Edit: ZiTia chớp trên trời không ngừng ma sát,sấm chớp đùng đùng, ngũ trảo kim long không dám tin tưởng nhìn Hỏa Liêmđang nằm phủ phục trên mặt đất, lúc này, nó cư nhiên tấn chức.
Thiên địa quy luật luôn tồn tại ở bất cứ đâu, mảnh không gian này dù không thuộc về đại lục kia nhưng cũng tồntại ở trong nó, thiên địa quy luật cũng không vì kẻ nào mà lùi lại, chỉbiết vô tình hạ xuống, thắng –sinh, bại-tử.
Hàn Ngạo Thần há miệng, nha đầu này rốt cuộc đã làm gì, liệt diễm kim hổ ở giữa trận uy áp cực mạnh còn có thể tấn chức.
Quân Mộ Khuynh lăng lăng nhìn đỉnh đầu,thanh âm tráng kiện vang lên, không cần nhìn nàng cũng biết là chuyệngì, thanh âm này với nàng quá quen thuộc, nàng hẳn là nên cảm ơn ngũtrảo kim long mới phải, nếu không nhờ uy áp của nó, Hỏa Liêm phản kháng, Hỏa Liêm cũng sẽ không tấn chức trong một khoảng thời gian ngắn nhưvậy, đối diện với sinh tử, bất kể là ma thú hay nhân loại đều có thể lộra tiềm chất mãnh liệt.
Lôi điện không ngừng xoay quanh tháp cổ, vẫn chậm chạp chưa rơi xuống, Quân Mộ Khuynh đột nhiên có một cảm giácxấu, nàng nhớ lần trước Hỏa Liêm tấn chức nàng nằm không cũng trúng đạn, lần này sẽ không như thế đi?
Hàn Ngạo Thần nhìn thấy sắc mặt Quân MộKhuynh đột nhiên thay đổi, định hỏi xảy ra chuyện gì thì một tiếng sấmnổ một cái, sét đánh xuống, nguyên bản chỉ có một tia chớp hạ xuống, cưnhiên biến thành hai tia, một trong số đó vừa vặn đánh vào người Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh bị sét đánh, chân màykhông ngừng giật giật, vì sao lần này cũng vậy a, lần trước có thể nóilà trùng hợp, lần này nhiều người đứng ở đây như vậy, mà chỉ đánh mỗimình nàng, có lầm hay không vậy?
“Con mẹ nó, ngươi có phải bị bệnh haykhông a? Nó cũng không phải là khế ước thú của ta! Lần nào nó tấn chứcta cũng bị đánh là sao, đây là ý gì?” Không chờ Hàn Ngạo Thần cùng ngũtrảo kim long hoàn hồn, thanh âm thô bạo lại vang lên, hai người kia một lần nữa bị sét đánh gần chết.
Bọn họ không phải là bị tia chớp kiađánh mà đánh, mà là bị lời của Quân Mộ Khuynh đánh a. Nha đầu này cũngthật bưu hãn đi, dám chỉ vào mặt thiên địa quy luật mà mắng, không sợ nó lại đánh cho một cái nữa sao?
Nguyên bản mây đen trên không trung lẽra nên tan đi, bởi vì lời của Quân Mộ Khuynh mà đứng im tại chỗ, cũngkhông đánh xuống nữa, như đang suy nghĩ xem thử lời của Quân Mộ Khuynhcó đúng hay không, nó cứ đứng như thế một thời gian, mọi người đều nghĩlà nó sẽ cứ đứng im như vậy, đột nhiên một tia chớp nhỏ đánh xuống ngaybên chân Quân Mộ Khuynh, tiếng sấm trầm đục một tiếng, rồi mới chậm rãitan đi.
Quân Mộ Khuynh: “…”
“Khụ khụ… Nó là nói, nó không có đánhsai, ngươi đúng là nên bị bổ.” Hàn Ngạo Thần phúc hắc cười, sau đó nhìnvề ngũ trảo kim long còn đang đứng hình kia, cho tới giờ còn chưa thấyđược bộ dáng này của nó. Chẳng lẽ nó cũng bị sợ ngẩn cả người sao?
Hỏa Liêm nằm trên mặt đất, vô lực rênrỉ, thái dương trợt xuống vài giọt mồ hôi hột, chủ nhân cũng quá vạm vỡđi, dám chỉ vào thiên địa quy luật mà mắng, phải biết thiên địa quy luật trước giờ chưa bao giờ sai, nó đánh ngươi, ngươi phải tiếp thu, dù saonó luôn có nguyên nhân của chính mình.
Quân Mộ Khuynh đen mặt, nàng đã trêuchọc ai? Hỏa Liêm tấn chức liên quan gì tới nàng? Nàng cũng không phảikhế ước giả của nó, làm gì mà phải cùng chịu thiên địa quy luật với nó?
Kim sắc quang mang từ trên thân thể HỏaLiêm xẹt qua, những nơi có quang mang xẹt qua đều biến thành ánh vàngrực rỡ, Hỏa Liêm nhắm hai mắt, yên lặng chờ đợi lễ rửa tội tấn chức,trải qua kiếp nạn lần này, nó chính là thần thú. Cho tới bây giờ, nócũng chưa bao giờ nghĩ đến nó có thể tấn chức thần thú nhanh như vậy, nó cứ nghĩ rằng đó là chuyện của mấy chục năm, mấy trăm năm sau cơ.
Quang mang chậm rãi lan ra, trên ngườiHỏa Liêm liền phát ra kim quang nhàn nhạt, mà tia sáng này thật lâu cũng không tiêu tan, cứ vờn quanh người nó, sau khi lễ rửa tội hoàn thành,bộ lông trên toàn thân nó đều phát ra ánh vàng rực rỡ, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, kim sắc mắt trước kia biến thành màu đậm hơn, sáng sủahơn.
Bốn kim sắc móng vuốt chống lên mặt đất, Hỏa Liêm toàn thân run rẩy bò dậy, cho dù nó là thần thú, ở trước mặtngũ trảo kim long cũng chẳng tính là cái gì, nó vẫn có thể thả ra uy ápkhiến ngươi không thể không quỳ trên mặt đất, thậm chí có thể chết ngaytại chỗ, Hỏa Liêm lúc này có thể đứng dậy, chính là muốn nói rằng nó ởtrước mặt cường giả, sẽ giống như Quân Mộ Khuynh, vĩnh viễn không baogiờ quỳ xuống.
Mấy vết thương trên người Quân Mộ Khuynh cũng dần dần khôi phục, khóe miệng rốt cuộc cũng treo lên một nụ cười,Hỏa Liêm đứng lên, nụ cười của nàng càng sâu, ngũ trảo kim long lúc nàycũng lấy lại tinh thần, thấy Hỏa Liêm đứng lên, nó cũng nhanh chóng giatăng áp lực, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết tâm của Hỏa Liêmmột chút nào, dù cho toàn thân nó run rẩy, nó vẫn muốn đứng lên, chỉ cóvậy mới có thể có tư cách đứng sau lưng chủ nhân, mặc kệ người khác nóithế nào, nó chính là muốn như vậy.
Hàn Ngạo Thần lúc này như người xemdiễn, hai tay khoanh ngực, vẻ mặt đầy thú vị quan sát Hỏa Liêm, hắn thật nghĩ tới tên này thật sự đứng lên, uy áp của ngũ trảo kim long hắn cũng có điểm thở không được, nha đầu kia hô hấp cũng rối loạn, chỉ sợ nàngsắp không chịu nổi rồi đi.
“Nếu như người sợ hãi, có thể dựa vào ta.” Hàn Ngạo Thần nhỏ giọng nói, nha đầu này thật cố chấp, việc gì phải làm như vậy.
“Không cần!” Quân Mộ Khuynh nghiến răngnghiến lợi nói, hắn cư nhiên đã nhìn ra, xem ra cũng có mấy phần bảnlĩnh, nhìn bộ dáng thoải mái của hắn kìa, hắn thế nào lại không có việcgì?
“Đừng lo lắng cho ta, ta rất cường tráng!” (Câu này nghĩ sâu xa một chút thật là,…e hèm) Hàn Ngạo Thần lên tiếng, nghe hàm răng trắng noãn cười ha hả nhìn Quân MộKhuynh, không nghĩ tới nha đầu này lại có thể lo lắng cho hắn, thật sựlà một cơ hội hiếm có nha.
