3.
Năm năm trước, Hoài quốc thua trận, để thể hiện thành ý muốn thần phục của mình bèn đưa một vị hoàng tử đến Đại Tiên, gọi là Tư Hàn.
Mọi người đều biết Tư Hàn là con tin nước láng giềng, nhưng Hoàng đế Đại Tiên muốn được tôn vinh là khoan dung, độ lượng, gọi hắn là "Khách", bề ngoài đối xử vô cùng tốt.
Mà sau lưng, lại âm thầm cho phép các hoàng tử, công chúa cùng với con cái của một số cận thần tra tấn, làm nhục hắn như thú vui, đối xử với hắn không bằng một con ch ó.
Tư Hàn tuy ở phủ đệ tráng lệ, nhưng không có người hầu kẻ hạ, không có nổi một bữa cơm no.
Chưa từng có ai dám đứng ra bảo vệ cho hắn như vậy.
"Tiểu thư, thật kỳ lạ."
Đào Chi cúi thấp người, ghé vào bên tai ta, giọng điệu hoang mang:
"Trong kinh thành, hơn một nửa các thế gia công tử mến mộ Nhị tiểu thư, kể cả mấy vị hoàng tử cũng không ngoại lệ, vậy mà Nhị tiểu thư chỉ đặc biệt quan tâm đến Tư công tử."
Phía trước Tư Hàn đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi thấp đầu, không ai có thể thấy rõ cảm xúc của hắn.
"Nghe nói ngày hôm trước trong cung, Nhị hoàng tử coi Tư công tử như bia ngắm, Nhị tiểu thư không ngại nguy hiểm, đứng chắn trước mặt Tư công tử."
Ta lại nhìn Tư Hàn hóa thành pho tượng mặt lạnh, cuối cùng chậm rãi cong môi.
"Ồ? Thật thú vị."
Càng thú vị hơn, Tam hoàng tử muốn lấy lại mặt mũi, sai Tư Hàn lội qua suối nước, hái một cành sen bên kia bờ mang về đây.
Nước chảy không quá xiết, việc hái hoa cũng chẳng khó khăn, Tam hoàng tử chỉ muốn dẫm đạp lên tự tôn của Tư Hàn.
Thiếu niên chưa cần ngẩng đầu, Bạch Dung đã nhanh chóng thay hắn giải quyết vấn đề.
Nàng mang bông hoa mình mới hát được tặng cho Tam hoàng tử, nở một nụ cười tinh nghịch.
"Đây là hoa thần nữ vừa hái, xin phép được tặng Tam điện hạ, Tam điện hạ rộng lượng, mong không trách tội thần nữ vô lễ."
Được mỹ nhân tặng hoa, lại còn mềm giọng dỗ dành, ai mà cưỡng lại được?
Tam hoàng tử xếp quạt lại, tâm trạng chuyển từ u ám sang vui vẻ, bị nụ cười của Bạch Dung mê hoặc đến suýt mất hồn.
Ta khẽ cười một tiếng, đứng dậy: "Đào Chi, chúng ta đi thôi."
Vị trí ta ngồi là hạ lưu suối, men theo một con đường nhỏ lên núi, mọi người trong xuân yến đều đang tụ tập ở phía trước, ta lặng lẽ rời đi như lúc đến.
Chỉ là lúc ta quay người, không biết Tư Hàn từ lúc nào đã ngẩng đầu lên.
Ánh mắt vô tình chạm nhau trên không trung, hắn giật mình.
Ta cười càng lúc càng rạng rỡ.
4.
Ban đêm, có tiếng động lạ phát ra từ cửa sổ bên trong Lan viện của Vĩnh An Hầu phủ.
Ta ngả nửa người trên giường, nhìn ánh nến lung linh, trước mắt xuất hiện một bóng đen.
Giọng nam trong trẻo, mát lạnh vang lên trên đầu: "Hôm nay, nàng ra ngoài."
Ta cụp mắt, cười đến hững hờ.
"Ừ. Hôm nay đúng là một vở kịch hay."
Tư Hàn nhíu mày, cúi người nhìn thẳng vào mắt của ta.
"Con tin nghèo túng, đáng thương bị làm nhục, cuối cùng đã gặp tiên nữ hạ phàm, thay hắn cứu rỗi, vở kịch này Tư công tử thấy thế nào?"
Tư Hàn bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
"Nàng ăn dấm."
Khuôn mặt của hắn từ trước đến nay luôn ủ dột lạnh lẽo, ánh nến vàng ấm áp phủ lên đuôi mắt, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
"Không."
Ta đưa tay vòng qua cổ hắn, ghé sát môi vào tai hắn: "Ta muốn ăn chàng."
Hơi thở trên cổ ta ngày càng nặng nề, đôi bàn tay dán lên eo ta, ôm lấy, bên tai lập tức ẩm ướt.
Một cành liễu khẽ chạm mặt hồ, khơi dậy tầng tầng gợn sóng, đảo loạn xuân sắc vô biên.
Sóng nước dập dờn thành sóng to gió lớn, ta lập tức bất mãn ngăn lại.
"Là ta ăn chàng."
Tư Hàn khẽ nhấc chân, không hề chống cự thuận thế bị ta đẩy ngã trên giường, khóe mắt ửng đỏ.
Hắn từ cổ họng cất tiếng khàn khàn: "Được."
Hàng liễu tháng tư bị trời tuyết tháng chạp uốn cong, run rẩy.
Bất chợt, ta hỏi: "Hôm nay ngươi ngẩng đầu lên nhìn là có ý gì?"
Tư Hàn sững sờ một lúc mới nhận ra ta đang nói đến ánh mắt của hắn dành cho Bạch Dung trong xuân yến.
Ngay lập tức, hắn không hài lòng với sự mất tập trung của ta ngay lúc này, động tác thêm mấy phần hung ác, mạnh mẽ, nghiến răng nghiến lợi, thở dốc:
"Nàng ta phiền quá, có thể giết không?"
Ta cười yếu ớt, áp vào chóp mũi hắn, vuốt ve mặt hắn, dịu dàng dỗ dành:
"Ngoan, chơi với nàng ta thêm chút nữa đi."