Nhưng Hắc Thuần lại nói với nàng, muốn có càng nhiều manh mối nhất định phải tự mình tiến vào kỳ cảnh. Trốn tránh xa như thế vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cách giải quyết.
Đây là muốn nàng đặt mình vào nguy hiểm sao?
"Chẳng lẽ không có cách khác?"
"Ách Vận cốc người còn không sợ, chỉ là nhân loại bị biến dị thì ngại gì chứ?"
Ly Diên trợn tròn mắt, "Ngươi nói dễ nhỉ. Ngươi cũng nói đó là nhân loại biến dị, lỡ như ta bị lây nhiễm thì sao?"
"Đây không phải là đức độ mà thầy thuốc các ngươi tôn sùng từ trước đến nay sao? Vì người quên mình?"
Ly Diên khinh thường cười lạnh, "Ta chưa bao giờ cảm thấy chính mình có y đức gì. Y thuật và độc dược của ta đều là xây dựng trên điều kiện lợi ích ngang bằng."
“Ta đã nhìn qua chỗ này rồi, khắp nơi là đồng bằng. Ngoại trừ cái trấn này, chỗ khác nơi nào cũng chỉ cần nháy mắt là thấy được. Các ngươi có thể trốn đi đâu? Lẽ nào lại quay trở lại rừng hắc ám lần nữa?"
Đây mới là chỗ khiến Ly Diên thực sự lo lắng. Lúc đầu họ thấy may mắn vì có chỗ để nghỉ ngơi, lại không ngờ vừa ra khỏi hang sói đã đi vào hang rắn.
"Chết tiệt, ngươi nói xem tại sao ban ngày ta không phát hiện nơi này kỳ lạ chứ?"
"Đây là mới là chỗ cao minh của đối phương. Ngay cả ngươi và Vệ Giới cũng không phát hiện ra, có thể thấy nơi này đã ngụy trang rất thành công. Được rồi, đừng nghĩ nữa, nhanh hành động đi, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó."
Hắc Thuần không thèm nói thêm lời dư thừa gì nữa, mặc kệ Ly Diên hỏi thế nào, cũng không hỏi ra cái gì.
Đây chính là chỗ đặc biệt của Hắc Thuần.
Nó chưa bao giờ coi mình là linh thú khế ước của nàng, nhiều thời điểm là cố vấn của nàng đúng hơn.
Hai năm qua, kỹ năng độc dược của nàng vượt trội hơn những người khác, có quan hệ mật thiết với Hắc Thuần.
Nàng tin rằng, nó không phải là không có cách, mà muốn xem cuối cùng nàng làm như thế nào.
Về việc này, Ly Diên ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.
Xem ra lần này nàng thật sự không thể không lao vào rồi.
"Đám quái vật đó đã đến, làm sao đây?"
Tất cả mọi người chưa từng trải qua canh này, bối rối cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Ly Diên hoàn hồn nhìn bầy tang thi rậm rạp chằng chịt, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vệ Giới.
"Ngươi cũng đã thấy rồi đấy, xung quanh đều là gò đất, chúng ta đã bị ép không có đường lui. Điều duy nhất có thể làm hiện tại là xông lên, có lẽ sẽ tìm được một con đường sống."
Chờ, tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề gì. Haiz, họ đã bị trì hoãn ở đây quá lâu, sớm biết như vậy phải xông ra ngay khi biết đến chuyện này mới đúng.
Không thì hiện tại cũng đã không rơi vào thế bị động như này.
Dù không ai muốn theo ý kiến này nhưng cũng biết đây là cách duy nhất để sống.
“Được, đi thôi!”
Vệ Giới ngược lại thoải mái, ra lệnh một tiếng, những người khác ai còn dám nói không?
Thế là, một sự ăn ý cứ thế mà hình thành.
Người của Vệ Giới mở đường, người của Ly Diên bọc hậu.
Người có thể xuất hiện ở đây, có ai không phải là tinh anh đã trải qua nhiều trận chiến?
Giá trị vũ lực đương nhiên không có gì để nói. Nhưng thứ họ đối mặt không phải là dân chúng người thường mà là những tang thi có chức năng cơ thể xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất sau khi biến dị.
Bởi vì có quá nhiều thứ phải lo lắng, mọi người dự định dùng một đòn đánh trúng. Nhưng khi thực sự đối mặt, họ mới phát hiện giá trị vũ lực đều không có tác dụng.
