Nhóm bạn học đi vào 《Ngôi nhà kinh dị》, bởi vì nhân số đông đảo, cho nên tự do thành lập nhóm nhỏ, mỗi nhóm bảy người tiến hành tự chọn kịch bản thám hiểm.
Trong đoàn người, ngoại trừ Chiến Nhiêu thì Giang Vận không quen ai khác, cho nên hiển nhiên là cùng Chiến Nhiêu chung một nhóm, mà Đồng Tuyết vẫn luôn miệng nói muốn làm quen với Giang đại tiểu thư, cho nên có chết cũng quấn lấy hai người này không muốn tách ra.
Những người khác tuy rằng đều muốn chung nhóm với Chiến Nhiêu, nhưng khi thấy Giang Vận ở đó, trong lòng đều có chút rụt rè không dám mở lời.
"Đám người này thật là...... rõ ràng Giang Vận đẹp như vậy, không biết bọn họ sợ cái gì." Đồng Tuyết cạn lời.
Chiến Nhiêu nghe vậy chọc chọc cô ấy, ý bảo cô ấy Giang Vận đang ở đây, đừng nói lung tung.
Đồng Tuyết lúc này mới kịp phản ứng, sờ đầu cười nói: "A, bạn học Giang Vận, tôi không có ý kia đâu......"
Giang Vận cong môi cười lắc lắc đầu: "Không sao...... tôi biết cậu không có ý đó."
"Vậy nếu không, chúng ta đi ba người thôi cũng được." Chiến Nhiêu chớp chớp đôi mắt to, tràn đầy chờ mong.
Kỳ thực nàng còn không mong muốn một nhóm ba người, nàng hận không thể chỉ có nàng cùng Giang Vận hai người, Đồng Tuyết dù là bạn tốt của nàng, giờ phút này, cũng là dư thừa.
"Nhưng mật thất này yêu cầu bảy người mới được......" Đồng Tuyết có chút không vui.
Giang Vận cũng gật đầu: "Vì chơi vui, vẫn nên thêm người đi." Cô xoa xoa đầu nhỏ của Chiến Nhiêu.
Lòng bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu, tuy rằng mang lại cho nàng cảm giác như một đứa trẻ được dỗ dành, nhưng Chiến Nhiêu vẫn nhịn không được cong môi, "Vậy thêm người...... nhưng là tìm ai a?"
"Nếu không, các cậu lập nhóm cùng chúng tôi đi." Diêm Khoát cười nói tiếp lời Chiến Nhiêu.
Chiến Nhiêu vừa nhìn thấy hắn liền nghiêm mặt.
Đồng Tuyết giành nói trước: "Được, được nha. Bạn học Diêm Khoát nhóm các cậu cũng không ai vào sao?"
Thái Mân Hào: "Ai nói không có người a, ngược lại có rất nhiều là đằng khác. Chỉ là tuyển tới tuyển lui quá phiền toái." Có Diêm Khoát ở đây, có tầng tầng lớp lớp nữ sinh muốn gia nhập nhóm bọn họ.
Chiến Nhiêu bĩu môi: "Nếu nhiều người như vậy muốn vào, các cậu nhanh lập nhóm đi, mò qua đây làm gì." Nàng chán ghét Diêm Khoát, không muốn nhìn thấy, cũng không muốn để ý. Càng không hy vọng Diêm Khoát và Giang Vận ở cùng một chỗ.
Diêm Khoát nghe tiếng, nhướng mày nhìn về phía nàng: "Hình như Bạn học Chiến rất không muốn cùng nhóm với tôi?"
Chiến Nhiêu hừ một tiếng, vừa định khịa hắn đã biết như vậy còn ráng mò tới, lại bị Giang Vận kéo tay lại: "Nếu muốn lập nhóm, vậy thì lập thôi."
Chiến Nhiêu kinh ngạc mà quay đầu nhìn Giang Vận, nhưng lại chỉ thấy ánh mắt đối phương vẫn luôn dừng trên người Diêm Khoát.
Trong lòng Chiến Nhiêu không khỏi có chút chua xót. Ngực như là bị cái gì đè nặng, hít thở không thông, ngay cả tay cũng không tự chủ được siết chặt.
Giang Vận muốn cùng Diêm Khoát lập thành một nhóm, là bởi vì cô vẫn không buông được Diêm Khoát sao?
Kỳ thực Giang Vận cũng không muốn như vậy, nhưng cô biết cốt truyện muốn mấy người bọn họ ở bên nhau, mặc kệ cô có cự tuyệt như thế nào, hoặc cô chỉ cùng Chiến Nhiêu trực tiếp vào thám hiểm, thì đến cuối cùng cũng vẫn sẽ phải gặp Diêm Khoát.
Bởi vì đây là cốt truyện an bài.
Cho nên, cô cũng không phí tâm tư làm gì, trực tiếp đồng ý yêu cầu lập nhóm của Diêm Khoát, ngược lại có thể thuận lợi tiến hành cốt truyện.
Cô ấy cũng muốn xem cái kịch bản ở thế giới này rốt cuộc kinh tởm đến mức nào, và khi cô sử dụng tính năng bỏ qua diễn biến cốt truyện thì chuyện gì sẽ xảy ra.
"Đừng lo lắng, vào mật thất tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu." Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Chiến Nhiêu.
Chiến Nhiêu nghi hoặc nhìn cô, khí uất vừa mới dồn nén trong ngực nháy mắt đã bay mất, gật gật đầu: "Được a!"
Dù sao trước đó Giang Vận cũng đã nói không thích Diêm Khoát, nàng phải tin tưởng Vận Tương của nàng ~ huống chi, có nàng ở đây, Giang Vận làm sao còn để ý tên nam nhân nhây nhớp ghê tởm kia?
Khi năm người ở trong phòng chờ chuẩn bị để vào mật thất, có hai người đuổi tới.
"Các cậu...... chúng tôi có thể vào nhóm các cậu được không?" Lê Nguyệt cẩn thận mở miệng hỏi.
Mấy người Giang Vận đồng thời quay đầu lại, Lê Nguyệt thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng: "Chuyện là...... chúng tôi thật sự là không biết phải vào nhóm nào...... những người khác...... những người khác đều nhạo báng tôi...... tôi......"
Nói xong, tiểu nữ sinh tựa hồ lại sắp khóc.
Chiến Nhiêu đứng một bên nhìn cô ấy, cảm thấy ghê tởm đến sắp nôn ra.
Nếu như thật sự sợ người khác nhạo báng, nên sớm cụp đuôi chạy trốn, tại sao bây giờ còn ở đây?
Trà xanh bạch liên.
Nàng có chút đau lòng nhìn Giang Vận, quen sai người, hiện tại mới nhận ra bộ mặt thật của người bạn thân mình hết lòng tin tưởng là cái dạng gì, hẳn là...... rất khó chịu......
Lê Nguyệt đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời mình muốn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía mấy người bạn, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Giang Vận, nhu nhược đáng thương nói: "Giang Vận ~ cậu...... cậu không đồng ý sao? Có phải cậu còn giận tôi vì chuyện kiểm tra chính tả lần trước không?"
Sắc mặt Tân Khả Khả vô cùng khó coi: "Nguyệt Nguyệt chúng ta đi thôi, người ta không muốn chung nhóm với chúng ta thì thôi! Cùng lắm lần sau chúng ta tự tới chơi ~ nếu cậu muốn chơi đông cho vui, thì tôi có thể kêu gọi anh chị em trong nhóm tới ~"
Cô ấy vốn dĩ muốn lôi kéo Lê Nguyệt rời đi, nhưng là Lê Nguyệt nói đã đến rồi mà không chơi thì thật đáng tiếc, một hai đòi ở lại. Nhưng hiện tại không ai chịu cùng nhóm với các nàng, ngay cả loại cặn bã như Giang Vận cũng có thể cao cao tại thượng cự tuyệt các nàng, Tân đại tiểu thư khi nào chịu loại uất nghẹn này?
Cho nên rất gấp rút muốn rời đi.
Nhưng dù thế nào Lê Nguyệt cũng không chịu đi.
"Khả Khả, tôi không thể đi. Tôi cùng Giang Vận vì chuyện kiểm tra chính tả mà đã mâu thuẫn mấy ngày nay, tôi muốn mượn cơ hội này giảng hòa cùng Giang Vận. Cậu coi như vì giúp tôi đi, ở lại với tôi, được không?"
Tân Khả Khả:......
Cô ấy chính là chịu không nổi Lê Nguyệt cầu cô ấy như vậy.
Khi đôi mắt to ngập nước nhu nhược đáng thương kia nhìn vào cô ấy, Tân Khả Khả cảm thấy, dù cái Lê Nguyệt muốn là sao trên trời, cô ấy cũng có thể nghĩ cách hái xuống cho Lê Nguyệt.
Nhịn xuống, cuối cùng vẫn là đè nén tính khí của bản thân.
"Được rồi, nhưng chỉ là cậu muốn giảng hòa với người ta, cũng phải xem người ta có bằng lòng hay không a."
Hai người kẻ xướng người họa, rất nhanh thu hút được sự chú ý của các bạn học khác, tất cả ánh mắt đổ dồn qua đây.
Thậm chí có người bắt đầu bàn tán, cũng phổ cập kiến thức cho nhau về tin đồn Lê Nguyệt cùng Giang Vận gian lận trong giờ kiểm tra chính tả không lâu trước đây.
Thế nhưng vẫn có người đứng về phía Lê Nguyệt? Cảm thấy cô bạn này thật sự là tốt bụng???
Chiến Nhiêu ở một bên xem toàn bộ quá trình, xem đến ngẩn ngơ.
Cặp chị chị em em không biết xấu hổ này từ đâu chui ra vậy? Rõ ràng là đã biết không ai muốn cùng nhóm với hai người, vậy mà vẫn mặt dày tìm đến các nàng, các nàng hoàn toàn có quyền từ chối. Nhưng hai người kia lại dựa vào hoa ngôn xảo ngữ lật ngược tình thế, hoàn toàn biến Lê Nguyệt thành người hạ mình muốn hòa giải, chỉ cần Giang Vận không đồng ý, thì chính là do Giang Vận hẹp hòi.
Chiến Nhiêu thậm chí nghĩ đến việc sẽ vỗ tay tán thưởng cho kỹ năng gắp lửa bỏ tay người tài tình của các nàng.
Nhưng nàng không làm được như vậy.
Ở bên cạnh Giang Vận, nàng cũng chỉ có thể khống chế được những cảm xúc mà khi nàng ở một mình nàng không thể làm được, giống như khi một mình nàng đối diện với Diêm Khoát. Tuy nhiên, ở trước mặt đại chúng, có một số lời nói và việc làm, nàng vẫn không có cách nào thoải mái phát tiết được.
Nếu không, hiện tại chắc chắn là nàng sẽ xông lên, cho hai tên tiểu tiện nhân Lê Nguyệt cùng Tân Khả Khả này hai bạt tai.
"Giang Vận, đây căn bản là hai chuyện khác nhau. Nếu không muốn trói buộc cùng một chỗ với người cậu không thích, cậu hoàn toàn có thể cự tuyệt, không cần để ý mấy cái thói đạo đức giả."
Nàng thiện ý nhắc nhở, thuận tiện quăng cục lửa bỏng tay này ra ngoài.
Ánh mắt Lê Nguyệt tối sầm lại.
Giang Vận đảo mắt qua cả Lê Nguyệt và Diêm Khoát, nắm tay Chiến Nhiêu, cười: "Không có việc gì, tôi không đến mức hẹp hòi như vậy."
Hơn nữa, người đã đưa tới cửa, không có lý do gì để cự tuyệt.
Cô cũng muốn nhìn xem, có phải cốt truyện sẽ tiến triển như cô suy nghĩ hay không.
*
Chốt sổ nhóm bọn họ bao gồm: Giang Vận, Chiến Nhiêu, Đồng Tuyết, Diêm Khoát, Thái Mân Hào, Tân Khả Khả cùng Lê Nguyệt.
Sau mười phút trong phòng chờ, rốt cuộc cánh cửa lớn mở ra, chính thức bắt đầu cuộc thám hiểm 《Ngôi nhà kinh dị》.
Đằng sau cánh cửa lớn là dãy hành lang cũ kỹ tràn ngập mùi ẩm mốc, hai bên hành lang là những bức tường hình vòm, trên tường còn có hình họa.
Diêm Khoát tự xưng là nam chủ, và cũng vì giành được hảo cảm từ Chiến Nhiêu, cầm lấy đèn pin, dẫn đầu tiến lên phía trước, kéo Thái Mân Hào đi theo bên cạnh. Trái với ngoại hình của mình, trong suốt quá trình Thái Mân Hào đều nhát gan nhắm mắt, giữ chặt tay Diêm Khoát.
Đồng Tuyết cười nhạo Thái Mân Hào một tiếng, rồi đi theo sau bọn họ.
Lê Nguyệt cùng Tân Khả Khả đi phía sau Đồng Tuyết, cuối cùng là Giang Vận và Chiến Nhiêu.
Giang Vận đánh giá hoàn cảnh bốn phía, ngoại trừ rất nhiều cánh cửa cũ nát, còn có thể nhìn thấy những băng vải dính máu ghê tởm, cùng với đó là bộ xương khô kinh dị, quan tài, đao, nến và các loại đạo cụ tạo bầu không khí khác, nhưng mà nhìn chung không có gì quá đáng sợ.
Chỉ là hơi tối một chút.
Cô nhìn Chiến Nhiêu, nhỏ giọng hỏi: "Sợ không?"
Đôi mắt trong veo của Chiến Nhiêu giờ phút này như có thêm hai ngôi sao nhỏ bên trong, lóe lên vẻ phấn khích.
Lắc đầu, thấp giọng nói: "Thật sự giống như cậu nói vậy, rất kích thích a ~"
Giang Vận nhìn dáng vẻ này của nàng, tổng cảm thấy, eummmm...... có gì đó không giống kịch bản nha? Trong kịch bản không phải nói nữ chủ rất sợ những thứ quỷ quái gì gì đó sao? Cho nên khi bị nữ phụ độc ác nhốt vào lồng sắt mới sợ đến khủng hoảng, nhu nhược đáng thương chờ nam chủ tới cứu?
"Cậu không sợ sao?"
Chiến Nhiêu nhanh chóng lắc đầu: "Không nha. Kỳ thực...... tôi cảm thấy nơi này bố trí cảnh vật có chút hời hợt. Cậu xem cái quan tài kia, trông còn mới quá, tôi cảm thấy nên làm cũ một chút, tốt nhất là nên bôi một lớp dầu xác lên trên, còn có cái băng vải máu kia, màu sắc không đúng lắm, cũng không có mùi tanh......"
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng tay chỉ chỉ khắp nơi.
Bày ra ý tứ nơi này vô cùng chướng mắt.
Giang Vận:......
Đây có đúng là nữ chủ ôn nhu nhát gan sợ quỷ trong kịch bản miêu tả không vậy????
Hiện tại cô có lý do để hoài nghi, nếu Chiến Nhiêu thật sự bị nhốt lồng sắt, nhóc con này hét lên không phải vì sợ hãi, mà chính là vì hưng phấn quá độ?
Kịch bản của thế giới này có từng xem xét hình tượng nhân vật khi tạo ra không vậy?
____
Chú thích:
*Vận Tương 韵酱【yùn jiàng】, có lẽ là đảo chữ của Giang Vận 江韵【jiāng yùn】, chắc là tên gọi thân mật Chiến Nhiêu tự đặt cho Giang Vận.
*Dầu xác 屍油【Shī yóu】: chất lỏng tràn ra khi thi thể hư thối nặng.