Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 216: Tây y PK Đông y



Dùng bữa trưa xong, Ly Diên kiểm tra toàn bộ một lần cho Công Tử Diễn. Lần kiểm tra này không chỉ bao gồm từng huyệt vị trên người, còn cả một vài phần nội tạng mắt thường không nhìn thấy. Thậm chí cả đại não, nơi có nhiều mạch máu nhất cũng không thể xem nhẹ.

Không có Băng Phách Thần Châm, Ly Diên cầm một bộ ngân châm mà lão gia tử chuẩn bị dự phòng cho nàng. Mặc dù hiệu quả không tốt như Băng Phách Thần Châm, nhưng bàn tay có dấu ấn màu băng lam giúp đỡ, cũng coi như thuận lợi.

Sau khi Ly Diên cẩn thận sau khi kiểm tra, nàng nhìn Công Tử Diễn nói: “Nội tạng của ngươi quá yếu, cần phải tăng cường luyện tập một chút, nếu không với đà này, không đến mấy năm, ngươi có thể suy kiệt mà chết. Điều này, chắc hẳn chính ngươi cũng hiểu rõ, đúng chứ?”

Công Tử Diễn gật đầu, “Đã nhiều năm rồi, ngươi không phải người đầu nói vậy, nhưng lại là người duy nhất có biện pháp trị tận gốc. Ngươi, thật sự có cách?”

Ly Diên không chần chừ gật đầu: “Có thể.”

Nếu như là trước kia, nàng sẽ cân nhắc lời này một chút, nhưng bây giờ thần châm đã xác định được nguyên nhân bệnh lý của hắn và truyền đến đại não của nàng. Nàng chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, kèm theo hạ châm là có thể. Ngay cả việc này cũng không làm được, danh Quỷ Y của nàng bỏ đi được rồi.

Tuy nói tình trạng bệnh của hắn phức tạp hơn với người bình thường một chút, nhưng không khó chữa. Chỉ có điều sẽ tốn thời gian hơn người bình thường.

“Nơi đó của ngươi, có giữ thuốc mà Mễ Nhiêu để lại không?” Ly Diên chỉnh tốt túi chữa bệnh, đột nhiên hỏi, làm Công Tử Diễn ngây ngẩn cả người.

“Có thì có, làm sao?”

“Có thể cho ta vào xem không?”

Nếu có thuốc tây điều trị thì tốc độ còn nhanh hơn châm cứu của đông y.

“Hiệu quả của thuốc tây sẽ nhanh hơn một chút, lại thêm đông y củng cố, bệnh của ngươi có khả năng không đến một tháng có thể trừ tận gốc.”

Ly Diên giải thích, khiến lông mày Công Tử Diễn nhíu lại, cúi đầu trầm ngâm một lát sau nói với nàng: “Ngươi đi theo ta.”

Túi không gian của Công Tử Diễn, Ly Diên không thấy được, cho nên hắn đưa nàng vào trong một phòng trống, phóng tất cả thuốc tây trong túi không gian ra. Trong đó chẳng những có thuốc tây, còn có một số dụng cụ chữa bệnh, làm mắt Ly Diên trợn trừng.

“Trời ạ, nhiều vậy?” Sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn Công Tử Diễn một chút, “Ngươi xác định túi không gian này có thể giữ mới chứ? Những thuốc này không quá hạn?”

Công Tử Diễn ước lượng túi vải trông bình thường không có gì khác biệt trong tay cái kia, gật đầu, “Tổ tiên đã truyền thừa như thế, sao vậy?”

“Không quá hạn thì tốt. Nếu là thuốc quá hạn, nhẹ thì không tác dụng, nặng thì sẽ lấy mạng người. Đương nhiên là ta phải xác định trước một chút.”

Ly Diêm có được khẳng định của Công Tử Diễn thì không do dự nữa, bắt đầu tìm kiếm thuốc nàng cần trên từng kệ hàng. Cũng may nơi này dù có chủng loại phong phú, nhưng đã phân loại rõ ràng, chỉ cần đối chiếu với thuốc nội khoa cần thiết là ổn.

Trong lúc rảnh rỗi, Công Tử Diễn xoay người đi phòng khác.

Sau nửa canh giờ, khi hắn lại xuất hiện trong gian phòng này, Ly Diên đã lựa đi ra một rương thuốc lớn, tên khoa học bên trên quá mức phức tạp, đại đa số hắn đều nhìn không hiểu, càng không biết những thuốc này điều trị cho chứng bệnh gì.

Thứ duy nhất hắn nhận ra chính là một vài dụng cụ chữa bệnh chồng chất ở một bên, trong đó không thiếu dao giải phẫu và dụng cụ truyền dịch dùng một lần duy nhất, còn có một vài bình lọ, không cần nhìn, bên trong đều là nước truyền. “Chọn xong rồi?”

Ly Diên gật đầu, “Ừ, chọn xong rồi, coi như cũng thuận lợi. Thuốc trong này còn rất đầy đủ, thêm thuốc đông y của ta, lại thêm châm cứu mấy lần trị liệu nữa, ta có nắm chắc giúp ngươi chữa khỏi bảy, tám phần. Còn lại chỉ cần lại dùng thuốc điều trị có thể thành công một nửa.”

Công Tử Diễn nghĩ đến chứng bệnh khiến hắn bức bối nhiều năm lại được Ly Diên hai ba câu đã giải quyết, không khỏi hít khí lạnh: “Chuyện này, đơn giản như vậy?”

Ly Diên tiện tay ôm lấy một cái rương, chép miệng, chỉ mấy dụng cụ chữa bệnh sau lưng: “Mang theo những thứ kia, lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi.”

Đơn giản?

Đơn giản cái cọng lông ấy. Nếu không có những loại thuốc tây này, bệnh của hắn trong một tháng mà có thể khôi phục năm phần đã không tệ, nào có thể đạt được bảy, tám phần?

Vốn là nàng còn thử nghĩ một chút, lợi dụng những phương pháp khác, bây giờ có những thuốc tây này, những phương pháp cực đoan kia tự nhiên không cần tuỳ tiện dùng.



Bệnh của hắn không tính là nội thương, lại nghiêm trọng hơn nội thương. Bởi vì tổn thương ở trên nội tạng và tâm mạch, nếu điều dưỡng không tốt, cho dù tu vi võ công của hắn cao, tương lai chắc chắn sẽ sớm suy yếu.

Về tới Minh Nguyệt sơn trang, Ly Diên lấy ra những hộp thuốc kia, nói rõ tác dụng từng hộp với hắn, tỉ mỉ đến mức dùng như thế nào, dùng bao nhiêu đều nói rất cẩn thận.

Dù cho Công Tử Diễn là kẻ mù y, sau khi nghe Ly Diên giải thích cũng không khỏi âm thầm thấy may mắn: “Có phải là ta nên phải cảm ơn vị chủ nhân của không gian tùy thân này cho thật tốt không?”

Ly Diên cũng không ngẩng đầu lên khỏi giấy đăng ký tên thuốc, “Không chỉ là ngươi, cả ta cũng phải thấy may cho ngươi. Có những thứ này, bớt đi không ít chuyện!”

Từ trước đến nay Trung y nổi danh là ôn bổ, đối lập với Tây y hiệu quả nhanh. Trung y phức tạp khiến rất nhiều người không muốn học, mà lâu dần, Tây y cũng dần thay thế Trung y, nhưng nếu nói là bác đại tinh thâm, đương nhiên là văn hóa Trung y của Trung Hoa bọn họ.

Giống như Công Tử Diễn đã có bệnh từ trong bụng mẹ, nếu vừa bắt đầu đã dùng Trung y, dù có thể tạo được tác dụng nhất định, nhưng thời gian và tinh lực bỏ ra thì không thể đánh giá được. Hiện tại không giống. Có những loại thuốc tây này, có thể nhanh chóng tiến vào đợt trị liệu thứ nhất, khiến chứng bệnh có mười phần sẽ giải quyết được ba phần. Bảy phần còn lại, điều trị theo đông y và châm cứu. Hiệu quả so với chỉ dùng Trung y thì tốt hơn rất nhiều.

Không thể không nói, Công Tử Diễn rất may mắn, mà Ly Diên cũng không nghĩ tới mình nhanh trí như vậy sẽ đổi lấy được sự giúp đỡ lớn như thế.

“Có những thuốc này, ngày mai chúng ta có thể bắt đầu. Còn chuyện vừa rồi ta mới để bọn họ chuẩn bị, không vội, từ từ tìm. Hôm nay ngươi nghỉ ngơi trước, ta lấy những thuốc này về sắp xếp kỹ một chút, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến.”

Nói xong những lời này, Ly Diên liền rời khỏi Minh Nguyệt sơn trang.

Nhìn thuốc mà nàng để lại, Công Tử Diễn tiện tay cầm lên một hộp, phát hiện những thuốc này cũng không phải đều đến từ Trung Quốc, còn có không ít thuốc nhập khẩu, công hiệu tất nhiên là không cần nói.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, năm đó vương phi truyền kỳ kia có phải đã du lịch đến một nước, dùng cả mười ngày nửa tháng ở lại để càn quét hay không?

Thậm chí ngay cả thuốc cũng không buông tha, đủ để có thể thấy được, khi đó nàng thật hào phóng!

Đây không phải thổ hào, đây là kim hào!

Cho nên lúc hắn đến vận chuyển, những loại thuốc này đều chồng chất trong không gian sinh bụi, đừng nói hắn đã hoàn toàn quên đi tồn tại của chúng, dù hắn có nhớ tới, lấy ra, chỉ sợ không ai biết dùng.

Nhưng bây giờ không giống, có Ly Diên ở đây, còn lo không biết dùng nữa?

Chỉ là không nghĩ tới, vật thí nghiệm đầu tiên cho chúng lại chính là hắn. Đây xem như trong rủi có may.

Lại nói Ly Diên, sau khi nàng trở lại phòng của mình liền chui vào giữa những thứ thuốc kia, tiêu tốn gần hai canh giờ, chỉnh lý ra kế hoạch trị liệu gần một tháng. Mắt to của nàng quét nhìn, hài lòng gõ gõ trang giấy. Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông!

Hắc Thuần chẳng biết từ lúc nào nhảy lên vai nàng, cảm thán: “Người thật đúng là may mắn. Loại chuyện thế này, cũng có thể bị người đoán được?”

Ly Diên cẩn thận thu lại kế hoạch, tiện tay rót cho mình một ly trà thơm: “Rất đơn giản. Vị vương phi kia lợi hại như vậy, không thể xem nhẹ cái cây thuốc này được. Trong một gian phòng lớn, chẳng những có phân loại, chế ra Đông y tốt, còn có Tây y. Ta nhìn mà không nhịn được than thở. Hiệu thuốc di động như thế, chậc chậc, thật sự uổng phí khi nằm trong tay Công Tử Diễn.”

Khoé miệng Hắc Thuần giật một cái, “Dù uổng phí, đó cũng là của người ta.”

Đừng tưởng nó không biết chủ nhân của nó có chủ ý gì, tất nhiên là nhìn thấy số thuốc kia rồi động lòng.

Ly Diên nhướng mày, “Ta biết. Ngươi cho rằng ta không có nhân phẩm như vậy. Loại chuyện cướp gà trộm chó, tỷ tỷ ta đây không làm, coi như muốn làm, vậy cũng phải quang minh chính đại lấy về. Về phần có cho hay không, phải xem người ta.”

“Người nghĩ thật hay.” Hắc Thuần không chút khách khí giội gáo nước lạnh.

Ly Diên cũng không giận, “Chuyện tốt như vậy, không nghĩ mới là ngốc được không? Được rồi, ta cũng rõ khả năng của mình. Mặc dù số thuốc kia có thể đưa đến cho ta không ít lợi ích, nhưng sớm muộn gì cũng dùng hết. Thay vào đó, còn không bằng tự tay mình làm ra.”

Trong tay nàng bây giờ có được thần khí nghịch thiên mà thế gian khó được, không gian Huyền Băng. Đồ tốt như vậy, nếu nàng không lợi dụng cho tốt, vậy có khác gì mấy loại thuốc uổng phí nằm trong tay Công Tử Diễn?

“Chỗ đó của ngươi có hạt giống thuốc Đông y tương đối quý giá không?”

Về lai lịch của Hắc Thuần, nàng luôn hiểu rõ. Có thể sống ở Ách Vận cốc có lượng thuốc phong phú, bảo bối trong tay nó tự nhiên không ít, dù không có, thì cũng biết chỗ nào có thuốc tốt.

Huyền Băng không gian có thể càng phát huy tác dụng của thuốc, đương nhiên phải sử dụng cho tốt.



“Làm gì?” Hắc Thuần đảo mắt, trừng nàng, một mặt đề phòng.

“Ta chỉ muốn một chút hạt giống mà thôi, ngươi không cần làm như vậy chứ?”

Ly Diên nhìn dáng vẻ nó như bảo vệ con nhỏ trong ngực, ánh mắt loé lên, nhẹ nhàng chọc chọc: “Ha ha, bảo bối của ngươi thì ra đều giấu ở chỗ này à?”

Thoáng cái Hắc Thuần xù lông như sư tử, nhảy cách xa người nào đó ba thước: “Người làm gì, nói thì nói, đừng động tay động chân!”

Ly Diên nghe xong, dở khóc dở cười: “Cho xin đi. Bây giờ ngươi đã ký khế ước với ta, ngươi chính là ta, ta cũng là ngươi. Dáng vẻ này bây giờ của ngươi thật sự làm tổn thương tâm can người khác, thật sự là quá không đạo nghĩa.”

Hắc Thuần hơi sững sờ, tỉ mỉ nghĩ lại, hình như hơi có lý. Nó đã cùng nàng ký khế ước, hiện tại đề phòng như vậy là vì cái gì?

Hắc Thuần ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên đi về trước một bước, buông lỏng dây cung căng cứng: “Đúng thế, thật xin lỗi, ta, nhất thời căng thẳng, quên mất.”

“Vậy bây giờ, có thể cho hay không? Hạt giống cho đi sẽ không bị thiệt, mà biến thành ba, ba thành sáu, từ từ sinh sôi, ngươi tin ta chứ?”

Hắc Thuần đương nhiên tin tưởng nàng, gật nhẹ đầu. Ly Diên cũng không xem nó lấy ra thế nào, dù sao chỉ là tùy tiện sờ mó nơi nào đó ở ngực, móc ra một bao hạt giống lớn, ném cho nàng: “Nơi này có một chút, người lấy trước, mang đi trồng.”

Ly Diên ước lượng, phát hiện nặng khoảng chừng hai, ba cân, trên mặt đột nhiên vui mừng, “Đây, đây là thuốc gì?”

Hắc Thuần dùng móng lau mặt, lắc đầu, “Không nhớ rõ. Dù sao không phải thuốc bình thường, người ném vào thử một chút thôi!”

Ly Diên ngẫm lại cũng đúng, dù sao đều phải trồng, lúc này gọi tiểu Băng Dực ra, đưa thuốc giao cho nó xử lý. Tiểu Băng Dực mở túi ra, nhẹ nhàng hít hà, lập tức tinh thần chấn động, lẻn về không gian.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Ly Diên nhíu mày, “Ai?”

“Ly cô nương, Khang thân vương nước Mị muốn gặp ngài, bây giờ ngay đang bên ngoài Dược đường.”

Bây giờ chỗ Ly Diên ở là hiệu thuốc, cấm địa thành Nhị Hào, nàng có quyền hạn của Công Tử Diễn cho ra vào, không có nghĩa là những người khác sẽ có. Dù là đám Vệ Giới cũng phải được Ly Diên đồng ý mới có thể tùy ý tiến vào.

Mà Ly Hồng Đào này cũng không có mặt mũi lớn như vậy.

Ly Diên vừa nghe đến Ly Hồng Đào, sắc mặt liền trầm xuống, “Thật sự là âm hồn bất tán, ông ta lại muốn làm gì?”

“Không muốn gặp thì đừng gặp, ở đó bận tâm làm gì?”

Hắc Thuần từ trước đến nay đều thanh lãnh, làm theo ý mình đã quen, đối với người mà chủ nhân nhà mình chán ghét, cũng là không có bày vẻ mặt tốt.

Nhưng Ly Diên thì khác. Nàng phải cân nhắc rất nhiều phương diện, cũng không phải chuyện nàng không thích thì có thể không gặp.

Nghĩ tới đây, nàng bất đắc dĩ đứng dậy, “Ta đi xem một chút.”

Hắc Thuần cũng không nói cái gì, ánh sáng đen lóe lên, biến mất ở trước ngực nàng.

Ly Diên mở cửa, đi ra ngoài. Ly Hồng Đào liếc thấy nàng, lập tức đi vội mấy bước, lôi kéo nàng chạy đi.

Ly Diên nhíu mày, không vui hất tay ông ta ra, “Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân.”

Vẻ mặt Ly Hồng Đào sốt ruột, “Nhanh, mau cùng ta đi xem thử, muội muội của ngươi, nó rất kỳ lạ, bị người đưa trở về.”

Muội muội?

Ly Diên suy nghĩ một chút. Lần này đi theo Ly Hồng Đào đến Tư U, hình như có Ly Thiên Tuyết, Ly Vi, Ly Diệt, muội muội?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv