Edit: ZiQuân Mộ Khuynh không để ý đến lời nóicủa lão già kia, con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của hắn,nàng chỉ muốn biết tình hình của nhị ca trong một năm qua.
“Lão đầu, nói cho ta biết, một năm quahắn như thế nào?” thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, khuôn mặtnon nớt không một chút liên quan đến vẻ thành thục của nàng. Làm chongười ta hiếu kỳ, không biết đứa bé trước mặt rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì mà có thể làm một đứa bé đáng lẽ ra hiện phải luôn vui cười lại lạnhbăng như người trưởng thành ba bốn chục tuổi.
“Chậc chậc, đúng là không có thiên lýmà, lão đầu tử ta cái gì cũng chưa có làm, vậy mà bị tiểu nha đầu ngươithẩm vấn. Hắn đánh nhau, bị phạt, thế thôi.” Lý do đánh nhau thì hắnkhông biết, hắn cũng đang cố ý dò hỏi, nhưng tiểu tử kia sống chết không chịu nói, nhìn thấy cô nương nhà người ta tới thì liền lủi xuống nước,không có một chút lịch sự gì cả.
Đánh nhau? Lại là đánh nhau?
“Quân Tâm, ngươi mau đi ra cho ta. Nếukhông ta sẽ mách đại ca, ngươi chết chắc rồi.” Quân Mộ Khuynh sốt ruộthô lên, mọi việc tuyệt đối không đơn giản như thế, nhị ca không phải làngười thích đánh nhau với người khác, trừ phi là chuyện liên quan tớinàng.
“Nha đầu, hắn đã bơi theo dòng nướcxuống dưới núi rồi, ngươi có muốn cùng ta tới đó uống chén trà không?”Hắn thế nhưng rất có hứng thú, nghe qua, nha đầu này chắc chắn không đơn giản, có thể tìm được diện bích nhau, còn đi tới mà không một tiếngđộng, không biết là thiên tài nhà nào tới đây nữa.
Quân Mộ Khuynh liếc lão nhân trước mặtmột cái, chỉ có thể gật đầu. Hết cách rồi, nhị ca chắc là sẽ không cóchuyện gì, nếu hắn không chịu gặp nàng, chỉ có thế đi tới chỗ hắn họctập nàng mới có thể biết được một chút, cũng tìm hiểu xem rốt cuộcchuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là ai có thể làm cho nhị ca ra tay đánhngười.
“Lão đầu, người cùng hắn đánh là ngườicủa ngũ đại gia tộc sao?” Quân Mộ Khuynh trầm giọng hỏi, trong lòng đãchắc chắn tám chín phần.
“Nha! Thật không nhìn ra a, nha đầungươi còn rất thông minh. Người hắn đánh chính là triệu hoán sư của Quân gia, Quân Tử Mạn, ngươi biết không, Quân Tử Mạn là triệu hoán sư huyễnthú, tiểu tử thúi kia không chỉ đem người ta đánh bị thương còn đánhhuyễn thú của người ta tơi bời luôn. Có đôi khi ta hoài nghi không biếthắn có phải là ma thú hay không nữa.” Đúng là mầm giống tốt a, họ Quân,lại không phải là người Quân gia, thân phận của tiểu tử kia thật sự làthần bí.
Người của Quân gia, xem ra là ngườibiết nhị ca, hẳn là bọn họ đã nhắc tới chuyện trước kia, hoặc là nói bậy gì đó nên nhị ca mới thế, có thể chịu đựng ở dưới thác nước lâu nhưvậy, nhất định không phải là lần đầu tiên bị phạt.
“Một năm nay a, Quân Tâm hầu như ngàynào cũng bị phạt, lúc mới nhập học, hắn chăm chỉ nhất so với bất cứ ai,là người muốn có được khế ước thú nhất, từ sau khi Quân Tử Mạn xuấthiện, hắn như biến thành một người khác, mỗi ngày đều cùng người ta đánh nhau.” Không chờ Quân Mộ Khuynh hỏi, lão già đã tự khai, nguyên nhânđánh nhau thì không ai biết.
“Lão đầu, ngươi không biết thân phậncủa Quân Tâm sao?” mặc dù ở đây cách xa bên ngoài, nhưng muốn biết thânphận của Quân Tâm hẳn là không khó.
“Lão đầu tử ta có rất nhiều quy định,phàm là người tiến vào Thánh Thú sơn thì sẽ không được phép hỏi thăm sựtình ở dưới núi, càng không cho phép đem sự tình ở dưới núi lên. Ngườitới nơi này, bất luận là ai cũng đều bình đẳng như nhau, không có quýtộc, bình dân, hay đại gia tộc gì cả.” Nói tới chỗ này, vẻ mặt hắn vôcùng đắc ý, quy định này đưa ra, một nửa là do hắn không muốn quan tâmtới mọi chuyện ở dưới kia, chuyện duy nhất hắn biết chính là ngũ đại gia tộc, những thứ khác đều bó tay.
Không muốn biết chuyện ở dưới chân núi? Lão đầu thú vị, nhìn cũng không tới nỗi.
“Lão đầu, nhất định là triệu hoán sưmới có thể được lên đây sao?” Dọc đường nàng tới đây cũng chẳng thấyđược vài người, triệu hoán sư hiếm đến vậy sao?
“Không phải ngươi cũng ở đây sao?” nàng có thể không phải là triệu hoán sư.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng lúcnào nói nàng không phải là triệu hoán sư đâu chứ: “Thánh Thú sơn khôngcó nhiều người lắm.” Nhìn một tòa học viện vắng vẻ, Quân Mộ Khuynh cóthể nhận định, ở đây không có mấy người.
“Sơn trưởng.” Vất vả lắm mới gặp được một người, người nọ chỉ kêu lên một tiếng rồi lại lập tức rời đi.
“Đi thôi, tới thư phòng uống trà.” CổKinh Thiên cười ha hả dẫn đường, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh có cảmgiác vô cùng quen thuộc, Long Thiên và Phong lão sư cũng có cái dạngnày, có chút già mà không nghiêm, lại thích hỉ hả, đùa cợt, làm chongười ta không nhìn thấy được thực lực của họ.
Sau khi Quân Mộ Khuynh cùng Cổ KínhThiên đi vào gian phòng, trong sân hiện ra vài thân ảnh, bọn họ nam cónữ có, đều khinh thường nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Nha đầu kia nhìn cũng không tệ, làmthức ăn cho ma thú của ta nhất định có thể dưỡng nhan.” Một nữ tử xinhđẹp nói, trong tay nàng là một con rắn nhỏ, nhìn thân ảnh Quân Mộ Khuynh ở trong gian phòng mà phun lưỡi ra.
Nam tử bên cạnh nàng phiền chán nói:“Giết, ném xuống núi đi.” Thanh âm không một chút nhiệt độ, không cóngười hùa theo, trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ, không phải là triệu hoán sư thì không có tư cách ở trên Thánh Thú sơn, bọn họ là nhữngtriệu hoán sư hiếm thấy ở trên Thương Khung đại lục này, chỉ có bọn họmới có tư cách ở đây, còn nàng, chỉ có đường chết mà thôi.
“Quân Tử Mạn, ngươi ở đây làm gì?” Quân Tâm vội vội vàng vàng thay đồ xong, đang định chạy qua diện bích nhaiđể gặp Quân Mộ Khuynh, không ngờ lại gặp bọn người này ở đây.
Lão sư ở Thánh Thú sơn không có truyềndạy điều gì cả, chỉ cho bọn hắn tự mình phấn đấu, nỗ lực. Ở đây, mỗi một năm, triệu hoán sư đều tụ tập một lần, đó chính là lần mỗi triệu hoánsư quyết định được thực lực của mình, người có ma thú không nhiều, nhưng người có ma thú tức là đã nắm chắc được năm phần thắng.
Nam tử ở giữa đám người kia, cuồng vọng liếm liếm môi mình, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt chế nhạo nhìnQuân Tâm tóc còn đang ướt.
“Quân Tâm, ngươi cũng nghe nói ở đây có một đại mỹ nhân nên mới tới đây nhìn sao?” Quân Tử Mạn vô sỉ cười nói,hắn vừa nói xong, phía sau lập tức có tiếng cười hùa theo.
Quân Tâm năm chặt tay, nhịn xuống lửagiận: “Quân Tử Mạn, ta không cho phép ngươi đánh chủ ý tới nàng.” Nếuhắn sớm biết ở Thánh Thú sơn có thể gặp người của Quân gia, hắn nhấtđịnh sẽ không để cho xú nha đầu kia lên đây. Quân gia, người của Quângia đều đáng chết.
“Ô! Đại công tử Quân Tâm của chúng tabiết nàng kìa, ha ha…” Quân Tử Mạn nói xong, ngửa đầu lên trời cười to,người mà Quân Tâm quen, quá tốt, có thể từ từ hành hạ.
“Ngươi…” Quân Tâm có chút tức giận, cho dù ở phong độ tốt nhất, lúc này hắn cũng phải nhịn, hai tay nắm chặt,phẫn nộ nhìn người trước mắt.
“Quân Tâm, nếu như hôm nay ngươi dámđánh ta, thì Thánh Thú sơn này sẽ không chứa ngươi nữa đâu.” Quân Tử Mạn đắc ý nói, trên mặt mang theo vài phần kinh thường, nếu như Quân Tâmkhông có sơn trưởng che chở thì không bị phạt đơn giản như vậy.
“Ta hôm nay…”
“Quân Tâm!” Thanh âm lạnh lẽo truyềnđến, lửa giận trong lòng Quân Tâm lập tức bị dập tắt hoàn toàn, hắn xoay người chạy tới, xú nha đầu dám gọi hắn như vậy.
Gọi một phát là tới? Cổ Kinh Thiên cóchút không dám tin, nhớ ngày đó hắn tự mình ra tay, lôi kéo dữ lắm mớicó thể khuyên giải được Quân Tâm, nha đầu kia chỉ gọi hắn một tiếng, hắn liền nhịn không ra tay liền, khác biệt cũng quá lớn đi? Cổ Kinh Thiêncàng lúc càng hiếu kỳ nha đầu tóc đỏ mắt đỏ trước mắt là người như thếnào.
“Xú nha đầu, ai cho ngươi tới đây?” Quân Tâm sốt ruột nhìn Quân Mộ Khuynh, sao nàng lại tới đây chứ?
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực,không để ý nói: “Ngươi!” Không phải hắn bảo mình một năm sau tới tìm hắn sao? Sinh nhật nàng sắp tới rồi, không phải là gần một năm rồi sao?
“Ta là bảo ngươi một năm sau cơ mà!” Nàng tới sớm.
“Ta ở Nam Ngưng học viện không đượcnữa, lại không dám về nhà, không tìm ngươi thì tìm ai?” Quân Mộ Khuynhvô tội nói, trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng.
Nếu như lúc này Hỏa Liêm ở đây, tronglòng chắc phải đánh cái rùng mình. Chủ nhân như vậy, này là lần đầu tiên nó được nhìn thấy. Chủ nhân còn có thể làm nũng.
Quân Tâm nghe thế còn tưởng rằng QuânMộ Khuynh ở Nam Ngưng học viện bị người ta bắt nạt, đau lòng đi tới bêncạnh nàng: “Đã dặn ngươi phải chú ý một chút, lại bị bắt nạt sao?” Xemra hắn không nên để cho nàng đi Nam Ngưng học viện mới đúng, nếu như đại ca biết xú nha đầu này bị bắt nạt, không biết sẽ đau lòng như thế nàonữa.
Quân Mộ Khuynh cười mà không nói, bịbắt nạt, có nha, nhưng mà người bị bắt nạt là người khác, nàng mới là kẻ đi bắt nạt người ta.
“Đừng có ở đây mà thân thiết, Quân Tâm, tự thân ngươi còn khó giữ, còn muốn bảo vệ ai? Sơn trưởng, chúng ta đitrước.” Quân Tử Mạn châm chọc nói, không thèm liếc Quân Mộ Khuynh lấymột cái, xoay người rời đi.
“Chờ một chút!” Hồng sắc thân ảnhthoáng qua, trong nháy mắt, Quân Mộ Khuynh vốn đang ở bên cạnh Quân Tâmđã xuất hiện ngay trước mặt Quân Tử Mạn.
Đoàn người Quân Tử Mạn bỗng nhiên dừngbước, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh đang ở trước mặt, nàng lúc nào đãtới trước mặt bọn họ rồi?
“Cút ngay!” Quân Tử Mạn phản ứng đầutiên, bọn họ đường đường là triệu hoán sư, còn có thể sợ một nho nhỏ đấu kỹ sư sao? Ma thú chỉ cần một cước là có thể giẫm nàng hài cốt khôngcòn, dám đến Thánh Thú sơn thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị mathú giẫm chết.
“Bản cô nương không thích người khácđánh chủ ý lên người ta, càng không thích có người bảo ta cút. Nếu ngươi đã thích chữ này, ta liền thành toàn cho ngươi cút đi. Hỏa quyển!” Đấukỹ trận cấp năm kỹ linh sư ở dưới chân lập tức hiện lên, cường đại đấukỹ lập tức đem Quân Tử Mạn cuốn vào trong, đá hắn bay ra ngoài cửa.
“Ngươi đã làm gì?” Nữ nhân quyến rũ xinh đẹp kia dữ tợn hỏi, thanh xà trên tay nàng đã sẵn sàng chuẩn bị tấn công.
“Chỉ là tiễn hắn một đoạn đường màthôi, ở dưới chân núi có thể tìm được hắn đấy.” Thanh âm đạm mạc khôngmột chút phập phồng, con ngươi đỏ đậm quét mắt liếc thanh xà một cái,khóe miệng khẽ tạo ra một nụ cười nguy hiểm.
Không biết tại sao, thanh xà chợt đemđầu co rụt lại, thất kinh chui vào bên trong tay áo của nữ nhân kia,điều này làm cho sắc mặt nàng ta lúc xanh lúc trắng, nàng chưa từng gặpqua Thanh Linh như thế.
“Thanh Linh, ngươi làm sao thế?” Sắcmặt nàng ta cũng đen như đít nồi, mấy người bên cạnh thì cười chế giễunàng. Thanh Linh chỉ mới bị nha đầu này liếc một cái liền sợ đến nhưvậy, nha đầu này rốt cuộc có bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ là một kỹ linhsư nho nhỏ mà thôi.
“Mấy người các ngươi nếu còn không đitìm người, ta tin ma thú trên Thánh Thú sơn nhất định sẽ rất thích thịtngười đó.” Quân Mộ Khuynh như tự nói với mình, trên mặt lộ ra một vẻkhát máu.
Mấy người sau khi nghe sắc mặt liềncứng đờ, sau đó lập tức chạy như điên ra ngoài cửa. Trong lòng bọn họcũng vô cùng lo lắng, bọn họ không phải là lo cho Quân Tử Mạn, mà là lothế lực của Quân gia, một triệu hoán sư của một đại gia tộc không dễ gìmà có, Quân gia sẽ không để yên cho bọn họ.
Ngay sau khi tất cả mọi người đều đi, Quân Tâm lạnh lùng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, há miệng ra, rồi lại không nói gì.
“Không ngờ lần này xuống núi lại có thể nghe được một tin tức lớn đến như vậy, không ngờ Quân Mộ Khuynh lại lợi hại đến vậy.” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Quân Mộ Khuynh, nàng nhớ, thanh âm này chính là người đã cho nàng biết việc nhị ca bị phạt.
“Cũng không phải sao? Lần này Quân gia nhất định hối hận muốn chết…”
“Các ngươi nói Quân Mộ Khuynh làm sao?” Quân Tâm xẹt qua người Quân Mộ Khuynh, vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt hai người kia, nắm hai vai một người trong số đó, khẩn trương hỏi.
“A! Sơn trưởng!” Hai người kia thấy CổKinh Thiên thì kêu lên, vẻ mặt kinh hoảng, ở đây không cho phép bàn luận về sự tình ở dưới núi, đây là quy củ của sơn trưởng, nếu như làm tráithì sẽ bị phạt.
Cổ Kinh Thiên như có điều suy nghĩ nhìn phản ứng ngày hôm nay của Quân Tâm, hắn rất tò mò không biết Quân MộKhuynh là ai mà có thể làm cho tiểu tử thối này khẩn trương đến như vậy, còn có nữ oa trước mắt nữa, tuổi còn nhỏ mà đã là cấp năm kỹ linh sưrồi, hậu sinh khả úy a.
Quân Mộ Khuynh không nói gì nhìn hànhđộng của Quân Tâm, người ở đây sao không hỏi luôn, còn hỏi người kháclàm chi, nàng cũng đâu có lừa gì hắn đâu.
“Quân sư huynh.” Hai người kia trămmiệng một lời kêu lên, vẫn không trả lời, sơn trưởng không ở đây bọn họcòn dám nói, hiện tại sơn trưởng đang ở đây, bọn họ cái gì cũng khôngbiết, không biết gì hết.
“Ta bảo các ngươi nói cơ mà.” Quân Tâmcảm giác tim muốn rớt ra ngoài rồi, bọn họ nói Quân Mộ Khuynh lợi hại,bọn họ nói Quân gia hối hận muốn chết, đây là có chuyện gì, một năm quarốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Quân Mộ Khuynh, cấp năm kỹ linh sư hỏa nguyên tố, có thần thú kim hổ, đem bảng thành tích Phong Vân của NamNgưng học viện đổi mới, ở lôi đài thi đấu, lập sinh tử chiến, giết NinhLãng.” Thanh âm của Quân Mộ Khuynh chậm rãi vang lên, nàng cúi đầu sờ sờ mũi, nói nhiêu đó là được rồi, nói nhiều quá nhị ca bị dọa ngất đi thìnguy.
Đấu kỹ sư, ma thú, đổi mới thành tích, giết người của Ninh gia! Sinh tử…
“Xú nha đầu! Ngươi dám lập sinh tử chiến!” Quân Tâm bỗng nhiên quay trở lại trước mặt Quân Mộ Khuynh, rống lớn.
Ninh Lãng a, là trưởng lão chi nhánhcủa Ninh gia, nàng cũng dám cùng hắn lập sinh tử chiến, nếu như xảy rachuyện thì hắn phải làm sao? Bọn họ đã xém chút nữa mất nàng một lần,không thể để nàng gặp nguy hiểm nữa.
“Hì hì… Nhị ca, ta không phải là khôngcó chuyện gì sao? Với lại, muội muội của ngươi chưa bao giờ làm chuyệngì mà không nắm chắc phần thắng, đại ca cũng biết mà.” Quân Mộ Khuynh đi tới bên cạnh Quân Tâm, ôm cánh tay hắn, cười hì hì nói, sớm biết thếnàng đã không nói chuyện sinh tử chiến ra rồi, có điều ở đây đều đãtruyền tới, còn có chỗ nào mà không biết chuyện của nàng a.
Quân, Quân Mộ Khuynh!
Hai người vừa nãy chợt ngẩng đầu, nhìnđỏ rực thân ảnh kia, trong đầu hồi tưởng lại những gì ở trong tửu lâu đã được nghe: “Quân Mộ Khuynh là một đại mỹ nhân, có điều là một băng sơnnữ nhân, tóc, mắt, y phục đều là màu đỏ, nhưng mỗi nơi nàng đi qua đềugiống như gió tuyết lạnh tháng mười hai.”
“Quân, Quân, Quân Mộ Khuynh!” Bọn họrốt cuộc cũng biết tại sao mỗi lần Quân sư huynh nghe thấy Quân Tử Mạnnói xấu Quân Mộ Khuynh thì liền ra tay đánh người, cảm tình, đó là muộimuội của hắn a!
Cổ Kinh Thiên cũng khiếp sợ rồi, cấpnăm kỹ linh sư, thần thú a. Mặc dù sự tình ở Nam Ngưng học viện đã lâuhắn không có nghe ngóng, nhưng người có thể đổi mới thành tích trênPhong Vân bảng, tuyệt đối không phải là người đơn giản. Người của Ninhgia mà cũng dám giết, nha đầu này có cái gan cũng thật to đi.
“Các ngươi đi về trước đi.” Cổ KinhThiên từ trong khiếp sợ đi ra, yên lặng phất tay hai người kia: “Chuyệnngày hôm nay không được truyền đi, bằng không các ngươi có thể cuốn góikhỏi đây là được rồi.” Hắn không biết chuyện về Quân Mộ Khuynh, xem thái độ của hai tên này, hẳn là biết được chút chuyện, hắn cũng không hyvọng nha đầu này đến làm Thánh Thú sơn loạn thành một đoàn.
Có điều, hiện giờ không rối thì cũngloạn rồi. Cổ Kinh Thiên hồi tưởng lại một màn Quân Tử Mạn bị đá lănxuống chân núi vừa nãy, tên kia nhất định sẽ không bỏ qua đơn giản nhưvậy.
“Dạ.” Hai người kia trộm liếc Quân Mộ Khuynh một cái, trong lòng cũng rung động, đúng là một mỹ nhân khó gặp.
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Quân Tâm đột nhiên nghiêm túc nhìn Quân Mộ Khuynh, lo lắng trong lòngcũng đã không còn, nàng vừa nói nàng không còn ở Nam Ngưng học viện nữachỉ sợ là có ẩn tình gì khác, đại ca có biết không? Rốt cuộc một năm nay đã xảy ra chuyện gì?
Quân Mộ Khuynh đi tới bên cạnh QuânTâm, hàn ý trên người cũng không còn nữa: “Chỉ là khi đi qua núi LinhLung thì cứu được một ma thú, sau đó nó liền đi theo ta. Còn việc lậplại bảng thành tích của Nam Ngưng học viện, nhị ca, dễ lắm, thật đó.” Ởcửa ải cuối cùng bị thất thủ một chút mà thôi.
“Chính là cái thần thú đó?” Quân Tâm cau mày hỏi, hắn có cảm giác hình như ở giữa mấy chuyện này còn thiếu thiếu cái gì đó.
“Nếu không thì ở đâu lòi ra chứ?” Quân Mộ Khuynh xoay người hỏi, nàng đâu có khế ước với Hỏa Liêm đâu.
“Chủ nhân, rốt cuộc ngươi cũng nhớ tớingười ta.” Thanh âm ai oán của Hỏa Liêm truyền đến, chỉ thấy nó đang mệt mỏi ngáp dài, bước chậm tới.
“Thần thú!” Cổ Kinh Thiên lần này làhoàn toàn triệt để ngốc rồi, nha đầu này rốt cuộc đã làm được chuyện tốt gì, vô duyên vô cớ cứu được một thần thú, hẳn là lúc ma thú mới tấnchức đi, chỉ có lúc đó, ma thú mới suy yếu nhất.
“…” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn HỏaLiêm, rồi lại nhìn vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt nhị ca, trong lòng thởdài, hiện tại nhị ca không phải là tức giận, mà là bị kích thích khôngnhỏ a.
“Lão đầu, sắp xếp cho muội muội ta mộtchỗ ở, ta đi trước.” Quân Tâm nói xong cũng vội vã rời đi, hắn đã lãngphí mất một năm nay, xú nha đầu kia cũng đã lớn rồi, lời thề kia, lờithề với Lôi gia, Lôi gia không diệt vong hắn vĩnh viễn không thể yên tâm được, Khuynh nhi hiện đã trở nên lợi hại như vậy, hắn nhất định phảiđuổi kịp bước chân của nàng và đại ca, cùng bọn họ, diệt Lôi gia.
Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ gật gật đầu,xem ra lại không được thấy nhị ca thường xuyên rồi, đột nhiên ánh mắtnàng chợt lóe sáng, đi tới trước mặt Cổ Kinh Thiên.
“Lão đầu, ma thú ngươi là cái gì, gọira cho ta coi chút.” Quân Mộ Khuynh biết triệu hoán sư cũng có vòng taytriệu hoán của chính mình, lúc không có việc gì thì ma thú sẽ ở trongđó, nàng mặc dù khế ước với Huyết Yểm, nhưng nó lại đang bị phong ấn nên vòng tay không được hình thành.
Vòng tay, Quân Mộ Khuynh nhìn nhìn cái vòng trên cổ tay, có chút xuất thần.
————————————-
P/s: Lần trước có người hỏi mình, vi mạo của Khuynh tỷ kiểu gì mà Chi Chi lại ở trong đó mà không ai thấy.
Nên mình đã tìm đại 1 hình minh họa, vi mạo Khuynh tỷ là kiểu mũ đội như vầy, che toàn bộ khuôn mặt thòng xuống cả vai.
