Edit: Zi
Như đã hứa ở chương trước, chương này sẽ được tặng cho bạn #KRYS vì đã trả lời đúng câu hỏi mình đã đặt ra. Chúc bạn xem vui nhé!
Khiêu chiến…
Hoa Thiên Nhiêu đứng ngốc tại chỗ, người này rốt cuộc là cái gì vậy trời? Hắn quay đầu lại nhìn Quân Mộ Khuynh, nhưng không thể thấy được nét mặt hiện giờ của nàng, chỉ thấy một cái màn sa màu đỏ.
“Nếu như ta không tiếp thu thì sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hờ hững nhìn Hạng Võ, nàng biết mà, gặp phải hắn nhất định là không chuyện gì tốt.
Hạng Võ nghiêm túc đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, hai tay chắp lại: “Xích Quân công tử, ta chỉ là muốn thử xem đấu kỹ của song nguyên tố đấu kỹ sư có bao nhiêu lợi hại, hy vọng ngươi có thể tác thành.” Quả nhiên là cuồng vọng và ngạo nghễ như trong truyền thuyết, nhưng hắn có đủ tư cách ngạo nghễ, ở Thiên Không đại lục này, chưa có ai là song nguyên tố cả.
“Ta nói rồi, ta không tiếp thụ!” Nói xong, Quân Mộ Khuynh liền đi về phía trước, nàng không có nhiều thời gian ở đây nói với Hạng Võ.
Hạng Võ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh đang rời đi, trong mắt thoáng qua một tia kiên định, chạy nhanh đi theo, dù cho Xích Quân cuồng vọng như thế nào, Hạng Võ vẫn muốn khiêu chiến ‘hắn’, chỉ có như vậy, mới có thể biết được thực lực của mình tới đâu.
Quân Mộ Khuynh cũng không có cuồng vọng, mặc kệ nàng là Quân Mộ Khuynh hay là Xích Quân, ngữ khí nói chuyện của nàng vẫn như thế, nhưng vì thân phận không giống nhau nên vào tai người khác lại thành khác nhau.
Hoa Thiên Nhiêu đi ở phía trước Quân Mộ Khuynh, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, nàng vẫn như lúc còn ở Phù Thủy trấn, không một chút thay đổi, xem ra một tháng ở Nam Ngưng học viện cũng không làm nàng thay đổi gì.
“Ma hạch của mộc đất thú được luyện dược sư vô cùng yêu thích, có thể bắt được nó hay không, phải xem ngươi như thế nào đã.” Hoa Thiên Nhiêu dừng lại, chỉ chỉ đám dây leo màu xanh cách đó không xa, mấy sinh vật bị dây leo cuốn lấy đều đang héo dần héo mòn, dãy dụa cũng không có tác dụng.
“Mộc đất thú, thức ăn của nó chính là các sinh vật khác, ma thú, cây cỏ.” Hoa Thiên Nhiêu tự giác giải thích khi nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Quân Mộ Khuynh.
“Ồ.” Quân Mộ Khuynh không quan tâm mộc đất thú ăn cái gì, nàng chỉ cần biết rằng, giao long nàng không bắt được, vậy thì cái loại nửa trùng nửa cỏ này nàng phải đào cho được ma hạch của nó đem cầm bán, bên trong hắc rừng rậm nhiều thứ tốt như vậy, nàng phải thu hoạch cho bằng hết.
Cầm thú! Hoa Thiên Nhiêu ở trong lòng thầm mắng một câu, Quân Mộ Khuynh chính là một tên biến thái, ngu ngốc gì chứ, biến thái mới đúng.
Hạng Võ nghi ngờ đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, chỉ chỉ mộc đất thú ở đối diện đang nhe nanh múa vuốt, nói: “Nó là thập cấp linh thú, ngươi cần ta giúp một tay không?”
Hoa Thiên Nhiêu liếc Hạng Võ một cái, thập cấp linh thú thì tính gì, thập cấp thần thú ở trước mặt nàng, ngay cả cơ hội bỏ chạy đều không có, hắn vẫn còn nhớ đoạn ở núi Linh Lung, Quân Mộ Khuynh bắt mười hai cấp đỉnh thần thú thuần phục, lúc đó hắn và Phong Diễm đều nghĩ nàng chết chắc rồi, ai biết cuối cùng nàng chẳng những không chết mà còn thực sự làm cho mười hai cấp đỉnh thần thú thuần phục, hắn vẫn luôn tò mò, nàng sao có thể làm được như vậy.
