Nói xong câu này Ly Diên mới đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì.
Nàng vội vã quay đầu đầy lúng túng: “Ờ… Ý ta là chẳng phải vừa nãy người ta đã giới thiệu rồi hay sao? Ta, ta nghe thấy, nghe thấy rồi.”
Vệ Giới “ha ha” một tiếng, trên mặt nổi lên nét cười lạnh nhạt.
Ly Diên né tránh ánh mắt của hắn, trong đáy mắt tràn ngập sự xấu hổ. Chết tiệt! Sao nàng lại sơ suất như vậy? Thứ nhạy cảm thế này là thứ nàng có thể biết được sao?
Cũng không biết người phục vụ dưới đài đã nói gì, một thứ vốn không ai hỏi han tới lại đột nhiên đắt hàng.
Tiếng hô lớn ra giá cao vang lên liên tiếp. Cuối cùng, mỗi hộp còn bán ra được với giá một ngàn lượng. Một ngàn lượng đó, ngang với một ngàn nhân dân tệ đấy nha.
Nếu ở hiện đại, đoán chừng đã khiến thương hội vui đến mức đang ngủ cũng cười đến nỗi mắt thành một khe hở mất.
Đồ dùng dành cho thanh niên đang bán chạy, tất nhiên thuốc tránh thai đi kèm với nó cũng được săn đón, thậm chí còn có đủ kiểu đồ dùng tình thú, đều bán ra được với giá cao khó mà tưởng tượng nổi.
Ly Diên không khỏi thấu hiểu vì sao thành chủ Bất Dạ thành lại không bán những thứ này với số lượng lớn.
Tục ngữ nói, đồ vật có hiếm thì mới quý. Đặt ở Bất Dạ thành, tiêu thụ hàng hóa với giá cả cạnh tranh, không chỉ có thể nâng cao độ nổi danh của Bất Dạ thành mà còn thể hiện ra được chất lượng sản phẩm, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích!
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút hâm mộ người sau màn, đồng thời suy nghĩ lại càng bay đến mức vượt quá sức tưởng tượng. Vì nàng thật sự không hiểu nổi rốt cuộc làm sao đối phương làm được.
Sau một loạt sản phẩm hiện đại, cuối cùng cũng bắt đầu bán tất cả những đan dược, dược liệu, linh hạc, thú hạch, công pháp kỹ năng, vũ khí,… mà người tu luyện cần đến.
Ở đại lục Tứ Phương, tỉ lệ người tu luyện là bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại đều là bách tính bình thường. Bọn họ quan tâm ăn mặc ngủ nghỉ hơn. Đương nhiên, trong Bất Dạ thành hiện giờ cũng có người về phương diện này. Tỉ lệ đương nhiên không cao, vì thế vừa rồi bọn họ còn biểu hiện vô cùng tích cực, sau lúc này đã không còn hứng thú gì nữa rồi.
Ngược lại, những người tu luyện luôn ẩn náu trong Bất Dạ thành, bất kể là đến từ Tứ Phương hay từ Long đế quốc khi thấy những thứ này xong đều thoáng chốc khôi phục vẻ tỉnh táo.
Đại lục Tứ Phương không có luyện dược sư, đó là do sự hạn chế của rất nhiều điều kiện như không gian giới hạn, linh khí không đủ,… Do vậy mà khả năng sinh ra luyện dược sư là vô cùng thấp. Cho dù là Ly Diên cũng chỉ là dùng dược liệu luyện chế dược hoàn thôi, chỉ có một vài tác dụng cơ bản đối với con người. Còn đối với việc thăng cấp hoặc các công năng chữa trị khác thì đều không có.
Luyện dược sư không chỉ cần có linh lực, thiên phú còn cần thiết hơn, thêm vào đó là cần một cái đỉnh thuốc, thậm chí còn phải thông qua đủ loại kiểm tra đánh giá rồi mới có thể trở thành luyện dược sư sơ cấp nhất. Mà sau đó, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm, tiếp tục thăng cấp lên.
Vì kiểm tra đánh giá dành cho luyện dược sư vô cùng nghiêm ngặt, tốc độ thăng cấp cũng không giống như cấp bậc linh lực bình thường, có thể dựa vào đan dược để giúp đỡ, thế nên dù là ở Long đế quốc, luyện dược sư cũng là rất khan hiếm.
Nhưng trong tình cảnh khan hiếm như vậy mà vẫn có thể mua được đan dược với giá thấp, giá tầm trung, đối với người của đại lục Tứ Phương mà nói, đây là cơ hội tốt cỡ nào chứ?
Ly Diên vẫn luôn rất hứng thú với luyện dược sư, nay có thể có cơ hội nhìn thấy đan dược đến từ Long đế quốc, tất nhiên phải không tiếc trả giá hết thảy.
“Mọi người đừng vội, đan dược, dược liệu, nội đan, tinh hạch hôm nay đều vô cùng phong phú. Chúng ta cứ từng người từng người một lên.”
Người phục vụ trên đài thấy sự nhiệt tình của mọi người tăng vọt còn hơn khi nãy, cũng cười không khép được miệng, dường như đã thấy vô số vàng đập thẳng vào mặt mình rồi.
Nếu nói trước đó chỉ là khởi động, thì tiếp sau đây thứ lên sàn sẽ được coi là màn chính.
“Được, xin mời vật phẩm đấu giá đầu tiên của vòng này. Một viên Hóa Ứ đan thứ phẩm cấp năm có thể lưu thông máu, làm tan máu đông, khơi thông mạch máu, giá khởi điểm năm trăm lượng vàng. Bắt đầu.”
Khoảnh khắc cây búa gõ xuống, đã có rất nhiều người giơ cao bảng, lớn tiếng hô: “Ta, ta trả sáu trăm lượng, đừng ai giành với ta. Xin mọi người đó, mấy ngày trước tu luyện gặp phải chuyện mạch máu tắc nghẽn, cục máu dính đặc sệt lại, ta sớm đã trông chờ viên Hóa Ứ đan này rồi. Xin mọi người để lại cho ta đi!”
Người nói là một gã thân hình hơi mập mạp. Nghe bệnh trạng của hắn, đúng thật là cần Hóa Ứ đan mới có thể giải quyết được. Tuy chỉ là thứ phẩm cấp năm, nhưng cũng là linh dược hiếm có rồi.
“Tên mập chết tiệt kia, ngươi gặp tình cảnh này, lẽ nào người khác không gặp sao? Không được, đan dược này không thể nhường cho ngươi như vậy được. Ông đây ra giá tám trăm lượng.”
“Còn ta nữa, một ngàn lượng, một ngàn lượng vàng.”
Ly Diên nghe giá tăng lên liên tiếp sau đó, không nhịn được mà tặc lưỡi: “Nếu thật sự có thể trở thành một luyện dược sư, vậy thì cái nghề này phát đạt đến mức nào chứ. Đúng là một cục đá cũng thành vàng mà!”
“Ngươi có hứng thú?” Vệ Giới thấy nàng đầy vẻ say mê, đôi mày khẽ nhướng lên.
“Phí lời, có người hành y nào không hi vọng có một ngày như vậy chứ?”
Đáng tiếc là hiện giờ đừng nói đến những sách thuốc liên quan tới phương diện luyện dược, ngay cả một cái đỉnh có thể luyện chế đan được cũng không có.
Vốn nàng còn có một bộ châm băng có thể đem ra, nhưng giờ thì tốt rồi, bị nam nhân này làm hỏng rồi.
Giờ nói nàng nghèo rớt mồng tơi cũng chẳng khoa trương chút nào.
Tuy nói trong chiếc nhẫn có một chiếc đỉnh thuốc nhỏ, nhưng làm sao chiếc đỉnh đó có thể ngang hàng với đỉnh thuốc trong tay luyện dược sư được?
“Được, Hóa Ứ đan một vạn ba ngàn lượng, mười số 028 ra phía sau đài thanh toán.”
“Viên đan dược tiếp theo đây dùng để tẩy tinh phạt tủy, bồi đắp lại thể chất, có dược hiệu không hề tầm thường đâu. Không sai, nó chính là Tẩy Tủy đan ngàn vàng khó cầu. Giá khởi điểm một vạn lượng vàng, bắt đầu đấu giá!”
Tẩy Tủy đan?
Ánh mắt Ly Diên sáng lên, cũng không biết viên Tẩy Tủy đan này có tác dụng với nàng hay không.
“Tẩy Tủy đan, đan dược trung phẩm cấp hai, vô cùng hiếm có nha!”
Mỹ nữ phục vụ trên đài mặc áo bào dài màu đỏ, dáng người yểu điệu, tay cầm bình bạch ngọc, trưng bày ra ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.
Trung phẩm? Khó trách giá khởi điểm lại cao như vậy.
Trái tim Ly Diên rung động, thẻ cầm trong tay không tự chủ được mà giơ lên: “Hai vạn lượng.”
Mọi người dưới đài vẫn còn thêm một trăm, một ngàn. Hay thật, Ly Diên vừa giơ đã là một vạn lượng, thoáng chốc xung quanh đều trở nên yên tĩnh, ai nấy trừng mắt nhìn về phía nàng.
Đáng tiếc, đứng ở góc độ của bọn họ, căn bản không nhìn rõ được tình hình trên lầu hai thế nào.
