Ba ngày sau, sau hai mươi ngày liên tục di chuyển đến đại lục Tứ Phương, cuối cùng tuyết đã tan.
Cùng thời gian đó, hai bệnh nhân bị thương là Công Tử Diễn và Vệ Giới cũng được Ly Diên giải trừ tín hiệu nguy hiểm cao, thời kỳ mấu chốt nhất đã gắng gượng yên ổn vượt được qua.
Thời gian những ngày tiếp theo, dù không có nàng ở đây, chỉ cần nghe theo lời dặn của thầy thuốc, từ từ dưỡng thương cũng có thể bình yên vô sự khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Sau thời gian gần ba tháng, Ly Diên cuối cùng gặp được ca ca và tỷ tỷ của mình. Thời điểm ba huynh muội ôm nhau thắm thiết, biểu tình người nhà họ Ly đương nhiên không tốt lắm.
Trong đó Ly Thiên Tuyết là lạnh lùng nhất, một đôi mắt như rắn độc nhìn chòng chọc vào Ly Diên, hiển nhiên còn đang ghi hận trước đó muội muội này không quan tâm nàng ta.
“Cha, cha xác định đây là con ruột của cha? Không quan tâm tỷ tỷ là con đây, đi gọi người khác là tỷ tỷ. Nha đầu chết tiệt này, sao nó không chết đi chứ?”
Phát giác ánh mắt quanh mình, Ly Hồng Đào vội vã lôi kéo tứ nữ của mình: “Tuyết Nhi, con nói cái gì vậy? Sao nó lại không phải nữ nhi của cha chứ? Thân thể của con mới tốt, đừng bởi vì người không có quan hệ mà sinh bệnh. Ngoan, chúng ta về trước đi.”
Bây giờ người ở trong Bất Dạ thành muôn hình muôn vẻ, nước nào cũng có, thậm chí ngay cả hoàng đế nước Mị, nước Thiên Độc đều ở trong đó. Vốn mấy tháng này mọi người chịu phải cực khổ đều nhiều hơn mấy chục năm của quá khứ, lúc này thật vất vả bảo vệ được mạng, mọi thứ đều đang ở thời kỳ nhạy cảm, ông ta cũng ngốc mà làm chim đầu đàn ở thời điểm này.
Đáng tiếc, ý tốt của ông ta, nữ nhi nhà mình lại hoàn toàn không hiểu, nhất là nhìn Ly Diên, thứ xấu xí như vậy bây giờ lại giống như vầng trăng được sao vây quanh ở giữa, có quen biết, có không quen, đều là bạn tốt chào hỏi nàng, còn nàng ta thì sao?
Nàng ta xém chút bị dã thú xé vụn, lúc đang hấp hối, ai thương hại nàng ta không? Ngay cả mời đại phu cũng là lôi kéo chà đạp, ba thúc bốn mời.
Dựa vào cái gì chứ? Ly Thiên Tuyết nàng là tứ tiểu thư của phủ Khang thân vương nước Mị, cho tới bây giờ đều là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lúc nào lại lạc đến tình trạng như vậy?
Biến thành tù nhân trong hai tháng đã đủ thảm, còn bị ném cho dã thú của núi Hắc Tác, ngay cả bị bệnh cũng không có người thăm nom.
Những, những ngày qua đều là gì chứ?
Đã quá đủ rồi, những ngày tháng như vậy nàng ta đã chịu đủ rồi.
Ly Diên là cái thứ gì? Mới sinh ra vẫn bình thường, càng lớn càng xấu, cuối cùng đen thùi lùi, xấu xí như vậy, ở trong vương phủ là đồ vô dụng ngay cả nô tài đều có thể tùy ý giẫm lên.
Nhưng bây giờ thì sao?
Vì sao nàng vẫn xấu như vậy, vẫn khiến người buồn nôn như thế, nhưng lại có người không chê nàng, bắt đầu cười với nàng, bắt đầu tiếp cận nàng, thậm chí còn được chào hỏi. Đây là bình thường sao?
Không không không, điều này là không bình thường. Nàng ta không tin, nàng ta không tin cái thứ xấu xí kia sẽ có thành tựu của ngày hôm nay.
Nghĩ tới đây, thiếu nữ tức giận khiến hai mắt nhíu lại, cả khuôn mặt diễm lệ đều là vẻ dữ tợn. Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hơi nhếch cằm lên, từng bước từng bước đi đến Ly Diên.