“Nhân yêu chết tiệt, ngươi nhìn ta cái gì?” Hạng Võ thấy Hoa Thiên Nhiêu nhìn mình rất là khó chịu, một cái đại nam nhân lại trang điểm y như nữ nhân, ngay cả nói chuyện cũng thế, thật là buồn nôn.
“Nhìn kẻ ngốc như ngươi.” Hoa Thiên Nhiêu lại liếc Hạng Võ một cái nữa, đúng là đồ ngốc.
“Ngươi mới là đồ ngốc, ngươi thì biết cái gì? Đây là thập cấp linh thú, không có ba bốn người sao có thể lấy được ma hạch của nó?” Hạng Võ lo lắng nói, ngay cả hắn cũng không dám đơn độc đi đối phó với thập cấp linh thú, hắn cũng không tin người trước mắt lại dám làm thế.
“Sao lại không có khả năng?” hồng sắc thân ảnh thoáng qua, Quân Mộ Khuynh đã tới trước mặt mộc đất thú, giống như lúc ở núi Linh Lung, cuồng vọng chỉ vào mộc đất thú nói: “Nghe nói ngươi rất đáng giá, hoặc là ngươi ngoan ngoãn để ta giết, hoặc là ta sẽ đem ngươi băm thành trăm mảnh.” Nếu so sánh với Long Đằng thì mộc đất thú chẳng là gì cả.
“Hắn… hắn…”
“Sao? Có thế mà đã bị dọa sợ rồi à? Đồ lưu manh, xem mà học hỏi đi, khi nào ngươi có thể dám làm như vậy với thập cấp linh thú, không chừng ‘hắn’ sẽ tiếp thu khiêu chiến của ngươi cũng nên.” Hoa Thiên Nhiêu trịnh trọng vỗ vỗ vai Hạng Võ, có thế mà cũng bị dọa, lúc nàng nói lời kia với lục cánh thanh sói mới gọi là dọa người, mỗi khi hắn nhớ lại một màn kia đều cảm thấy kinh hãi, xém chút nữa nàng đã mất mạng.
Tùy tùng đứng ở phía sau Hoa Thiên Nhiêu dùng ánh mắt sùng bái nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy kích động.
‘Rống!’ Mộc đất thú phẫn nộ rống to lên, dây leo trên người không ngừng bay múa, mấy cây cối, ma thú vốn đang bị dây leo cuốn lấy lập tức trở nên nát bấy.
Trong vòng mười thước xung quanh, chỉ cần là nơi dây leo của mộc đất thú có thể vươn tới đều không còn một cỏ còn sống, lúc này Hạng Võ mới hoàn hồn, hắn nghi ngờ nhìn Hoa Thiên Nhiêu, lắc lắc cánh tay hắn: “Nhân yêu, vì sao ‘hắn’ không sợ?” Ma thú đã giận dữ rồi, bọn họ không cần ra tay sao?
“Ngươi gấp gì chứ, để ngươi tới đây không phải là đánh nhau.” Hoa Thiên Nhiêu khẽ cười nói, trên mặt mang theo một chút quyến rũ.
“Nhưng…”
“Ngươi cứ xem đi đã.” Hoa Thiên Nhiêu bình tĩnh nói, hắn chưa từng nghĩ Quân Mộ Khuynh có thể đem thập cấp linh thú nho nhỏ này để vào mắt.
Đỏ đậm thân ảnh đứng ở giữa mấy dây leo, vi mạo che chắn mặt của nàng, không ai có thể nhìn ra lúc này nàng đang sợ hãi hay là hưng phấn, nhưng không khí xung quanh nàng lại từ từ giảm xuống, hoa văn quen thuộc như có như không chậm rãi hiện hình.
“Hàn băng triều!” thanh âm lạnh như văng kèm theo khí tức băng lãnh, đột nhiên trào ra, khiến ba người đứng ở phía sau không khỏi rùng mình một cái.
