7.
Bạch Dung rất nhanh khôi phục lại sắc mặt bình thường, cười nói:
"Muội nhìn trâm ngọc này trạm trổ quả thực xinh đẹp, muốn biết cửa hàng để hôm sau đi dạo một chút."
Ta lắc đầu: "Ta thấy nó ở tiệm cầm đồ, cũng không biết rõ xuất xứ từ cửa hàng nào."
Bạch Dung rũ mắt xuống, im lặng nửa ngày, cuối cùng đưa tay tiếp nhận hộp gỗ.
"Nếu đã vậy, đa tạ tỷ tỷ."
Ta khoát khoát tay để người tiễn nàng ta rời đi.
Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng, ta mới lên tiếng cười khẽ hai lần.
"Đào Chi ngươi cảm thấy Nhị tiểu thư bây giờ như thế nào?"
Đào Chi là người ngay thẳng, không nói điều gì trái lương tâm, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc, không muốn tán dương Bạch Dung, không tình nguyện nói:
"Nhị tiểu thư không bao giờ so sánh được với người”.
"Tiểu thư người ba tuổi biết chữ, năm tuổi biết làm thơ, nếu không phải......"
Nói tới đây, Đào Chi đột nhiên quỳ xuống ngửa đầu nhìn ta, hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nức nở nói:
"Tiểu thư, thân thể của người, thật sự không còn biện pháp nào sao?"
"Nha đầu ngốc."
Bất luận là bệnh gì, đã tồn tại, đều có hi vọng chữa khỏi.
Nhưng mà ta, thật ra không có bệnh gì cả.
Bởi vì không có bệnh, cho nên không thể nào chữa trị, chỉ có thể chờ ch ết.
Ta đưa tay xoa đầu Đào Chi, nhẹ giọng nói: "Mỗi người sống hay chết đều có mệnh cả rồi."
......
Ta chưa từng cho ai xem chiếc trâm ngọc lan vừa rồi, nhưng Bạch Dung tựa như đã từng gặp qua.
Cho nên, khi nàng ta nhận lấy trâm ngọc đó ta đã biết, nàng ta sẽ lợi dụng tốt trâm ngọc đó.
Quả nhiên, ngày thứ ba, trong kinh truyền ra lời đồn đại:
Nhị tiểu thư Vĩnh An Hầu phủ ở bữa tiệc ngắm hoa rơi xuống nước, được Tư Hàn cứu, tất cả tân khách đều chứng kiến dáng vẻ lưu luyến của hai người sau khi lên bờ.
"Nghe nói, bệ hạ cố ý tứ hôn cho hai người."
Đào Chi vừa dứt lời, cửa sương phòng từ bên ngoài bị một cước đá văng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Tư Hàn không giấu giếm một thân u ám, tràn ngập sát khí, xông thẳng vào phòng.
"Bạch Lan, nàng trêu đùa ta?"
Ta giật mình trong giây lát, nghĩ đến ở Lan viện không có hạ nhân đứng trước cửa hầu hạ, lập tức bình tĩnh.
"Đào Chi, ngươi ra ngoài trước đi."
Đến lần thứ hai, Đào Chi đang vô cùng sợ hãi cuối cùng đã lấy lại tinh thần, loạng choạng bước ra khỏi cửa.
Cửa phòng đóng lại, Tư Hàn cũng đúng lúc đi tới trước mặt ta.
Ta nhíu mày: "Ngươi điên rồi?"
"Ta đúng là điên rồi."
Hai mắt Tư Hàn đỏ hoe dị thường, hắn đưa tay bóp lấy cằm ta, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ.
"Ta điên rồi. Biết rõ nàng tính toán ta, ta vẫn không nhịn được nhảy xuống hồ vớt nó lên."
Ta sững sờ, trông thấy hắn giơ bàn tay kia lên, lộ ra trâm ngọc lan được nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đây là món quà Tư Hàn đưa ta vào lễ cập kê.
Từng nhát dao, nét vẽ, đều do hắn tự tay chạm khắc.
"Nàng nói chơi đùa, ta cho rằng nàng cùng thứ muội chơi đùa, không nghĩ tới mục tiêu của nàng lại là ta."
Đầu mũi trâm nhọn đâm vào lòng bàn tay của hắn, máu chảy đầm đìa, giống như giọng nói của hắn:
"Bạch Lan, ta chỉ đồ chơi của nàng, có đúng không?"
8.
Mối quan hệ giữa ta với Tư Hàn ban đầu chỉ là một cuộc giao dịch.
Năm năm trước hắn mới tới Đại Tiên, bị một nhóm công tử con nhà quý tộc trong thành bao vây trong một đình viện đổ nát phía tây thành, nơi hắn bị đánh như một con chó.
Vì bệnh tật, ốm yếu, tại kinh thành ta như một người trong suốt. Không ai biết ta có rất nhiều tiền, nắm trong tay những ám vệ tinh nhuệ không thua kém ám vệ trong cung.
Đình viện đổ nát kia, là một trong những địa điểm liên lạc giữa ta và ám vệ.
Sau khi đám người kia rời đi, ta sai người kéo Tư Hàn đang hấp hối vào phòng.
Mặt mũi bầm dập, trên trán vết máu đã ngưng tụ thành vảy, thoạt nhìn không có chút sức sống nào, chỉ có một đôi mắt hờ hững.
Đã chật vật đến mức này, ánh mắt kia lại phảng phất như tất cả mọi thứ đều không còn liên quan đến hắn, còn lộ ra sự khinh thường với vạn vật thế gian.
"Chúng ta giao dịch? Năm năm."
Không nhớ lúc đó có điều gì thu hút ta, ta bỗng nhiên muốn cứu hắn.
"Tiền và ám vệ của ta đều có thể cho ngươi dùng, năm năm sau tất cả đều là của ngươi."
Tư Hàn ánh mắt chuyển động, cố gắng đứng dậy, mím môi, âm thầm hỏi điều kiện của ta.
Ta khẽ nâng cằm, nhếch miệng cười: "Năm năm này, ngươi là của ta."
Cho đến hôm nay, một lần nữa Tư Hàn lại hỏi, vì sao ngày ấy ta muốn giúp hắn.
Ta mặt mày đạm mạc, hững hờ trả lời: "Cuộc đời thật tẻ nhạt, ta muốn tìm niềm vui thôi."
Tư Hàn tức giận, nặng nề ném ta lên giường.
"Ta sẵn sàng phụng bồi nàng tới cùng."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ ra đủ trò trên giường dằn vặt ta đến mất tiếng, mới tạm hài lòng:
"Bạch Lan, nàng không “chơi” được ta đâu."
Cũng chỉ có trên giường, hắn mới có thể chiếm thế thượng phong, ngông cuồng như vậy.
Kỳ hạn năm năm tới gần, Tư Hàn trước mặt ta, sớm đã không còn là con tin chật vật, đáng thương, nghèo túng lúc trước nữa rồi.
"Bạch Lan, giao dịch giữa chúng ta đã chấm dứt."
Ta mím môi, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: "Ngươi muốn phá vỡ ước định?"
Tư hàn cười lạnh, cường ngạnh nhét trâm ngọc nhuốm máu vào trong tay của ta.
"Về sau “chơi” như thế nào, ta quyết định."
Con sói con mà ta nuôi nấng nay đã trưởng thành, mang theo khát máu điên cuồng uy hiếp ngược lại ta.
"Nếu để ta nhìn thấy chiếc trâm này trong tay người khác một lần nữa, ta không ngại công khai cho Đại Tiên đều biết, ta cùng Bạch đại tiểu thư đã sớm tự định ước chung thân."