“Nha đầu này, mấy ngày này bận chuyện lớn gì hả? Bọn ta đã mấy lần đi tìm muội, đều bị những người kia từ chối ở ngoài cửa, còn nói đây là mệnh lệnh của muội. Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ly Diên áy náy nhìn Linh Dực và Linh Vận, “Ca, tỷ yên tâm đi. Diên Nhi vẫn tốt mà. Nhìn này, không phải rất khỏe mạnh sao?” Nói rồi còn xoay một vòng nữa.
“Không có việc gì thì tốt. Muội không biết, đã hù chết bọn ta rồi. Lúc đầu, bọn ta còn tưởng rằng muội bị thương nữa đó!”
Khoé môi Ly Diên nâng lên, hoạt bát nháy mắt mấy cái với Linh Vận: “Diên Nhi nhà tỷ thuộc mệnh mèo đó, có chín cái mạng đấy! Ngược lại là hai người, nhìn không tốt lắm. Đã xảy ra chuyện gì, sao cả đám đều là dáng vẻ không đủ dinh dưỡng, tinh thần không tốt?”
Ngọc Ngân ngày xưa chỉ mặc màu vàng, quần áo mới, giờ không có sức lực tựa trên lan can đá, mặc trên người là trường bào màu xám sẫm mà lúc trước hắn ta thế nào cũng sẽ không liếc mắt nhìn, cực kỳ ghét bỏ ngồi ở đấy than thở.
“Chuyện gì ấy hả? Các ngươi nói một chút, ngươi nói ngọt với ta, tới tham gia gì mà thịnh hội bốn nước, lần này hay rồi, còn tự ném mình vào đó chơi. Những huynh đệ kia của ta, từng tên đã hận không thể khua chiêng gõ trống reo hò ăn mừng cái tin thái tử gia ta đây chết rồi ấy!”
Lúc này Ly Diên không phải Phượng Nguyên, tự nhiên không có tư cách nói với Ngọc Ngân.
Nhưng trong lòng lại vô cùng đồng ý, gật đầu nhẹ. Đúng, tất cả tai họa đều là từ cái thịnh hội bị hủy của bốn nước. Nếu không đến tham gia, nói không chừng hiện tại bọn họ vẫn rất tốt!
Có điều, nói đi thì nói lại, không có thịnh hội bốn nước, Long đế quốc vẫn sẽ tìm cách khác lấy được bí mật mà bọn họ không thể cho ai biết. Đến lúc ấy, bọn họ chưa chắc sẽ có cảnh ngộ như hiện tại.
Nói không chừng, kết thúc sẽ càng thảm hơn.
“Được rồi, ngươi thảm, ngươi có thể thảm như hoàng đế hai nước kia không? Lần thịnh hội bốn nước đưa đến đều là tinh anh, tướng giỏi của từng nước, nhưng ngươi nhìn một chút, trước đó bao nhiêu người, hiện tại bao nhiêu người? Cứ thế mất đi nhiều người như vậy, còn không biết tình huống bên ngoài như thế nào, sau khi trở về, lại vướng phải việc thay đổi triều đại. Đó mới gọi là thảm!”
Hoa Mậu không hề nói chuyện giật gân. Hắn nói, gần như đều là lời trong lòng của người ta, trong đó bao gồm Ngọc Ngân, đương nhiên cũng có cả Vệ Giới.
Đột nhiên, Ly Diên cảm thấy cánh tay mình bị người ta kéo mạnh, khi nàng không kịp phản ứng đã bị người kia dùng sức kéo về sau, rồi một chưởng nhanh như gió đánh tới mặt nàng, ngay khi nàng cho rằng cứ như vậy chịu một cái tát này, một đôi tay sạch sẽ thon dài từ giữa không trung cản lại tấn công của người kia.
Ly Diên ngẩng đầu nhìn lên, “Dực ca ca?”
Trên mặt của Linh Dực đều đã giận tái đi, dùng sức đẩy tên cầm đầu ra, giọng nói lạnh lẽo: “Ly Thiên Tuyết, ngươi muốn làm gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Thiên Tuyết một giây trước còn đang vặn vẹo, nghe thấy Linh Dực chất vấn, theo bản năng quay đầu cười lạnh: “A, thật đúng là không dễ dàng, đại thiếu gia Linh gia trang thế mà còn nhớ rõ tên một quận chúa nho nhỏ như ta?”
Linh Vận không vui cau mày một cái, bất động thanh sắc kéo Ly Diên ra sau mình. Loại hành vi theo bản năng khiến cho Ly Thiên Tuyết càng thêm hận thù.