Quân Mộ Khuynh yên lặng thu hồi ánh mắt, sự lo lắng của nàng là hoàn toàn dư thừa, người này căn bản là khôngcó việc gì, có cái gì cần phải lo lắng cho hắn chứ.
“Nhân loại, ta thua.” Ngũ trảo kim longnhìn Hỏa Liêm đang chậm rãi đứng lên, thu lại uy áp của mình, nếu hắn cứ tiếp tục, ai biết nó có thể hay không lại tăng cấp? Sự tình biến tháinhư thế cũng có, quả nhiên những người ở bên tiểu tử thối cùng tiểu nhađầu kia đều biến thái.
Thân thể đột nhiên nhẹ nhõm, Quân MộKhuynh cũng thở phào, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, “Có nghĩa tađã qua cửa thứ chín?” Long khóa tháp, tầng thứ chín cư nhiên lại đượcmột ngũ trảo kim long thủ hộ, không đúng, là bị nhốt ở đây mới đúng, aicó bản lĩnh có thể nhốt vương giả của long tộc ở đây, còn nhốt kiểu nhưvậy, làm quá đúng.
Ngũ trảo kim long một trận không nói gì, nha đầu này còn nhớ đến sự tình này sao. Có điều nó cũng rất hiếu kì,không biết nàng làm cách nào có thể thông qua tám tầng trước nhanh nhưvậy, nàng rốt cuộc đã làm gì?
“Vậy mau thả chúng ta ra, ta còn cóchuyên muốn làm.” Phong lão sư, đây là việc mà người điên có thể làm,hắn cứ như vậy mà đem đệ tử của mình đẩy mạnh tới.
Hàn Ngạo Thần bật cười khanh khách, nàylà có người gặp xui xẻo rồi, chỉ sợ là hắn có nằm mơ cũng không nghĩđến, trước kia Hàn Ngạo Thần dùng ba ngày mới ra được, Quân Mộ Khuynhchỉ dùng có hai ngay, hơn nữa ma thú của nàng cũng lợi dụng cơ hội nàyđể tấn chức, chuyện biến thái như vậy, tên kia hẳn sẽ không ngờ tới.
“Tiểu tử, ngươi nàng đi đi.” Ngũ trảokim long ảo não, uy phong năm đó của nó hình như đã bay mất rồi, nếukhông thì sao hai tên nhân loại này một chút cũng không sợ nó, còn cóthể làm cho ma thú cấp thấp đứng lên được trước mặt nó, đây cũng quákhông bình thường đi.
“Đi thôi.” Hàn Ngạo Thần hướng góc đốidiện đi tới, Quân Mộ Khuynh lắc đầu, không gian kia khá nhỏ, Hỏa Liêmđành phải thu nhỏ thân thể lại, lúc này nó chỉ bằng một con hổ bìnhthường, bộ lông màu vàng lóeg ra kia quan mang, nó chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Chủ nhân!” thanh âm Hỏa Liêm khàn khàn, lộ ra một chút thành thục.
Quân Mộ Khuynh nhảy lên lưng Hỏa Liêm,vỗ vỗ cổ nó “Thật tốt, sau này ta không cần phải tự lẩm bẩm một mìnhrồi.” nói, xong nàng lền nằm xuống, trận chiến vừa rồi nàng đã tiêu haokhá nhiều năng lượng, nàng là một đưuòng giết thẳng từ tầng thứ tư đilên, nàng còn muốn cảm ơn tầng thứ tư mới đúng, nếu không phải bọn chúng dùng ảo giác mê hoặc nàng, biến ra thân ảnh của đại ca nàng, nàng đãkhông tức đến như vậy.
Nó vẫn luôn có nói, chỉ là ngươi nghe không hiểu mà thôi.
Hỏa Liêm nói thầm trong lòng, chậm rãitheo Hàn Ngạo Thần đi ra, đúng một khắc khi họ vừa bước một chân ra, ánh mắt của Quân Mộ Khuynh đang nằm trên lưng Hỏa Liêm lộ ra một tia giảohoạt, nàng mượn gió bẻ măng lấy không gian trục, mở ra một chút, tháp cổ liền biến mất dưới bầu trời hỗn độn.
“Ngươi làm cái gì?” Hàn Ngạo Thần vừa đi ra khỏi cổ tháp, kinh ngạc hỏi, thế nào mà cổ tháp liền biến mất không thấy đâu?