Hình này người ta vén phía trước lên chứ nếu thả xuống nó cũng dài như ở đằng sau í.
“Không lễ phép! Đại ca ngươi đối xử vớilão nhân gia ta như thế, sao ngươi cũng bắt chước theo vậy?” quả nhiênlà người một nhà a, ngữ khí đều y như nhau, hắn sớm nên nghĩ tới mớiđúng, cái gì mà tình nhân chứ. Rõ ràng chính là người cùng một nhà.
“Sai rồi.” Thanh âm lạnh như băng vang lên, mang theo một chút trêu chọc.
“Đâu sai rồi?”
“Ngươi nói sai rồi, hắn là nhị ca củata, không phải là đại ca.” Nàng chắc chắn lão nhân này tuyệt đối là cốý, tóc trắng xóa nhưng dung mạo chẳng già đi một chút nào, một ‘lão nhân gia’ như vậy sẽ nghễnh ngãng sao? Nói ra ai mà tin chứ.
Cổ Kinh Thiên không nói gì nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn còn tưởng sai cái gì, té ra là chỗ đó, bọn họ không phải là người của Quân gia, trênThương Khung đại còn có họ Quân khác sao? Còn nữa, không ai giống nhưbọn họ, dám đắc tội với người Quân gia, cùng là họ Quân, mà lại đối vớinhau như kẻ thù mấy đời vậy.
“Ngươi tên là Quân Mộ Khuynh?” Cổ Kinh Thiên đem đề tài chuyển đi, hắn già rồi, nói không lại mấy người trẻ tuổi.
“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt gật gật đầu, không phải vừa rồi hắn đã được nghe rồi sao?
“Ngươi là triệu hoán sư sao? Có hứng thú ở lại Thánh Thú sơn không?” Cổ Kinh Thiên chụp ngay lấy cơ hội, rèn sắt khi còn nóng a, thần thú a, người có thể khế ước thần thú ở Thánh Thúsơn không nhiều, có thể xem như là không có, nếu nàng có thể ở lại Thánh Thú sơn, còn gì tốt hơn.
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn lão nhâncười ha hả: “ Ta không phải là triệu hoán sư.” Có là triệu hoán sư nàngcũng không có hứng thú ở lại Thánh Thú sơn, nơi này có nhị ca là đượcrồi.
“Thật sao?” Cổ Kinh Thiên chất vấn hỏi,không phải là triệu hoán sư sao có thể thuận lợi tiến vào Thánh Thú sơn, rất khả nghi, vô cùng khả nghi.
“Ngươi có phải hay không muốn biết ta và người của Quân gia có quan hệ gì hay không? Tại sao ta lại xuất hiện ởđây? Tại sao nhị ca ta hở một chút là lại ra tay đánh người của Quângia, phải không?” Quân Mộ Khuynh nhìn chằm chằm Cổ Kinh Thiên, môi khẽmở, lôi hết một mớ bòng bong nghi vấn ra khỏi ruột hắn, nói hết ra.
Cổ Kinh Thiên hơi sững sờ, sau đó ngửađầu lên trời cười to, tiểu nữ oa này thật không chỉ thông minh bìnhthường, nàng cứ như con giun trong bụng mình vậy, hắn không cần nói nàng đã biết trong lòng hắn nghĩ gì rồi.
“Lão đầu, ta không muốn làm con giuntrong bụng ngươi đâu.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, giun, lão nhân nàyso sánh cũng hay thật.
“A ha ha… Tốt tốt tốt! Cho tới bây giờ chưa có ai có thể biết đượctâm sự của ta.” Cổ Kinh Thiên cực vui, hắn không biết đã bao lâu rồichưa được cười vui đến vậy, một nha đầu thông minh, quả nhiên là rấtthông minh.
Nếu như Cổ Kinh Thiên biết được tin đồnvề Quân Mộ Khuynh trước đây ở dưới Thánh Thú sơn, chỉ sợ méo miệng, mộtnữ oa thông minh như vậy lại bị truyền thành ngu ngốc, còn nhu nhược yếu đuối, hôm nay hắn chỉ thấy một nữ oa thông minh, to gan, cuồng vọng màthôi.
“Nhị ca ta đi đâu vậy?” Hắn trông có vẻ vội vã, chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng hơn nàng sao?
“Nha đầu, ngươi mấy tuổi rồi?” Cổ KinhThiên nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn ánh mắt của nàng, vẻ thành thục trênkhuôn mặt, còn có ngữ khí nói chuyện không giống như một nha đầu mườilăm tuổi nên có, nhìn chiều cao của nàng, chắc cũng chưa được mười lămtuổi mới đúng.
“Mười một.” Mấy ngày nữa là được mườimột tuổi rồi, nàng đến thế giới này cũng đã được gần một năm, nhữngchuyện xảy ra trong vòng một năm nay quá nhiều, so với kiếp trước chắcphải bằng mười năm.
“Nha đầu! Ngươi lừa ta đấy à?” Mười một tuổi? Đùa à? Nhất định là lừa hắn, nhất định.
“Ta lừa ngươi làm gì? Nhị ca ta đi đâu rồi?” rốt cuộc hắn có nghe nàng hỏi không vậy?
“Hắn là ca của ngươi, không phải ca của ta.” Tâm sự của tiểu tử thốikia hắn chưa bao giờ đoán được, ai biết trong lòng hắn nghĩ gì chứ. Hắnđều hiếu kỳ tiểu tử thúi kia đi chỗ đó làm gì? Chẳng lẽ đi tìm ma thúsao? Là muốn tìm cao giai ma thú?
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, cũng đi lên, nàng hỏi cũng như không thôi, lão nhân này căn bản cũng chẳng biết gì,sơn trưởng, thế nào mà được làm sơn trưởng hay quá vậy.
“Nha đầu, ngươi không thể đối xử với lão nhân gia ta như thế a, biết được nghi vấn trong lòng ta mà không chịunói cho ta a?” Cổ Kinh Thiên kêu lớn lên, nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynhly khai, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, một nha đầu thú vị như thế, đáng tiếc lại không phải là triệu hoán sư.
Quân Mộ Khuynh không để ý đến Cổ Kinh Thiên đang gọi, nhanh chóng đitheo hướng Quân Tâm rời đi, sứt sẹo nhị ca nhất định đã xảy ra chuyệngì, một năm nay luôn cùng người ta đánh nhau, khi thấy mình không chỉ là một kỹ linh sư, còn có cả thần thú nữa, hắn nhất định sẽ không để mìnhbị tụt lại đằng sau.
Dù không cùng ở chung với Quân Tâm lâu,nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn có thể đoán được một chút tâm tư của hắn, rõràng là một kẻ to mồm nhưng lại rất dễ mềm lòng.
“Hắn hẳn là đi ra đằng sau núi!” Cổ Kinh Thiên thấy Quân Mộ Khuynh không dừng lại, chỉ có thể nói cho nàng biết nơi Quân Tâm đi.
Quân Mộ Khuynh lúc này mới dừng bước,xoay người nhìn Cổ Kinh Thiên: “Hắn tới đó làm gì?” Diện bích nhai cũng ở sau núi, chẳng lẽ hắn lại đi xả nước nữa sao?
“Thánh Thú sơn có một bí mật. Chính là ở đâu đó sâu trong núi, có một thần thú, có lẽ nhị ca ngươi nghe được ở đâu đó tin này nên mới đến sau núi tìm.” Có thể có thần thú là ước mơ tha thiết của mỗi triệu hoán sư, trên Thánh Thú sơn còn chưa có xuất hiện thần thú.
Thần thú? Nàng biết ngay mà.
“Cảm ơn.” Quân Mộ Khuynh lạnh giọng nói, đi nhanh ra sau núi, Hỏa Liêm nhảy lên bả vai Quân Mộ Khuynh, trực tiếp ngáy khò khò, trước khi ngủ, nó còn tự nhủ, sau này nó nhất định khôngdám tự chủ trương nữa, công phu chỉnh thú của chủ nhân so với công phuchỉnh người còn khủng bố hơn.
Cảm ơn? Dọa! Nha đầu này còn có thể nóiđược hai chữ này? Không tệ, không tệ, ít nhất còn lễ phép hơn so vớitiểu tử thối kia, ít nhất nàng sẽ không làm cái mặt than bảo hắn cút đi, sơn trưởng đúng là không dễ làm a, nói đơn giản chỉ là một kẻ giữ núimà thôi. Quân Tử Mạn cũng không thèm đem hắn để vào trong mắt. Ôi! Mấtmặt quá đi.
Ở một chỗ tối, sau khi thấy Quân Mộ Khuynh rời đi, lộ ra một nụ cườiâm trầm, thấy Cổ Kinh Thiên không phát hiện ra mình cũng nhanh chóng rời đi.
Quân Tâm chạy nhanh về phía trước, hắnbiết có một nơi ở Thánh Thú sơn có khả năng có thần thú, nhất định phảicó, chỉ có có được thần thú, hắn mới có thể bảo vệ tốt xú nha đầu, nếuphụ thân trở về, nếu như thấy nàng có một chút thương tổn, nhất định sẽvô cùng thương tâm.
“Nhị ca! Nhị ca!” thanh âm của Quân MộKhuynh đột nhiên vang lên ở sau lưng, Quân Tâm đang đi ở trước dừng lại, nhìn về phía sau.
“Sao ngươi lại tới đây?” Quân Tâm nhíu mày, ở đây nguy hiểm như vậy, nàng tới đây làm gì?
“Nhị ca, ngươi không phải phải bảo vệ ta sao? Ngươi đi rồi thì ai bảo vệ ta a?” Quân Mộ Khuynh mỉm cười, con ngươi đỏ đậm nhìn Quân Tâm,trong lòng vô cùng ấm áp.
Quân Tâm nhìn bộ tóc đỏ rực của Quân MộKhuynh, còn có đôi mắt kia nữa, hắn nhíu mày: “Nếu như nhị ca có thể bắt được thần thú thì ngươi sẽ không biến thành cái dạng này.” Đều do hắnvô dụng, nếu không phải do hắn bất tài thì nàng vẫn còn là một cô nươngvô ưu vô lo.
Quân Mộ Khuynh cười như có như không đitới trước mặt Quân Tâm: “Nhị ca nói gì vậy chứ? Không phải ngươi muốn đi tìm thần thú sao? Muội muội đi cùng ngươi.”
“Được.” Quân Tâm không hề nghĩ ngợi màđáp ứng ngay, Quân Tử Mạn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, vừa rồiKhuynh nhi dùng đấu kỹ đem hắn đánh xuống chân núi, chờ sau khi hắn khỏe lại nhất định sẽ dẫn người đến gây sự. Mấy triệu hoán sư trong ThánhThú sơn địa vị cũng không cao lắm, ngay cả lão đầu kia mà Quân Tử Mạncũng không để vào mắt.
“Vậy thì đi thôi.” Quân Mộ Khuynh cườicười, mắt khẽ liếc về phía sau, có một số người không biết sống chết,nàng sẵn sàng phụng bồi a. Vừa rồi chỉ là đá hắn lăn xuống núi thôi, đợi lát nữa nàng sẽ cho hắn biết thế nào là bắt nạt người khác.
Quân Tâm cũng không động, hắn cũng cảmgiác được có người theo tới, hai mắt lẳng lặng nhìn bụi cỏ, bàn tay tonắm chặt bàn tay nhỏ của Quân Mộ Khuynh, kéo nàng ra phía sau lưng.
“Đi ra!” Lúc này Quân Tâm đã không cònvẻ phong lưu tiêu sái như lúc trước, cũng không còn vẻ cao ngạo bất tuân như Quân Mộ Khuynh quen thuộc, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn một chỗ,loáng thoáng tức giận.
“Ôi! Quân Tâm công tử nhanh vậy mà đã phát hiện ra chúng ta rồi sao?” Thanh âm Quân Tử Mạn chậm rãi vang lên, hắn không có bị hỏa quyển củaQuân Mộ Khuynh đá xuống núi, khế ước thú của hắn đã cứu hắn.
Quân Mộ Khuynh vốn định bước lên phíatrước cùng Quân Tử Mạn đánh một trận, nhưng lại có một thân ảnh nhanhhơn nàng. Ánh mắt Quân Tâm lạnh lẽo nhìn mấy người xuất hiện phía sauQuân tử Mạn, bọn họ đều là triệu hoán sư đã có khế ước thú, vì coi trọng địa vị của Quân gia mới đi bợ đỡ Quân Tử Mạn.
“Quâ Tử Mạn, ngươi bị đánh còn chưa đủà?” Quân Tâm chắp tay ra sau lưng, trên mặt lộ ra nụ cười mà Quân MộKhuynh thấy vô cùng quen thuộc, giảo hoạt, cuồng ngạo.
Quân Mộ Khuynh hiểu ý cười cười, đây mới chính là nhị ca mà nàng biết. Này căn bản là không muốn đánh a, độngmột chút là lại tức giận, không thèm nói lý mà trực tiếp xông vào đánh,hắn cho mình là siêu nhân à, tay không đánh ma thú.
“Hừ! Quân Tâm ngươi hôm nay ăn phải ganbáo à? Dám dùng ánh mắt này nhìn ta?” Quân Tử Mạn nhìn loại biểu tình đó của Quân Tâm trong lòng cảm giác ngứa ngáy vô cùng, làm hắn chỉ muốnrời khỏi đây.
Quân Tâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Trênbài tỉ thượng năm nay ở Thánh Thú sơn nhất định sẽ vượt qua ngươi.”Triệu hoán sư ở Thánh Thú sơn cho phép bài tỉ, là để so sánh đẳng cấpcủa ma thú, đẳng cấp của triệu hoán sư, hơn nữa còn là sự ăn ý khi tácchiến, hắn nhất định sẽ tìm được thần thú.
“Vượt qua ta? Ta xem ngươi vẫn là nên quay về Phù Thủy trấn mà bảo vệ cái muội muội ngu ngốc nhu nhược của ngươi thì hơn. Lần trước nàng thếmà không chết, thật là đáng tiếc a.” Quân Tử Mạn chế nhạo nói, hắn vôcùng minh bạch địa vị của mình ở Quân gia. Nếu không phải nhờ một nhàQuân Ly ly khai thì hắn cũng không thể đứng ở đây mà diễu võ dương oai,thiên phú của Quân Tâm được gia tộc vô cùng cân nhắc, gia chủ đều đem hi vọng của triệu hoán sư gia tộc đặt hết vào hắn, không ngờ lại xảy rachuyện kia, từ đó, tên của Quân Tâm đã biến mất khỏi Âm Nguyệt thành.
Nhưng hắn không nghĩ tới ở đây có thểgặp được Quân Tâm, cho nên Quân Tử Mạn mới chèn ép Quân Tâm khắp nơi,dùng Quân Mộ Khuynh đả kích hắn, làm hắn tức giận, làm hắn phạm quy, làm cho mọi người không biết được thiên phú của hắn thì hắn đã bị đuổi khỏi Thánh Thú sơn.
“Ha ha…” Mấy người phía sau cũng hùa theo cười.
Lần này Quân Tâm không hề tức giận, cũng không có ra tay, hắn chế nhạo nhìn người trước mắt, chỉ sợ Quân Tử Mạntới giờ còn không biết người vừa nãy đánh hắn là ai đi.
“Nếu Quân Mộ Khuynh là kẻ ngu ngốc thì người thua trên tay kẻ ngungốc gọi là gì?” Thanh âm lạnh như băng vang lên sau lưng Quân Tâm,Thánh Thú sơn cũng có chỗ tốt đó chứ, người ở trên núi chẳng biết mộtchút gì chuyện xảy ra dưới núi, như vậy có thể giảm bớt cho nàng một ítphiền phức.
Quân Tử Mạn nhìn thân ảnh Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi ra, ánh mắt trầm xuống, trong lòng có vài phần khẩn trương: “Ngươi nói gì?” Quân Tâm che chở nàng như thế, chẳng lẽ nàng là Quân Mộ Khuynh sao? Sẽ không, sẽ không, Quân Mộ Khuynh lúc này phải còn đang ởPhù Thủy trấn mới đúng chứ, nàng không thể ngưng tụ nguyên tố cơ mà, sao có thể là cấp năm kỹ linh sư được.
“Không nói?” Quân Mộ Khuynh đứng bêncạnh Quân Tâm, một thân ảnh đỏ rực cứ ngạo nghễ đứng ở đó, đôi mắt nhìnnăm người trước mặt, lộ ra nụ cười chế nhạo.
“Ngươi là Quân Mộ Khuynh?” Quân Tử Mạnlớn mật đoán, Quân Mộ Khuynh cùng với ba năm trước thật khác, ba nămtrước, nàng đâu phải cái dạng này. (Zi: sinh nhật mười tuổi Khuynh tỷ mới bị biến thành tóc đỏ, mắt đỏ nhé).
Quân Mộ Khuynh cười như có như không gật gật đầu: “Còn không ngu lắm.”
“Quân Mộ Khuynh!” Quân Tử Mạn thế nàocũng không ngờ tới, hồng y nữ tử này là Quân Mộ Khuynh, tóc đỏ rực, mắtđỏ đậm, thảo nào ở Phù Thủy trấn truyền ra tin tức Quân Mộ Khuynh là sát nữ, nàng còn là giống người sao? Nàng có khác gì ma thú đâu.
Quân Mộ Khuynh? Bốn người phía sau QuânTử Mạn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Mặc dù bình thường bọn họ nghe lãođại ở trước mặt Quân Tâm thường nói về Quân Mộ Khuynh, nhưng luôn luônlà một loại câu kia, người trước mặt cùng với trong truyền thuyết khácmột trời một vực.
Nữ nhân xinh đẹp lắc lắc cái eo nhỏ, đitới trước mặt Quân Tử Mạn, õng à õng ẹo nói: “Tử Mạn thiếu gia, mấyngười chúng ta đều là triệu hoán sư có ma thú, chẳng lẽ còn sợ một đấukỹ sư?” Xú nha đầu này thân phận hẳn không đơn giản, Quân Mộ Khuynh,người Quân gia.
“Tử Mạn thiếu gia, Ái Tinh nói đúng,chúng ta đều là triệu hoán sư, chẳng lẽ còn sợ nàng sao?” Nam tử cao lớn nhất trong bọn họ nói, không phát hiện ra ma thú của họ đang ở trongkhông gian co rúm lại một đoàn.