“Ly Diên, loại chuyên làm hỏng chuyện như ngươi cút ra đây cho bản quận chúa. Sao vậy? Lúc này sợ rồi? Thời điểm thấy chết không cứu, dáng vẻ kia của ngươi không ai bì nổi? Bây giờ ta muốn xem xem, đến cùng là xương của ngươi cứng hay là nắm đấm của cô nương ta cứng.”
Ly Diên giống như trấn an vỗ vỗ vai Linh Vận, cười nhạt đi từ sau lưng nàng nghênh tiếp con ngươi như rắn độc của Ly Thiên Tuyết, khóe môi cười một tia châm chọc: “Chỉ bằng người què như ngươi, có thể làm gì ta?”
Người què?
Ly Thiên Tuyết cúi đầu nhìn. Chẳng qua một phần trên đầu gối nàng có băng vải mà thôi, làm sao lại thành người què trong miệng nàng rồi?
Cái người quái dị này, quả nhiên lời nói ra cũng như gương mặt này của nàng, làm nàng ta buồn nôn khó chịu.
“Người đâu, trói cái đồ xấu xí không biết trời cao đất rộng này cho bản quận chúa. Dám có gan vũ nhục bản quận chúa, nàng ta muốn chết, muốn chết!”
Ly Thiên Tuyết giãy dụa muốn đi lên, nhưng đi chưa được mấy bước đã đau đớn đến mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Ly Vi và Ly Duyệt ở bên cạnh vốn định thuyết phục hai câu, nhưng người nào đó vẫn đang nổi nóng, giương nanh múa vuốt gào thét với Ly Diên, còn ra lệnh cưỡng chế tướng sĩ nước Mị động thủ nữa.
“Các ngươi đều thất thần cái gì? Choáng váng hay bị điếc? Bản quận chúa bảo các ngươi trói nàng ta lại, trói lại, các ngươi không nghe thấy à?”
Ly Thiên Tuyết đợi nửa ngày, sửng sốt thấy không có ai động, lúc này xoay người, một tay nắm chặt cổ áo người nào đó, kéo thẳng gã đến trước mặt mình, cắn răng giận dữ mắng mỏ: “Ngươi, tên ngu này, không nghe hiểu tiếng người à?”
“Không phải hắn nghe không hiểu tiếng người, mà là hình như ngươi chưa hiểu, đây là địa bàn của ai.”
Đột nhiên, một giọng nói không cao không thấp vang lên sau mọi người, Ly Thiên Tuyết nghe được giọng này, khẽ nhíu mày. Thật quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Đợi khi nàng ta quay đầu lại, nhìn thấy một vị thiếu niên tuấn dật, cao không hơn nàng ta bao nhiêu đang lạnh lùng nhìn, mi tâm khẽ nhăn lại: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi là ai mới đúng. Người đâu, ném nữ nhân ồn ào này ra ngoài cho bản công tử!”
Công Tử Diễn ra lệnh một tiếng, lập tức có hai đại hán vạm vỡ đi ra, không cho Ly Thiên Tuyết kịp phản ứng đã đưa nàng ta ra ngoài thành.
Ly Thiên Tuyết bị động tác bất thình lình này dọa sợ, nàng không ngừng dùng chân của mình đá đạp lung tung. Động tác này trong mắt hai đại hán cũng không khác gãi ngứa là mấy. Nàng ta gào đến cuống họng đều rát, cũng không ai vì nàng ta nói một câu nào. Thậm chí ngay cả cha ruột cũng là dáng vẻ choáng váng.
“Cha, cha, cha mau cứu con, kêu bọn họ thả con ra. Cha, cha, bên ngoài thật đáng sợ, con không muốn ra ngoài. Tuyết Nhi không thể ở bên ngoài được. Cha, cha người mau cứu Tuyết Nhi!”
Khoảng thời gian này, Ly Thiên Tuyết cũng dần dần hiểu được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì từ Ly Hồng Đào. Mặc dù những thây ma kia đã được giải quyết, nhưng thi thể bên ngoài vẫn còn không chuyển đi. Bây giờ đưa nàng ra bên ngoài, không phải là để nàng ta đi chết sao.
Không, nàng ta không thể ra ngoài, nàng ta tuyệt đối không ra ngoài.
Giọng nói bén nhọn của Ly Thiên Tuyết khiến đám người Ly Diên khẽ cau mày. Ngọc Ngân và Công Tử Diễn ngoáy chút lỗ tai của mình, đáy mắt rõ ràng là chán ghét.
“Nữ nhân này, ồn ào quá, chặn miệng nàng ta lại cho lão tử!”