Không có gì, chỉ là để nó đi chỗ khácđợi thôi. Quân Mộ Khuynh cười giảo hoạt, bước ra khỏi phiến không giankia, một tiểu sân quen thuộc xuất hiện trước mắt naàng, không chỉ vậy,còn có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi dưới đất, thì thào nói.
“Sao ngươi về sớm thế? Nha đầu kia thếnào rồi? Đã tới tầng thứ năm chưa?” Phong lão sư nhìn bầu trời, tay chắp sau lưng, không thèm quay đầu lại hỏi.
“Nàng đang đứng sau lưng ngươi.” Hàn Ngạo Thần ‘thiện ý’ nhắc nhở.
Phong lão sư hơi sững sờ, lập tức xoayngười, khi hắn nhìn thấy thân ảnh kia, liền hết sức hưng phấn nhảy tưngtưng lên, chạy lại bên người nọ. “Ngươi vậy mà đã ra rồi, so với Hàntiểu tử còn sớm hơn một ngày, ta còn tưởng rằng ngươi phải ở trong đóhơn năm ngày cơ. Xem ra ngươi còn lợi hại hơn cả Hàn tiểu tử.” Phong lão sư hoàn toàn đã quên mất việc hắn đem Quân Mộ Khuynh đẩy vào cổ thápkia, tự hào nhìn người một thân rực đỏ trước mặt.
“Phải không? Vậy là ngươi hiện đang rất vui?” Quân Mộ Khuynh cười như không cười hỏi.
“Đương nhiên, ngươi thế nhưng là học trò của ta…” Phong lão sư đột nhiên cảm thấy tình huống có chút không đúng, đến khi hắn nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Quân Mộ Khuynh, ngượngngùng cười hai tiếng, sau đó lui về sau mấy bước.
“Sao? Giờ biết sợ?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, bước lên một bước.
Phong lão sư lập tức lui về sau hai babước, sao lại thế chứ, tiểu Mộ Khuynh không phải là đáng yêu nhất sao,sẽ không vô lễ với lão sư đâu nhỉ. Hắn sao lại liên tiếp thu hai cái đệtử vô lương thế này, một rõ ràng là chính mình tự xông vào, sau khi trởvề còn trách hắn, rõ ràng là tiến bộ rất lớn, cũng trách hắn, làm ngườitốt thật khổ.
“Hỏa Liêm bồi lão sư nói chuyện phiếm.Nhớ, kim long đã làm gì với ngươi, giờ ngươi có thể hoàn trả.” Quân MộKhuynh liếc Phong lão sư một cái, rồi xoay người ly khai, nghe Hàn NgạoThần nói hôm nay là ngày học viện tổ chức lịch luyện, nếu hôm nay nàngkhông đi, ngày sau sẽ không còn cơ hội nữa.
“Dạ, chủ nhân.” Hỏa Liêm trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra một tia khát máu, chủ nhân đã có lệnh, tuyệt đốikhông thể khách khí, nhất định sẽ ‘chăm sóc’ lão sư của chủ nhân chothật tốt, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Phong lão sư lui về sau vài bước, miệnglẩm nhẩm “Không cần đâu, ta còn có nhiều việc cần phải làm. A! Hồ điệp,đừng bay mà, ở lại đây với ta đi. Hồ điệp ơi, đừng đi…”
Hỏa Liêm bước đến trước mặt Phong lão sư, trên mặt là một nụ cười gian xảo như chủ nhân của nó vậy.
Phong lão sư tiếp tục lui về sau mấybước, cười cứng ngắc nói: “Tiểu kim hổ, ngươi xem ngươi kìa, không phảibây giờ ngươi rất tốt sao? Ngươi còn phải cảm ơn ta đấy, ngươi nói xemta nói có đúng không?” Phong lão sư như người đang dụ dỗ con nít nhàngười ta, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, trong lòng không ngừng gàothét, đồ đệ tử vô lương.
“Cho nên chủ nhân mới bảo ta cùng ngươinói chuyện phiếm. Chăm sóc cho ngươi thật tốt.” Hỏa Liêm trừng to mắt tỏ vẻ vô tội, như một tiểu hài tử lanh lợi nghe lời dặn của ‘mẹ’.