"Chết tiệt, đây là loại quái vật gì, thân thể còn cứng hơn cả đá, đánh thế nào cũng không phản ứng?"
"Bà mẹ nó chứ. Sao sức của chúng lớn như vậy, a, răng nay có phải dài quá rồi không? Chỉ biết cắn, ngu sao?"
“Biến thái, chảy nhiều máu như thế, vậy mà người không sao cả?"
...
Sau tấn công một vòng, khuyết điểm của tang thi dần được phơi bày.
Một, cảm nhận được con người lại gần sẽ theo bản năng muốn cắn, hút máu.
Hai, cơ thể không có bất kỳ cảm giác nào đối với các nhân tố ngoại lực, dù bị đánh chém thế nào cũng không phản ứng.
Ba, một khi mất quá nhiều máu, chúng sẽ ngất trong thời gian ngắn, nhưng sẽ không chết.
Nhất định phải nhân cơ hội đó khiến bọn chúng chết hẳn.
Vì trừ việc này ra, những tang thi vẫn còn ở trạng thái đỉnh cao, cơ bản là đao thương bất nhập.
Nếu muốn chúng chết, nhất định phải lấy máu.
Một tang thi không có máu không khác gì một con dã thú không có mũi.
Khi Ly Diên tiếp xúc với tang thi thì nàng càng chú ý đến máu của chúng, cùng với màu xanh lục huỳnh quang bất thường trên người chúng.
Màu xanh lục này dưới ánh trăng chiếu rọi càng chói mắt và dữ tợn.
Trong khi những người khác đang chém giết, Ly Diên liên tục di chuyển qua lại giữa các tang thi đã ngã xuống.
Các xác chết này về cơ bản đã bị nàng lấy máu toàn bộ, thậm chí một số còn bị hủy hoại vô cùng thê thảm.
Các hán tử xung quanh nàng nào từng trải qua khung cảnh máu tanh như vậy?
Họ vừa phải đối phó với tang thi, vừa phải thỉnh thoảng bảo vệ Ly Diên.
Chính vì phải bảo vệ cho nàng nên họ mới nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu kia, mùi vị buồn nôn khiến họ nôn luôn cả thức ăn tối qua.
Mấy người tâm lý kém trực tiếp ngã xuống đất, bị Ly Diên chán ghét.
Tuy nhiên, sau công cuộc tìm kiếm cực khổ như vậy, cuối cùng nàng mới phát hiện ra những tang thi này không bị cổ trùng điều khiển, ít nhất là không có cổ trùng nào trong cơ thể chúng.
Nếu không có cổ trùng, vậy cũng chỉ có thể là con đường khác.
Dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn có nhiều người bị cắn. Sau khi bị cắn lập tức được Ly Diên cho một ít thuốc giải độc lúc trước đã chữa cho Vệ Giới.
Mặc dù không trị tận gốc nhưng cũng có thể kéo dài một chút thời gian, khiến nàng hiểu sâu hơn về quá trình phát triển của tang thi.
Khi Ly Diên đang vùi đầu vào đủ loại xác chết khác nhau, Vệ Giới đánh tiên phong bộc lộ ra năng lực kinh ngạc.
Trường kiếm trong tay của hắn xuyên qua khoảng không như tia chớp, ngay cả những thuộc hạ đã từng cùng hắn giao đấu nhiều lần cũng phải thán phục trước thủ pháp mạnh mẽ của hắn.
Rõ ràng thân hình chỉ hơi nhúc nhích nhưng đám tang thi tuôn về phía hắn như suối đã bị đánh bay xa. Khi thân thể còn ở trên không trung, dưới sự khống chế của kiếm lực của hắn trực tiếp bị cắt thành hai khúc, như một con diều rơi ầm ầm xuống đất.
Cảnh tượng này bị Ly Diên và Tô Ngu nhìn thấy, hai người đồng loạt chấn động, đồng thời trong lòng càng thêm kinh ngạc và sợ hãi về năng lực của hắn.
“Người này, không nên chọc vào!"
Câu nói sâu xa của Ly Diên khiến cho Tô Ngu vốn luôn bảo vệ nàng rất bất mãn, "Còn nói nữa, muội đã chọc đến rồi."
Không phải ư, chẳng những chọc vào, còn có phiền phức trong tương lai nữa, cái hôn ước đó!
Chậc, vừa nghĩ tới hôn ước, cả người Ly Diên đều thấy không tốt. Hiện tại nàng mới mười tuổi, có khác gì việc nuôi con dâu từ bé chứ?
