Viêm Đạm vương phủ lộn xộn, bởi vì tiểu thế tử mà vương phi, Đông Phương Công tử, Kiếm công tử cùng với Tần công tử thương yêu nhất mất tích rồi!
Triệu Xương tự trách quỳ gối trước mặt Viêm Đạm vương, mấy người canh cửa, gã sai vặt cũng đồng loạt quỳ.
“Vương Gia, là thuộc hạ thất trách, thế nhưng không có phát hiện tiểu thế tử mất tích! Vương Gia muốn chém giết muốn róc thịt thuộc hạ không một câu oán hận!” Triệu Xương xấu hổ tự trách luôn luôn cúi đầu, đã không mặt mũi nào nhìn Vương phi cùng Vương Gia nữa.
“Tiểu... Tiểu nhân cũng biết sai, tiểu thế tử khi nào thì chuồn ra khỏi phủ, tiểu nhân thế nhưng không phát hiện, Vương Gia, tiểu nhân nguyện ý lĩnh phạt!” Một người canh cửa mặc quần áo gã sai vặt nói, vài người cũng lập tức phụ họa.
Cơ Mộc Ly có chút đau đầu day day cái trán, xú tiểu tử cũng dám chơi trò mất tích, thật sự là đáng đánh đòn!
“Các ngươi đều đứng lên, cho dù bổn vương có giết đám người các ngươi, thì xú tiểu tử này chẳng lẽ sẽ trở lại rồi hả?”
Triệu Xương không chịu đứng lên, vẫn cứ quỳ. Tiểu thế tử còn gọi hắn một tiếng thúc thúc, thế mà hắn lại để tiểu thế tử mất tích ở trước mắt mình. Thế giới bên ngoài nhân tâm hiểm ác, tiểu thế tử còn nhỏ như vậy, phàm là những người nổi lên lòng xấu xa đều có thể đối phó được hắn.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Xương liền tưởng tượng ra các loại cảnh tượng ủy khuất mà Cơ Thần Tinh có thể gặp được. Đói bụng, bị người ta lừa đi tiểu quan lâu hoặc là rạp hát, thậm chí... Xảy ra chuyện!
Vừa nghĩ như vậy, Triệu Xương liền hận không thể tự tay đâm mình vài nhát kiếm, hắn thân là thị vệ trưởng của Viêm Đạm vương phủ, thật sự là quá thất trách rồi.
“Đứng lên!” Cơ Mộc Ly khẽ quát một tiếng, “Tinh Tinh hắn không có việc gì.”
“Triệu Xương, ngươi trước đứng lên.” Đông Phương Lăng dùng nội lực đem Triệu Xương ương bướng kéo lên, lập tức nhíu mày nhìn về phía Cơ Mộc Ly, lo lắng nói: “Gia, thuộc hạ đều hi vọng Tiểu Tinh Tinh không có việc gì, nhưng là... Không biết có phải có người bắt Tinh Tinh đi hay không?”
Đông Phương Lăng nhanh nhíu mày, thần sắc ngưng trọng. Nếu bản thân trốn đi thì không sao.Nếu như tiểu tử này là bị người có tâm bắt đi, hậu quả sẽ không chịu nổi!
Cơ Mộc Ly lạnh giọng cười, “Nếu quả thật có người lẻn vào vương phủ, bổn vương há có thể không phát hiện được, tiểu tử này rõ ràng là bản thân trốn nhà đi mà thôi.”
Thấy mấy người vẫn là một bộ biểu cảm trầm trọng, Cơ Mộc Ly thản nhiên đảo qua mấy người, “Yên tâm đi, bổn vương rất rõ bản lĩnh của tiểu tử này. Hắn học sự thông minh của mẫu thân hắn và sự tàn nhẫn của bổn vương. Bình thường chẳng qua hắn dấu bản lĩnh đi thôi, tiểu tử này giảo hoạt thật sự, không có dễ dàng gặp chuyện không may như vậy.”
