của ta chứ? Người của ngươi mù nên không phát hiện nhưng người của bên ta, thậm chí là những người ở ngoài kia đều tận mắt nhìn thấy. Huống chi, mấy tiểu nhị vừa mới nãy ở đây đâu rồi, ngươi hỏi họ xem, rốt cuộc ai mới là người làm mấy vò rượu của ta vỡ nát?

Chuyện đến nước này, là ngươi, ta hay ai cũng đều không muốn thấy, đúng không? Chúng ta nên giải quyết vấn đề dựa vào thái độ mà không phải sự việc. Ngươi mở miệng một câu đánh người, một câu người quái dị. Bổn cô nương đại nhân không chấp tiểu nhân, nhịn!Cũng không thể mở mồm heo một tiếng lợn một tiếng. Bởi như vậy chỉ gây thêm hiểu lầm sâu sắc với nhau, đúng không?

Ngươi thấy như vầy có được không. Ta chịu trách nhiệm trị khỏi khóe miệng của ngươi. Là bổn cô nương đuối lý nên bốn vò rượu kia coi như ta xui xẻo, không bắt đền các ngươi. Như vậy là được rồi chứ?”

Mập mạp kia sửng sốt một chút, khi gã ý thức được mình chẳng những không chiếm được chút hời nào mà còn xui xẻo hơn, hỏi sao mà nuốt trôi cơn tức này?

Lúc này gã đẩy người cạnh mình ra, nhảy một cái đứng lên, khuôn mặt đầu heo vặn vẹo, chửi ầm lên:

“Nằm mơ, mơ đi. Ngươi là ai, mà lão tử có thân phận gì chứ? Thương thế là ngươi gây cho lão tử liền cứ vậy xí xóa? Ngươi nghĩ gia là tên ngu hay sao?”

Linh Diên không kiên nhẫn, nhìn gã sâu xa: “Vậy xin hỏi vị heo… thiếu gia này, ngươi muốn xử lí thế nào?”

Từ heo kia kéo dài âm làm Đỗ Tiểu Nguyệt suýt chút nữa định xen vào. Tên đầu heo này, muốn chết hay sao!

“Ngươi, quỳ xuống dập đầu ba cái cho lão tử. Nói về sau ngươi không dám nữa. Còn cả phải rửa chân cho gia ba tháng, khi gia hài lòng thì ngươi mới được cút về. Đồng ý thì quỳ xuống, không đồng ý, Vương Nhị, đi báo quan!”

Linh Diên nhíu mày, nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt: “Bà chủ, khẩu khí người này không nhỏ, ta muốn hỏi chút là hắn có thân phận gì?”

Con ngươi Đỗ Tiểu Nguyệt đảo một vòng, nàng ta lặng lẽ đến trước mặt Linh Diên. Dù nói thầm nhưng âm thanh lại không thấp.



“Ôi cô nương, tốt nhất là ngài đừng động vào bị heo thiếu gia này. Phụ thân hắn là viên ngoại lang ngũ phẩm của Lại bộ đấy. Còn Lại bộ là nơi nào ư? Chính là nơi trông coi quan viên thăng chức hay xuống chức. Là chức quan béo bở đó!”

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên âm thanh thổn thức. Bảo sao lớn lối như thế, thì ra là có người cha không tầm thường. Chẳng qua cái tướng mạo và tính cách này, đúng là phải xin lỗi cái thân phận này rồi.

Linh Diên đang vội, chẳng muốn tốn thời gian ở đây nữa. Nhìn về phía Chu thiếu gia sau khi thân phận được công bố thì càng vênh váo tự đắc: “Bổn cô nương không đồng ý!”

“Báo quan!” Chu thiếu gia phun ra hai chữ này, người dưới tay gã không ai nhường ai cúi đầu khom lưng, cao giọng nói: “Tuân lệnh, nô tài đi báo quan ngay lập tức!”

Phủ doãn ở kinh đô, quản hạt cả kinh thành rộng lớn này, tương đương với chức thị trưởng ở thủ đô, là quan viên tứ phẩm. Lão nhân này chính là huynh đệ kết nghĩa của lão gia nhà họ, thiếu gia xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là người nhà xử lý sự tình à?

Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, đúng là tự đạp vào miếng sắt!

Linh Diên nghe thấy phải báo quan thì nhíu mày. Tên đầu heo này nhìn thấy thì cho là nàng sợ, còn Đỗ Tiểu Nguyệt thì biết đây là biểu hiện bực bội của nàng. Nàng ta lặng lẽ chép miệng với nàng.

“Không phải ngươi vừa ở với vương gia sao? Phượng vương điện hạ này ở kinh thành không ai không biết. Nếu để hắn ra mặt thì chuyện này thấm vào đâu? Chu thiếu gia sẽ lập tức thành đầu heo!”

Linh Diên ai oán nhìn nàng ta: “Thủ hạ của hắn ở ngay bên cạnh ta, ngươi thấy hắn có ý muốn nhúng tay không? Vị kia ngồi trên lầu cũng không có ý định xen vào. Huống chi, đây là chuyện của ta, sao lại để người khác quản?”

“Vậy ngươi định làm gì?” Đỗ Tiểu Nguyệt vừa nói thành lời, Linh Diên đã biến thành một bóng đen, vọt tới trước mặt Chu béo!

Giữa tiếng kêu thảm thiết của Chu béo, tất cả mọi người chưa kịp hiểu nàng làm gì gã thì tiếng kêu thê thảm đột nhiên biến mất. Đến khi mọi người nhìn qua, cả đám đều trợn trừng, đáy mắt tràn ngập ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Đám thuộc hạ đứng xung quanh Chu Bàn Tử như bị Linh Diên điềm huyệt đạo. Ngay cả đám này cũng suýt chút nữa rớt mắt. Ông trời ơi, vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao trên mặt gia nhà họ không còn cái gì nữa rồi? Ngay cả vết sưng cũng không có, nơi bị máu tụ cũng tiêu mất. Toàn bộ như chưa hề có gì xảy ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Linh Diên lạnh lùng nhìn gã: “Được rồi, bổn cô nương đi được rồi chứ?”

“Ngươi nói cái gì?”

Linh Diên chẳng thèm nói nhảm với thằng ngu đầu heo này nữa, tiêu sái rời đi, còn chỉ huy tiểu nhị đang hẵng còn ngây người:

“Ngây cái gì? Tiếp tục chuyển đi!”

Thanh Dạ vẫn luôn đứng cạnh nhìn, thấy Chu Bàn Tử đã khôi phục như ban đầu, nâng trán than nhẹ: “Xem ra, cô nương vẫn thích biện pháp trực tiếp nhất!”

Nếu làm như thế từ sớm đã không phải nói nhảm như vậy rồi. Không khéo còn về đến phủ rồi cũng nên.

Linh Diên quay đầu, miễn cưỡng nhìn hắn một cái: “Có phải ngươi rất rảnh không?”

Thanh Dạ không đổi sắc nhìn nàng: “Có thể đi được rồi.”

Chu Bàn Tử thấy người sắp rời đi, mau lẹ kéo người bên cạnh bảo đuổi theo. Nhưng những người đó đều bị Thanh Dạ điểm huyệt đạo rồi, sao có thể đuổi được?

Ngay khi gã đang vò đầu bứt tai, Linh Diên lại đột nhiên lại gần. Bàn Tử thấy nàng đi rồi quay lại, lập tức có tự tin: “Tên xấu xí, có phải đã suy nghĩ lại rồi không?”

Linh Diên ba chân bốn cẳng đến trước mặt gã, không thèm nhìn gã một cái đã bới trước ngực gã.

Tên béo chưa từng gặp chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng. Chờ khi gã định thần lại, Linh Diên đã móc được một xấp ngân phiếu trong ngực gã.

Nàng gảy gảy, chậc chậc hai tiếng: “Rất giàu đấy. Nhìn đi, đi ra ngoài mà mang nhiều ngân phiếu như thế, không sợ bị cướp à? Người của ngươi làm hỏng bốn vò rượu của ta, không thể bỏ không được. Bốn tờ, không nhiều không ít, ta cầm nhé!”

Linh Diên rút bốn tờ ra, ngân phiến sót lại ném vào mặt tên béo: “Này, vật quy chủ!”

Chu Bản Tử phản ứng lại, đôi mắt đỏ ngầu như nứt ra, bước nhanh vài bước đuổi theo. Đỗ Tiểu Nguyệt ở sau la lớn: “Chu thiếu gia, đừng đi Chu thiếu gia. Ngân phiếu của người vẫn rơi dưới đất đó, ngài định vất đi sao? Này này này? Các ngươi đừng lấy, đừng lấy, là của Chu thiếu gia đấy!”

Chu Bàn Tử vừa đuổi đến cửa, nghe thấy ngân phiếu của mình bị lấy rồi, vậy sao được chứ. Gã vội vàng gào vào đám người tụ tập xung quanh: “Ngân phiếu của lão tử, ai dám lấy?”

Nhân lúc này, Linh Diên đã nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, vẫy tay tạm biệt gã.

“Nữ nhân chết tiệt, thù này không báo, lão tử không mang họ Chu. Người đâu, người đâu, đuổi theo cho lão tử!”

Đáng tiếc là thủ hạ của gã ngoài Lưu Tam vừa bị quần ẩu một trận kia, những người còn lại đều đứng ngây một chỗ, muốn di chuyển cũng không di chuyển được, khiến người nào đó tức muốn sặc khí.

Dậm chân về phía bụi bặm đang nổi lên cuồn cuộn, dân chúng vây xem nhìn bộ dạng hùng hổ của gã, cười càng lớn hơn.

Đợi tới khi quan binh đến, thấy Chu Bàn Tử vẫn hoàn hảo như lúc đầu đứng đó. Sắc mặt binh bộ đầu đi trước khó coi, cho tên chó săn vừa báo tin một cước.

“Đây là cái cực kỳ nghiêm trọng mà ngươi nói hả? Hả? Mẹ nó so với nói dối thì ngươi không kém hơn là bao đâu? Hử? Với cái dạng này, ngươi bảo lão tử đến bắt người? Mắt ngươi có vấn đề hay mắt của ta có vấn đề hả? Nếu người này mà cứ vậy bị bắt đi, mẹ nó ngươi muốn lão tử mất chức hả? Cút!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv