Lẽ nào người thần bí hào khí xung thiên lúc đó chính là vị vương phi truyền kỳ của Mặc thị này – Mễ Nhiêu đó sao?
Nhưng, nhưng thời gian không trùng khớp mà!
Ở hiện đại cũng chỉ mới chưa tới mười năm thôi, nhưng ở cổ đại đã trải qua hơn trăm năm rồi.
Ly Diên nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Đến cuối cùng, dứt khoát không dây dưa mãi với chuyện này nữa.
Dù sao nơi này cũng là thời đại giả tưởng, không khớp với hiện đại cũng là đương nhiên. Lỗ hổng không gian vốn là thần bí khó lường, sao có thể là thứ bọn họ hiểu được chứ?
Nhưng bất kể thế nào, tóm lại đã biết những sản phẩm đến từ hiện đại này có nguồn gốc ở đâu rồi.
Mặc thị, gia tộc đã từng huy hoàng nhất, sau Mặc Tiêu Bạch, có người nào kế thừa y bát của đôi phu thê bảo vệ đất nước này nữa đây?
Đáng tiếc trong bản chép tay này không có ghi lại, tất nhiên nàng cũng không quán ra được ở Long đế quốc hiện giờ có còn hậu nhân của Mặc thị hay không.
Khoan đã, nếu thứ gọi là không gian tùy thân đó đã không còn, vậy có phải có nghĩa là những hàng hóa này được tích trữ trong những cái nhẫn chứa đồ, túi chứa đồ, hết cái này tới cái khác không?
Vậy Mễ Nhiêu đã đem tất cả của cải của mình truyền cho ai?
Dường như đáp án đã dần hiện ra rồi!
Ly Diên đột nhiên bật dậy từ trên ghế đá, vẻ mặt thoáng chốc trở nên hưng phấn lạ thường.
Đúng vậy, chắc chắn là như thế. Mặc gia trang ngày xưa chính là Bất Dạ thành bây giờ, còn nước Kim ngày xưa chính là Long đế quốc hiện tại.
Thời gian trăm năm trôi qua, bất kể cuối cùng có phải là người nhà họ Mặc kế thừa những thứ này không, nhưng cuối cùng đã có người kế thừa y bát. Nếu không, Long đế quốc và Bất Dạ thành bây giờ dựa vào đâu để lớn mạnh chứ?
Dù sao thì tất cả của cải mà vị vương phi truyền kỳ ngày ấy sở hữu này là thứ không ai có thể đo lường được.
Ly Diên càng nghĩ càng hưng phấn, hoàn toàn không chú ý đến việc nhất cử nhất động của nàng đã lọt vào tầm mắt của một người có tâm.
Tuyết hộ pháp nhìn Công Tử Diễn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm ống nhòm mà im lặng không nói gì. Ban đầu hắn không hiểu lắm, tại sao đang yên đang lành mà công tử nhà mình lại đưa thứ quan trọng như vậy cho một người ngoài.
Nhưng giờ sau khi nhìn những hình ảnh phản chiếu lại từ ống nhòm, Tuyết hộ pháp không bình tĩnh được nữa rồi, ngay cả giọng nói cũng mang theo vẻ chấn động mà bản thân hắn ta không phát hiện ra.
“Công tử? Vị, vị thất cô nương này, đọc hiểu rồi ư? Cô nương ấy đọc hiểu những văn tự kỳ lạ phía sau sao? Cô nương ấy thật sự đã đọc hiểu?”
Gương mặt hơi có vẻ non nớt nhưng lại không mất đi vẻ tuấn tú của Công Tử Diễn hiện lên một nụ cười như mọi chuyện đã nằm trong tính toán: “Đúng là cô nương ta không lừa ta.”
Tờ giấy lúc trước nàng đưa cho hắn toàn tiếng Anh, vốn còn có chút ít hoài nghi với nàng, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh trên ống nhòm thì hắn tin rồi.
Tin rằng nàng có lai lịch giống hệt như vị vương phi truyền kỳ kia.
Điều này thật sự là không thể tin nổi!
“Vậy công tử?”
“Đi đi, mời cô nương ta đến đây. Có lẽ bổn công tử thật sự phải gặp nàng ta một lần rồi.”
Tuyết hộ pháp hơi kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy chuyện này hợp tình hợp lý. Thử hỏi thế gian người có thể đọc hiểu quyển sách sử có được mấy người đây?
Nhân tài như vậy, sao công tử có thể bỏ qua được?
Không thể như vậy!
Hắn ta lập tức kích động đi ra bên ngoài, hoàn toàn không chú ý sau lưng hắn là Công Tử Diễn mang đầy vẻ cao thâm khó lường.
Tuyết hộ pháp đi rồi quay lại khiến Ly Diên hiểu được, đây là sự thăm dò của người sau màn dành cho nàng.
Vốn dĩ nàng còn không biết dùng cái gì để mở ra khúc mắc trong lòng đối phương, gặp người sau màn này, không ngờ đối phương đã cho nàng và cho cả bản thân hắn một cơ hội.
Cho nên, nàng không cần nghĩ đã đi theo Tuyết hộ pháp đến Minh Nguyệt sơn trang.
Vì công tử không dặn dò nên suốt quá trình Tuyết hộ pháp cũng không làm bất cứ biện pháp phòng vệ gì với Ly Diên, cứ như vậy mà quang minh chính đại dẫn nàng đi vào nơi ở riêng tư của Công Tử Diễn, Minh Nguyệt lâu.
Khi Ly Diên ngồi đợi ở sảnh phụ, trong lòng không hề bình tĩnh như những gì nàng thể hiện ra, thậm chí còn có chút bất an.
Thiếu thành chủ của Bất Dạ thành này rốt cuộc có quan hệ gì với tộc Mặc thị hay không đây?
Sau Mặc Tiêu Bạch đã xảy ra chuyện gì sao?
Vì sao Mặc thị lớn mạnh như thế lại bị tiêu diệt?
Lát nữa rốt cuộc nàng nên mở lời bắt đầu từ đây đây?
Còn những âm mưu liên quan đến Long đế quốc, vị thiếu thành chủ này biết được mấy phần?
Càng lúc càng bất an hơn khiến Ly Diên như ngồi trên bàn chông.
Bức rèm vang lên tiếng động, từ sau lưng truyền tới từng tiếng bước chân nhẹ nhàng, trái tim Ly Diên thắt chặt, vội vã đứng lên.
Đập vào mắt là một thiếu niên yếu đuối có chiều cao gần ngang với nàng nhưng lại gầy hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Trên mặt thiếu niên đeo mặt nạ hình cánh bướm, môi đỏ răng trắng, ánh mắt lạnh nhạt mà tao nhã quét qua gương mặt của nàng, sau đó khẽ gật đầu với nàng: “Ly cô nương, mời ngồi.”
“Thiếu thành chủ?” Ly Diên rõ ràng không ngờ tới thiếu thành chủ trong truyền thuyết lại giống như nàng, tuổi cũng chỉ chừng mười tuổi.
“Chính là tại hạ, Ly cô nương không cần hoài nghi. Ngồi đi!”
Tuyết hộ pháp đích thân rót trà cho hai người, sau đó rất thức thời mà lui xuống.
Công Tử Diễn nhìn lông mày nàng nhíu chặt lại, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Cô nương không cần căng thẳng thế đâu. Tuổi tác ta và cô nương không chênh lệch là bao, cứ tùy ý chút là được rồi.”
Ly Diên nhìn làn da trắng đến mức có chút bất thường của hắn, theo bản năng hỏi một câu: “Hình như thiếu thành chủ bị bệnh.”
Công Tử Diễn tất nhiên biết năng lực của nàng: “Ừm, trời sinh. Khi mẫu thân sinh ta ra đã bị thương nặng, cho nên thể chất ta bẩm sinh đã khá yếu.”
Không biết vì sao, khi nghe hắn nói câu này, trái tim Ly Diên đột nhiên thắt chặt, phản ứng khó hiểu lại khiến nàng buột miệng: “Không biết thiếu thành chủ có thể để Ly Diên xem không?”
Công Tử Diễn kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng lại chủ động như vậy.
Bị hắn nhìn như thế, mặt Ly Diên thoáng chốc đỏ lên. Chỉ có điều người ta trời sinh mặt đen, cũng không nhìn rõ lắm, cho nên bất chấp giải thích nói: “Ly Diên không hề có ý khác, nếu không tiện thì…”
“Cũng được, vậy thì làm phiền cô nương rồi.”
Giọng của Công Tử Diễn rất ấm, có lẽ là thiếu niên còn chưa vào thời kỳ vỡ giọng nên nghe có vẻ mềm mại, cũng tương đối phù hợp với thân thể yếu đuối của hắn.
Ly Diên không ngờ hắn đồng ý thoải mái như vậy, nhất thời không biết nên nói gì mới được, chỉ đành ngượng ngùng đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, đưa tay đặt lên cổ tay còn trắng hơn nữ tử của hắn.
Đây là lần đầu Ly Diên khám bệnh cho người khác sau khi mất đi băng châm. Có thế nào nàng cũng không ngờ được, khoảnh khắc tay nàng đặt lên cánh tay hắn liền cảm nhận được trong cơ thể có một sức mạnh thần kỳ chỉ dẫn cho nàng thăm dò kỳ kinh bát mạch của đối phương.
Điều càng khiến nàng không thể tin nổi hơn chính là sức mạnh đó lại mạnh đến nỗi ngay cả mạch tượng khó bắt nhất của người bệnh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Phát hiện kinh ngạc này khiến nàng bất giác thu tay về, trong đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.
Nhưng thu tay về lại khiến nàng chú ý tới lòng bàn tay phải của mình đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình kim màu băng lam. Tuy màu sắc lúc ẩn lúc hiện, nhưng đã để nàng nhìn thấy rõ ràng.
Đây là gì?
Khóe mắt Ly Diên giật giật mấy cái, đột nhiên có một suy nghĩ to gan.
Sẽ, sẽ không phải là băng châm đã biến mất của nàng đó chứ?
Ông trời ơi, sao có thể như vậy được?
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Công Tử Diễn ngạc nhiên trước phản ứng của nàng, lập tức hỏi một câu ôn hòa.
“A, không, không có gì, không có gì. Ta bắt mạch lại lần nữa, đợi chút nhé.”
Có suy đoán kia rồi, lần này Ly Diên càng chú tâm hơn mà nhắm mắt lại, dùng sức lực ẩn tàng để cảm nhận sức mạnh kia.
Trước kia, sở dĩ băng châm quý giá chính là vì cái lạnh của nó, nó có thể giúp nàng cảm nhận được huyệt vị dưới da của người bệnh rõ ràng hơn, thậm chí còn có thể căn cứ theo công lực của bản thân nàng để băng châm tạm thời đóng băng các bệnh lý xung quanh huyệt vị. Từ đó, cho nàng thời gian từ từ tháo gỡ. Cho nên sau khi băng châm biến mất, nàng đã từng cho rằng có lẽ năng lực của mình sẽ hạ thấp từ đây rồi. Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không ngờ được băng châm lại dùng phương thức này mà dung nhập vào cơ thể nàng.
Sự thật dường như cũng không khiến nàng thất vọng. Tuy chỉ là bắt mạch thôi, nhưng điều thần kỳ là tay nàng như một điểm trung tâm, phát ra vô số đường thăm dò đi vào cơ thể người bệnh, theo từng đường từng đường không ngừng đi sâu, những mầm bệnh ẩn sâu trong ngóc ngách cũng bị nàng tìm được.
Điều này quá thần kỳ rồi!
Ly Diên kiềm chế niềm vui điên cuồng trong lòng, thu tay về. Sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, nàng hít sâu một hơi: “Công tử đúng thật là trời sinh yếu ớt, thuốc bình thường chỉ có thể có tác dụng điều dưỡng thôi, không thể trị tận gốc. Xin hỏi công tử có phải người luyện võ không?”
Công Tử Diễn gật gật đầu: “Phải. Thể chất như vậy, nếu không luyện võ, chỉ e sẽ càng yếu hơn. Tuy có gian nan một chút nhưng vẫn chống đỡ được.”
Nghe có vẻ qua loa hời hợt, nhưng Ly Diên có thể tưởng tượng được sự khó khăn trong đó.
“Luyện võ đúng là có thể đạt được tác dụng nhất định, nhưng vẫn chưa đủ lý tưởng. Nếu công tử tin ta, Ly Diên bằng lòng thử một lần.”
Công Tử Diễn nhướng mày: “Vậy Ly cô nương định dùng cách gì?”
Ly Diên cười tự tin: “Vậy phải xem công tử có cho ta cơ hội này không rồi.”
Nếu là trước kia, cho dù có băng châm, nàng cũng không dám bảo đảm như vậy. Nhưng hiện giờ…
“Bổn công tử dựa vào đâu mà tin ngươi?”
Ly Diên đột nhiên sát lại gần hắn. Công Tử Diễn hơi nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì lại thấy môi nàng khẽ động, nói một câu.
Nghe lời nói thầm của nàng, đầu tiên, Công Tử Diễn ngây ra, sau đó liền thấp giọng bật cười.
“Ly cô nương, cô nương đúng là rất hợp ý bổn công tử.”
Ly Diên khách khí cười cười: “Công tử quá khen rồi. Vậy bây giờ công tử đã tin ta chưa?”