“Đây là vàng, không phải bạc. Cô nương à, có kiểu tăng giá như cô nương vậy sao?”
Cô nương trên đài suy nghĩ nhạy bén, lập tức hô lớn: “Hai vạn lượng vàng lần thứ nhất, lần thứ hai…”
Đáng tiếc, lần thứ ba còn chưa hô lên thì lại có người hô một tiếng: “Hai vạn năm ngàn lượng.”
Lại là nữ nhân ư?
Mặt của mấy gã đàn ông thoáng chốc nhăn nhó: “Bà nội nó, có nhầm không vậy? Tốt xấu gì cũng cho chúng ta một cơ hội chứ. Hai vạn năm ngàn lượng? Nha đầu nhà ngươi sao không hô thẳng ba vạn lượng luôn đi?”
“Ba vạn lượng!” Ly Diên liếc một cái sang bên cạnh, khóe môi cong lên đầy vẻ lạnh lẽo.
Bách Lý Phức lại muốn tranh với nàng ư?
Ha ha, nàng cũng thật muốn xem xem rốt cuộc Bách Lý Phức nhiều tiền đến đâu.
“Ôi má!” Gã đàn ông vừa buông lời giễu cợt đã bị hào khí của Ly Diên làm cho tắt tiếng. Ai nấy đều rướn cổ mà nhìn về phía bọn họ.
“Bốn vạn lượng!”
Lần này, không đợi người phục vụ hô lên, Bách Lý Phức đã đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn vách tường bên cạnh, hận không thể chọc thủng một lỗ.
Ly Diên liếc nhìn Vệ Giới vẫn luôn vững vàng như Thái Sơn: “Ngươi không lo lắng chút nào à?”
Vệ Giới nhìn xoáy vào nàng một cái, không lạnh không nóng: “Số 66, mười vạn lượng vàng.”
Vệ Giới vừa lên tiếng đã trực tiếp khiến sống lưng người nào đó lạnh toát: “Đậu, mười vạn lượng, có tiền cũng không phải tiêu thế này nha!”
Chưa nói tới dưới đài vì một câu này của Vệ Giới mà sinh ra quang cảnh náo động đến thế nào, chỉ riêng Bách Lý Phức bên kia đã trực tiếp bó tay rồi.
Bốn vạn lượng đã khiến nàng ta rất đau lòng rồi. Mười vạn lượng, ngay cả nghĩ nàng ta còn không dám nghĩ. Cái giá này đủ để mua một viên đan dược thượng phẩm rồi. Chỉ một viên trung phẩm thôi, còn chưa đến mức phải thế.
“Được, số 66 mười vạn lượng lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba. Thành giao.”
Mỹ nữ phục vụ trên đài hưng phấn bọc chiếc bình bạch ngọc kia lại, giao cho người phục vụ bên dưới.
Khi đan dược được đưa tới chỗ bọn họ, Ly Diên còn oán hận: “Mười vạn lượng đó, não ngươi có vấn đề à?”
Vệ Giới không nhìn nàng lấy một cái, trực tiếp cầm hóa đơn đối phương đưa qua, đóng con dấu riêng của hắn lên.
Người phục vụ cũng thoải mái, nhìn tên Vệ Giới một cái, không hề hoài nghi gì mà đã lui ra.
Trong khoảng thời gian đó, hai bên đều không nhắc tới tiền.
Điều này khiến Ly Diên rất tò mò: “Ngươi, thế, thế này là thế nào?”
“Đó là chuyện của bổn vương.” Dứt lời, đưa chiếc bình bạch ngọc trong tay sang: “Ngươi cần Tẩy Tủy đan làm gì?”
“Tất nhiên là muốn tẩy tinh phạt tủy rồi.” Ly Diên thấy hắn không muốn nói nhiều, nàng cũng lười hỏi. Dù sao thì có người thanh toán, nàng vui vẻ thoải mái vô cùng.
Vệ Giới không biết đã nghĩ đến điều gì, đột nhiên chỉ vào bình ngọc: “Ngươi, chắc không phải là ngươi cho rằng Tẩy Tủy đan có thể loại bỏ làn da đen này của ngươi đấy chứ?”
Ly Diên bất chợt bị đâm trúng tim đen, mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn: “Liên quan gì đến ngươi? Bổn cô nương muốn thế đấy, không được sao?”
Vệ Giới yên lặng lắc lắc đầu: “Được, của ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được.”
Nhưng trong lòng hắn lại tiếc vì viên đan dược này. Thể chất của Ly Diên, hắn đã từng nhìn qua rồi, căn bản không cần tẩy tinh phạt tủy. Nàng làm như vậy, e rằng cũng không có tác dụng gì.