Hạng Võ nhìn vô số khối băng đang bay nhanh tới mộc đất thú, kinh ngạc hai mắt to lên, điều này sao có thể? Hạng Võ dùng vẻ mặt không dám tin nhìn đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh, đó là băng, hắn chỉ nghe qua thủy nguyên tố, mấy khối băng này được Xích Quân ngưng tụ ở đâu ra vậy?
‘Rống!’ Mộc đất thú lại hét lớn lần nữa, bay tới khối băng, trực tiếp đập nó nát bấy, băng lập tức biến thành nước rơi trên mặt đất, mộc đất thú thỏa mãn rên một tiếng, vô cùng đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh.
Trong mắt Quân Mộ Khuynh lóe ra một tia giảo hoạt, nó cho rằng như vậy là không có việc gì sao? “Hỏa đằng!” Hơn mười cái hỏa đằng từ đấu kỹ trận tuôn ra, giống như cửu vĩ hồ ly, càn quét ở xung quanh, tới chỗ nào dây leo lập tức co lại, không dám đụng vào cái hỏa diễm ấy.
Mấy viên ngũ giác màu xanh thoáng cái biến thành màu đỏ, cho dù là màu đỏ hay là màu xanh thì ba hành tinh vẫn chăm chú vờn xung quanh ngân kiếm.
Hoa Thiên Nhiêu lúc này cũng sửng sốt, ba cấp kỹ linh sư, song nguyên tố đều là ba cấp kỹ linh sư, Quân Mộ Khuynh nàng cũng quá nghịch thiên đi! Một tháng trước nàng chỉ là thập cấp đại kỹ sư, một tháng sau gặp lại nàng đã là ba cấp kỹ linh sư, đây là người sao?
“Ba cấp … kỹ linh sư … song nguyên tố…” Hạng Võ nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp nói, là song nguyên tố thật kìa.
“Thủy chi mưa!” ba viên ngũ giác màu đỏ lại một lần nữa biến thành màu xanh, trên bầu trời bắt đầu rơi những giọt mưa phùn, mộc đất thú vốn đang lùi về lập tức cảm giác được nguyên tố giao động cũng chậm rãi vươn đám dây leo ra, thủy nguyên tố đối với nó mà nói, chính là thuốc chữa thương tốt nhất.
“Hắn là muốn làm gì vậy?” Hạng Võ chọt chọt Hoa Thiên Nhiêu, hắn không dám tin vào hai mắt mình, trên thế giới này thật sự có người có thể làm được như vậy, Xích Quân còn lợi hại hơn cả lời đồn gấp mười lần, cũng không biết tên nào truyền tin tức đem nói ‘hắn’ yếu như vậy. (Người ta cũng là vô tội, ai biết Khuynh tỷ tấn chức lia lịa chớ.)
“Sao ta biết được?” Hoa Thiên Nhiêu liếc Hạng Võ một cái, bọn họ cùng tới nơi này với Quân Mộ Khuynh đã tự động làm người ngoài cuộc, giống như lúc ở núi Linh Lung vậy, một mình nàng đối phó với lục cánh thanh sói, hắn và Phong Diễm ngay cả tự bảo vệ mình đã khó khăn, đừng nói là giúp nàng, hắn cũng không biết là ở đâu ra cái suy nghĩ rằng, nếu hắn giúp nàng, chính là hại nàng.
Mưa phùn trên khắp bầu trời nhao nhao rơi xuống, thấm vào trên người mộc đất thú, giọt nước đọng trên mặt đất, làm cho dây leo như quên mất nó đang đối mặt với địch, cứ thế mà thỏa thích hấp thu mưa từ trên trời rơi xuống.
Hoa Thiên Nhiêu rốt cuộc cũng không nhịn được, hắn vốn là muốn chạy đến sau lưng Quân Mộ Khuynh, nhưng nghĩ nghĩ lại không đi, chỉ đứng yên tại chỗ hỏi: “Tiểu Quân Quân, ngươi làm gì thế? Làm gì mà không thiêu cháy nó đi?” còn để nó khôi phục lại vết thương nữa, nàng đây là muốn làm gì?