Hỏa Liêm nặng nề ngủ trên lưng Quân MộKhuynh, nếu lúc này nó mà tỉnh, nhất định sẽ nhảy lên hoan hô, rốt cuộccũng có thú sợ khi nhìn nó, nó rốt cuộc cũng có thể được lên mặt mộtchút, nếu không, đường đường là một thần thú lại bị nghẹn khuất như thế, nó buồn muốn chết rồi.
“Đúng vậy, Tử Mạn thiếu gia. Năm ma thúcủa năm người chúng ta đều phân biệt thành năm loại nguyên tố, chẳng lẽcòn sợ hỏa nguyên tố của nàng sao?” Một người khác cũng đứng ra nói, bọn họ luôn ở phía sau Quân Tử Mạn, đương nhiên cũng bị lây một chút bệnhmắt chó nhìn người thấp, rõ ràng bản thân chỉ là một con chó mà còn muốn nói tiếng người.
Quân Tử Mạn không nói gì, mím môi, không biết suy nghĩ cái gì, hai mắt khóa chặt vào người Quân Mộ Khuynh, ngaycả mắt cũng không nháy lấy một cái.
“Bạo Phong, Tuyệt Lôi, Ái Tinh, cácngươi thấy thế nào?” Thấy Quân Tử Mạn không nói lời nào, người nọ nóngnảy, năm người bọn họ ở Thánh Thú sơn, ngoại trừ mấy lão sư chỉ dạy thìlàm gì sợ ai, ma thú của bọn họ cũng đã đến cấp bậc huyễn thú, mấy người khác vẫn còn là ấu thú, nhìn thấy bọn họ đều chạy trối chết, làm gì dám ra tay.
Quân Tâm và Quân Mộ Khuynh cũng khôngnói gì, Quân Tử Mạn vẫn lặng im không nói, bọn họ nhìn nhau, xoay ngườiđi tiếp, tìm ma thú mới là chuyện chính.
“Các ngươi đứng lại cho ta!” Quân Tử Mạn trầm tư rốt cuộc cũng nghĩ tới, mấy ngày hôm trước, hắn nhận được mậthàm của Quân gia, nói là, nếu gặp Quân Mộ Khuynh nhất định phải giết,đây là thông tri, cũng là mệnh lệnh, hắn chưa từng thấy qua gia tộc lạigấp gáp muốn giết một người đến như vậy, Quân Mộ Khuynh là người đầutiên.
Quân Mộ Khuynh hiếu kỳ xoay người: “Còn có chuyện gì?” Bọn họ đang bận a.
“Quân Mộ Khuynh, giết ngươi, gia chủ nhất định sẽ rất vui, các ngươi, lên!” Quân Tử Mạn âm lãnh cười, nếu không phải Quân Mộ Khuynh tới đâythì hắn cũng quên mất chuyện này, người gia tộc đã hạ lệnh truy sát,nhất định không thể tồn tại trên đời này.
Quân Tâm nhướng mày, đúng vậy, chuyện tất cả mọi người đều biết, Quân gia không thể nào không biết, đó chính là nói, thực lực của nha đầu,mọi người đều biết.
“Bát phương chi hỏa!” Thấy mấy người bọn hắn đi tới, Quân Mộ Khuynhlạnh lùng phun ra mấy chữ, màu trắng hỏa diễm đem bọn họ bao vây bêntrong.
Lửa màu trắng! Bốn người sửng sốt một chút, nhao nhao triệu hồi ra ma thú của mình. Bạo Phong là một con tê tê phong nguyên tố, tê tê thổnguyên tố có khá nhiều, nhưng tê tê phong nguyên tố thì khá là hiếm,Tuyệt Lôi là một con tinh tinh to lớn hỏa nguyên tố, Ái Tinh là một concự mãng thủy nguyên tố, Ngô Vũ chính là một con nhện thổ nguyên tố, conmắt màu nâu của nó cảnh giác nhìn chung quanh, hiển nhiên là đang sợ hãi đại hỏa khắp bầu trời này.
“Thanh Linh, cho nàng biết sự lợi hại của ngươi!” Ái Tinh quát lớn,vung tay lên, hành động nhỏ thôi cũng tạo ra vẻ quyến rũ mơ màng, làmcho ba nam tử còn lại dục vọng rục rịch, chỉ là cố nén xuống.
Cự mãng kia hét lớn lên một tiếng, từ trong miệng phun ra một trận thủy triều, đem lửa dập tắc hết.
“Khắp bầu trời hỏa vũ!” Quân Mộ Khuynh thấy bát phương chi hỏa bịphá, lại một lần nữa ngưng tụ ra đấu kỹ, rốt cuộc cũng biết được tại sao địa vị của triệu hoán sư lại cao hơn đấu kỹ sư rồi.
“Phong Giáp!” Bạo Phong trầm giọng kêulên, thân thể con tê tê đột nhiên to ra, khắp bầu trời hỏa diễm đánh lên người nó như là gãi ngứa, con tê tê lộ ra một vẻ mặt châm chọc nhìnQuân Mộ Khuynh, như muốn nói, chiêu thức như thế nó không thèm phảnkháng.
Quân Tâm thấy một màn như vậy cũng nhíu mày, hắn hối hận một năm naynhàn nhã, nếu lúc này hắn có khế ước thú, nhất định sẽ không để cho mộtmình Khuynh nhi đánh, mấy đấu kỹ này đánh vào người ma thú, căn bảnkhông dùng được.
“Phá cho ta!” Quân Mộ Khuynh trầm giọng hạ lệnh, một tiếng nổ vanglên trên người con tê tê, con tê tê vừa rồi còn lộ vẻ châm chọc Quân MộKhuynh gầm lên rên rỉ, một mùi máu tanh truyền ra từ trên lưng nó.
Đây là cái chiêu gì?
Bạo Phong đau lòng nhìn Phong Giáp, thân ảnh thoáng qua, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt Quân Mộ Khuynh, hắn dữ tợn cười, vung lên nắmtay hướng Quân Mộ Khuynh đánh tới.
“Hình như ngươi quên mất ở đây còn có ta.” Một thanh âm kiêu ngạovang lên bên tai Bạo Phong, sắc mặt hắn đột nhiên cứng đờ, thân thể đãbị đánh bật ra thật xa.