Ý hắn là muốn nói với nàng rằng, ngay từ đầu hắn đã yên lặng tính toán câu hỏi này trong lòng rồi ư?
Trong lòng Ly Diên kinh ngạc, thảo nào lúc trước khi nàng và Ly Hồng Đào đấu võ mồm, hắn lại đứng một bên im lặng. Thì ra lúc đó hắn đã bắt đầu suy nghĩ về đề bài này rồi sao?
Vừa nói thế, hình như cũng bình thường. Với nàng, câu hỏi này cũng không thể tính ra trong hai ba lần.
Đương nhiên, có lẽ còn có người thông minh hơn bọn họ.
Nàng chợt có chút xấu hổ: “Nếu như ta nói trước kia ta đã làm câu này, ngươi tin không?”
Không thể không nói, nghe người nào đó nói xong những lời này, trong lòng Vệ Giới dễ chịu hơn một chút.
Tại sao chứ?
Bởi vì trong mắt hắn, nếu mình thua một đứa nhóc chỉ mới mười tuổi như nàng, có lẽ lòng muốn chết cũng có đúng không?
“Tin!”
Chuyện này sao có thể không tin chứ? Nhất định phải tin mới đúng.
Kết quả, hai người bất giác nhìn nhau cười.
Không biết đứng yên tại chỗ bao lâu, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Ly Diên nhìn lại, lông mày không tự chủ nhíu lại: “Mau nhìn kìa, có người tới.”
Còn là người quen nữa.
Đúng vậy, người vừa tới không phải ai khác, chính là bạn cũ của Ly Diên – Hồng Tà, còn có một nữ nhân xa lạ rất xinh đẹp. Về phần người còn lại, không biết tại sao trông khá quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
“Dương Tố? Hồng Tà?”
Lúc giọng nói thì thầm của Vệ Giới vang lên bên tai Ly Diên, người nào đó vốn còn đang chìm trong suy tư, đồng tử thoáng cái co lại.
Trời ạ, nàng nghe thấy gì vậy?
Dương Tố?
Ly Diên theo bản năng nhìn sang bạch y nam tử bên cạnh vị mỹ nhân kia, nhìn chằm chằm một cách chăm chú, yên lặng dò xét.
Sau một hồi lâu, nàng xoa ngực, quay đầu nhìn về phía Vệ Giới: “Dương Tố đó, ngươi quen à?”
Vệ Giới bình thản nói: “Người này từng ghé thăm lúc ngươi hôn mê, chỉ có điều đã bị ta đuổi đi. Sao thế? Quen hả?”
Ly Diên hít vào một hơi: “Ngươi nói gì? Hắn từng tới thăm ta?”
Vệ Giới thâm thúy nhìn nàng: “Thế nào? Ngươi thật sự quen à?”
Lúc đó Dương Tố không trả lời hắn như vậy. Chẳng lẽ, giữa hai người này, thật sự có giấu giếm chuyện gì?
Vẻ mặt Ly Diên thoáng cái trở nên phức tạp khó dò. Nhưng vào lúc người xa lạ trước mặt sắp đến, nàng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đó là chuyện của mấy năm trước rồi, sau này nói tiếp. Mấy người này là ai?”
Vệ Giới không chút gợn sóng nói: “Rất rõ ràng, có lẽ bọn họ chính là người giật dây.”
Mấy người này, từ khi ở quảng trường hắn đã chú ý tới rõ. Rõ ràng bọn họ tới từ khu vực màu đen, cộng thêm Hồng Tà kia còn ở bên trong, thân phận tất nhiên không cần nói cũng biết.
Hồng Tà không ngờ rằng còn có người có thể tiến vào Chỉ Túy Kim Mê trước bọn họ. Lúc hắn nhìn thấy nha đầu mặt đen thoạt nhìn bình tĩnh lạ thường đứng bên cạnh Vệ Giới, không tự chủ nhíu mày: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ly Diên phì cười một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn: “Câu này của Hồng môn chủ đúng là buồn cười. Tại sao ta lại không thể ở đây?”
“Không, không phải, làm sao ngươi có thể vào trước…” Hắn còn chưa dứt lời, nữ nhân mặc váy dài màu lam, dung mạo cực kỳ xinh đẹp kia đã cong môi, đánh hông đi về phía bọn họ.