“Ngưng!” Quân Mộ Khuynh không trả lời Hoa Thiên Nhiêu, một chữ băng lãnh vô tình từ trong miệng nàng phun ra, mưa phùn trên trời lập tức biến mất, mấy giọt nước cuối cùng rơi lả tả trên người mộc đất thú bắt đầu ngưng tụ lại thành băng bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Đợi đến khi mộc đất thú biết rõ ý định của Quân Mộ Khuynh nó đã bị đóng băng bên trong tầng băng thật dày.
Hạng Võ cả kinh há miệng, cằm như muốn chạm đất, trong vòng mười thước đều là một tầng băng dày, hắn thấy Hoa Thiên Nhiêu đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh mới bước theo sau.
“Ngươi lại trở nên mạnh mẽ a!” lần này là nàng trực tiếp dùng đấu kỹ của mình chế phục linh thú, người biến thái như vậy sao có thể liên quan tới hai chữ ngu ngốc, hắn đúng là nghĩ không ra.
“Xích Quân công tử, ngươi làm thế nào vậy?” đem thủy nguyên tố ngưng tụ thành băng, điều này sao có thể?
“Ngươi nhìn thấy gì thì là thế đó!” Quân Mộ Khuynh lãnh khốc trả lời, nhìn thân thể khổng lồ của mộc đất thú, mặc dù không to bằng Long Đằng, nhưng lấy nó ra, nhét vào không gian mặt thì phải làm sao đây? Hiện tại có ba người ở đây, nàng cũng không thể làm vậy.
Hạng Võ vô cùng thật thà gật gât đầu, từ đầu tới cuối hắn nhìn cũng không hiểu ‘hắn’ làm gì, chính hắn cũng không phải là thủy nguyên tố đấu kỹ sư, hơn nữa còn nghe tới tính công kích của thủy nguyên tố không mạnh, chỉ có thể phòng ngự, nhưng một màn vừa rồi, ai dám nói tính công kích không mạnh? Ai tin?
‘Hắn’ làm kiểu gì vậy a?
“Không tốt!” mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội làm Quân Mộ Khuynh biến sắc, nàng không ngờ mộc đất thú này lại lợi hại như vậy, đã bị như thế mà vẫn không chịu thua.
“Các ngươi mau chóng lùi lại, nếu không có chuyện gì cũng không thể trách ta.” Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể bay lên không trung, khối băng trong nháy mắt đột nhiên nổ tung, mộc đất thú toàn thân đang run rẩy, trên thân thể màu lục còn phảng phất một tầng sương mờ, điều này càng làm nó run rẩy hơn.
Mặc dù ánh nắng mặt trời xuyên qua các tán cây, nhưng khí lạnh xung quanh vẫn còn duy trì, dù cho tuyết đã tan đi, nhiệt độ cũng không tăng lên một chút.
Mộc đất thú phẫn nỗ nhìn Quân Mộ Khuynh, nó chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, hễ nó đi tới đâu, các ma thú, cây cỏ thấy nó đều vội vàng tránh xa, vậy mà người trước mắt này lại có thể làm nó bị thương nặng như thế, nó nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Tiểu Quân Quân!” Hoàn hảo Hoa Thiên Nhiêu phản ứng nhanh, kéo Hạng Võ rời đi, nếu không bọn hắn cũng đã chết do trận nổ đó rồi.
“Xem ra chỉ có thể lấy ma hạch.” Quân Mộ Khuynh thì thào nói, hồng sắc thân ảnh nhanh chóng thoáng qua, xông lên người mộc đất thú còn đang run rẩy, đôi môi dưới vi mạo gợi lên một độ cong.
Lưỡi dao đỏ rực nhẹ nhàng xẹt qua trên đỉnh đầu mộc đất thú, một cái ma hạch màu nâu lập tức bị Quân Mộ Khuynh đào ra, mộc đất thú vốn còn đang run rẩy thân thể lập tức dừng lại, ngã phịch xuống đất.
Quân Mộ Khuynh quan sát ma hạch màu nâu trên tay, nàng không thấy có gì lạ cả, sao có thể nói ma hạch này đáng giá hơn?
Quang mang nhàn nhạt tỏa ra xung quanh ma hạch màu nâu, quang mang không mạnh lắm, có đôi khi dường như không có chút nào, chỉ thỉnh thoảng lóe lên một chút, nếu như không nhìn kỹ chẳng thể nào phân biệt được nó với một cục đất sét bình thường.
Nháy mắt giết!
