Edit: ZiQuân MộKhuynh nhìn đấu kỹ chợt lóe chợt tắt ở dưới chân, đấu kỹ trên tay cònchưa kịp ngưng tụ thì đã tiêu tan, nàng trơ mắt nhìn đạo tia chớp thứ ba rơi vào trên người Quân Tâm.
Mây đentrên bầu trời vẫn đang cuồn cuộn, ba đạo thiểm điện đã hạ xuống, cónghĩa là thiên phạt tấn chức của Thiên Linh Vũ đã xong, bây giờ tới lượt thiên phạt tấn chức của Quân Tâm.
Quân MộKhuynh chạy nhanh tới chỗ Quân Tâm, con ngươi màu đỏ đậm nhìn mây đentrên bầu trời, không một chút do dự nằm đè lên người Quân Tâm, nàng cũng vô duyên vô cớ bị bổ nhiều lần rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng sao,hai lần trước là thiên phạt của Hỏa Liêm, lần này chỉ là nhị ca tấn chức mà thôi, có gì mà phải sợ chứ.
‘Răngrắc!’ Thiên địa quy luật lại lần nữa hạ xuống, Quân Mộ Khuynh nhắm mắtlại, nàng dùng ý thức tìm tòi nghiên cứu không gian nguyên tố, hy vọngchúng nó có thể có ích gì đó, tốt nhất là đem lực lượng của tia chớpcách xa Quân Tâm ra, ba đạo vừa rồi đã làm hắn bị thương không nhẹ.
Mấy ngườiđang chạy vội trên Thánh Thú sơn nhìn thấy thiên địa quy luật đều vôcùng kinh hãi, tia chớp khủng bố như vậy, rốt cuộc là ma thú đã tấn chức lên cấp gì? Còn có đạo vừa rồi, không phải là ma thú tấn chức, là triệu hoán sư tấn chức, chỉ có triệu hoán sư mới có thể tấn chức sau khi mathú của mình vừa tấn chức xong.
“Đi quaxem sao.” Nam tử dẫn đầu trầm giọng nói, đây là thần thú tấn chức, đạovừa rồi, nhất định là triệu hoán sư, là ma thú của ai mà có thể như vậy? Ma thú vừa tấn chức xong mình cũng tấn chức luôn, thiên địa quy luậtvừa đánh một đạo kia cũng không có tan đi, như vậy có nghĩa là, ngườinày, không chỉ lên một cấp.
Quân TửMạn nhìn mây đên đầy bầu trời, hắn đã đoán được là ai tấn chức: “Các vị, các vị đi trước đi, năm người chúng ta sẽ giúp các vị tìm triệu hoán sư có thiên phú cực cao kia, các vị thấy thế nào?” Quân Tâm vậy mà đã khếước được ma thú, hắn đã khế ước được ma thú rồi.
Nam tử dẫn đầu không để ý tới hắn, đi nhanh về phía trước, Hoắc Loạn cũng định ởlại thì bị người kia trừng mắt một cái nên cũng vội vã đuổi theo.
“Tử Mạnthiếu gia, tại sao chúng ta lại ngừng lại? Sao chúng ta không đi xem làai tấn chức? Động tĩnh lớn như vậy, chắc là sẽ rất lợi hại.” Ái Tinh lắc lắc cái eo thon thả, một bộ dáng phong tình đi tới bên người Quân TửMạn, ôm tay hắn, làm nũng hỏi.
“Ngươi thì biết cái gì, đây là Quân Tâm tấn chức, ta biết một con đường tắt, chúng ta phải nhân cơ hội Quân Tâm vừa tấn chức còn suy yếu, giết hắn!” QuânTử Mạn vừa nói vừa hướng một phương đi, ai biết những người này có phảihay không là muốn giết những người có thiên phú cực cao như Quân Tâm, ai mà không tiếc nuối một triệu hoán sư có thiên phú cực cao. (Zi: a, xem ra không ngu lắm.)
“A?” Ái Tinh mặc dù không rõ lắm, nhưng cũng hiểu được một chút ý tứ trong lời Quân Tử Mạn.
Bốn ngườibọn họ đi theo sau lưng Quân Tử Mạn, đều không rõ, vì sao hắn lại muốnxử lý Quân Tâm đến như vậy, hôm nay hắn nói đây là sự tình của Quân gia, bọn họ mới dám xác định, Quân Tâm cũng là người của Quân gia, chỉ làđịa vị không giống nhau nên Quân Tâm luôn bị Quân Tử Mạn chèn ép.
Bốn người ở sau lưng Quân Tử Mạn chợt nhận ra, một núi không thể có hai cọp, QuânTử Mạn là triệu hoán sư, hắn không cho phép Quân gia sẽ có thêm mộttriệu hoán sư nữa, hơn nữa còn là người có thiên phú cao hơn mình, nếuhắn không lợi dụng lúc này Quân Tâm đang gặp khó khăn mà giết hắn, thìquá ngu rồi. Hiện tại dù Quân Tâm đang ở địa vị thấp, nhưng khi hắn lợihại hơn Quân Tử Mạn, sau này ở Quân gia, địa vị ai cao, ai thấp cũngkhông chắc được.
Quân MộKhuynh ôm lấy Quân Tâm, vết phỏng trên lưng làm cho nàng đau đến mứckhông còn nhận biết được mình đã bị bổ bao nhiêu đạo, nhưng vì nhị ca,nàng phải kiên trì, nhị ca quả nhiên yêu nghiệt a, nhị ca thế mà tấnchức tới cấp đỉnh nhị tông sư, liên tiếp tăng mấy tầng cấp.
Mặc dùnàng không biết nhiều về triệu hoán sư, nhưng điều cơ bản nhất là cácđẳng cấp nàng vẫn biết. Triệu hoán sư cấp thấp nhất gọi là sư, sau đómới là triệu hoán sư, sau lại đến tôn sư, rồi tông sư, nghĩ tới đây,Quân Mộ Khuynh không khỏi buồn cười, tất cả mọi người đều nói nàng biếnthái, vậy nhị ca là cái gì?
Mây đentrên trời từ từ tản ra, Quân Mộ Khuynh suy yếu ngẩng đầu nhìn trời, rốtcuộc cũng xong a, nàng còn tưởng còn nữa chứ, sứt sẹo nhị ca không tấnchức thì thôi, một khi đã tấn chức đúng là muốn hù chết người, trực tiếp lên tới tông sư, hắn còn có thể trâu bò hơn nữa không?
“Đau chếtmất.” Quân Mộ Khuynh từ trong không gian mặt lấy ra một lọ dược hoàn, đổ ra một viên màu lục nhét vào trong miệng Quân Tâm, chính mình cũng ănmột viên.
Mùi máunồng đậm tỏa ra khắp xung quanh, Quân Mộ Khuynh cũng chẳng phân biệtđược là máu của nàng hay là của nhị ca. Nói chung, không phải là của mathú kia, nàng vốn là đang đi tìm nhị ca, đột nhiên thấy một đám mây đenđang bay vụt qua, nàng cảm thấy đám mây kia nhất định không đơn giản,liền đuổi theo, ai ngờ lại thấy một màn nhị ca tự hại mình như vậy chứ.
Quân MộKhuynh lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tự dặn bản thân không được ngất đi,nàng vui mừng nhân loại tấn chức không có khủng bố như của ma thú, nếukhông nàng nhất định sẽ không chống qua được mấy đạo vừa rồi.
Nàng bòtới bên người Quân Tâm, sắc mặt tái nhợt ngồi một chỗ, bình tĩnh chờ đợi dược tác dụng, lão đầu chết tiệt kia cho nàng toàn dược thấp, Quân MộKhuynh nhìn ba cái bình trên tay, một màu đỏ, một màu lục, một màu lam,lần lượt là đan dược cấp một, cấp bốn và cấp năm, cộng lại gần được haimươi viên.
Nếu LongThiên biết được Quân Mộ Khuynh ghét bỏ đan dược không đủ nhất định sẽmắng to, nha đầu vô lương tâm, hắn có bao nhiêu đều cho nàng hết, nàngcòn ghét bỏ.
Đúng rồi,Quân Mộ Khuynh đột nhiên nhớ ra gì đó, một bình đen nhỏ lập tức xuấthiện trên tay nàng, đây là của Hàn Ngạo Thần cho nàng, mặc dù nàng không biết nó ở đẳng cấp gì, nhưng có hiệu quả rất tosot, Quân Mộ Khuynh lạiđổ hai viên, nhét vào trong miệng Thiên Linh Vũ.
Nghĩ nghĩ một chút, lại nhét vào trong lòng của Quân Tâm, dù sao Hàn Ngạo Thần cũng còn nhiều, lần sau gặp lại đòi hắn một ít.
“Thực sựlà một màn cảm động a, tranh nhau nhận thiên phạt, không biết một nhàQuân Ly các ngươi là ngu hay là ngốc nữa.” thanh âm Quân Tử Mạn vang lên ở phía sau, Quân Mộ Khuynh lập tức đứng lên, vết thương ở sau lưng làmnàng đau đến nhíu mày.
Thiên địaquy luật là thứ mà ai cũng muốn tránh lại không thoát được, mỗi khi tấnchức, bọn họ đều vô cùng lo lắng. Tấn chức đương nhiên là chuyện tốt,nhưng ở trong lúc tấn chức, cũng có thể chết bất cứ lúc nào. Có baonhiêu cao thủ, không chết trên tay đối thủ mà lại chết vì thiên địa quyluật, ở trong mắt Quân Tử Mạn, hành động của bọn họ chính là tìm chết,chẳng có ai lại tự đưa mình tới đỡ thiên phạt cả.
“Thế nào,Quân Mộ Khuynh, giờ thần thú của ngươi không có ở đây, ngươi lại còn bịthương, còn muốn cùng ta đánh nữa sao? Gia chủ có lệnh, đối với Quân MộKhuynh, giết không tha!” Quân Tử Mạn thấy cái mệnh lệnh này thật vô cùng chính xác, giết không tha, mặc dù Quân Mộ Khuynh không phải là triệuhoán sư, nhưng nàng lại có thần thú, địa vị trong nhà, sẽ càng cao hơn,hiện giờ trong đám con cháu ở Quân gia, hắn và Quân Lạc Phàm là haingười có thiên tư nhất, hắn tuyệt đối sẽ không để có thêm một người tớitranh giành vị trí gia chủ với mình.
Giết không tha! “Quân gia gia chủ, nghĩ cũng thật hay.” Nàng không quay về Quângia, liền phát lệnh giết nàng không tha, quả nhiên rất tốt.
“Mấy người các ngươi nếu muốn vào Quân gia, giết Quân Mộ Khuynh là có thể lập được công lớn. đến lúc đó ta sẽ ở trước mặt gia chủ nói tốt cho các ngươi.”Quân Tử Mạn nói với bốn người kia, đệ nhất ngũ đại gia tộc, không có aimà không muốn được vào, đó là một cơ hội lớn.
Ái Tinhbước lên: “Ô, thần thú không có ở đây, lại còn bị thương, Mộ Khuynh muội muội thật là… Thanh Linh.” Một thân thể to lớn từ trong vòng tay bayra, Thanh Linh uốn lượn thân thế, nhìn người đối diện, nước bọt chảy ra.
Ba ngườikhác thấy Ái Tinh đi lên cũng không động, ánh mắt nhìn Quân Mộ Khuynh có hơn một nữa là kinh diễm, ở trong mắt bọn họ, ngoại trừ giết Quân MộKhuynh, để nàng sống còn có thể làm chút việc, nhưng bọn hắn cũng luôn ở trong tư thế sẵn sàng, nếu lỡ Ái Tinh thất bại, ai giết được Quân MộKhuynh sẽ là một công lao lớn.
Quân MộKhuynh cũng không động, một cỗ tươi mát chảy qua trong thân thể nàng,nàng chậm rãi nhắm mắt, vết thương sau lưng nàng đang từ từ khép lại,nàng phải khôi phục nhanh hơn một chút, không thể ngưng tụ đấu kỹ, chỉcòn cách liều mạng, nhị ca có thể đánh ma thú của bọn họ, nàng cũng cóthể làm được.
Nghe thấylời của Ái Tinh, nàng lập tức mở mắt: “Muội muội? Thật không có ý tứ,nhà ta không có tỷ tỷ nào cả, đại ca và nhị ca ta cũng sẽ không coitrọng một kỹ nữ bị vạn người phỉ nhổ như ngươi.”