“Ồ, chắc hẳn hai vị chính là Phượng vương điện hạ và Khang thất cô nương đúng không?”
Vệ Giới nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng ta.
Ly Diên nhàn nhạt gật đầu, khách sáo lại xa lạ mà nói: “Đúng vậy, xin hỏi ngươi là?”
“Ừm, tại hạ là bằng hữu của Hồng môn chủ. Tên ta là Bách Lý Phức, vị này, chắc hẳn Phượng vương điện hạ cũng quen, Dương Tố. Ba người bọn ta là bằng hữu.”
Ánh mắt Ly Diên dần dần dời đến người Dương Tố, sau khi phát hiện đối phương cố ý tránh né mình, nàng cười nhạt gật đầu: “Hữu lễ.”
“Thật không ngờ rằng, Khang thất cô nương chẳng những y độc trình độ hạng nhất, cả đầu óc cũng nhanh nhạy. Xem kìa, mới không để ý một cái đã để hai người vượt lên trước.”
Ly Diên cực kỳ không thích kiêu ngạo và xem thường trong câu chữ của nàng ta, lúc này bên môi nở nụ cười trào phúng: “Câu hỏi được công bố với công chúng, tất nhiên mỗi người đều có cơ hội vượt lên trước.”
Cho dù các ngươi quen thuộc nơi này thì sao?
“Hình như thất cô nương có chút địch ý với ta thì phải.”
Tuy rằng Ly Diên tươi cười, nhưng nụ cười kia lại không có chút độ ấm.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta mới gặp lần đầu, cớ sao ta lại có địch ý với ngươi được?”
Nụ cười của Bách Lý Phức cứng đờ, đang định nói gì đó, sau lưng lại truyền tới giọng nói của Tô Ngu: “Biết ngay hai người không đi xa mà, quả nhiên đang chờ ở chỗ này!”
Vừa dứt lời, giọng nói ồn ào của Thanh Thần cũng từ xa truyền tới. Ly Diên nhìn Tô Ngu, vội vàng vẫy tay: “Nhanh lên, hình như phía trước rất lớn, chúng ta mau đi xem thử phía trước có gì đi.”
Dường như Bách Lý Phức rất khó chịu vì Ly Diên không chú ý tới mình, lúc này mờ ám liếc Vệ Giới luôn im lặng, cười nói: “Chỉ sợ đây là lần đầu tiên thất cô nương tới nơi này đúng không? Chi bằng, để ta đưa mọi người đi dạo nhé?”
Ly Diên đang muốn từ chối, Tô Ngu lại đột nhiên tiếp lời: “Ồ? Xem ra Bách Lý cô nương đã đến rất nhiều lần rồi hả? Nếu như thế, vậy thì làm phiền ngươi rồi.”
Bách Lý Phức nhìn lại, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời. Không ngờ rằng ở đây ngoại trừ Diêm La mặt lạnh Vệ Giới kia còn có mấy vị thanh niên tài tuấn tướng mạo không tồi như vậy, lúc này nụ cười trên mặt càng tươi.
“Như thế, xin mời các vị đi theo ta.”
Nói xong, nàng ta lắc mông đi trước, Ly Diên cố ý tụt lại phía sau nàng ta thật sự rất chán ghét ánh mắt long lanh thỉnh thoảng bay tới của nàng ta.
Nàng không khách sáo nói nhỏ với mấy người Vệ Giới: “Có đại mỹ nữ như vậy đi trước dẫn đường, các ngươi phải mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, miễn cho bất cẩn bị câu hồn. Đến lúc đó, nữ tử không ai muốn như ta cũng không có năng lực cứu các ngươi.”
Vệ Giới gật đầu, vậy mà thật sự suy nghĩ về lời nói của nàng một chút. Sau khi quan sát trên dưới, như thể thật sự có chuyện như vậy mà nói: “Không nhìn ra đó, ngươi vẫn rất tự hiểu lấy.”
Ly Diên nghẹn họng, đang định mắng, đột nhiên hắn lại chuyển lời: “Nhưng, ngươi còn nhỏ, vẫn còn không gian phát triển.”
Ly Diên nhếch miệng cười xấu hổ: “Ha ha, khó cho ngươi còn có ảo tưởng với ta. Nhưng muốn ta trở nên xinh đẹp, chỉ sợ là không thể nào.”