Có một kẻ cực kỳ mạnh như Vệ Giới mở đường phía trước, những người phía sau hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng dù có thoải mái đi chăng nữa thì cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, bởi thứ bọn họ phải đối mặt là hàng nghìn tang thi.
Một trăm đối đầu với nhóm một, hai nghìn tang thi, dù thế nào cũng đều phí sức.
"Sao rồi? Muội đã phát hiện ra gì chưa?"
Tô Ngu đá vào một tang thi khác đang cố lao về phía Ly Diên, nóng nảy quay lại nhìn nàng.
Trong lòng Ly Diên buồn nôn muốn chết, nhưng càng nóng nảy lại càng bất lực, "Chuyện này không phải nóng nảy là giải quyết được. Xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể ở chung với đám ghê tởm này."
Khi cả thôn trấn gần như bị rửa tội bởi vụ tàn sắt đẫm máu tanh tưởi, không ai để ý đến trên tòa nhà cao nhất trong trấn nhỏ, nam nhân mặc áo đỏ lại lặng lẽ xuất hiện.
Lúc này trên khuôn mặt yêu nghiệt kia đang nở nụ cười quyến rũ. Hắn ta mặt mày bễ nghễ liếc nhìn Ly Diên và Vệ Giới đang chật vật không nổi bên dưới.
Tiểu lâu la ở bên cạnh có chút đắc ý nhìn cảnh này, "Xem lần này chúng phá rối thế nào. Dù không bị cắn chết cũng sẽ mệt chết."
Khi hắn liếc nhìn đến Vệ Giới ở phía trước, lời nói của hắn đột nhiên thay đổi, "Môn chủ, bản lĩnh của tên Vệ Giới này không nhỏ. Lần trước bị mãng xã nuốt vào bụng cũng không chết, theo ngài, rốt cuộc hắn làm từ thứ gì chứ? Trúng độc nặng như thế mà vẫn sống được, đúng là kỳ tích!"
"Cũng may là Phượng Nguyên ngáng đường kia đã bị xử lý. Nếu không, e rằng hoàng tử điện hạ sẽ không bỏ qua cho chúng ta dễ dàng như vậy."
Nam nhân mặc áo đỏ dửng dưng rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng khó có thể nhận ra, đôi môi mỏng khẽ mở ra, "Xử lý? Ha ha, ngươi cho rằng Phượng Nguyên sẽ chết dễ dàng như vậy ư? Ngươi cũng quá coi thường Phượng Trì sơn trang kia rồi."
"Môn chủ, ngài có ý gì? Chẳng lẽ Phượng Nguyên vẫn chưa chết?"
Nam nhân áo đỏ thản nhiên nhét một viên kẹo vào miệng, cười như không cười nói: "Một thế lực mới nổi lên chỉ trong hai năm nhưng không hề bị các thế lực khác nuốt chửng, lại tỏa sáng rực rỡ như vậy ở thịnh hội bốn nước, thậm chí còn lừa được bốn đạo thánh chỉ của hoàng đế của bốn nước, ngươi cho rằng nàng ta sẽ không chuẩn bị gì sao?"
Khuôn mặt tiểu lâu la chợt hiểu, "Đúng vậy. Nếu nàng ta chết như thế này, chẳng phải thánh chỉ kia sẽ... Thảo nào... Còn có số vàng đó, có mệnh cầm nhưng lại không có mệnh tiêu, nàng ta cần gì phải đưa Phượng Trì sơn trang lên vị trí cao như vậy? Không phải tự tìm đường chết sao?”
Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn lại lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, "Môn chủ, không phải chúng ta lại thêm một đối thủ nữa chứ? Phượng Nguyên đã thế, bây giờ lại xuất hiện một Ly Diên nữa. Đây, đây không phải là công khai đối đầu với chúng ta à? Thật không công bằng, còn có Độc môn muốn cùng chúng ta trực diện giao đấu. Cái này, đây không phải…"
Không cần nói thêm nhiều sau đó, cũng biết sức nặng như thế nào.
Ngược lại, phản ứng của nam nhân mặc đồ đỏ hoàn toàn khác.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nheo lại, hàng mi dài in bóng sâu dưới ánh trăng, bên trong đôi mắt đen láy mang theo hứng thú nồng nặc.
"Có thể gặp được một đối thủ mạnh như vậy ở đại lục Tứ Phương, đây là chuyện vô cùng khó. Cuộc sống đầy thử thách mới đặc sắc, phải không?"