“… Ngươi không thể như vậy, ta nói nè… tiểu kim hổ à… có gì thì từ từ thương lượng…”
Hàn Ngạo Thần đứng ở phía xa, nhìn mộtmàn kia, khóe miệng cong cong, thân ảnh màu đen thoáng qua một cái, chắn trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Ngươi sao có thể lên tầng chín nhanh như vậy?” Đây là điều hắn vẫn luôn tò mò.
Quân Mộ Khuynh thấy hoa mắt, hắn saonhanh được như vậy chứ, “Muốn biết sao? Vậy ngươi cùng đi lịch luyện với ta, đến lúc đó nếu có thu hoạch không tệ, ta sẽ cho ngươi biết.” nàngcái gì cũng không làm, chỉ là phóng một cay đuốc mà thôi.
“Được.”
Quân Mộ Khuynh sửng sốt một chút, không ngờ hắn lại đáp ứng nhanh như vậy, “Vậy ta đi trước.”
Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Mộ Khuynh lykhai, đột nhiên hỏi thêm một câu, “Sau này ta có thể gọi ngươi là tiểuKhuynh Khuynh được không?”
Quân Mộ Khuynh bước chân lảo đảo mộtcái, thiếu chút nữa đã vấp té, nàng lập tức xoay người lại, nhưng thânảnh màu đen kia đã không còn ở đây nữa khóe mắt nàng không ngừng co quắp một chút, tiểu Khuynh Khuynh…
“Quân Mộ Khuynh.”
“Ngươi sao lại ở đây?” Hạng Võ, hắn không phải đi lịch luyện sao?
“Ngươi còn nói, mau đi nhanh lên, LongThiên đại nhân đang chờ ngươi đấy.” Hạng Võ vừa nói vừa lôi kéo Quân MộKhuynh, chạy nhanh đi, toàn học viện đều đang chờ một mình nàng, nếu như không phải là sợ mất thời gian, hắn nhất định sẽ bắt nàng nói cho rõmấy ngày nay nàng đã đi đâu, Hàn Ngạo Thần khiêu chiến, nàng thắng haylà thua? Nếu như Hàn Ngạo Thần kia thua, có nghĩa là đệ nhất phong vânbảng cần phải đổi người rồi, đó là việc cao hứng biết bao a.
Chờ nàng? Lão nhân kia không phải đã đi công tác rồi sao? Hắn trở về khi nào vậy?
“Long Thiên đại nhân không phải nói làđi Hoàng thành sao?” Nàng nhớ hắn nói là phải tống cái điêu ngoa côngchúa kia trở về mà, thật ra là hắn không muốn để nàng kia ở trong họcviện, nếu không nàng kia cứ suốt ngày tìm nàng gây sự, hắn nhất định sẽkhông nhịn nổi mà chạy tới giúp nàng.
“Ngươi làm ra chuyện lớn như vậy, ngaycả hoàng thượng đều bị kinh động.” Hạng Võ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhađầu này còn có thể bình tĩnh như vậy sao, rõ ràng chỉ là một tiểu nhađầu, nhưng hành sự cứ như một người ba mươi tuổi, gặp chuyện gì cũngchẳng hoang mang.
“Nga.” Hoàng thượng sao lại kinh động nhỉ? Hình như nàng đâu có làm gì đâu?
Người nào đó hoàn toàn đã quên mất, trước khi tiến vào cổ tháp đã đem bảo bối của người ta cắt rụng.
Nga? Cứ như vậy?
Hạng Võ thiếu chút nữa đã xoay người lại gõ đầu Quân Mộ Khuynh một cái, nàng đánh Ninh Kiền te tua, còn là bịthương rất nặng, không bị phạt đã là tốt rồi, đương nhiên đây là côngcủa Long Thiên, vậy mà nàng còn có thể bình tĩnh ‘nga’ một tiếng, hắnlúc đó cũng bị nàng hù chết, vậy mà nàng còn có thể bình tĩnh đến vậy,thật là không có thiên lý mà.
Hai đạo thân ảnh rất nhanh biến mất, sau khi bọn hắn rời đi, Hàn Ngạo Thần liền xuất hiện, ánh mắt hắn khi nhìntới tay Hạng Võ đang nắm lấy tay Quân Mộ Khuynh thì lộ ra một tia thâmtrầm, cuối cùng mặt không đổi sắc ly khai.