Sao có thể? Hạng Võ bất khả tư nghị nhìn Quân Mộ Khuynh, này không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người có lực lượng biến thái như vậy, Quân Mộ Khuynh là một ví dụ điển hình, nhưng có thể trong nháy mắt giết chết một linh thú là chuyện người thường có thể làm được sao? ‘Hắn’ sao có thể làm được vậy? Giết trong chớp mắt, đem thập cấp linh thú giết chỉ bằng một chiêu, dù cho Xích Quân là song nguyên tố đi chăng nữa, năng lực này quả là đáng sợ đi.
“Tiểu Quân Quân, chúc mừng ngươi.” Trên mặt Hoa Thiên Nhiêu lộ ra một nụ cười xinh đẹp, hắn nhìn ma hạch trên tay nàng, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, nguyên lai nàng chỉ cần dùng một chiêu là có thể giải quyết được mộc đất thú, nhưng lại dùng nhiều thời gian như vậy chỉ là vì muốn đem toàn bộ ma thú bị chôn ở dưới mặt đất rút lên, sau đó có thể cầm toàn bộ đi bán, nàng thật sự nghèo như vậy sao?
Hoa Thiên Nhiêu lần nữa hoài nghi, từ lúc lần đầu tên gặp nàng ở thú triều, nàng liều mạng công kích thu hoạch ma hạch hắn đã rất muốn hỏi nàng, nhà bọn họ, tốt xấu gì cũng từng là người được gia chủ yêu thương nhất, dù có sau sút cũng không nghèo tới nỗi phải dùng tới ma hạch để duy trì chứ, nàng liều mạng như vậy để làm gì a?
Quân Mộ Khuynh nhìn nhìn, đang chuẩn bị ném ma hạch vào không gian mặt thì ở đằng xa truyền đến một thanh âm kêu gào, thanh âm này làm Quân Mộ Khuynh nhớ tới cái điêu ngoa công chúa kia, nhưng công chúa kia giờ này không thể nào ở đây được.
“Ma hạch này của ngươi ta dùng một vạn mỏ tinh để mua.” Vương Gia tham lam nhìn ma hạch trên tay Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh hờ hững thu hồi ma hạch, xoay người hướng sâu trong rừng đi tiếp, nàng chẳng rỗi hơi đi tiếp chuyện một tiểu thư điêu ngoa, lần trước gặp công chúa kia là vì nàng còn là Quân Mộ Khuynh, nàng không thể để vài người liên lụy, hiện tại nàng là Xích Quân, Xích Quân là việc gì chẳng bao giờ cần lý do, cũng không có ai phải bảo hộ.
Mà người nàng muốn bảo hộ cũng chính cũng chính là Quân Mặc và Quân Tâm.
“Ngươi có thái độ gì vậy, ta dùng một vạn mỏ tinh mua ma hạch của ngươi chính là đã để mắt ngươi lắm rồi.” Vương Gia bất mãn thái độ của Quân Mộ Khuynh, nổi giận đùng đùng chắn trước mặt nàng.
“Hỏa tiễn!” Quân Mộ Khuynh cũng không thèm nhìn người đối diện một cái mà trực tiếp ngưng tụ đấu kỹ, hỏa tiễn lập tức bay về phía Vương Gia.
“Đất lá chắn!” Vương Gia kinh hoảng ngưng tụ đấu kỹ, hai hành tinh bao quanh ngân kiếm, năm viên ngũ giác màu nâu lóe ra quang mang chói mắt.
“Thổ nguyên tố.” Hoa Thiên Nhiêu lúc này mới hiểu ra, vì sao vị tiểu thư này vừa nhìn thấy ma hạch của mộc đất thú liền vui như vậy, các tiểu thư con nhà có tiền thường có sở thích lấy ma hạch làm đồ trang sức, đeo ở trên người, như vậy không chỉ đẹp mắt mà còn có tác dụng tăng cao lực lượng của đấu kỹ.
Ma hạch của mộc đất thú là ma hạch hạng trung cực phẩm, chỉ sợ vị tiểu thư này là vì mộc đất thú mới tới đây, nhưng đã bị Xích Quân dành trước một bước.