“Ngươi…Hừ! Bị thương đến nỗi ngay cả đấu kỹ cũng không ngưng tụ được, ngươi còn muốn cùng đánh nhau với ma thú sao? Si tâm vọng tưởng.” Ái Tinh tứcgiận đến tím mặt, vốn nàng còn muốn nhìn một chút mặt mũi của Quân giamà cho Quân Mộ Khuynh một cái chết nhẹ nhàng, hiện giờ nàng nghĩ lạirồi, nàng muốn hành hạ Quân Mộ Khuynh cho đến chết.
“Khụ khụ…” Ba đạo tiếng ho khan vang lên, Ngô Vũ, Phong Bạo và Tuyệt Lôi thiếuchút nữa cười bò lăn ra đất, không ngờ Quân Mộ Khuynh nhìn qua thì lạnhlùng lại có cái miệng độc đến vậy, chỉ sợ Ái Tinh cũng muốn tức chết.
“Ai vọng tưởng còn chưa biết đâu.” Quân Mộ Khuynh cười lạnh nói.
“Tử Mạnthiếu gia, không biết ngài có thể gọi Trường Khiếu ra, làm cho Quân MộKhuynh biết thế nào là rắn hổ mang được không?” Ái Tinh quyến rũ cườinói, nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng lời trong miệng lại làm cho ngườita không lạnh mà run, còn chút nghiến răng nghiến lợi, làm cho người tamuốn ăn thịt, uống máu nàng.
“Có thể.”Quân Tử Mạn vung tay lên, một con rắn to gấp đôi so với linh xà của ÁiTinh lập tức hiện ra, rắn hổ mang có cái răng vô cùng độc, chỉ cần độngvào lập tức chết ngay, không có cách gì cứu kịp.
Phong Bạo liếc Ái Tinh một cái, đúng là mỹ nhân rắn rết, bốn chữ này đặt trên người Ái Tinh, đúng là không sai một chút nào.
Quân MộKhuynh bình thản đứng tại chỗ, nhìn linh xà đang tới gần, cái miệng nóhá to ra, hàm răng đầy sắc bén, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn, nó rấtmuốn ai thịt người này, người đẹp như vậy, nhất định sẽ có tác dụngdưỡng nhan rất lớn, nói không chừng khi nó trở thành Thánh Thú có thể có được khuôn mặt này.
“Ngươi cóbiết, nếu đánh chủ ý lên ta, sẽ có kết quả gì không?” Trong mắt Quân MộKhuynh lóe lên một tia lạnh, thân thể đột nhiên động, nàng lập tức biếnmất tại chỗ.
Thanh Linh bị mất đà, nhìn xung quanh, chỉ trong nhát mắt nàng liền biến mất nhưvậy, lại còn không thấy tăm hơi đâu, ngay cả một chút khí tức cũng không thể cảm ứng được.
Ái Tinhnhìn chỗ mà Quân Mộ Khuynh vừa biến mất, không ngờ nàng bị thương lạicòn có thể nhanh đến vậy: “Thanh Linh, giết Quân Tâm, ta không tin không bắt được Quân Mộ Khuynh.” Người đều có nhược điểm, một gia đình nặngtình như thế, chính là nhược điểm tốt nhất.
Thanh Linh nghe thấy Ái Tinh nói vậy liền đổi mục tiêu sang Quân Tâm, thân thể nóuốn éo lắc mình với tốc dộ nhanh nhất, ngay khi nó vừa tới gần Quân Tâm, vừa mới mở cái mồm to ra thì một thân ảnh màu đỏ đậm đã xuất hiện trước mặt nó, một nắm tay nhỏ nhắn xinh xắn hung hăng nện xuống đầu nó, nắmtay mang theo lực đạo dứt khoát, mạnh mẽ, không một chút động tác dưthừa, màu mè.
Nhìn nắmtay trông nhỏ nhắn xinh xắn như thế lại chứa sức mạnh nghìn cân, làm cho Thanh Linh đau tới mức phải ngửa đầu lên trời rống to, nhìn người trước mặt vô cùng phẫn nộ, nó lại há miệng một lần nữa, bỗng nhiên phía dướibị đánh tới, đỏ đậm thân ảnh lại biến mất trước mặt nó, cái đầu to củaThanh Linh cứ tehes mà đập thẳng xuống đât, tạo thành một cái hố to.
Thanh Linh phẫn nộ rồi, chỉ là một nhân loại mà nó cứ bị đánh hoài, nó phẫn nộngửa đầu lên rống to hơn, đầu vẫn còn đang hướng lên trời, ngay lúc đó,thân ảnh màu đỏ lại xuất hiện thêm lần nữa, dùng chân đá một cái thậtmạnh vào thân nó, nó đau đớn rên rỉ.
“ThanhLinh, giết Quân Tâm cho ta, giết Quân Tâm.” Ái Tinh điên cuồng chỉ vàoQuân tâm, Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh. Giết không được nàng thì sẽgiết Quân tâm, quá châm chọc, ma thú tấn chức, Quân tâm thế mà lại dùngthân thể mình đi ddwox thiên phạt cho ma thú, ngu xuẩn.
Thanh Linh nghe thấy mệnh lệnh của Ái Tinh thì lập tức hướng Quân tâm mà bổ tới,Quân Mộ Khuynh vừa định bay tới thì một con độc xa đột nhiên xuất hiệnngay trước mắt nàng, là ma thú của Quân Tử Mạn.
Ánh mắtQuân Mộ Khuynh phát lạnh nhìn Trường Khiếu, nắm tay càng chặt hơn, độtnhiên nàng nhíu mày, nguyên bản luồng khí tươi mát trong cơ thể độtnhiên bị một cỗ khí khác đối kháng, nàng cố nén sự khó chịu trong người, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi.
Quân TửMạn cười nhìn Quân Mộ Khuynh, nói với mấy người phía sai: “Nếu nàng cóthể đánh, các ngươi cũng nên thả ma thú của mình ra, cho nàng ta biết,thế nào sự lợi hại của chúng ta.” Mấy lần trước Quân Tâm đều thừa dịpbốn người kia không ở mới có thể đả thương được Trường Khiếu, Quân MộKhuynh cũng muốn làm thế sao? Nằm mơ.
“Tử Mạnthiếu gia đã nói, nếu chúng ta không nghe theo thì thật quá có lỗi rồi.” Ngô Vũ cười lạnh nói, ba đạo tia sáng chợt lóe, ba con ma thú liền xuất hiện ngay trước mặt Quân Mộ Khuynh.
Quân MộKhuynh không chỉ là đấu kỹ sư, có ma thú, lại còn là võ sĩ nữa, nếu đểnàng sống, chính là uy hiếp, nếu gia chủ biết Quân Mộ Khuynh lợi hại như vậy, nhất định sẽ thay đổi ý định, thừa dịp gia chủ còn đang hạ lệnhgiết, hắn phải giết được Quân Mộ Khuynh. Cho dù phải trả giá gì, nhấtđịnh phải giết được nàng.
Một ngườibị bốn con thú vây tại chỗ, Thanh Linh thì vô cùng đắc ý, nó thong thảhướng tới chỗ Quân Tâm đang nằm, lúc tới nơi, nó còn ngửi ngửi mùi QuânTâm một chút, sau đó lại xoay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh với ánh mắt thắnglợi, có bốn tên kia, nó có thể nhàn nhã nhâm nhi người này, không thểkhông nói, hai huynh muội này đều vô cùng đẹp mắt, ăn vào nhất định sẽrất bổ dưỡng.
Quân MộKhuynh cảnh giác nhìn ma thú trước mặt, khóe mắt thì liếc Thanh Linh,trong lòng vô cùng sốt ruột, đáng chết! Bọn họ ỷ vào thú nhiều liền bắtnạt nàng không có thú, qua hôm nay, nàng định phải thành lập một quânđoàn ma thú.
Đúng lúcnày, trên trời ‘hưu’ một tiếng, một con ưng sư bay xoay quanh trên đỉnhđầu bọn họ, khi nó nhìn thấy Quân Tử Mạn thì lập tức nhổ vật đang ngậmtrong miệng ra, sau đó nhanh chóng ly khai.
TrườngKhiếu nhanh chóng tiếp được vật kia, ngậm tới trước mặt Quân Tử Mạn,Quân Tử Mạn nhận lấy, mở ra, một hàng chữ đập vào mi mắt hắn, sắc mặtbỗng nhiên lạnh rét, lạnh lùng cất vật kia vào tay áo: “Trường Khiếu,gia chủ ra lệnh, đối với Quân Mộ Khuynh, giết không tha.”
TrườngKhiếu thè lưỡi, lại một lần nữa hướng Quân Mộ Khuynh mà bổ tới, Quân MộKhuynh nhìn bốn con ma thú đang chậm rãi tới gần mình, còn có một conthì đang nhìn chằm chằm Quân Tâm, hàn ý trên người nàng càng lúc càngsâu, bốn con ma thú đang tới gần kia cũng cảm giác được khí tức bănglãnh này, chúng nó không khỏi sửng sốt, một cỗ sợ hãi đột nhiên bao phủchúng nó.
Nhưng nhìn thấy người trước mắt chẳng qua chỉ là một nhân loại nhỏ bé, lại cònđang bị thương nặng, chúng nó lập tức xem nhẹ sự sợ hãi này, còn lộ racái cười hung ác với Quân Mộ Khuynh, mồm mở rộng ra, lập tức đánh tớiQuân Mộ Khuynh.
“Hỏa sóngtriều động!” đúng lúc này thanh âm lạnh như băng vang lên, hoa văn đãlâu không thấy được triển khai ở dưới chân Quân Mộ Khuynh, hỏa triềukhắp bầu trời đột nhiên hiện ra, đốt cháy miệng bốn con ma thú kia,chúng nó đều cho rằng nàng đã là thức ăn rồi, nên không thèm cảnh giácnàng, ai nghĩ tới, đồ ăn tới miệng lại còn có thể phản kích, hơn nữa còn là công kích lớn như vậy.
TrườngKhiếu lắc lắc thân thể, nó vốn định phun nọc độc ra nhưng chợt pháthiện, chỉ cần miệng nó dùng lực thì vô cùng đau rát, ba con ma thú kiacòn đang che miệng rên rỉ, đâu còn lo lắng người trước mắt như thế nàonữa.
Thanh Linh nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của Quân Tâm thì nước bọt đều chảy cả ra,đột nhiên sau lưng ập lại một cố sóng lực, nó lập tức xoay người, thanhâm lạnh như băng lại vang lên lần nữa: “Khắp bầu trời hỏa trùy!” trùylửa trút xuống như mưa từ trên trời, mỗi một cái đều đánh lên ngườiThanh Linh, Thanh Linh là ma thú, công kích này chẳng thể làm gì đượcnó, nhưng không hiểu sao, trong lòng nó lại tuôn ra một cỗ bất an, nónghĩ tới tình huống của Phong Giáp ngày đó, Phong Giáp đã bị hủy hếtphần vẩy.
Một loạtsự tình này từ lúc phát sinh cho tới khi kết thúc cùng lắm chỉ mất mườigiây, nguyên bản mấy người còn đang đắc ý đều đứng sững tại chỗ, đặcbiệt là Ái Tinh, nàng là người có lòng đố kỵ rất mạnh, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh có lực lượng mạnh đến vậy, đều luôn muốn loại trừ nàng, mà banam nhân kia trong mắt chỉ có mỹ nhân, hơn nữa mỹ nhân này lại vô cùnglợi hại.
“Chuyện gì thế này?” Bụi tràn ngập khắp không trung, vẻ đắc ý của Quân Tử Mạn đãkhông còn nữa, thay vào đó là sự kinh hoảng. Quân Mộ Khuynh không phảilà đang bị thương sao? Tại sao vẫn còn có thể ngưng tụ được đấu kỹ? Rốtcuộc là chuyện gì đã xảy ra, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể?
Đỏ đậmthân ảnh chậm rãi hiện ra từ trong bụi đất, con ngươi màu đỏ nhìn chằmchằm năm người đối diện, bọn họ không phải là muốn giết nàng sao? Ma thú của bọn họ hiện đều đang bị thương cả rồi, nàng muốn xem, bọn họ lấycái gì để giết nàng.
“Bátphương chi hỏa!” Thanh âm lạnh như băng sương lại vang lên, con ngươimàu đỏ lạnh như hầm băng, làm cho ai nhìn thấy đều phải rùng mình.
“Ngươi muốn làm gì?” Quân Tử Mạn lập tức cảm giác được nguy hiểm, hắn kinh hoàng lùi về sau.
Ba ngườiđứng phía sau cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, không có ma thú, bọn họ ở trước mặt đấu kỹ sư, chỉ có thể chịu đòn. Quân Mộ Khuynh lúc này vậy mà có thể ngưng tụ được đấu kỹ, mà đấu kỹ trận kia, so với hôm qua, cònnhiều hơn ba viên.
Quân TửMạn tức đến đỏ cả mặt, chỉ ngắn ngủn hai ngày, Quân Mộ Khuynh từ cấp năm kỹ linh sư tấn chức đến cấp tám, trong thư gia tộc đã từng nói, mấytháng trước, Quân Mộ Khuynh chỉ mới là cấp mười đại kỹ sư, chỉ nửatháng, nàng đã tới cấp năm kỹ linh sư, tốc độ tấn chức như vậy, làmkhông ít người sợ hãi, Quân gia đương nhiên cũng sẽ sợ, cho nên mới làmcho người của Quân gia, sau này thấy Quân Mộ Khuynh, giết không tha.
Nhưng bứcthư ưng sư vừa mang đến, không phải là giết không tha, mà là gia chủ đãđổi ý, làm cho mọi người, sau này gặp Quân Mộ Khuynh, đều phải cung kính mấy phần, khuyên nàng trở về gia tộc. Trở về? Sao có thể? Hắn giết Quân Mộ Khuynh, ai biết được là hắn giết trước hay sau khi gia chủ đổi ýchứ.
Hỏa diễmvô tình chạy tới, năm người kia thấy hỏa diễm lập tức bỏ chạy, đặc biệtlà Ái Tinh, trên mặt nàng vẫn là bộ dáng vặn vẹo, ánh mắt vô cùng kinhhoảng, nhanh chóng chạy về phía sau, mấy con ma thú bị thương kia, bọnhọ cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
“Giết bọnhọ.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, hỏa diễm lập tức đuổi theo như bay,nàng cũng không biết tại sao đột nhiên thoáng một cái thì các nguyên tốtrong không gian nguyên tố lại ‘sống’ trở lại, tinh thần lực cũng nhiềuvà mạnh như thác nước, cứ thế mà tuôn trào vô cùng mãnh liệt, hình nhưlà đang phát tiết vì mấy ngày qua đột nhiên bị biến mất, dường như đangkêu gào cho mọi người biết, chúng nó đã trở lại.
Có lẽ làtrong họa có phúc, cấp bậc của nàng thế mà lại tăng thêm ba cấp, nguyênbản nàng chỉ cảm nhận được tinh thần lực đã trở về, lại không ngờ cấpbậc lại tăng thêm ba cấp, hiện tại nàng đã là bát cấp kỹ linh sư.
Năm thânảnh nhanh chóng che chắn trước mặt năm người kia, bọn họ cho dù khôngquan tâm đến sự sống chết của bọn chúng, nhưng chúng nó thì không thểkhông để ý tới bọn họ, khế ước chủ tớ, một khi bọn họ chết, chúng nócũng không sống được, ai lại lấy tính mạng của mình đi ra đùa như vậychứ.
Năm con ma thú liều lĩnh đem năm người kia vây quanh, dùng thân nhận lấy hỏa diễmtừ khắp bốn phương tám hướng đánh tới, chỉ vì để cho khế ước giả củamình không bị thương.
‘Rống!’ Thanh âm đau đớn rống lên, lửa màu trắng cũng lập tức tan đi.
Quân TửMạn thấy hỏa diễm của Quân Mộ Khuynh không đả thương được tới mình, lậptức vui vẻ: “Thế nào, Quân Mộ Khuynh, ngươi chỉ là người lại muốn cùngma thú đấu sao?” Đây là sự khác nhau giữa đấu kỹ sư và triệu hoán sư, dù cho đấu kỹ của đấu kỹ sư mạnh đến đâu cũng có thể bị ma thú làm tan đi.
“Hỏa sóngtriều động!” Quân Mộ Khuynh không thèm để ý tới lời của Quân Tử Mạn màtrực tiếp ngưng tụ ra đấu kỹ, năm con ma thú kia đã bị thương, không thể công kích, chỉ có thể phòng ngự, nhưng như vậy cũng đủ khó khăn chonàng.
Ma thú hận nhân loại, trước mặt nhân loại luôn tỏ vẻ cao ngạo không phải là khôngcó nguyên nhân, ma thú trời sinh đã là võ sĩ, lực lượng chúng nó có,người thường không thể có được. Chúng nó hận nhân loại vì nhân loại xemthường chúng nó, coi chúng nó là sinh vật đẳng cấp thấp nhất, nhân loạingạo mạn, nhân loại nhỏ bé, ở trong mắt ma thú chẳng là gì cả.
‘Rống!’Năm con ma thú dồn hết sức lực ngăn cản hỏa diễm đánh vào, chỉ cần khếước giả của chúng nó không sao thì chúng nó cũng sẽ không sao, ngườitrước mặt chỉ là một đấu kỹ sư, sao có thể đánh đồng cùng ma thú chúngnó cơ chứ.
Quân MộKhuynh nhìn năm con ma thú đang cố sức chống đối kia, trong mắt thoángqua một tia cười lạnh, hiện tại biết sợ rồi sao? Lúc bọn họ lấy nhiềukhi ít còn đắc ý lắm cơ mà.
“Thế nào?Hiện tại biết sợ?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, chế nhạo nhìn mấy người núpsau lưng ma thú. Nghe nói, thực lực của triệu hoán sư và ma thú phảingang nhau, có điều, xem ra, không phải triệu hoán sư nào cũng vậy.
“Quân MộKhuynh, ta nhất định sẽ để cho Thanh Linh xé xác ngươi.” Ái Tinh đến giờ vẫn không biết sống chết, nàng luôn luôn cho rằng mình ở trên, ba ngàntóc đen bị lửa thiêu hết một nửa, y phục trên người cũng bị thiêu mấtvài chỗ, da thịt trắng mịn như tuyết cũng bị lộ ra bởi y phục rách rưới.
Có điềulúc này chẳng còn ai có tâm tư ‘chiêm ngưỡng’ nàng, mạng sắp không giữđược, còn có ai rãnh mà đi quan tâm nàng đẹp xấu ra sao.
“Các ngươi phải bảo vệ chúng ta, đừng quên, chúng ta chết, các ngươi cũng khôngsống được.” Quân Tử Mạn bị thiêu tới nỗi mặt mày cũng đen thui, khi hắnnghe thấy lời của Quân Mộ Khuynh, mặt càng đen hơn.
Quân MộKhuynh, ngươi đúng là vô sỉ, nàng ngay từ đầu đã diễn kịch rồi. Rõ ràngcó thể ngưng tụ đấu kỹ, thế mà lại dùng cứng đối cứng, làm cho ma thúcủa bọn họ không kịp đề phòng, vô sỉ.
Có điềucái này Quân Tử Mạn sai thật rồi, Quân Mộ Khuynh có thể ngưng tụ đượcđấu kỹ, cũng bởi vì nàng nhận mấy đạo tia chớp vừa rồi. Thiên địa quyluật của Quân Tâm, một mình nàng hứng hết, tia chớp to như vậy, làm chotinh thần lực của nàng trở về, nguyên tố cũng bởi vì thế mà tro đã tànđột nhiên bùng cháy lên.
“Đàn hỏa loạn vũ!” Hỏa sóng triều động vẫn không có biến mất, thì một đấu kỹ nữa lại được ngưng tụ.
Quân TửMạn ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, hai loại đấu kỹ đồng thời được ngưngtụ! Dựa vào! Quân Mộ Khuynh còn có phải là người không vậy? Từ khi nàokỹ linh sư đã có thể lợi hại đến vậy?
Bốn ngườikia cũng thất kinh rồi, mặc dù họ không hiểu nhiều lắm về đấu kỹ sưnhưng cũng biết được một chút, biết người biết ta là điều quan trọngtrong đối kháng, nhưng Quân Mộ Khuynh có thể làm được điều mà trước giờchưa ai từng làm được. Phi! Biến thái!
‘Ngao’ Một tiếng thú rống phẫn nộ truyền tới từ sau lưng, năm ma thú còn đang kiên trì chống đỡ trong nháy mắt chân đều mềm nhũn ra, chúng nó chậm rãiquay đầu, liền thấy một con kim hổ còn to hơn gấp đôi bọn chúng đangđứng ở sau lưng. Ở trong đôi mắt màu vàng kia chứa đầy lửa giận, trongnháy mắt, năm con ma thú kia không hề chống đối đấu kỹ của Quân MộKhuynh nữa mà lập tức phủ phục trên mặt đấu, cúng bái kim hổ kia.
Mặc dù là khế ước thú, nhưng ở trước mặt thần thú, chúng nó chỉ là con kiến hôi mà thôi, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ lạy.
Vì khôngcó ma thú làm tấm khiên, hai loại đấu kỹ dũng mãnh hướng tới năm ngườikia, bọn họ lập tức cong chân chạy, căn bản quên mất là bản thân mình có thể chống đối được.
Quân MộKhuynh thấy Hỏa Liêm tới cũng không có thu hồi đấu kỹ lại, hai tay nàngkhoanh trước ngực, tùy ý nhìn đấu kỹ đang đuổi theo mấy người đang chạybán sống bán chết ở trước.
“Tiểu nhađầu ra tay thật đúng là ác độc, chẳng đáng yêu tẹo nào.” Thanh âm caongạo vang lên bên tai, Quân Mộ Khuynh liền nhìn thấy Hoắc Loạn đang mang theo ba người đi về phía bên này, thấy bọn người Quân Tử Mạn bị đuổiđánh cũng chẳng có một chút ý định ra tay cứu người.
Quân Mộ Khuynh cũng không quan tâm, nếu bọn họ dám động thủ thì sẽ phải nhận hậu quả.
“Chậcchậc, năm con ma thú này thật đáng thương, còn có khế ước giả như vậy.”thanh âm cao ngạo của Na nhi lại một lần nữa cất lên, mang theo một chút chế nhạo.
“A? Ở đâycòn có một người?” Nói xong, Na nhi liền hướng tới chỗ Quân Tâm đi đến,một hồng sắc thân ảnh thoáng qua, lập tức chắn ở trước mặt nàng.
Ma thúphía sau lưng Na nhi lập tức nhảy lên trước mặt Quân Mộ Khuynh, cảnhgiác nhìn nàng, khi nó nhìn thấy con ngươi màu đỏ kia, nó sửng sốt, đốivới nàng cũng tăng thêm vài phần cẩn thận.
“Không cho phép ngươi đông tới hắn!” Quân Mộ Khuynh đối với uy áp của ma thú trước mặt một chút cũng không để ý, cũng chẳng có một chút ảnh hưởng nào.
“Chủ nhân của ta mà ngươi cũng dám động?” Hỏa Liêm cúi đầu, trừng mắt nhìn ma thú trước mặt.
Hoắc Loạnđứng ở bên cạnh nam tử kia cũng bị uy áp làm cho đổ mồ hôi hột, hắn cẩnthận: “Có việc gì vậy?” Thần thú a, xú nha đầu kia thế mà có thần thú,rốt cuộc nàng là triệu hoán sư cấp bậc gì?
“Chủ?Đường đường là một ma thú, lại đi thần phục nhân loại.” Ma thú đứng ởtrước mặt Na nhi khinh thường nói, thân thể của nó cũng lớn dần lên,lông chim bay bay trong gió.
Lời củaThanh Điểu làm mọi người đều kinh hãi, bao gồm hai triệu hoán sư vẫnchưa có lên tiếng kia, ma thú phía sau bọn họ hiển nhiên đã sớm biếtchuyện này, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Khoa trương nhất chính là Hoắc Loạn, hắn chỉ thấy chân mình mềm nhũn ra, ánh mắt ngây ngốc nhìnQuân Mộ Khuynh, nàng chỉ là một tiểu nh đầu, sao có thể làm cho ma thúthần phục?
Thanh Điểu bay ở trên trời lộ ra vẻ mặt khinh thường, chúng nó khế ước với nhânloại, ở thú tộc đã là một chuyện không thể tha thứ, nhưng ma thú này lại thần phục nhân loại, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.
“Ta cứthần phục đấy, ngươi có ý kiến à?” Ngay khi mọi người còn đang căngthẳng, cho rằng sắp xảy ra một trận đại chiến thần thú thì Hỏa Liêm độtnhiên nói một câu như vậy, mọi người lập tức hóa đá.
Thanh Điểu ở trên không trung thiếu chút nữa quên đập cánh, từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.
Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn Hỏa Liêm, ma thú không có tiết tháo a.
Quân Tâmvẫn còn đang mê, nhưng tác dụng của viên dược đã bắt đầu có hiệu quả,hắn cảm giác được không khí xung quanh căng thẳng, chậm rãi tỉnh lại,hắn suy yếu vỗ vỗ Thiên Linh Vũ ở dưới thân mình một chút, nhíu mày,chậm rãi đứng lên.
“Khuynh nhi…” Quân Tâm lết người tới phía sau Quân Mộ Khuynh, nhìn nhìn chung quanh, chân mày nhíu lại.
“Nhị ca!” Quân Mộ Khuynh vội vàng đỡ lấy Quân Tâm, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vài tia lo lắng.
“Ta còntưởng rằng ngươi không có cảm xúc nữa chứ, nguyên lai ngươi còn biết lolắng a!” Na nhi thấy bộ dáng lúc này của Quân Mộ Khuynh vô cùng ngạcnhiên, nàng cứ như là vừa mới khám phá ra một đại lục mới vậy, nàng còntưởng cô gái trước mắt là người lạnh lùng, không có cảm xúc, dường nhưtất cả mọi thứ trên thiên hạ này đều không thể làm cho con người nàng có một chút dao động, không ngờ nàng thế mà còn có thể lo lắng cho ngườikhác.
Hỏa Liêmnhìn lên trời quát: “Tiểu chim sẻ, ngươi bảo khế ước giả của ngươi khách khí với chủ nhân ta một chút.” Không phải chỉ là triệu hoán sư thôisao, làm cao cái gì chứ, chủ nhân của nó cũng là triệu hoán sư đấy, đợitới khi nàng đem Huyết Yểm lão đại triệu hồi ra, hù chết bọn họ.
“Chim sẻ?Ngươi mới là con mèo vàng đó!” Thanh Điểu bị gọi như thế cũng không thểbình tĩnh được, nó đường đường là Thanh Điểu lại bị gọi thành chim sẻ,chim sẻ. Là người khác cũng chẳn thể bình tĩnh nổi.
Quân MộKhuynh liếc Hỏa Liêm một cái, không cần nói nàng cũng biết, Hỏa Liêmđang đánh chủ ý lên Huyết Yểm, thật không biết có phải do lần đó HuyếtYểm đánh nó một trận nên giờ nó phát ngốc rồi hay không nữa, rõ ràngmình là thần thú mà cứ mở miệng ra đều gọi Huyết Yểm là lão đại, HuyếtYểm tên kia, mới chỉ là ấu thú thôi a.
“Na nhi!”Nam tử đứng phía sau cuối cùng cũng mở miệng, hắn chậm rãi đi tới bêncạnh Na nhi, mắt đảo qua người Quân Tâm một chút, sau đó dừng lại trênngười Quân Mộ Khuynh.
“Ngươikhông phải là triệu hoán sư?” Thanh âm thâm trầm vang lên, nghĩ tới đấukỹ vừa nãy, hắn có chút thất vọng, đứa bé này nếu là triệu hoán sư, nhưvậy thiên phú nhất định còn cao hơn cả thiếu niên kia.
“Không phải chuyện của ngươi.”
“Này!Ngươi ăn nói cho cẩn thận.” Na nhi bất mãn, người mà nàng cung kính mànha đầu này lại dám nói chuyện như vậy, thật đúng là không đem nàng đểvào mắt.
“Xú nhađầu! Ngươi cũng phải ăn nói cẩn thận với chủ nhân nhà ta một chút!” HỏaLiêm cũng bất mãn, ngươi là cái thá gì mà dám vô lễ với chủ nhân nhà ta, chủ nhân nhà ta chẳng thèm so đo với ngươi, ngươi lại được nước lấn tới à.
“Con mèongu ngốc! Ngươi đối với khế ước giả của ta khách khí một chút.” ThanhĐiểu cũng không phục, khế ước giả của nó sao có thể để cho người kháctùy tiện mắng chứ.
“Khôngkhách khí thì sao? Ngao!” Hỏa Liêm nhìn lên Thanh Điểu trên bầu trời,người không tôn trọng chủ nhân nhà nó, nó cũng không cần phải tôn trọnglại.
Hai con ma thú mắt to mắt nhỏ trừng nhau, nhìn đối phương vô cùng ngứa mắt, nhưngThanh Điểu là khế ước thú, không có mệnh lệnh của khế ước giả cũng không dám động thủ, mà Hỏa Liêm, không có sự đồng ý của Quân Mộ Khuynh, nócũng sẽ không dễ dàng ra tay.
“Na nhi!” Nam tử liếc nữ tử bên cạnh một cái, lộ ra vẻ tức giận.
“Dạ” chỉthấy một Na nhi vừa rồi còn vô cùng hung hãn, bị nam tử kia trừng mộtcái, lập tức biến thành một cô gái e thẹn, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng.
Thiên Linh Vũ đi tới bên cạnh Quân Tâm, khí tức lại được tăng thêm, làm cho nămcon ma thú nằm trên đất sợ đến nỗi lông đều dựng đứng cả lên, ba conthần thú a, chúng nó chỉ bị dọa nằm trên mặt đất thôi đã là tốt lắm rồi.
Năm ngườibị đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh đả thương cũng rất muốn đi ra khỏi chỗ này, mồ hôi chảy đầy đầu đã bán đứng ý nghĩ của bọn họ, bọn họ vô cùng sợhãi, một màn như vậy, chỉ sợ cả đời này chỉ có thể gặp được một lần.
Ba conthần thú đồng thời xuất hiện, loại tình cảnh này suốt đời chỉ có thểthấy được một lần là quá may mắn rồi, ngay cả Hoắc Loạn nhìn một màntrước mắt cũng không nhịn được run rẩy, hắn té xuống đất cũng không dámla một tiếng, mồ hôi đã sớm ướt đẫm ra ngoài y phục, nhìn kỹ còn có thểthấy được có nước đang nhỏ giọt.
“Các ngươi là ai?” Quân Tâm nhíu mày hỏi, cơn đau từ lục phủ ngũ tạng truyền tới,thật là náo nhiệt a, ba con thần thú, chỉ sợ toàn bộ ma thú ở Thánh Thúsơn bây giờ chỉ sợ đã bị dọa cho nằm bò.
