Sau khi hàn huyên một lúc, Linh Vận cảm thấy hơi mệt.
Căn phòng cách âm rất tốt, nếu không dùng tinh thần lực để nói chuyện với ca ca thì e rằng âm thanh sẽ không thể xuyên qua tường được. Mặc dù chỉ nói chuyện vài câu mỗi ngày, nhưng sau đó phải nghỉ ngơi hơn nửa ngày để phục hồi.
Lòng vòng như vậy, thật sự rất mệt mỏi nhưng bị bắt nhốt ở đây nên tất cả hành động đều bị hạn chế. Dù vậy, không phải là không có thu hoạch. Ví dụ như môi trường tu luyện ở đây rất tốt, khác với đại lục Tứ Phương hay với những nơi khác, linh khí ở nơi này dồi dào hơn nhiều. Mặc dù nàng vẫn đang ở võ sư cấp ba, không thể tu luyện linh lực, nhưng linh khí cũng đóng vai trò quan trọng trong việc tu luyện vũ lực.
Trước đó nàng chỉ là một võ sĩ cấp chín, không thể đột phá. Không ngờ trong hai tháng ở đây, nàng đã đạt tới trình độ võ sư cấp ba, tương đương với thành quả trong ba năm của nàng.
Sao nàng không ngạc nhiên được?
Mà thành tựu của Linh Dực còn lớn hơn. Trước mắt đã đạt tới đỉnh phong của võ sư cấp chín, chỉ cần cố gắng một chút là có thể đột phá võ vương. Nhưng tình huống hiện tại không thể tùy tiện thăng lên võ vương được, vì vậy lúc này hắn đã ngừng tu luyện, thay vào đó mỗi ngày đều vận chuyển linh khí qua lại giữa tám kinh mạch để gia tăng nội lực.
Cùng được hưởng lợi còn có Thẩm Tứ, Hàn Tẫn và Hoa Mậu. Bọn họ đã thành công thăng cấp đến ngụy võ vương, đột phá đến cửa cuối cùng là sẽ thăng lên võ vương. Nhưng cũng như Linh Dực, mọi người từ bỏ cơ hội trước mặt, hài lòng làm võ sư của mình, cố gắng trì hoãn việc thăng cấp.
Bọn họ nghĩ như vậy, nhưng có người lại không nghĩ vậy. Có người liều mạng tu luyện, hi vọng nhân cơ hội này có thể đột phá đến võ vương để hoàn thành ước mơ tiến vào Long đế quốc.
***
Chiếc nhẫn mà Linh Vấn Thiên đưa cho giúp Ly Diên có đầy đủ dụng cụ cần thiết để thí nghiệm. Với nàng, một mẫu máu hoàn toàn không khó chút nào.
Tuy nhiên, trong hai ngày, nàng đã phân tích gần năm mươi mẫu máu người. Sau khi xem xét những mẫu này, nàng càng thêm khẳng định với kết luận trước đó của mình. Lại thêm mẫu máu của thây ma lấy được vào đêm đó, Ly Diên không thèm ngẩng đầu, đi bế quan để luyện chế thuốc giải ngay.
Bên này, nàng bế quan, đám Vệ Giới bên kia cũng không nhàn rỗi. Ngày hôm sau đã đột phá tới được khu vực màu cam.
Cái gọi là đột phá từng khu vực. Giai đoạn đầu tiên là giá trị vũ lực, từ một trăm đến một, khiêu chiến với từng toà lâu. Thắng, thì đương nhiên sẽ được dọn vào. Thua, sẽ phải trả giá nhất định.
Cái giá này thì phụ thuộc vào nhu cầu của đối phương. Có khi là tiền tài, có khi là nhu cầu khác. Thứ duy nhất không đòi, chính là mạng.
Bởi vì trong những toà lâu này không nhất định là người của đại lục Tứ Phương, mà có thể đến từ Long đế quốc. Mà sức mạnh của Long đế quốc thì không cần phải bàn cãi.
Nói vậy cũng không gọi là bất công. Dù có thua cũng không có gì phải xấu hổ. Vốn không lấy mạng của đối phương cũng là để bảo vệ người của đại lục Tứ Phương.
Nếu thua ở giá trị vũ lực thì vẫn có thể tiến hành giai đoạn thứ hai. Giai đoạn thứ hai là không gian ảo. Vào rồi sẽ có cấp độ dành riêng cho ngươi. Nếu thành công thoát ra khỏi không gian ảo thì sẽ có vé miễn phí vào khu vực màu cam.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là có điều kiện để vào ở. Muốn được ở trong nhà vẫn phải nhờ vào giá trị vũ lực.
Điều đáng nói là trong chín khu vực đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, trắng và đen, người của Long đế quốc hầu như đều ở hai khu cuối, bảy khu đầu do điều kiện khác nhau nên có rất ít người.
Cho dù thỉnh thoảng có một hoặc hai người thì cũng không phải là không thể thắng. Về phần thắng như thế nào, đương nhiên tùy thuộc vào việc người vượt có thể phát hiện ra sơ hở này hay không.
Nhóm của Vệ Giới đứng trước khu vực màu cam, sau khi trả phí thách đấu một nghìn lượng một người thì được vào trong.
Vừa bước vào, đã cảm thấy một làn hơi thở mát lạnh phả vào mặt, trong chốc lát khiến người ta cực kỳ sảng khoái.
Thanh Thần hít sâu một hơi, “Linh khí ở đây còn nồng hơn cả khu màu đỏ!”
Trên thực tế, kể từ khi tiến vào khu rừng hắc ám, linh khí trên đường đến đây đúng là mạnh hơn nhiều so với đại lục Tứ Phương. Chẳng lẽ là vì ở gần lục địa của rồng?
Không ngờ vừa đến khu vực cam lại có thu hoạch như vậy. Đây chẳng phải là một loại hấp dẫn người khác sao?
Chẳng trách nơi này, ngoại trừ khi dùng cơm, toàn bộ thời gian còn lại đều yên tĩnh không tưởng nổi. Hoá ra đều chạy đến đây tu luyện?
Khu vực màu cam đã như vậy, vậy chẳng phải khu vực màu đen còn nồng đậm hơn sao?
Thanh Thần nghĩ đến khả năng này, đột nhiên vui vẻ, xoa xoa cánh tay nói: “Đi, chúng ta tranh thủ đi thách đấu. Linh khí dồi dào, vừa hợp với tốc độ thăng cấp của chúng ta. Đệ đã ở lại võ sư cấp tám quá lâu rồi, nếu có thể lên thành công cấp chín ở đây, chẳng phải là,”
Hắn chưa kịp nói xong, Vệ Giới đã nhíu mày, cười như không cười nhìn hắn, “Làm gì, muốn đến Long đế quốc lăn lộn?”
“Ặc……”
Thanh Thần cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại, nuốt khan một tiếng, “Long, Long đế quốc?”
Thanh Dạ mặc áo đen lạnh lùng nhìn hắn, “Sau võ sư chính là võ vương, đừng bảo là ngươi đã quên rồi?”
Khóe miệng Thanh Thần giật giật, “Chuyện này sao quên được? Chỉ là… vương gia, ngài thật sự có ý định tiếp tục như vậy?”
Vệ Giới đã đột phá đến nguỵ võ vương ngay khi mới mười hai tuổi. Điều này, ngoài những người thân cận với hắn ra, không ai khác biết nữa.
Từ năm mười hai tuổi đến giờ đã là sáu năm. Trong sáu năm này thực lực của hắn vẫn luôn bị áp chế, tuy rằng họ không biết hắn áp chế thực lực như thế nào nhưng với sức mạnh hắn thường biểu hiện ra thì trong sáu năm này, chắc chắn hắn không hề dậm chân tại chỗ.
Bằng không, thực lực hiện tại của hắn cũng sẽ không khiến người ta khó lường như vậy, giống như nhìn hoa trong sương. Cộng với tố chất thân thể khác hẳn người thường, Vệ Giới lúc này thật sự khiến người khác tò mò.
Trong nhiều năm qua, hắn đã ẩn nhẫn như thế, mặc cho Vệ Du Sâm sai sử cũng không phản kháng.
Thực tế, họ cũng không thể đoán ra được, rõ ràng hắn có cơ hội có thể đi luôn, rõ ràng có nhiều cơ hội khiến mình mạnh lên, tại sao lại muốn ở lại.
“Làm sao các ngươi biết được, Long đế quốc tốt hơn lục địa Tứ Phương chứ?”