“Ngươi thật không có lễ phép, ta nói rồi, ta muốn ngươi bán ma hạch cho ta.” Vương Gia bất mãn trừng Quân Mộ Khuynh, đoạt thứ nàng thích nàng đã không tính toán rồi, còn dám ra tay với nàng, nếu như không phải lúc trước nàng ra ngoài đã đáp ứng với cha sẽ không xuất thủ đả thương người khác, người trước mắt không biết đã chết bao nhiêu lần.
Quân Mộ Khuynh cũng không xoay người, chậm rãi đi về phía trước: “Ta không thích người khác cản đường ta, đặc biệt còn là người đánh chủ ý đồ của ta nữa.”
Tiêu Ngự Phong nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, hắn có cảm giác người trước mặt vô cùng quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra đã gặp ở đâu. Cho đến khi nhìn thấy đấu kỹ của ‘hắn’, hắn mới sực nhớ ra, người trước mắt chính là Xích Quân hiện đang vang danh gần đây.
Xích Quân xuất hiện bất quá chỉ mới có hai tháng, nhưng chẳng ai ở Thiên Không đại lục lại không biết, người của ngũ đại gia tộc đều nhao nhao muốn tìm ‘hắn’, nhưng đến cái bóng của ‘hắn’ cũng không thấy, không ngờ ‘hắn’ lại xuất hiện ở trong hắc rừng rậm này.
“Bản…”
“Các hạ là Xích Quân công tử phải không?” Tiêu Ngự Phong cung kính hỏi, hoàn toàn là một thái độ đối với cường giả,
Nàng nổi danh đến vậy à? Quân Mộ Khuynh tự hỏi trong lòng, đáp án khẳng định là không có, nhưng phải giải thích thế nào khi ai lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều biết thân phận của nàng?
Quân Mộ Khuynh thật sự đã xem nhẹ tốc độ truyền tin tức, hiện tại ở Thiên Không đại lục, ai ai cũng đều biết Xích Quân chính là một người mặc hồng y, đầu đội vi mạo công tử, hắn là song nguyên tố thiên tài, có thể sử dụng hỏa nguyên tố và thủy nguyên tố một cách nhuần nhuyễn, điều quan trọng nhất chính là hắn nhìn thoạt chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi mà thôi.
“Tiêu Ngự Phong, ngươi bị hoa mắt à? Hắn sao có thể là Xích Quân, ngươi quên rằng trên đoạn đường chúng ta tới đây, đã gặp biết bao nhiêu người giả mạo Xích Quân rồi sao?” Vương Gia bất mãn nói, nàng cũng rất muốn gặp Xích Quân, một thiên tài như vậy, so với Hàn Ngạo Thần còn muốn xuất chúng hơn.
Hạng Võ tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, không nói tới đại cục, hắn thế nào luôn có cảm giác người trước mắt trông quen quen, mỗi cử chỉ hành động đều rất giống một người nào đó mà hắn biết.
Giả trang? Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Hoa Thiên Nhiêu, lạnh lùng hỏi: “Phải không?” Giả trang nàng làm gì? Có gì tốt?
“Đương nhiên, hiện tại hai chữ Xích Quân chính là thẻ miễn phí cơm trưa, rất nhiều người đều mặc một thân đỏ đậm, sau đó trên đầu cũng đội một cái vi mạo, đi lại khắp nơi ăn chùa uống chùa.” Bọn họ dù có trang điểm giống đi chăng nữa nhưng vẫn không thể giả trang được một điểm, chính là lãnh ý luôn luôn như có như không tỏa ra xung quanh người nàng.
“Vậy sao? Sớm biết cái tên này đáng giá như thế, ta sớm đã dùng.” Quân Mộ Khuynh dùng ngón tay miết miết cằm, nói như muốn suy nghĩ xem có nên làm vậy như không.
‘Phanh!’ Hạng Võ trực tiếp ngã chổng vó.
Mặt Hoa Thiên Nhiêu cứng ngắc, trên mặt treo ba phần tươi cười, bốn phần quyến rũ, hai phần bất đắc dĩ, còn một phần là hắc tuyến, hắn thế nào quên mất, Quân Mộ Khuynh không chỉ là Xích Quân mà còn là Quân Mộ Khuynh, một Quân Mộ Khuynh dùng hai ba câu nói đem Lôi Tố trực tiếp phun máu ngất tại chỗ.