“Không cần biết chúng ta là ai, chỉ cần trả lời, trong các ngươi, ai là Quân Tâm?” Nam tử nhìn hai người trước mắt, ngạo mạn nói, triệu hoán sư kiêu ngạolà điều từ cổ chí kim.
Quân Tâmho một cái, lạnh giọng trả lời: “Là ta.” Tìm hắn? Hắn chưa từng gặp quamấy người này bao giờ. Không biết bọn họ là ở đâu chui ra, vừa mới tớicửa đã chỉ mặt gọi tên hắn rồi.
“Rất tốt!” Nam tử kia phun ra hai chữ, bàn tay nhanh chóng chộp tới.
“Hỏa láchắn!” Thanh âm lạnh như băng vang lên, đỏ rực tấm chắn lập tức che chắn ở trước mặt Quân Tâm, bàn tay nam tử kìa vừa vươn ra đã lập tức thu trở về, hắn nhìn vết thương trên tay, nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ngươi thật togan.” Nàng dám ra tay với hắn, muốn chết.
“Ta cái gì cũng không có, chỉ có lá gan hơi to một chút, ngươi đụng đến nhị ca ta, là không được.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, không một chút sợ hãinhìn vào mắt nam tử kia, thật vất vả lắm nàng mới có được người thân,lại còn yêu thương nàng như thế, nàng sao có thể để cho bọn họ chịu mộtchút thương tổn nào chứ.
Nam tử kia hơi sững sờ, lửa giận trên người cũng biến mất, hắn ngửa đầu lên trờicười to: “Nếu nha đầu ngươi là triệu hoán sư ta nhất định sẽ không bỏqua cho ngươi, có điều, mục tiêu hôm nay của chúng ta chính là QuânTâm.” Nói xong, bàn tay hắn chỉ chỉ về Quân Tâm, trong giọng noi cònmang theo một chút khinh thường.
“Không có khả năng.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nhị ca bị bắt đi ở trước mắt mình.
“Vậy chúng ta liền không khách khí!” Na nhi nói thẳng, nữ tử này quá không biết điều: “Huyền Thanh, động thủ!”
“Hỏa Liêm!” Quân Mộ Khuynh cũng không nháy mắt một cái nào, lập tức lạnh giọng ra lệnh.
Một chimmột hổ nguyên bản đã không ưa đối phương, hiện tại lại được sự đồng ýcủa chủ nhân, chúng nó không chút do dự liền khai chiến, hai đạo lựclượng mãnh liệt đập vào nhau làm cho ma thú trên Thánh Thú sơn đều nhaonhao chạy trốn, trong núi náo động chưa từng thấy, thần thú đại chiến a.
Nam tử vốn định ngăn cản, nhưng lại thấy đứa bé gái trước mắt này cần phải đượcgiáo huấn một chút, nàng quả thực quá cuồng ngạo rồi, có điều hắn lạiquên mât, nàng cũng có thần thú, lại còn là đấu kỹ sư, Na nhi đánh nhauvới nàng, cũng chưa chắc là ai thua ai thắng.
Na nhikhông đợi nam tử kia ngăn cản liền lắc mình đến trước mặt Quân MộKhuynh, trên tay đột nhiên xuất hiện một cái roi, triệu hoán sư khôngchỉ có ma thú tranh đấu mà còn có khế ước giả, bọn họ không chỉ đề caothực lực của ma thú mà còn phải đề cao của chính mình nữa.
“Hỏa láchắn!” Đỏ rực tấm chắn lại một lần nữa hiện lên, lần này Na nhi có chuẩn bị trước, chỉ thấy nàng vung roi lên, chém lên trên lá chắn.
“Thầnkhí!” Quân Mộ Khuynh nhìn thấy lá chắn bị nứt, thì thào nói, mấy ngườinày mỗi lần ra tay đều là cực phẩm, có khế ước thú thần thú, tiện tay là lấy ra thần khí, bọn họ tìm nhị ca làm gì?
Quân TửMạn thấy lá chắn của Quân Mộ Khuynh xuất hiện vết nứt, trong lòng vuivẻ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười âm lãnh, không cần hắn ra tay, Quân MộKhuynh cũng sẽ chết, đám người kia quả nhiên không đơn giản, có điều,đối với hắn mà nói, bọn họ chính là thiên binh mà ông trời phái xuống để giúp hắn giết Quân Mộ Khuynh.
QuânTâm lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt thoáng qua một chút nghi ngờ, không phải nàng không thể ngưng tụ đấu kỹ nữa sao? Chẳng lẽ là do hắnnghĩ nhiều rồi?
“Ngươikhông sao chứ?” một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai Quân Tâm, hắnlúc này mới nhớ ra, hắn đã khế ước ma thú, hơn nữa còn là giống cái.
“Không có việc gì.” Quân Tâm bình tình nói, không thể quá mức kích động, phải chấp nhận sự thật.
Thiên Linh Vũ áy náy nhìn Quân Tâm, nó một chút chuyện gì cũng không có, nhưng hắn lại bị trọng thương, Quân Tâm cùng với những nhân loại khác không hềgiống nhau, khế ước bình đẳng, dùng thân thể bảo hộ bảo hộ nó, làm nótrở thành thú duy nhất trong tộc có thể tấn chức thành thần thú.
“Hỏa bó buộc!” Một cái đai lưng màu đỏ rực mang theo quang mang nóng sốt nhẹ nhàng bay tới hướng lên người Na nhi mà quấn.
“Na nhi,mau đánh tan nó.” Nam tử kia lớn tiếng kêu lên, chỉ có hắn mới biết,chùm tia sáng kia có bao nhiêu lợi hại, một khi bị quấn lấy, chính là bị lửa thiêu đốt.
Na nhi lập tức rút roi ra khỏi lá chắn, vung tay định quất vào cái đai lưng kia,hai người không hề thấy khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch lên vo cùngnguy hiểm, một thanh âm náo động ở trên không trung vang lên, ánh lửa từ khắp bầu trời lập tức rơi xuống.
Sắc mặtnam tử kia chợt đại biến, Huyền Thanh cảm giác được ánh lửa phía saulưng không bình thường, lập tức trở về bản thể, vì nam tử kia cùng vớiNa nhi mà ngăn cản ánh lửa, còn những người khác, nó không quan tâm.
Trên một mảnh đất trống to lớn bị ba con thần thú chiếm giữ, một bầu không khí quỷ dị chậm rãi tản ra.