“Nhưng là gia, Tiểu Tinh Tinh hắn mới hơn hai tuổi! Đứa nhỏ mới lớn như vậy...” Đông Phương Lăng rõ ràng còn quan tâm hơn người làm cha.
Cơ Mộc Ly liếc xéo hắn một cái, Đông Phương Lăng nhất thời im lặng không nói rồi.
“Triệu Xương, tin tức tiểu thế tử mất tích nhất định phải phong tỏa.”
“Vương Gia yên tâm, thuộc hạ đã sớm làm như vậy. Đến hiện tại, cũng chỉ có người trong phủ mới biết được.” Triệu Xương vội đáp lời.
“Ừ... Mặc kệ thế nào, rõ ràng một người biến mất ở dưới mí mắt của ngươi, là nên lĩnh phạt. Đều tự đi lĩnh 20 đại côn.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh! Này... Chuyện tiểu thế tử làm sao bây giờ? Không bằng thuộc hạ phái người âm thầm đi thăm dò tin tức của tiểu thế tử?” Triệu Xương là thật lo lắng an toàn của Cơ Thần Tinh, cho nên có như vậy vừa hỏi.
“Bổn vương tự sắp xếp, đều lui ra đi. Lăng, ngươi ở lại.”
Chờ đến bên trong phòng chỉ còn hai người, Đông Phương Lăng vội la lên: “Gia còn đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Tinh Tinh đều mất tích, hiện thời chạy nhanh phái người tìm hắn mới là thượng sách!”
“Vội cũng không hữu dụng.” Cơ Mộc Ly nằm ở trên ghế đệm, thần sắc thản nhiên, tuyệt không giống như người cha đang bị lạc con trai.
Đông Phương Lăng có chút giận tái đi, mà khi giận dữ nói chuyện sẽ không có cố kị, cơ hồ là chửi ầm lên nói: “Ta nói gia, ngài con trai ruột đều đã đánh mất, ngài còn như vậy thảnh thơi, ta thật sự hoài nghi Cơ Thần Tinh đến cùng có là con trai của ngài hay không! Cho dù ngài không thích hắn, nhưng ngài cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ hắn chết sống, ngài thật sự là một người máu lạnh. Hiện tại ta cũng duy trì vương phi tái giá, mang theo Tiểu Tinh Tinh cùng nhau rời đi người lạnh tình như ngài!”
Cơ Mộc Ly nghe xong, sắc mặt đã hoàn toàn đen lại, “Đông Phương Lăng, ngươi vì xú tiểu tử này mà chống đối ta? Bổn vương đều nói không có việc gì, ngươi thế nào cũng không tin đâu? Còn nói ra duy trì vương phi mang theo Tinh Tinh cùng nhau tái giá? Chẳng lẽ ngươi không biết bổn vương chán ghét nhất là hai chữ "Tái giá" sao?!”
Đông Phương Lăng vừa rồi lỡ lời cũng có chút hối hận, nhưng là hắn không biết Cơ Mộc Ly tại sao lại tự tin như thế, Tinh Tinh còn nhỏ như vậy, bên ngoài giang hồ nhân tâm hiểm ác, Tiểu Tinh Tinh dù thông minh, nơi nào địch nổi?
“Gia, vừa rồi là ta nhất thời lỡ miệng. Nhưng là, thuộc hạ là thật lo lắng cho Tinh Tinh, hắn mới nhỏ như vậy, bên ngoài bao lớn, bị người bán đi thì làm sao? Bị đói thì làm sao?”
Đông Phương Lăng gương mặt khóc tang. Tiểu Tinh Tinh mỗi ngày gọi hắn Lăng thúc thúc Lăng thúc thúc,ngocthuybachdang mặc dù có thời điểm nghịch ngợm gây sự một ít, còn thỉnh thoảng đi trộm mấy viên thuốc mà hắn luyện chế, nhưng đứa nhỏ này luôn luôn được hắn cưng chiều. Ở trong cảm nhận của hắn, tiểu gia hỏa luôn xếp ngang hàng với Vương gia và sư phụ.
Cơ Mộc Ly nhìn bộ dạng không tiền đồ của hắn, nhịn không được nhắc nhở: “Có chuyện ta vẫn chưa nói cho ngươi và Thập Nhất biết, hiện tại ta hẳn là nên cho các ngươi biết một ít.”
Đông Phương Lăng vội vàng vãnh tai, chẳng lẽ lại có bí mật lớn gì sao?
“Tinh Tinh hắn kỳ thực đã học xong một ít công phu, khinh công hoặc đối phó người bình thường hẳn là không thành vấn đề, còn có... Hắn mang đi phấn ngứa mà Y Họa luyện chế, mê hương cùng với vài loại độc dược. À, đúng rồi, trong rương của Y Họa còn thiếu một viên dạ minh châu và mấy nén vàng, nha hoàn Tiểu Ngọc cũng bị mất một ít bạc vụn. Ừm, còn có, trong phòng bếp bánh hoa quế và bánh đậu xanh hình như cũng thiếu hai phần...”
Đông Phương Lăng càng nghe càng kinh, cằm đều nhanh chạm đất.
Này... Đây là chuyện mà một đứa nhỏ không đến ba tuổi nghĩ được sao? Nương của ta, vì sao hắn cảm thấy tiểu tử này thông minh không giống người cơ chứ.Truyện được đăng tại .
“Gia, ngươi ngươi ngươi... Ngươi là nói, Tiểu Tinh Tinh hắn còn nhỏ như vậy mà đã học được công phu sao?” Nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi, “Còn như vậy thông minh mang đi tất cả mọi thứ như vậy?”
Tiểu gia hỏa còn lo lắng chu đáo hơn so với hắn! Còn hiểu mang độc dược cùng ngân lượng, hơn nữa biết phòng bị một ít bạc vụn, ngay cả lương khô đều mang theo rồi! Này... Thấy thế nào đều như là trăm phương ngàn kế để chuồn đi.
Cơ Mộc Ly im lặng gật đầu. Không thông minh sao có thể là con của hắn? Nhưng là, xú tiểu tử này dám rời nhà trốn đi, đợi khi tìm được hắn về phải tuyệt đối giáo huấn tiểu tử này!
“Gia, tuy rằng Tiểu Tinh Tinh thật thông minh, nhưng đến cùng là một đứa trẻ, vẫn là nhanh chóng phái người đi ra ngoài tìm xem đi.” Đông Phương Lăng thái độ đã hòa dịu xuống, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.
“Tự nhiên là muốn phái người tìm, bằng không khi Y Họa trở về còn không giết ta? Chẳng qua, ta không tính toán vận dụng người trong vương phủ, có bao nhiêu người đang âm thầm nhìn chằm chằm bổn vương, bổn vương tuyệt đối không thể để những người đó bắt lấy nhược điểm.”
“ Vậy ý của gia là... Vận dụng người của Tiêu Dao cung?” Đông Phương Lăng rất nhanh liền phản ứng kịp.
“Không sai, Lăng, ngươi lấy thân phận của Thanh Long mang theo Quỷ Sát quân âm thầm tìm hành tung của xú tiểu tử này, cần phải tìm được hắn trước khi Y Họa trở về! Nhớ kỹ, ngàn vạn không cần khiến cho người khác chú ý, bằng không, sẽ đẩy xú tiểu tử này vào hiểm cảnh.”
Đông Phương Lăng liên tục gật đầu, “Thuộc hạ minh bạch. Gia, có cần nói Thập Nhất âm thầm tra tìm không?”
“Không, trước không báo cho Thập nhất, người ngoài đều biết đến Thập Nhất là người của bổn vương, truyện được đăng tại Kiếm phủ giống như vương phủ, không ít người đều âm thầm nhìn chằm chằm. Hơn nữa, Thập Nhất cùng Tần Khuyết đều rất thương Tinh Tinh, biết sau cũng là tăng thêm lo lắng.”
“Này... Chuyện này muốn báo cho Bạch Hổ và Chu Tước hay không? Dù sao thế lực của bọn họ cũng không nhỏ.”
“Có thể nói cho Chu Tước, Bạch Hổ tạm thời không cần, tuy rằng hắn đã ở Ôn gia đứng vững vàng, nhưng dù sao mới chưởng gia không đến hai năm, tâm phúc đáng giá tin tưởng khẳng định không nhiều lắm.”
“Có thể tìm - - “
“Ôn Cẩn Hiên bổn vương không tin tưởng!” Cơ Mộc Ly lập tức đen mặt đánh gãy Đông Phương Lăng đề nghị.
Đông Phương Lăng ở trong lòng khinh thường, trên mặt lại không hề có biểu hiện gì.
Thật sự là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Ôn Cẩn Hiên ở Ôn gia nhiều năm như vậy, tâm phúc khẳng định rất nhiều, bằng không cũng sẽ không thể nhanh như vậy liền nắm trong tay hơn phân nửa Ôn gia. Nhưng là, bởi vì Vương Gia nhà hắn lòng dạ hẹp hòi, Ôn gia thế lực là không dùng được rồi.
“Gia, ta đây phải đi ngay, sớm một chút tìm được mới yên tâm.” Đông Phương Lăng nói xong, không đợi Cơ Mộc Ly gật đầu bỏ chạy rồi.
Cơ Mộc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, đợi đến trong phòng chỉ còn một mình hắn, trên mặt của hắn mới mơ hồ lộ ra một phần thần sắc lo lắng.
Xú tiểu tử, lúc ngươi trở về nếu là thiếu miếng thịt, bổn vương lúc này tuyệt sẽ không nương tay với ngươi. Ngày sau trong vòng mười năm ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi vương phủ!
•
Trong thuyền lớn, hai người tự nhiên đánh cờ, mà hai người này một bên ngồi vị công tử tuấn tú, còn người kia bên người ngồi một tiểu nhân tròn trịa.
Tiểu nhân một đôi mắt đen sáng trong nhìn chằm chằm quân cờ trắng trên bàn, như là muốn nhìn ra một đóa hoa.
“Tinh nhi, con đang nhìn cái gì?” Văn Nhân Lưu nhẹ nhàng đặt quân cờ trắng trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Bánh Bao Nhỏ, nhẹ nhàng cười.
Diệp Tùy Trang xem xét đi qua, quả nhiên nhìn thấy tiểu gia hỏa ánh mắt vẫn không nhúc nhích dính tại quân cờ, không khỏi kinh ngạc, “Tinh Tinh, ngươi có thể xem hiểu ván cờ?”
Vừa nói xong lời này, chính hắn liền không tin lắc lắc đầu. Làm sao có thể, tiểu gia hỏa này mới ba tuổi mà thôi.
Lê Tử Ngọc không nhanh không chậm hạ xuống một quân đen, nhìn hai người khẽ cười nói: “Hai vị huynh đài hoàn toàn nhiều lo lắng. Quỷ linh tinh này nơi nào là ở xem quân cờ, rõ ràng là ở xem bàn cờ này.”
Bàn cờ này là Văn Nhân Lưu thích nhất, toàn bộ bàn cờ được chế tạo từ mặc ngọc, qua tay thợ khéo tinh điêu trác mà thành. Mà Mặc Ngọc vốn là mỹ ngọc cực kỳ hiếm thấy c, một miếng nhỏ đã giá trị thiên kim, càng đừng nói đến cả một bàn cờ thế này.
Trừ này đó ra, ngay trên bàn cờ có vài ô vuông đều là dùng tơ vàng khảm ở bên trong làm thành, thoạt nhìn cực kỳ tinh mỹ. Bàn cờ nếu đặt ở dưới ánh sáng càng là óng ánh trong suốt.
Văn Nhân Lưu nhìn một theo ánh mắt tiểu gia hỏa, không khỏi cười. Tiểu gia hỏa tham tài, nhiều ngày qua rõ ràng tặng rất nhiều vàng bạc châu báu cho hắn thưởng thức, hắn lại để ý tới bàn cờ mặc ngọc này.
“Tinh nhi, có phải con nhìn trúng bàn cờ mặc ngọc này phải không?” Văn Nhân Lưu cưng chiều sờ sờ đầu của Bánh Bao Nhỏ.
“Cha nuôi, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, Tinh Tinh cho dù có thích cũng sẽ không thể muốn đồ của cha nuôi.” Cơ Thần Tinh thật nghiêm túc trả lời, nháy mắt làm ba người chết mê mệt.
Văn Nhân Lưu nghe được vui lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, “Không phải là cha nuôi luyến tiếc bàn cờ này, mấy thứ này đều là vật chết, nơi nào so được với quỷ linh tinh con. Ta chỉ sợ con cầm không có phương tiện, ngày sau nếu như có thể nhìn thấy cha mẹ con, ta sẽ đưa đến trong phủ cho con!”
“Cha nuôi tốt nhất!” Bánh Bao Nhỏ Cơ Thần Tinh lập tức bổ nhào qua, ôm cổ Văn Nhân Lưu, ở trên mặt hắn hôn vài cái, lưu lại vài cái hôn đầy nước miếng.
“Ha ha...” Văn Nhân Lưu cao hứng cười ha hả, bỏ dở ván cờ, ôm con nuôi của mình đi rồi.
“Lưu công tử, cờ còn không có chơi xong.” Xem đến không lời Lê Tử Ngọc nhịn không được ở sau người nhắc nhở.
Văn Nhân Lưu cùng Bánh Bao Nhỏ trong lòng cùng nhau quay đầu, một cái tuấn dật cao nhã, một cái tròn vo đáng yêu.
“Tùy Trang thay ta chơi tiếp đi.” Văn Nhân Lưu cười một tiếng.
“Diệp thúc thúc, Lê thúc thúc, chúng ta đi đây ~” Bánh Bao Nhỏ cũng nhếch miệng cười.
Hai người bị quẳng lại phía sau liếc nhau, đều từ trên mặt đối phương thấy được thần sắc bất đắc dĩ.
“Tử Ngọc, khoan hãy nói, thoạt nhìn qua, hai người này như một đôi phụ tử chân chính. Nhưng là, Lưu công tử có phải không phải rất chiều đứa nhỏ này rồi không?” Diệp Tùy Trang thở dài, nhận mệnh ngồi trở lại vị trí của Văn Nhân Lưu, đi tiếp nước cờ còn dang dở.
Lê Tử Ngọc thưởng thức một quân cờ đen, trong mắt lóe sáng, thật lâu sau hắn bỗng nhiên cười, “Xem ra Diệp huynh vẫn là không hiểu rõ Lưu công tử. Lưu công tử làm chuyện gì đều có tính toán của chính hắn, giống như cờ của hắn, từng bước tính kế, mỗi một bước đi đều cực kỳ cẩn thận, mà hắn cho tới bây giờ đều là thắng lợi.”
Diệp Tùy Trang lướt mắt nhìn hắn, “Ta biết Lưu công tử thuở nhỏ thông minh, hiếm có người là đối thủ của hắn, càng không có người có thể đoán được tâm tư của hắn, nhưng là ta vừa mới nói tới Tinh Tinh tiểu gia hỏa kia, ngươi thế nào bỗng nhiên lại nói ra chuyện khác, nói ngươi là quân sư, ngươi còn thực sự ra vẻ cao thâm?”
Lê Tử Ngọc cười yếu ớt, “Ta liền thích tính cách thẳng thắn lớn mật của Diệp huynh, muốn nói gì thì nói. Nhưng mà, xưng hô quân sư ta không dám nhận, ta chỉ là thích suy xét mọi chuyện kĩ càng mà thôi.”
“Tử Ngọc không cần khiêm tốn, năng lực của ngươi mọi người có mắt đều thấy. Chẳng qua, nói ta tùy tính lớn mật, ta có thể không sánh bằng tiểu đệ Tùy Phong của ta.” Diệp Tùy Trang khẩu khí mang theo vài phần khoe khoang.
Lê Tử Ngọc đầy hưng trí, “Vẫn hay nghe ngươi nhắc tới tiểu đệ Diệp Tùy Phong, hắn liền tốt như vậy?”