Nói đến đây, nàng không quên thừa thắng xông lên: “Ngươi cũng thấy đấy, nữ nhân cần phải so sánh, thấy không? Nữ nhân như vậy mới có thể xưng là nữ nhân, giống như ta, nhiều nhất chỉ có thể coi là nữ. Không bằng, ngươi hãy cân nhắc việc giải trừ hôn ước, thế nào?”
Ánh mắt Vệ Giới hơi lườm, trầm ngâm gật đầu: “Đúng vậy, người ta là nữ nhân, ngươi là nữ oa tử. Thời gian còn sớm, tốt nhất ngươi hãy tiếp tục cố gắng!”
Nói xong, hắn phất tay, xoay người bỏ đi, không chút lưu luyến.
Ly Diên dứ nắm tay nhỏ với bóng lưng của hắn, oán hận nói: “Ngươi thật sự không hiểu hay là cố ý? Cố gắng? Cố gắng cái cọng lông ấy? Cố gắng trở nên xinh đẹp tranh giành tình cảm với mấy nữ nhân kia của ngươi hả? Phì, đúng là nói nhảm.”
“Khụ khụ khụ, nè, muội nói chuyện ít nhiều cũng chú ý chút đi.”
Tô Ngu tụt lại phía sau một bước vừa khéo nghe thấy Ly Diên lầm bầm lầu bầu. Tuy rằng đã sớm quen với việc nha đầu kia không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt toàn là đại nam nhân, nghe vẫn không khỏi khiến người ta xấu hổ. Đặc biệt là khi ánh mắt của hắn cố ý vô tình đảo qua trước ngực Ly Diên, lại bị Ly Diên vỗ một cái vào trán.
“Ca ca, huynh nhìn đi đâu đấy? Dựa vào dáng người này của ta, huynh cũng nhìn nổi hả?”
Lúc vẻ mặt Ly Diên đùa cợt nhìn Tô Ngu, người kia mặt mũi đỏ bừng: “Khụ, muội, muội nói gì đó?”
“Muội muội ta cũng không ngại mà, ca ca huynh như vậy khiến người ta rất khó làm người đó!”
Có thể chứng kiến Tô Ngu lúng túng, tâm trạng của Ly Diên không khỏi khá hơn. Khóe môi nàng khẽ cong, hai tay đặt sau lưng, thảnh thơi đi về phía trước.
Trước khi đi, nàng còn không quên bỏ lại một câu: “Ca ca phải nhìn thật kỹ đó, ở đây có rất nhiều cơ hội buôn bán.”
Được nàng nhắc nhở như vậy, Tô Ngu mới lấy lại tinh thần từ trong lúng túng vừa này, tập trung nhìn cách bài trí bên trong.
Không ngờ vừa nhìn đã khiến hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc…
Bên kia, Bách Lý Phức nhiệt tình giới thiệu với mấy người Vệ Giới: “Chỉ Túy Kim Mê là câu lạc bộ giải trí hàng đầu trong Bất Dạ thành. Chín chùm sáng này đại diện cho các khu vực khác nhau, tuy rằng bây giờ chúng ta đã vào hội trường, nhưng nếu muốn hiểu thêm về nó vẫn phải vượt qua kiểm tra.”
“Vượt qua kiểm tra thế nào?”
Chẳng biết Ly Diên đã xáp lại từ bao giờ, thấy ánh mắt Bách Lý Phức luôn dính vào một người, sắc mặt nàng có chút khó coi.
Ly Diên không nói gì chen vào giữa nàng ta và Vệ Giới, còn vênh váo đẩy Vệ Giới một cái, cực kỳ chiếm hữu ôm cánh tay hắn, sau đó liếc Bách Lý Phức như khiêu khích.
Ngoài mặt Bách Lý Phức không chút rung động, nhưng ánh mắt lại thi thoảng liếc về phía cánh tay của hai người, trong mắt viết đầy khiếp sợ.
Đã sớm nghe nói Vệ Giới không gần nữ sắc, thật không ngờ rằng vậy mà phá lệ với củ khoai lang đen này. Chẳng lẽ lời đồn lúc trước không đáng tin?
Khi ánh mắt nàng ta hơi lườm, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Vệ Giới, Ly Diên lại cao giọng: “Thế nào? Bách Lý cô nương không muốn giải thích ư?”