Lời này của Vệ Giới xem như gián tiếp giải đáp những nghi ngờ của họ.
Thời điểm cả bốn người đều im lặng, Vệ Giới đã lấy ra thẻ tầng số một trong khu vực màu đỏ, đập lên thẻ tầng một khu vực màu cam.
“Cá nhân hay tổ đội?” Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra.
Vệ Giới liếc mắt nhìn bốn người phía sau, bốn người đồng thanh nói: “Đội!”
Khi khiêu chiến, có thể là một đội hoặc cá nhân. Tất nhiên, số lượng mà đối phương xuất chiến cũng dựa vào điều này.
Trong khu vực màu cam, có tám người ở cùng một dãy phòng, nhưng đám Vệ Giới chỉ có năm người.
Vốn dĩ còn có Ly Diên, nhưng hiện tại nàng bế quan luyện chế độc dược, cho nên tỷ lệ xuất chiến có vẻ hơi bất công.
Giây tiếp theo, trước mặt xuất hiện tám người với đủ loại hình dáng. Trong đó sáu nam hai nữ, cao, thấp, mập, ốm đều có. Nhìn thấy năm người Vệ Giới đứng trước mặt, lập tức nhíu mày.
Người đàn ông cầm đầu vạm vỡ, mắt phải được che lại, làn da ngăm đen, nhìn như một tên cướp biển. “Các ngươi chỉ có năm người?”
Thanh Huyền mặc một quần áo màu xám, lạnh lùng ngước mắt: “Sao? Không thể?”
Tên hải tặc hừ lạnh, “Ông đây quản các ngươi có mấy người. Trước khi so tài, có cần phải cược thẻ đánh bạc lên không?”
“Điều kiện của ngươi là gì?”
Khuôn mặt như quan ngọc của Thanh Dục xoẹt qua tia hiểu rõ. Những người này thắng thì phải để lại cho họ chỗ ở, nhưng nếu họ thắng, thì đối phương phải để lại thẻ đánh bạc.
Tên hải tặc nói thẳng: “Mười hai vạn lượng vàng.”
Đối với những người như họ, quy tắc duy nhất để tồn tại trong Bất Dạ thành chính là phải có tiền. Không có tiền, thật sự khó đi được.
“Thành giao!” Thanh Thần, người phụ trách tiền bạc, không nói hai lời đã đồng ý.
Tên hải tặc không ngờ nhóm người này lại giàu có như vậy, thậm chí không thèm mặc cả đã đồng ý. Lúc này hơi hối hận vì kêu ít đi.
Nhưng gã lại không biết không phải bọn họ có tiền, mà là sau khi nhìn thấy thực lực của phe tên hải tặc này, họ đã nắm chắc phần thắng, nào quan tâm gì đến điều kiện của đối phương?
Cũng như linh lực, giá trị vũ lực cũng có thể nhìn ra được.
Miễn là ngươi cao hơn đối phương thì có thể cảm nhận được sức mạnh của người kia từ hơi thở của họ.
Ngay cả tên hải tặc mạnh nhất cũng chỉ là võ sư cấp năm, những người khác đều ở cấp độ võ sĩ nhưng không ai trong số vượt quá cấp năm cả. Cho nên Thanh Thần vẫn dư sức đối phó với chúng.
Dù cho người của đối phương nhiều hơn bọn họ.
Khiêu chiến bắt đầu, Vệ Giới khoanh tay trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung đứng sang một bên, không hề có ý định tham gia.
Tám người kia cũng sẽ không ngốc mà ép hắn ra tay. Bốn người đấu tám người, rõ ràng bọn họ chiếm ưu thế về nhân số. Cho dù thực lực của những người này cao hơn cũng không có khả năng thắng.
Tuy nhiên, sau khi giao đấu với nhau, bọn họ đều thay đổi sắc mặt. Vốn nghĩ rằng có thể thắng dựa vào nhân số, nhưng khi mấy người này vừa vào vòng chiến lại có thể lấy một chọi hai, tốc độ nhanh như sét đánh. Cho dù đã trải qua nhiều trận chiến như đám bọn họ cũng không chịu nổi áp lực, lùi về phía sau.
Cuối cùng không đến một chén trà, tất cả đều bị đánh ngã.