“Ha ha, Tùy Phong thật ưu tú, ngươi không biết hồi nhỏ hắn thông minh thế nào đâu, cầm kỳ thư họa cùng với kỵ xạ đánh nhau, hắn không cái nào không giỏi, rất được các trưởng bối trong tộc yêu thích. Nếu không phải hắn là nữ... Dạy mãi không sửa cái tính cứng đầu đó, trong nhà trưởng bối đã sớm đem Diệp gia giao cho hắn, lại nơi nào cần ta phiền lòng.” Diệp Tùy Trang nói đến một nửa rõ ràng dừng một chút.
Lê Tử Ngọc Hồ nghi nhìn nhìn hắn, trực giác hắn che giấu cái gì.
Diệp Tùy Trang làm như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Lê Tử Ngọc ánh mắt trở nên sáng quắc, “Ha ha, Tử Ngọc huynh, nếu ta nhớ không lầm, Tử Ngọc huynh đến nay vẫn lẻ loi một mình. Chẳng lẽ Tử Ngọc huynh liền không nghĩ tới làm bạn với giai nhân?”
Lê Tử Ngọc không khỏi ngẩn ra, lập tức trêu tức nói: “Diệp huynh có thời gian rỗi quan tâm tới đại sự cả đời của ta, sao bản thân không tự tìm kiếm lương duyên? Diệp huynh đến nay cũng chưa thành gia.”
Diệp Tùy Trang lời sắp ra khỏi miệng lại bị nghẹn trở về, không khỏi buồn bực liếc hắn một cái, “ Liền cái tính chặn họng người khác của ngươi, ngươi vẫn là tuổi già cô đơn đi thôi.”
“Ha ha...”
Văn Nhân Lưu ôm Bánh Bao Nhỏ trở về phòng, rồi sau đó lại kể chuyện xưa cho hắn.
“... Tinh nhi, lần này chuyện xưa thế nào?”
“Cha nuôi kể chuyện xưa càng ngày càng hay, nhưng mà so với nương ta vẫn còn kém xa ~” Bánh Bao Nhỏ bình luận đúng trọng tâm.
Văn Nhân Lưu cười cười, hỏi, “ Nương con thường dạy con những gì, không bằng Tinh nhi biểu diễn cho cha nuôi xem được không?”
Tròng mắt tối như mực của Cơ Thần Tinh chuyển vài vòng, cười tủm tỉm nói: “Tinh Tinh đọc thuộc Tam Tự kinh, còn biết ca hát khiêu vũ ~” lúc nói chuyện chợt nhíu mày đắc ý.
Hắn đương nhiên không chỉ đơn giản đọc được Tam Tự kinh, nhưng là nương nói, phải hiểu được giấu tài, hoàng bá bá giấu tài hai mươi mấy năm đâu, hắn tuy rằng rất muốn triển lãm tài lẻ của bản thân, nhưng an toàn là trên hết, vẫn là ngu ngơ một ít đi.
Cơ Thần Tinh không biết là, ngu ngơ trong mắt hắn thì ở trong mắt người khác vẫn là vô cùng thông minh, thông minh làm cho người ta khen không thôi.
Lúc Bánh Bao Nhỏ đọc làu làu Tam Tự Kinh, Văn Nhân Lư nở nụ cười, “Tinh nhi thật sự là thông minh.”
Cơ Thần Tinh miệng nhỏ cong lên, “Cha nuôi, chờ ta biểu diễn xong ngươi lại khen ta.”
“Ha ha, được.”
Bánh Bao nhỏ hắng giọng một cái, lập tức bắt đầu khoe ra vũ đạo bản thân mình học cùng mẫu thân, vừa nhảy vừa hát, “Trái ba vòng phải ba vòng, cổ xoay xoay mông xoay xoay, ngủ sớm dậy sớm chúng ta đi thể dục...”
Hát đến chỗ cao hứng, mông đít nhỏ xoay tròn, làm cho Văn Nhân Lưu lien tục cười to.